Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0109

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0109: Chém giết Linh cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Từ Chấn miễn cưỡng chặn đợt công kích thứ năm cùng thứ sáu, liền ý thức được mình rơi vào một cái bẫy, kêu to lên:

- Dư sư huynh, mau ra tay! Những súc sinh này giống như biết trận pháp gì, quá tà môn a.

Kỳ thật không cần Từ Chấn mở miệng, Dư Giới cũng nhìn ra không đúng. Dùng lực công kích của Từ Chấn, nhất là xích đao hình thành pháp môn Âm Dương Liên Hoa, là phương thức tốt nhất phá vỡ những Kim Dực Kiếm Điểu này.

Chỉ là, Dư Giới thật không ngờ, Từ Chấn ngoại trừ đợt công kích thứ nhất ra, căn bản không có bất luận cơ hội xuất thủ gì, cơ hồ là thoáng cái lâm vào trong vây công.

Dư Giới biết rõ, mình không thể đợi nữa rồi. Chờ đợi thêm nữa, Từ Chấn xảy ra chuyện, vậy thì quá mất mặt.

Tuy nói Từ Chấn sống chết, đối với Dư Giới mà nói cũng không để ý thế nào, nhưng mà ở trước mặt Long Cư Tuyết, Dư Giới cũng không muốn đem mình miêu tả thành một ác ôn bỏ qua đồng môn.

Nhất là, Từ Chấn này nghe hắn chỉ huy, đi công kích những súc sinh kia!

- Giang Trần, nhận lấy cái chết!

Lần này Dư Giới không nói nhảm, trường kiếm chấn động, thân kiếm phát ra kiếm minh ông ông, như rồng ngâm gào thét, phấp phới sơn dã.

Giang Trần phủ phục trên người một con Kim Dực Kiếm Điểu, vẫn không dùng tới chân khí, mà là thông qua luyện hóa dược lực Thần Tú Tạo Hóa Đan cùng Thương Hải Đan, đến khôi phục thương thế, khôi phục chân nguyên trong cơ thể.

Vừa rồi một đao nghịch thế kia, hao phí quá nhiều chân khí của hắn, cũng làm cho kinh mạch cùng thân thể của hắn vượt qua cực hạn phụ tải.

Thông qua hai loại đan dược này trợ giúp, thương thế của Giang Trần cuối cùng phục hồi như cũ.

Hắn biết rõ, Dư Giới chậm chạp không ra tay, không phải vì hắn không muốn, mà là hắn cũng bị thương. Hắn bị nội thương, khiến hắn sợ ném chuột vỡ bình, không dám đem hết toàn lực.

Giờ phút này nếu không phải Từ Chấn kêu cứu, chỉ sợ Dư Giới còn sẽ tiếp tục trì hoãn.

Chỉ là, Giang Trần sẽ không để cho Dư Giới lại có cơ hội kéo dài.

Hắn ghé vào trên lưng Kim Dực Kiếm Điểu, tuy nói luyện hóa dược lực đan dược, trên thực tế cũng là suy nghĩ kế hoạch tác chiến. Hắn biết rõ, mặc dù có Bát Hoang Nhiếp Linh Trận, nhưng dù sao cũng là hiện học hiện dùng, chỉ có thể phát huy ra da lông của trận pháp.

Nếu không phải Kim Dực Kiếm Điểu có số lượng áp đảo, đối phó hai Linh Đạo cường giả, Giang Trần hắn có thể nói là không có bất kỳ ưu thế.

Cho nên, Giang Trần không muốn đêm dài lắm mộng.

Hai Linh Đạo cường giả, trước gạt bỏ một cái, không thể để cho bọn hắn nội ứng ngoại hợp.

Nếu nói là 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》, có mười ngày tám ngày thao luyện, lấy số lượng Kim Dực Kiếm Điểu như thế, đối kháng Dư Giới cùng Từ Chấn, đó là dư xài.

Nhưng mà hiện học hiện dùng trận pháp, nếu như đối phương trùng kích hung ác, khó bảo toàn sẽ không xuất hiện sơ suất.

Chém giết Linh Đạo cường giả, nghe cực kỳ không thể tưởng tượng nổi. Nếu bất luận Võ Giả nào của Đông Phương Vương Quốc, toát ra ý nghĩ như vậy, kia nhất định là điên rồi.

Nhưng mà, Giang Trần lại không giống những người khác.

Hắn có lực lượng này, cũng có át chủ bài.

Mà mục tiêu chém giết thứ nhất của hắn, không phải Dư Giới, mà là Từ Chấn.

Nhìn ra được, tu vi của Từ Chấn, so với Dư Giới kém một bậc. Hơn nữa, Từ Chấn giờ phút này, đã bị vây khốn trong trung tâm trận pháp, đối mặt từng đợt từng đợt công kích, đã luống cuống tay chân.

Giang Trần tự hỏi, dựa vào công kích của mình, nếu muốn giết Từ Chấn, còn kém một chút. Nhưng nếu như muốn Từ Chấn phân tâm, cái kia là dư sức.

Thời điểm Dư Giới khởi động Thu Thủy Kiếm, Giang Trần đột nhiên đứng thẳng, thần cung sớm đã chuẩn bị tốt, đột nhiên kéo ra.

Mũi tên như lưu tinh!

Hưu! Bắn về phía Từ Chấn trong trận pháp!

Từ Chấn giờ phút này, đã là kêu khổ thấu trời. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, mình vậy mà sẽ ở trong vương quốc phàm tục gặp nguy cơ, hơn nữa là nguy cơ trí mạng.

Trước khi rời tông môn, Từ Chấn là mang theo một loại tâm tính đến Vương Quốc thế tục trang bức giẫm người xuất phát, hắn cảm thấy, đệ tử tông môn đến Vương Quốc thế tục, là nghiền áp, là dễ như trở bàn tay.

Chỉ là, cục diện trước mắt, lại làm cho hắn hối hận không thôi. Hắn thật sự có chút hối hận, tại sao phải dính vào vũng nước đục này? Tại sao phải cùng Dư Giới đến địa phương quỷ quái này?

Chỉ là vì nịnh nọt một thiên tài tương lai?

- Dư sư huynh, ngươi lại không ra tay, ta liền nhịn không được rồi!

Từ Chấn giờ phút này, cũng bất chấp tôn nghiêm của tông môn đệ tử, lớn tiếng kêu cứu.

Ngay lúc này, trong hư không, một tiếng xé gió đáng sợ ghé vào lỗ tai hắn vang lên!

- Đánh lén?

Từ Chấn vốn đã đỡ trái hở phải, chật vật không chịu nổi rồi. Đạo đạo công kích, để cho hắn mệt mỏi ứng đối.

Tuy nghe tiếng xé gió, nhưng hắn biết rõ, nếu như tiết tấu hoạt động của hắn hơi có chút biến hóa, sẽ bị đạo đạo công kích kia mài chết.

Không thể làm gì, chỉ có thể cắn răng, thân thể hơi nghiêng, ý định ngạnh sanh khiêng một mũi tên này.

Từ Chấn biết rõ, tiếng xé gió kia đích thị là cung tiễn của Giang Trần tập kích. Trước kia lúc hắn cùng Giang Trần 1 vs 1, từng phá hủy qua mũi tên của Giang Trần.

Chỉ là, giờ phút này, Từ Chấn lại bi ai phát hiện, hắn ngay cả thời cơ trốn tránh cũng không có.

Phanh!

Mũi tên bắn trúng phía sau lưng Từ Chấn.

Chân khí cường đại, thông qua Linh Giáp tháo bỏ xuống rất nhiều. Nhưng vẫn có một phần nhỏ rót vào trong cơ thể, làm cho lục phủ ngũ tạng của Từ Chấn không ngừng run rẩy.

- Cái gì? Còn có?

Ngay thời điểm Từ Chấn nhẹ buông lỏng một hơi, hắn đột nhiên phát hiện, tiếng xé gió kia cũng không có đình chỉ.

Lại là một mũi tên, tiết tấu đồng dạng, đường vòng cung đồng dạng, quỹ tích đồng dạng!

- Không tốt!

Từ Chấn đột nhiên minh bạch, Giang Trần này bắn tên, lực khống chế thật không ngờ xảo diệu, mũi tên thứ hai vậy mà có thể ở trên thị giác, thính giác cùng cảm giác, xảo diệu giấu ở đằng sau mũi tên thứ nhất, làm cho Từ Chấn cũng không thể phát giác.

Ngay thời điểm Từ Chấn phát giác được không ổn, mũi tên thứ hai đã đồng thời bắn đến.

Đồng dạng bộ vị, lại rắn rắn chắc chắc ăn một mũi tên.

Tuy Linh Giáp phòng ngự cường đại, nhưng mà cùng một bộ vị bị liên tục công kích hai lần, mang đến lực phá hoại hiển nhiên là bất đồng.

- Hí!

Từ Chấn hít một hơi lãnh khí, chân khí nhập thể công kích kia, làm cho hắn cơ hồ muốn nôn mửa.

Tuy công kích này không trí mạng, nhưng lại làm cho nhục thể của hắn nhận lấy đau đớn thật lớn.

Chỉ là trong nháy mắt đình trệ này, một đạo kim quang rơi xuống, oanh ở trước ngực Từ Chấn.

Phanh!

Một kích đáng sợ hơn, rốt cục không thể tránh thoát.

Từ Chấn phun máu tươi, hai mắt đỏ bừng, xích đao trong tay nhanh chóng bay múa, điên cuồng rống to:

- Muốn giết ta? Các ngươi những súc sinh này, sinh vật như con sâu cái kiến, cũng muốn giết Linh Đạo cường giả ta?

- Chết cho ta! Âm Dương Liên Hoa, hư không vạn trảm!

Xích đao của Từ Chấn như Phong Ma cuồng vũ, hiển nhiên là thoáng cái bị kích phát ra tâm liều chết, tuy bị oanh trúng ngực, nhưng lại kích phát tâm huyết chiến đấu của hắn.

*****

Giang Trần thấy thế, không chỉ không sợ hãi, ngược lại mừng thầm.

Nếu như là chiến đấu giữa cá nhân, Từ Chấn hung tàn phản công, ngược lại có thể khiếp nhân tâm, phát ra lực uy hiếp.

Nhưng đây là trận pháp công kích, Từ Chấn đối mặt không phải một người, mà là mấy trăm Kim Dực Kiếm Điểu căn bản không có cảm xúc như nhân loại.

Hung tính của những Kim Dực Kiếm Điểu này, từ lúc đồng bạn không ngừng bị giết, cũng đã triệt để kích phát ra rồi.

Cho nên, nhìn thấy Từ Chấn phản công, những Kim Dực Kiếm Điểu kia căn bản không có lui bước, ngược lại hung tính càng tăng, từng đợt từng đợt hợp kích, không ngừng oanh xuống.

Từ Chấn sắp chết phản công, căn bản không kịp phát huy, liền bị bao phủ ở trong hải dương công kích.

Phanh!

Lại là một lớp công kích rơi vào trên người Từ Chấn.

Phốc! Phốc!

Công kích liên tục không ngừng, Từ Chấn như là một quả bóng da bị đánh tới đánh lui.

- A...

Từ Chấn kêu thảm liên tục, biệt khuất ôm hận, nhưng ở dưới trận pháp này công kích, hắn lại có lực không chỗ dùng, thân thể không ngừng bị công kích, thanh âm kêu thảm càng ngày càng thấp.

Mà lúc này, Dư Giới công kích, lại như cũ không thể từ bên ngoài nhảy vào.

《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》này có thể công có thể thủ. Thời điểm Dư Giới từ bên ngoài phát động công kích, Giang Trần đã điều động trận hình, bốn khu vực chủ công, bốn khu vực chủ thủ.

Ở trong khu vực chủ công, tần suất công kích tăng nhanh, truy cầu tốc chiến tốc thắng, giải quyết Từ Chấn.

Khu vực chủ thủ, không tiếc bất cứ giá nào, ngăn trở Dư Giới từ bên ngoài sát nhập.

Đây hết thảy, đều ở trong Giang Trần tính toán, mà hàng loạt mũi tên của Giang Trần, thì như lửa cháy đổ thêm dầu, gia tốc tốc độ tử vong của Từ Chấn.

Khi thân hình Từ Chấn mềm nhũn từ không trung ngã xuống, trong đầu Giang Trần lập tức mở rộng.

Một trận chiến này, tuy hung hiểm, nhưng ít ra đã có thể dựng ở thế bất bại rồi.

Giang Trần ở trong trận pháp, giương cung cài tên, ầm ầm hướng Dư Giới bắn tới.

- Dư Giới, cái này là tông môn đệ tử sao? Để cho đồng môn xung phong, ngươi lại nhát gan sợ chết, co lại ở phía sau!

Nội tâm Dư Giới, giờ phút này cũng dời sông lấp biển, tâm loạn như ma.

Hắn cũng không nghĩ tới, chuyến đi Đông Phương Vương Quốc lần này, vậy mà gặp phải lực cản to lớn như thế, lớn đến ngay cả Từ Chấn sư đệ cũng vứt bỏ tánh mạng!

Tuy nói Từ Chấn thiên phú bình thường, thực lực bình thường, nhưng dù sao cũng là Linh Đạo đệ tử, là đệ tử tông môn. Ở phàm tục bị chém giết, cái này nói ra, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho giới tông môn.

Mà Giang Trần châm chọc, lại để cho hắn có khổ nói không nên lời.

Dư Giới hắn cũng không phải cố tình để cho Từ Chấn đi chịu chết, ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là muốn cho Từ Chấn kiềm chế những Kim Dực Kiếm Điểu kia thoáng một phát, để hắn có thể an tâm chém giết Giang Trần.

Chỉ là, hắn không nghĩ tới, Từ Chấn vậy mà chui vào một cái bẫy tử vong.

Ai có thể nghĩ đến, những súc sinh kia, vậy mà hiểu được hợp kích? Hiểu được trận pháp chi đạo? Đây hết thảy, dù là đệ tử tông môn, cũng không thể tưởng tượng nổi.

- Giang Trần này, sao có thể là Võ Giả thế tục? Tiểu tử này, chẳng lẽ giả heo ăn thịt hổ, là tông môn khác phái nằm vùng ở thế tục?

Dư Giới cơ hồ sinh ra ảo giác như vậy.

Một Võ Giả thế tục, làm sao có thể yêu nghiệt như thế? Dư Giới làm sao cũng không thể nào tin nổi, cũng không tiếp thụ được điểm này.

Hắn có thể ở trước mặt đệ tử tông môn khác kinh ngạc, nhưng tuyệt không tiếp thu được ở trước mặt Võ Giả thế tục kinh ngạc.

- Giang Trần, ta thề giết ngươi!

Tâm tính của Dư Giới, hiển nhiên cũng xuất hiện biến hóa cực lớn, cảm giác cừu hận cùng nhục nhã, ở trong đầu hắn không ngừng cuồng bạo.

Phảng phất Giang Trần này nhất cử nhất động, từng cọng cây ngọn cỏ trước Nhị Độ Quan, đều đang giễu cợt Dư Giới hắn, trào phúng hắn không ra gì.

- Thu Thủy Mạn Thiên, trảm!

- Khí Tụ Càn Khôn, bạo!

Không thể không nói, thực lực của Dư Giới, xác thực vượt qua Từ Chấn không chỉ một lần. Mà hắn không ngừng sử dụng lực lượng thần thông, xác thực cũng rất kinh người.

Kiếm khí tung hoành đầy trời, trảm đến hư không rung động lắc lư, vân phi sương tán.

Nhưng mà, 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》 lại gặp mạnh thì cường, ở dưới Giang Trần không ngừng chỉ dẫn, những Kim Dực Kiếm Điểu kia tin tưởng không ngừng tăng cường, lĩnh ngộ đối với trận pháp, cũng càng thêm xâm nhập, độ dung hợp càng ngày càng thành thục.

Vì thế, Dư Giới bởi vì bộc phát mà tăng lên sức chiến đấu, ở dưới uy năng trận pháp không ngừng tăng trưởng gia trì, cũng bị hóa giải, triệt tiêu từng cái.

Dư Giới càng đánh càng kinh hãi.

Hắn giờ phút này, đã không để ý bị thương, không để ý kinh mạch hao tổn, không để ý ảnh hưởng ngày sau tu hành. Bạo phát ra sức chiến đấu, tuyệt đối là gấp ba Từ Chấn.

Nhưng mà, lực phá hoại, uy năng thần thông đáng sợ như thế, lại không cách nào đánh vỡ những Kim Dực Kiếm Điểu kia tạo thành quái trận, không cách nào xông vào trong trận, chém giết Giang Trần.

Trên thực tế, giờ phút này Dư Giới đã không ngừng giảm xuống yêu cầu của mình, hắn thậm chí không có ý định cùng những Kim Dực Kiếm Điểu kia dây dưa quá nhiều, chỉ cầu xông vào trong trận, diệt sát Giang Trần, cũng coi như đối với Long Cư Tuyết cùng Từ Chấn chết đi có một cái bàn giao.

Sau khi trở về tông môn, cũng có thể bàn giao nhắn nhủ.

Nhưng mà, hắn bi ai phát hiện, đừng nói xông vào trong trận chém giết Giang Trần, chỉ là phòng ngự bên ngoài trận pháp này, hắn cũng không xông qua được!

- Giang Trần này, tà môn như thế, lại để cho hắn phát triển xuống, tất thành họa lớn trong lòng Thủy Nguyệt nhất mạch ta, không giết kẻ này, sau này ta khó có thể bình an!

Dư Giới hiện tại, ý niệm trong đầu là hiểu rõ rồi, nhưng mà trên lực lượng, lại đến một cực hạn. Trừ khi, hắn không để ý sinh tử, dùng tinh huyết bản thân dẫn động bí thuật.

Dẫn động bí thuật, có lẽ có thể đem sức chiến đấu lại đề thăng gấp đôi.

Nhưng mà, dẫn động bí thuật, cái giá cũng kinh người. Ảnh hưởng ngày sau tu hành thì không cần phải nói. Dẫn động bí thuật, tất sẽ để cho bản thân mình trọng thương.

Nếu bí thuật cũng không phá được trận pháp này, Dư Giới hắn trọng thương, dù chỉ là một Chân khí đại sư, cũng đủ lấy tánh mạng của hắn.

Thi triển bí thuật, là đánh bạc tánh mạng, đánh bạc tiền đồ!

Đến cùng nên thi triển bí thuật hay không? Dư Giới do dự, nhưng đúng là vẫn còn khắc chế.

Hắn biết rõ, nịnh nọt Long Cư Tuyết cố nhiên là nên, nhưng mà không thể đánh bạc hết thảy của mình. Nếu như bởi vì thi triển bí thuật, về sau tu vi khó tiến thêm nữa, Dư Giới hắn ở trước mặt Long Cư Tuyết, giá trị cũng không cao.

Một cái giá lớn như thế, tính toán làm sao đều không có lợi.

- Dư Giới, không nên gượng chống. Ta có thể cho ngươi một cơ hội, lưu lại Long Cư Tuyết, chính ngươi cút!

Giang Trần điều hành trận pháp, ngược lại là thoải mái nhất.

- Một đao kia của ta, đã làm ngươi bị thương, bây giờ ngươi chiến đấu càng hung, nội thương sẽ càng nặng. Dông dài như vậy, chết trước nhất định là ngươi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)