Vay nóng Homecredit

Truyện:Đường Tăng Xông Tây Du - Chương 173

Đường Tăng Xông Tây Du
Trọn bộ 627 chương
Chương 173: Người thanh niên thần bí mà khủng bố
0.00
(0 votes)


Chương (1-627)

Siêu sale Lazada


- Đại sư huynh chạy...

Cách đó không xa, Sa Tăng đang chăm sóc cho Ngưu Ma Vương và Trư Bát Giới thấy vậy, kêu lên.

Tiểu Bạch Long ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn qua thân thể của Đường Tăng, tuy rằng nghi ngờ nhưng không suy nghĩ nhiều:

- Chắc hẳn đại sư huynh sợ bị sư phụ trách phạt. Cũng không biết đại sư huynh thế nào, chờ sư phụ tỉnh lại rồi hãy nói, chúng ta bảo vệ tốt sư phụ và nhị sư huynh bọn họ là được rồi.

...

Sau khi Hồng Hài Nhi rời khỏi Thông Thiên Hà, vẫn không lập tứcc chạy về Nam Hải.

Nàng ở trên trời laonhanh như tên bắn, giống như một đạo hồng quang, bay về phía Hỏa Diễm sơn.

Không bao lâu, Hồng Hài Nhi đi tới Hỏa Diễm sơn. Nhưng lúc này, Hỏa Diễm sơn đã hoàn toàn biến dạng, tuy rằng vẫn có ngọn lửa lớn thiêu đốt vĩnh viễn không tắt, nhưng đã sụp đổ chỉ còn là một mảnh hỗn độn.

Bất kỳ kẻ nào liếc mắt đều có thể nhìn ra được, ở đây đã từng bị người ra lực phá hủy.

Chỉ có điều, Hồng Hài Nhi chỉ có chút kinh ngạc, vẫn chưa suy nghĩ nhiều, nàng tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã dừng lại trên không trung của động Ba Tiêu.

- Động Ba Tiêu bị phá hủy rồi sao?

Hồng Hài Nhi nhìn thấy được động Ba Tiêu phía dưới đã biến thành đống đổ nát, chân mày hơi nhíu lại:

- Nương đi đâu?

Hồng Hài Nhi có chút mê man, trước đây tuy rằng quan hệ giữa nàng và Ngưu Ma Vương không tính là quá tốt, nhưng vẫn xem Ngưu Ma Vương là phụ vương của mình.

Hiện tại, "phụ vương" lại trở thành người muốn giết chết nàng, mẫu thân cũng không biết tung tích.

- Đường Tăng!

Hồng Hài Nhi nắm chặt đôi bàn taynho nhỏ trắng như phấn, trong lòng vô cùng căm hận Đường Tăng, kẻ chia rẽ gia đình nàng.

Đừng thấy nàng thực lực cường đại, hơn nữa sinh ra đã có hơn ba trăm năm, nhưng đối với rất nhiều chuyện nhận thức của nàng cũng không chênh lệch với người trưởng thành là bao nhiêu, thậm chí còn vượt trội, nhưng trên thực tế trong lòng của nàng cũng chỉ bảy tám tuổi mà thôi, tuổi so với bề ngoài không khác biệt lắm.

Ngoại trừ nghịch ngợm gây sự, coi trời bằng vung, thật ra nàng vẫn còn là một tiểu nữ hài, cũng không thật sự độc lập.

- Quan Âm Bồ Tát hẳn phải biết nương ta ở đâu.

Hồng Hài Nhi quyết định đi tìm Quan Âm Bồ Tát.

Đúng lúc này, trong hư không phía trước lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện một bóng dáng, đó là một người thanh niên mặc trường sam xanh nhạt, một mái tóc dài màu xanh đen.

Cho dù lấy tâm tính của Hồng Hài Nhi, trong nháy mắt khi nhìn thấy được người thanh niên kia, nàng cũng không nhịn được ngẩn người một lát.

Người thanh niên kia giống như là không thuộc về nơi đây, khí chất lúc ẩn lúc hiện, tung bay giống như tiên, giống như dung hợp với toàn bộ thiên địa này.

Nếu không phải nhìn được bằng mắt thường, Hồng Hài Nhi còn tưởng rằng đây chỉ là một ảo ảnh.

- Ngươi là người nào?

Hồng Hài Nhi chợt sử dụng Hồng Anh Thương chỉ vào người thanh niên mờ ảo, lớn tiếng khẽ lên, đầy vẻ đề phòng.

Không biết có phải là ảo giáchay không, Hồng Hài Nhi không ngờ cảm thấy người thanh niên kia có chút quen thuộc, nhưng nàng lại không nhớ ra được mình từng gặp một người thanh niên khí chất lúc ẩn lúc hiện vậy lúc nào.

- Tiểu nha đầu, lẽ nào nàng còn không biết, vô duyên vô cớ sử dụng thương chỉ vào người khác là chuyện rất không lễ phép hay sao?

Người thanh niên mờ ảo không vui không giận, thả nnhieen mở miệng, âm thanh có kỳ ảo.

- Đừng vội nói sang chuyện khác, bản đại vương hỏi, ngươi ngươi vẫn chưa trả lời!

Hồng Hài Nhi khẽ kêu nói.

- Bản đại vương?

Người thanh niên mờ ảo nhíu mày.

- Nghe cho kỹ, bản đại vương chính là Thánh Anh Đại Vương, Hồng Hài Nhi.

Hồng Hài Nhi ngạo nghễ nói:

- Ngươi cuối cùng là người nào? Đừng có giả thần giả quỷ nữa, hãy nhanh xưng tên ra đi!

- Thánh Hài Nhi? Quả thật, ngươi chỉ có bước vào Thánh cảnh mới có thể trưởng thành.

Người thanh niên mờ ảo mỉm cười, vẫn chưa trả lời vấn đề của Hồng Hài Nhi.

- Tên yêu nhân nhà ngươi, không dạy dỗ cho ngươi một trận, ngươi là không biết được sự lợi hại của bản đại vương!

Hồng Hài Nhi nổi giận, chợt một thương đâm về phía người thanh niên mờ ảo.

Nhưng quỷ dị chính là bất kể nàng tăng nhanh tốc độthế nào, vẫn không có cách nào tới gần được người thanh niên mờ ảo này, vị trí của người thanh niên mờ ảo vẫn chưa biến hóa, nhưng giữa hai người giống như cách một tinh không xa xôi như vậy.

- Nha đầu nhà nàng thật sự là coi trời bằng vung.

Người thanh niên bất đắc dĩ cười, trong mắt lóe lên một sự thương yêu, sau đó hắn vung tay lên, một đạo hỏa quang bao phủ lấy Hồng Hài Nhi.

- Oong!

Sau một khắc, pháp tắc hạ xuống, Hồng Hài Nhi bị ép rơi vào trạng thái kỳ diệu, toàn thân đều mơ hồ.

Ở dưới trạng thái này, khí tức của Hồng Hài Nhi tăng vọt với một loại tốc độ kinh người, rất nhanh phá được rào cản Kim Tiên, tiến vào Huyền Tiên cảnh.

Nhưng nhưvậy vẫn chưa dừng lại, khí tức của nàng vẫn còn đang tăng vọt, Huyền Tiên trung kỳ, Huyền Tiên hậu kỳ, Huyền Tiên đỉnh phong.

- Ầm...

Một phút đồng hồ sau, khí tức Hồng Hài Nhi lại điên cuồng tăng lên, pháp lực dâng trào, trực tiếp phá rào cản Huyền Tiên, tiến vào Tiên Đế cảnh.

Trong khoảnh khắc, pháp tắc kích động, mắt thấy lại sắp sinh ra mảng lớn tường vân màu vàng kim, sắp xuất hiện hiện tượng thiên địa kỳ lạ, lại thấy người thanh niên mờ ảo vung tay lên, cứng rắn xóa đi tường vân, quy tắc thiên địa bị kích động cũng được hắn ép xuống bình thường lại.

Người thanh niên mờ ảo lại vung tay lên, một ánh sáng với hai màu xanh đỏ giao nhau đánh vào trên chiếc váy màu đỏ như lửa của Hồng Hài Nhi, trên chiếc nhỏ có ánh sáng màu đỏ lóe lên, sau đó thu lại, nhìn qua không có khác với ban đầu.

- Không lâu nữa, vị diện này sẽ có một trận tai họa lớn, dựa vào những cái này, nàng chắc hẳn là có thể tránh thoát được trận tai kiếp đó.

Người thanh niên mờ ảo nhìn Hồng Hài Nhi lơ lửng ở trên không trung, giống như là đang ngủ, trong mắt lóe lên một sự yêu thương, sau đó bóng người đột nhiên biến mất, ngay cả không gian cũng không có chút dao động nào, vẫn lặng lẽ không một tiếng động.

Người thanh niên mờ ảo vừa rời đi, Hồng Hài Nhi lại mở mắt.

- Ta thế nàolại ngủ rồi?

Hồng Hài Nhi nghi ngờ:

- Đúng rồi, sao không thấy yêu nhân kia nữa?

Hồng Hài Nhi còn đang nghi hoặc, đột nhiên nhận thấy được sự khác thường của mình, nàng vội vàng cảm ứng, ngay lập tức, đôi mắt xinh đẹp trên khuôn mặt trẻ con trực tiếp trợn trừng:

- Tu vi của ta... Tiên Đếsơ kỳ? Sao có thể như vậy được?

...

Âm Tào Địa Phủ, tại điểm cuối cầu nại hà, vòng xoáy luân hồi cực lớn đang xoay tròn, hút Đường Tăng vào.

Giây phút cuối cùng, ý chí không cam lòng của Đường Tăng bạo phát, áo cà sa trên người hắn vốn là trạng thái linh thể đột nhiên biến thành thực thể, đồng thời có một lực lượng đặc biệt bao phủ lấy hắn.

Ngay lập tức, lực hút khủng khiếp của vòng xoáy luân hồi đã biến mất, Đường Tăng đứng ở đầu lối vào đầu thai "đạo súc sinh", thiếu chút nữa đã bị hút vào.

- Phù, nguy hiểm thật!

Trong lòng Đường Tăng vẫn còn sợ hãi, đồng thời kinh ngạc quan sát tình huống của mình, rất nhanh hắn lại phát hiện ra nguyên nhân mình được cứu giúp.

Chỉ thấy áo cà sa gấm trên người hắn tản ra một đường ánh sáng, bao phủ lấy hắn.

Tia sáng này và lực lượng của vòng xoáy luân hồi phát sinh trung hòa lẫn nhau, lại giống như trời sinh đối đầu.

- Áo gấm cà sa đang bảo vệ ta?

Đường Tăng kinh ngạc:

- Ta không phải đã tới âm phủ sao? Áo gấm cà salàm sao cũng bị kéo xuống đây? Đây tuyệt đối không phải ảo ảnh, là áo gấm cà sachân chính.

Trong mắt Đường Tăng lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh hắn lại chú ý tới tình huống bên ngoài.

Ở giữa khoảng không trên cầu nại hà có khoảng chừng tám mươi mốt thiên tướng Huyền Tiên cảnh đang thi pháp, trợ giúp Diêm Vương khống chế lục đạo luân hồi.

- Làm sao có thể như vậy được? Hắn không ngờ chưa đi vào luân hồi?

Diêm Vương cả kinh nói.

- Diêm Vương, đó là "ánh sáng luân hồi" của Phật giới.

Phán quan ở bên cạnh nhắc nhở.

- Ánh sáng luân hồi của Phật giới...

Diêm Vương giật mình:

- Cái này phiền toái rồi đây, chuyện càng phiền toái hơn so với bản vương tưởng tượng. Như Lai Phật Tổ hiển nhiên đã sớm tính đến một điểm này, ngay cả ánh sáng luân hồi đều nỡ lấy ra, chẳng lẽ Đường Tăng này lại thật sự quan trọng như vậy sao?

Ánh sáng luân hồi của Phật gia và lục đạo luân hồi của đạo gia đều là luân hồi, nhưng cũng độc lập với nhau.

Điều luân hồi của đạo gia chú ý chính là sống lại một cuộc đời, một cuộc sống hoàn toàn mới.

Nhưngluân hồi của phật gia lại chú ý tới kiếp sau, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn luân hồi, mãi đến khi cuối cùng không vào luân hồi nữa, siêu thoát luân hồi.

Nói thẳng ra chính là, hoàn toàn biến thành một người khác, trừ khi có một ngày đạt được cảnh giới cực cao có khả năng thức tỉnh được trí nhớ kiếp trước, nhưng cho dù thức tỉnh lại trí nhớ kiếp trước, cũng đã không còn là người trước đây.

Mà một người khác lại xem kiếp này và kiếp sau trở thành một giai đoạn thời gian khác nhau của cùng một sinh mạng, một đời lại một đời luân hồi xuống, người vẫn là người đó, chỉ là có khả năng mất đi trí nhớ của kiếp trước mà thôi.

Luân hồi của Đạo gia đầu thai, là sống lại một đời, là bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng luân hồicủa Phật gia lại xem như một loại tu luyện.

Điều này căn bản không thể so sánh được với nhau.

Mà hai loại luân hồi này lại tồn tại độc lập với nhau, cũng đối lập với nhau, mới phát sinh hiện tại tình huống này, người này cũng không thể làm gì được người kia, Đường Tăng bị kẹp ở giữa, sẽ không bị hút vào lục đạo luân hồi, cũng không có cách nào lao ra khỏi lục đạo luân hồi.

- Lại có thần tiên xuất hiện, kết hợp với câu nói củaDiêm Vương trước đó, chẳng lẽ là Ngọc Đế lại đối phó với ta sao?

Trong mắt Đường Tănglóe lên ánh sáng nguy hiểm.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-627)