Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0130

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0130: Giang Trần ra tay hào phóng
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Không thể không nói, một nữ nhân một khi bướng bỉnh, mười con trâu cũng kéo không quay đầu lại.

Câu Ngọc công chúa loại nữ nhân kiên trì bản tâm này, càng sẽ như vậy. Khi nàng hiểu rõ ý niệm trong đầu mình, liền triệt để bỏ xuống thân phận công chúa, cam tâm tình nguyện đến bên người Giang Trần làm tùy tùng.

Mặc kệ Giang Trần nói như thế nào, nàng đều quyết định.

- Giang Trần, ngươi đừng nói cái gì nữa. Dù ngươi đánh ta, mắng ta, đuổi ta đi, ta cũng sẽ mặt dày mày dạn đi theo ngươi.

Câu Ngọc vậy mà chơi thủ đoạn vô lại rồi.

- Được rồi, ngươi thắng.

Giang Trần rất hiểu Câu Ngọc, một khi nữ nhân này điên, cái kia chính là một con ngựa hoang thoát cương, ngươi đánh chửi cũng tốt, đuổi nàng đi cũng tốt, hết thảy đều không dùng được.

Duy nhất có thể làm, là mặc nàng giương oai.

Ba ngày sau, đám người Giang Trần chính thức lên đường. Mang theo tùy tùng, ngoại trừ tám thân vệ của Giang Trần ra, Thắng Tự Doanh Tứ huynh đệ thì không có mang đi, mà đưa bọn chúng về Thiên Đô quân.

Trải qua lịch lãm rèn luyện, Thắng Tự Doanh Tứ huynh đệ, cũng thuận lợi tiến vào cao tầng của Thiên Đô quân, trở thành nhân vật vương thất nể trọng.

Mà Giang Phong, thì dẫn theo Giang Ưng thân vệ thống lĩnh, còn có mấy thân vệ tâm phúc.

Phụ tử Giang Đồng, thì dẫn theo mấy gia quyến. Một đoàn người cộng lại, cũng không quá đáng là hai ba mươi người. Đương nhiên, ở trong đó còn có Câu Ngọc cùng Kiều Bạch Thạch.

Nghe nói Câu Ngọc đi theo Giang Trần, thà rằng làm tùy tùng của Giang Trần, cũng không muốn làm công chúa, Giang Phong cùng Giang Đồng đều có chút kinh ngạc. Bọn hắn đều có chút hoài nghi, mị lực của Giang Trần cao bao nhiêu a? Ngay cả công chúa cao cao tại thượng, cũng có thể buông tha vinh hoa phú quý, tình nguyện làm tùy tùng của hắn?

Cũng may Giang Trần xem như coi trọng Câu Ngọc, cho nàng làm thân vệ thống lĩnh, phụ trách huấn luyện tám thân vệ kia. Dùng tu vi mười một mạch Chân khí đại sư của Câu Ngọc, tư cách này vẫn phải có.

Kiều Bạch Thạch với tư cách đệ tử của Giang Trần, tự nhiên là thiếp thân đi theo.

Mà Quản gia Giang Chính của Giang Trần, thì an bài hắn ở Dược Sư Điện, đi theo Ứng Vô Ưu, hắn lại có một thành cổ phần danh nghĩa, thời gian ở Dược Sư Điện, có thể nói là phi thường thoải mái.

Mục tiêu nhân sinh của Giang Chính, coi như là đạt đến đỉnh phong. Cái gọi là Tam đại cảnh giới mạnh nhất của Quản gia, toàn bộ đều thực hiện.

Kỳ thật Giang Chính rất muốn đi theo Giang Trần, nhưng mà hắn cũng biết, mình cuối cùng không phải võ giả, đi theo thiếu gia, cũng lăn lộn không ra trò trống gì, còn kéo chân sau của thiếu gia.

An bài như vậy, ngược lại là hoàn mỹ.

Trước khi đi, Đông Phương Chỉ Nhược vì thế mà buồn bực không vui, một mực ồn ào muốn đi theo Giang Trần. Nhưng mà Giang Trần lại biết rõ, thân thể Đông Phương Chỉ Nhược suy nhược, căn bản không thích hợp đi xa.

Về sự tình của Đông Phương Chỉ Nhược, Giang Trần cũng cố ý nhắc nhở Dược Sư Điện, làm rất nhiều an bài, cam đoan Đông Phương Chỉ Nhược không có lo lắng tính mạng.

Một nhóm khoảng hai mươi người, thoạt nhìn tựa hồ nhân số rất ít, nhưng mà nhóm người này đi tới chỗ nào, cũng không có ai dám ngăn cản.

Ai cũng biết, sau lưng Giang Trần, chính là trăm vạn đại quân Kiếm Điểu, một khi chúng giết ra, sẽ để cho ngươi chết như thế nào cũng không biết.

Thời điểm đi ngang qua vô tận địa quật, Giang Trần cố ý đi bái phỏng Mãng Kỳ thoáng một phát.

Mãng Kỳ nhìn thấy Giang Trần, cũng vô cùng thổn thức:

- Chủ nhân, ta có thể cảm ứng được ngươi gặp nguy cơ, nhưng lại không cách nào ly khai. Thật có lỗi a.

- Việc này không oán ngươi. Tình huống lúc đó, hiện tại ngẫm lại, cũng là may mắn.

Mãng Kỳ ngược lại không cho là đúng:

- Chủ nhân, ngươi trời sinh là người có Đại Khí Vận, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Tuy ta có chút lo lắng, nhưng lại biết, ngươi nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, nhiều lắm thì hữu kinh vô hiểm.

- A? Ngươi đối với ta có lòng tin như vậy.

Mãng Kỳ cười ha ha:

- Ta xác thực đối với ngươi càng ngày càng có lòng tin. Đúng rồi, Đại quân Kiếm Điểu, ngươi vẫn là mang theo a, an bài thích đáng là được. Lúc cần thiết, cũng là một giúp đỡ.

- Đại quân thì không cần mang theo, ta mang Kim Dực Kiếm Điểu là được.

800 con Kim Dực Kiếm Điểu, sức chiến đấu vậy là đủ rồi. Mang theo những Kiếm Điểu khác, số lượng vô cùng kinh người, một khi di chuyển qua, rất dễ dàng khiến cho các quốc gia khủng hoảng.

Loại sự tình này, vẫn là tận lực lảng tránh thì tốt hơn.

Nghe Giang Trần nói như vậy, Mãng Kỳ cũng gật gật đầu:

- Sức chiến đấu của Kim Dực Kiếm Điểu không tệ, Thanh Dực Kiếm Điểu, thì phải dựa vào số lượng. Vạn nhất ngươi thật sự cần, tùy thời liên hệ ta.

- Cái này tự nhiên.

Mãng Kỳ gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói:

- Đúng rồi, ngươi muốn đi Thiên Quế Vương Quốc sao? Vô tận địa quật này, xỏ xuyên qua thế giới dưới lòng đất của toàn bộ liên minh 16 nước, thậm chí phạm vi còn vượt xa liên minh 16 nước. Nếu như ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc gặp phải nguy hiểm gì, có thể nghĩ cách đi vào vô tận địa quật, báo danh tự Mãng Kỳ ta, ở khu vực ngoại vi, có lẽ có thể đạt được một chút trợ giúp.

Lực ảnh hưởng của Mãng Kỳ, cũng chỉ là bên giới vô tận địa quật.

...

Thiên Quế Vương Quốc, ở vào giải đất trung tâm liên minh 16 nước, vị trí hơi thiên hướng nam, diện tích lãnh thổ bao la, sản vật phong phú.

Luận địa bàn, Thiên Quế Vương Quốc chí ít gấp ba Đông Phương Vương Quốc.

Luận tài nguyên, lại càng không phải là Đông Phương Vương Quốc có thể so sánh.

Các loại tài nguyên tu luyện, Thiên Quế Vương Quốc đều là số một số hai trong liên minh 16 nước. Dù sao, sau lưng Thiên Quế Vương Quốc, là Bảo Thụ Tông.

Bảo Thụ Tông, đây chính là một trong bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, là thế lực có thể cùng Tử Dương Tông đọ sức.

Cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, khiến cho đường đi thập phần nhẹ nhõm, ước chừng mười ngày sau, bọn người Giang Trần đi ngang qua ba bốn quốc gia, rốt cục đi tới cảnh nội của Thiên Quế Vương Quốc.

Mới vừa vào cảnh nội Thiên Quế Vương Quốc, đại quân kiếm điểu của bọn hắn, liền bị Dực Long Kỵ Sĩ ở biên phòng ngăn cản.

- Người nào? Lớn mật như thế, tiến vào cảnh nội Thiên Quế Vương Quốc, lại dám phi hành?

Loại Dực Long này, ở Thiên Quế Vương Quốc rất thông thường, trên thực tế, lúc trước Diệp Dung cưỡi, cũng là Dực Long biến chủng, chỉ là huyết thống cao quý hơn nhiều.

Bị Dực Long Kỵ Sĩ ngăn lại, Giang Trần cũng không tức giận, đưa ra lệnh bài mà Diệp Dung cho hắn nói:

- Ta là bằng hữu của Diệp Dung vương tử.

- Ân, lệnh bài là thật. Nếu là bằng hữu của vương tử, hoàn toàn chính xác có tư cách ở Thiên Quế Vương Quốc phi hành. Bất quá, xin dựa theo lộ tuyến này phi hành. Nhớ kỹ, không nên bay loạn, ở trong Vương Quốc, có rất nhiều thế lực, phân chia rất nhiều cấm địa, nếu như bay sai đường, rất có thể sẽ khiến phiền toái không cần thiết.

Dực Long Kỵ Sĩ kia, coi như là người có trách nhiệm, cũng coi như nhiệt tâm, chỉ cho Giang Trần một ít chỗ mấu chốt.

*****

Giang Trần gật gật đầu, thuận tay lấy ra một lọ đan dược:

- Huynh đệ, đa tạ rồi. Đây là mấy khỏa đan dược hồi nguyên tụ khí, tên là Thương Hải Đan, có thể lập tức khôi phục năm thành chân khí, xem như một phần tâm ý, cám ơn chỉ điểm của ngươi.

Dực Long Kỵ Sĩ kia sững sờ, thuận tay tiếp bình thuốc ném tới. Vẹt nút lọ, đặt ở bên mũi nghe nghe, sắc mặt hơi đổi.

Hắn vốn cho rằng, đối phương là nói giỡn, khả năng tiện tay đưa hắn một ít đan dược không nhập lưu.

Không nghĩ tới, này thật đúng là đan dược hồi nguyên tụ khí, hơn nữa độ nồng đậm cao như thế, mặc dù trên thị trường Thiên Quế Vương Quốc, tuyệt đối cũng là trân phẩm!

Dực Long Kỵ Sĩ đại hỉ:

- Quả nhiên là khách quý của vương tử, phần hậu thưởng này, tại hạ sao có thể nhận, xấu hổ a.

Nói là xấu hổ, nhưng mà bàn tay nắm bình thuốc, lại rất chặt, tựa như sợ buông lỏng bị gió quét đi, một bộ như nhặt được chí bảo.

Cũng khó trách hắn thất thố như thế, dùng thân phận Dực Long Kỵ Sĩ tuần tra biên cảnh như hắn, nhìn như phong quang, kỳ thật địa vị không cao.

Mà nói thu nhập, càng là ít đến thương cảm. Tuy ngẫu nhiên có thể thu được một ít gì đó, nhưng mà dùng ở trên tu luyện võ đạo, cũng là chín trâu mất sợi lông.

Như loại Hồi Nguyên Đan trân phẩm này, với hắn mà nói, quả thực là xa xỉ, trước kia nghĩ cũng không có nghĩ qua, chớ nói chi là đi mua.

- Ta vân du các quốc gia, cũng đã gặp rất nhiều biên phòng kỵ sĩ, nhưng nhiệt tâm như các hạ, ngược lại là hiếm thấy.

Giang Trần cười cười.

- Một chút lễ vật, không cần nói đến.

Dực Long Kỵ Sĩ kia cười hắc hắc, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng:

- Đúng rồi, các ngươi đã không vội đi, ta lại nói với các ngươi một ít sự tình cấm kị.

- Từ nơi này đi vào, bay ra khoảng một ngàn hai trăm dặm, sẽ tiến vào một khu vực. Tại đây nhất định phải chú ý, chứng kiến người mặc áo bào hồng, thêu đường vân màu xanh da trời, nhất định phải cẩn thận. Loại người này, chọc không được.

- A? Đó là cường nhân gì?

- Đây là người Càn Lam Bắc Cung. Càn Lam Bắc Cung, là một trong mấy đạo tràng thế tục của Bảo Thụ Tông ở Thiên Quế Vương Quốc, tại Tây Bắc bộ của Thiên Quế Vương Quốc, có lực ảnh hưởng tuyệt đối!

- Càn Lam Bắc Cung.

Giang Trần yên lặng nhớ kỹ bốn chữ này.

- ... Lại đến nơi đây, là một u cốc mây mù um tùm, nơi này, ngàn vạn lần đừng gây chuyện. Người nơi này, tuy không giống Càn Lam Bắc Cung bá đạo như vậy, nhưng là một nơi thị phi. Gây chuyện không tốt, sẽ bị chộp tới làm dược nô, cũng không giết ngươi, cũng không đánh ngươi, chỉ cần ngươi làm nô bộc mười năm hai mươi năm. Nơi này, gọi là Thanh Dương Cốc.

- Thanh Dương Cốc...

Giang Trần lại nhớ kỹ cái tên này.

- Qua Thanh Dương Cốc, mặc dù cũng đi qua ít thế lực, nhưng sẽ không có quá nhiều trở ngại. Dù có chuyện gì, dùng thân phận của tứ vương tử, cũng có thể giải quyết. Nói ngắn lại, lần này đi vương đô, ở Càn Lam Bắc Cung cùng Thanh Dương Cốc, phải coi chừng một ít.

- Sau khi đến vương đô, vậy thì không cần phải nói. Tiến vào vương đô, người ngươi đụng phải, thật muốn đào móc, đều cùng hoàng thân quốc thích có quan hệ. Cho nên, có thể không gây chuyện, thì tận lực không gây chuyện. Thoạt nhìn, các ngươi là bằng hữu của vương tử, nhưng mà nhiều khi, cái thân phận này cũng không dùng được. Không phải nói thân phận vương tử không đủ, mà là thân phận vương tử quá mẫn cảm. Tại Vương đô, có tất cả mười vương tử, nguyên một đám con mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau, muốn bắt tay cầm của đối phương, công kích đối phương, đả đảo đối phương. Từng vương tử, ở trong vương đô, kỳ thật đều cẩn thận từng li từng tí. Cho nên, các ngươi đến vương đô, ngàn vạn lần đừng công nhiên phi hành. Nhất định phải đi bộ vào vương đô, nếu không, cái kia chính là tối kỵ!

Không thể không nói, Dực Long Kỵ Sĩ này vẫn là người phúc hậu, được chỗ tốt, liền tận tâm tận lực nghĩ kế thay Giang Trần.

- Ha ha, vất vả huynh đệ ngươi giới thiệu một phen, trong nội tâm của ta liền hiểu nhiều hơn.

Dực Long Kỵ Sĩ kia cười ha ha:

- Không khách khí, không khách khí. Đúng rồi, ta gọi Đường Long. Nhà của ta cũng ở vương đô. Các ngươi muốn đi vương đô, có thể tiện thể giúp ta đưa ít đồ vật trở về không?

- Đương nhiên có thể, đây bất quá là tiện tay mà thôi.

Đường Long do dự chỉ chốc lát, mới chăm chú nói:

- Ta... không phải ta không tin các ngươi, nhưng mà, ta phải lần nữa dài dòng một câu, mấy địa phương kia, ngàn vạn lần không nên trêu chọc thị phi. Còn nữa, ta muốn đưa đồ vật về nhà, là cần dùng gấp, trong bảy ngày phải đưa đến. Nếu như chậm sẽ rất phiền toái. Cho nên...

- Yên tâm đi, nói cho chúng ta địa chỉ, tuyệt đối sẽ không gây chuyện, cũng không chậm trễ chuyện của ngươi.

Đường Long cười hì hì, đưa cho Giang Trần một cái địa chỉ.

Kỳ thật Đường Long cũng do dự, nếu như không phải gần đây nhiệm vụ biên phòng quá nhiều, căn bản không có thời gian rút ra về nhà, hắn là quả quyết sẽ không để cho một đám người xa lạ giúp mình.

Nhưng mà, thứ này là người trong nhà cần dùng gấp. Bỏ lỡ thời gian, sẽ thập phần tiếc nuối.

Mấy ngày nay, Đường Long cũng đang suy nghĩ, có nên liều mạng bị xử phạt, cũng về nhà một chuyến hay không. Nhưng mà hắn biết rõ, nếu như không được phê chuẩn, vụng trộm về nhà, chẳng khác gì là tự tiện bỏ cương vị, hắn sẽ bị xử phạt, nhẹ thì mất chức, nặng thì xử tử!

Đường Long vì người nhà, có thể không sợ chết, nhưng hắn cũng biết, nếu như cái nhà này không có hắn, không có phần công tác này của hắn, căn bản cũng không sinh tồn nỗi.

Đường Long là trụ cột trong nhà, hắn đổ, nhà cũng không còn.

Cho nên, mấy ngày nay Đường Long một mực khắc chế xúc động trốn cương vị về nhà. Hắn cũng nghĩ qua nhờ người giúp mình mang vật về, nhưng mà hắn chỉ là một Dực Long Kỵ Sĩ biên phòng, thân phận thấp kém, hơn mười dặm tuần tra này, cũng không có chất béo gì có thể kiếm.

Cho nên, phần công tác này, nhìn như rất cao, nhưng chỉ có thể kiếm miếng cơm ăn, miễn cưỡng duy trì cả nhà sinh hoạt. Luận địa vị xã hội, đó là rất thấp.

Cho nên nhờ người giúp, trên cơ bản cũng tìm không thấy đối tượng phó thác.

Có khi là người ta khinh thường giúp hắn, hoặc có khi là người xa lạ hắn lo lắng.

Mà nhóm người Giang Trần này, nguyên một đám thoạt nhìn đều diện mục hiền lành, ra tay lại hào phóng, còn là khách quý của tứ vương tử Diệp Dung.

Đường Long cũng là cả gan đưa ra yêu cầu, vừa rồi hắn nhiệt tình giải thích cho Giang Trần như vậy, cũng là vì làm chăn đệm cho nhờ vả.

Hơn nữa, Đường Long ít nhất yên tâm, nhóm người này ra tay rất hào phóng, hắn nhờ vả gửi đồ, mặc dù đối với Đường Long hắn mà nói rất đáng tiền, nhưng mà trong mắt những người này, kia là không đáng. Hắn phó thác đồ vật, giá trị hiển nhiên xa xa không bằng một lọ Thương Hải Đan hồi nguyên tụ khí kia.

Hắn lo lắng duy nhất là, nhóm người này ăn mặt, quá mức rêu rao đáng chú ý, đi ngang qua Càn Lam Bắc Cung cùng Thanh Dương Cốc, có khả năng sẽ gây ra chuyện.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)