Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bàn Long - Chương 050

Bàn Long
Trọn bộ 771 chương
Chương 050: Vết rách
0.00
(0 votes)


Chương (1-771)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Quốc vương bệ hạ?" Lâm Lôi nhìn lại.

Trung niên nhân mặc chiến giáp vàng chói, thân thể cường tráng, đầu giống như sư tử kia lại chính là quốc vương của Phân Lai đế quốc. Có điều chuyện ông ta là một cửu cấp cao thủ cường đại, điều đó quả thực không thể tư nghị.

Là thần dân của Phân Lai vương quốc, Lâm Lôi từ lâu đã nghe nói đến niềm kiêu hãnh của vương quốc này - truyền thuyết về Hoàng kim sư tử 'Khắc Lai Đức', quốc vương của cả một đất nước đồng thời cũng là một vị siêu cấp cường giả, điều này khiến cho thần dân trong toàn vương quốc vô cùng hãnh diện, chẳng còn gì phải nghi ngờ gì nữa.

Phía trước khoảng sân rộng của Quang Minh thần điện, hơn mười vạn người đang đứng đó. Trước pho tượng thiên sứ, Quang Minh giáo hoàng, Hồng y đại giáo chủ, Bạch y tế tự, Thần điện kỵ sĩ một đám người đứng lẳng lặng đứng nghiêm, trong số đó Quang Minh giáo hoàng vốn đang bị vây quanh ở giữa chính là nhân vật sáng chói nhất.

Ngoài lục đại vương tộc thuộc Thần Thánh đồng minh còn có rất nhiều những người đến từ các đại công quốc cũng đều lặng lẽ đứng trang nghiêm tại đó.

Đột nhiên...

Lấy Quang Minh giáo hoàng làm trung tâm, có thể thấy rõ được một làn sóng màu trắng đang dần lan tỏa, hơn mười vạn người tụ tâp tại quảng trường nhất thời tĩnh lặng, cơ hồ trên mặt mọi người đều khẽ nở nụ cười, trong tâm linh cũng có một sự bình lặng mà trước nay vốn chưa hề có.

"Dễ dàng phát ra Thánh quang bao trùm hơn 10 vạn người như thế, thực sự là kinh khủng." Lâm Lôi là một ma pháp sư, đương nhiên có thể thấy được sự lợi hại của Quang Minh giáo hòang.

Cả quảng trường yên lặng chỉ còn nghe thấy âm thanh của tiếng gió nhẹ thổi qua.

"Thượng Đế ban ơn!" Quang Minh giáo hoàng chỉ bình tĩnh nói, song thanh âm lại vang vọng trong thiên địa, rung động tâm linh.

Tại hiện trường mọi người đều cảm thấy từ trên người Quang Minh giáo hoàng phát ra một cỗ áp lực uy nghiêm, kể cả Lâm Lôi cũng ko thể chống cự được áp lực này, cung kính khom người, cỗ áp lực này so 2 vị Thánh vực cường giả mà Lâm Lôi từng gặp tại Ô Sơn trấn cùng với ma thú 'Hắc Long' thậm chí uy lực còn khủng khiếp hơn.

Loại áp lực này không cần phải áp bức mà cũng khiến cho người ta phải phát ra sự sùng bái từ tâm linh.

Áp lực của thần!

Cả khoảng sân rộng ngoại trừ Quang Minh giáo hoàng ra thì hơn 10 vạn người, từ Hồng y đại giáo chủ, lục đại vương quốc quốc vương cho tới bình dân bá tánh đều cung kính khom người lắng nghe lời giáo huấn.

"Cầu xin Thượng đế yêu thương, ban Thánh sủng cho các con cùng tồn tại."

Giọng Giáo hoàng mặc dù không lớn nhưng vang vọng khắp đất trời, làm rung động tới tận tâm hồn.

Từng đạo sóng ánh sáng thánh khiết từ đỉnh Quang Minh thần điện truyền ra, bao trùm lên mỗi người, cơ hồ trên mặt đất tất cả mọi người đều cảm thấy tâm linh mình thanh thản, thân thể cũng đạt tới trạng thái tốt nhất mà trước đó chưa từng có. Mọi người đều cung kính phi thường.

"Cầu xin Thượng ban cho các con ân sủng cùng bình an."

Đồng thời trên người Quang Minh giáo hoàng cũng tản ra thứ ánh sáng của sự tốt lành và vinh quang, "Thượng Đế ban ân, để cho chúng ta nhận ra tội lỗi, thành kính tỉnh ngộ nhìn ra tư tưởng, hành vi, ngôn ngữ sai trái của bản thân, cầu xin Thượng Đế rủ lòng thương xót cho chúng con, xá miễn tội lỗi của chúng con, để cho chúng con được sống vĩnh hằng."

Nhất thời...

Khắp cả trời đất đều vang lên tiếng ngâm xướng thánh khiết, toàn bộ tín đồ của Quang Minh thần điện cũng đều thành kính đứng lên ngâm xướng, tiếng ngâm xướng của tín đồ ngân vang hòa lẫn cùng với tiếng ngâm xướng trong trời đất, tất cả mọi người đều thành tâm cung kính.

oOo

Quá trình Rửa tội vô cùng phức tạp, từ sám hối cho đến rủ lòng thương xót, ca ngợi, sau đó là tạ ơn, cuối cùng còn phải tiến hành vịnh xướng.

Tại quảng trường tuyệt đại đa số đều là tin đồ của Quang Minh giáo đình, đại đa số người đều chìm đắm trong ánh sáng soi rọi từ Quang Minh thần điện. Ngay cả người không thờ phụng Quang Minh thần điện cũng bị hào khí tại hiện trường này lôi kéo, sau khi xướng vịnh chấm dứt, khi mọi người hoàn toàn được thanh tỉnh thì đã là giữa trưa.

Buổi lễ kết thúc, đám người cũng tự động rời khỏi hiện trường.

Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư sóng vai nắm tay nhau cùng nhau bước đi: "Lâm Lôi đại ca, huynh cảm thấy thế nào? Có phải là rất thoải mái không?"

Lâm Lôi thì lại lắc đầu: "Cảm thấy bị hào khí ảnh hưởng, toàn thân không thể duy trì được trạng thái tuyệt đối thanh tỉnh, tuyệt đối tự chủ. Có thể tâm hồn không chấp nhận song lại cũng rất thích loại cảm giác này, có điều ta không thích, ta ko thích bị nó làm ảnh hưởng."

Không thể không thừa nhận rằng trong quá trình tiến hành Rửa tội, Lâm Lôi đích thực là đã bị ảnh hưởng bởi cảm giác an lành này, thậm chí nó còn làm cho hắn trầm mê.

Nhưng Lâm Lôi dù sao cũng đã từng trải qua chiến đấu sinh tử từ Ma Thú sơn mạch trở về, khi buổi lễ kết thúc cũng là lúc thanh tỉnh trở lại. Ngẫm lại, năng lực hấp dẫn tín đồ của Quang Minh giáo đình thực là khủng khiếp.

"Ảnh hưởng, không, Thượng đế giống như cha mẹ chúng ta, chúng ta đều là con của người, chúng ta được người chiếu cố, ân sủng, Lâm Lôi đại ca, huynh sao lại suy nghĩ như vậy?" Ngải Lệ Tư có chút mất hứng.

Ngải Lệ Tư từ nhỏ đã sinh sống ở Phân Lai thành, hàng năm cứ vào lễ Ngọc Lan là tại đây đều cử hành buổi lễ Rửa tội tập thể này, cư dân đại đa số đều là tín đồ của Quang Minh thần điện, Ngải Lệ Tư từ nhỏ đã tín ngưỡng Quang Minh giáo đình, loại tín ngưỡng tinh thần này không thể nào dễ dàng thay đổi như vậy.

"Ngải Lệ Tư, muội không thể nghĩ như vậy, thực lực của muội hiện tại không phải do muội cố gắng khổ tu mà có hay sao? Đâu phải là ân sủng Thượng đế ban cho? Nếu Thượng đế ân sủng muội, vì sao lại để muội có một người cha, người mẹ như vậy!" Lâm Lôi rất hiểu chuyện gia đình Ngải Lệ Tư.

Ngải Lệ Tư không khỏi trầm mặc nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi.

"Lâm Lôi đại ca, ta về đây, huynh không cần phải tiễn ta." Ngải lệ tư xoay người quay về hướng nhà mình bỏ đi. Lâm Lôi nhìn nàng đi xa, trong lòng có chút phiền muộn, ngoái đầu nhìn lại Quang Minh thần điện cao vút tựa mây: "Quang minh giáo đình, thực là hại người không ít."

Nam nữ tuổi còn trẻ lúc này xuất hiện tranh chấp nông nổi cũng là điều tương đối bình thường, lần thứ hai Lâm Lôi và Ngải Lệ Tư gặp mặt cảm tình hòa hợp nhưng trong đó lại lờ mờ xuất hiện dấu hiệu của sự tan vỡ. Bọn họ hai người đều có ý tránh né chuyện tín ngưỡng, vẫn mỗi tháng gặp nhau 2 lần, trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, hai người thậm chí một tháng còn gặp nhau tới 4 lần, cả hai người hòa hợp thậm chí còn ngủ cùng một chỗ, có điều bọn họ vẫn y nguyên không hề đột phá qua phòng tuyết cuối cùng.

Theo như Ngải Lệ Tư nói thì: "Khi chúng ta kết hôn thì đó phải là lần đầu tiên."

Năm kế tiếp là năm 9998, trong vòng nửa năm, tình cảm giữa Lâm Lôi với Ngải Lệ Tư ngày càng thắm thiết, có điều ở chung với nhau một thời gian dài, tự nhiên giữa họ cũng nảy sinh một chút vấn đề.

Ngọc Lan lịch ngày 29 tháng 9 năm 9998.

"Ài, Ngải Lệ Tư trong lòng có chuyện mà cũng không nói với ta." Lâm Lôi cùng 3 vị huynh đệ đi trên con đường ở Phân Lai thành, nhơ lại một chuyện không vui của 2 người mà tâm sự, trong lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ.

Hoàn cảnh của Ngải Lệ Tư khác với Lâm Lôi, rất nhiều suy nghĩ cũng không giống nhau, nguyên nhân chủ yếu là... Ngải Lệ Tư là cô gái vô cùng mạnh mẽ, thích độc lập và tuyệt đối không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, điều khiến Lâm Lôi cảm thấy bất đắc dĩ chính là - Ngải Lệ Tư đúng là hơi bí ẩn.

"Lão tam, ngươi với Ngải Lệ Tư lại có mâu thuẫn phải không?" Da Lỗ bên cạnh châm chọc nói.

Lôi Nặc, Kiều Trì cũng bật cười, Lôi Nặc vỗ vai Lâm Lôi nói: "Lâm Lôi, ta cảm thấy ngươi coi trọng Ngải Lệ Tư thái quá, cẩn thận kẻo lại thất tình rất thảm đó nha, ngươi xem ta đây đã thay đổi đến mười mấy bạn gái rồi này, như thế có phải là tiêu diêu tự tại không."

Lâm Lôi liếc mắt nhìn Lôi Nặc một cái, rồi không nói gì.

"Lão tứ, người đừng có nói mò, xem ra lão tam chuẩn bị cùng Ngải Lệ Tư trở thành vợ chồng rồi". Da Lỗ cười nói, hắn vỗ vai Lâm Lôi: "Có điều lão tam, ta cũng cần phải nói với ngươi một chút, nam nhân mà, đàn bà vẫn còn nhiều lắm, đừng có quá làm khổ chính mình."

Lâm Lôi chỉ cười, không muốn nhiều lời.

Tại Phân Lai thành, Lâm Lôi tách ra khỏi 4 huynh đệ, trực tiếp đi tới nhà Ngải Lệ Tư.

"Cáp Đức thúc thúc." Hắn nhiệt tình chào hỏi đối với môn nhân nhà Ngải Lệ Tư, mấy ngày này, quan hệ giữa Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư vô cùng thân cận, ngay đến cả người giữ nhà như Cáp Đức mà cũng biết.

Cáp Đức cười nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi tới đấy à, tìm Ngải Lệ Tư tiểu thư phải không? Ài, Ngải Lệ Tư tiểu thư còn chưa có về, cứ theo quy củ thì hẳn là phải về rồi mới đúng chứ. Lần này không biết có chuyện gì xảy ra không."

"Chưa về?" Lâm Lôi ngẩn ra.

Hắn mỉm cười nhìn Cáp Đức nói: "Ta tạm thời ra ngoài chờ trong chốc lát đã, đoán chừng một lát nữa nàng sẽ về." Lâm Lôi sau đó đi tới tửu quán cạnh nhà Ngải Lệ Tư, gọi rượu Phỉ Thúy Lục quen thuộc rồi vừa uống rượu vừa lặng lẽ chờ đợi.

*****

Bầu trời tối đen, Lâm Lôi vẫn chậm rãi ngồi uống rượu, bóng dáng Ngải Lệ Tư thủy chung vẫn chưa thấy xuất hiện, tiểu quán ngày càng ít người, bên cạnh Bối Bối càng ngày càng hưng phấn không thôi, bình thường Lâm Lôi vốn không cho phép nó uống nhiều rượu, nhưng lúc này đây nó đang được uống thực thống khoái.

"Tiên sinh, chỗ chúng ta đã đến lúc đóng cửa rồi." Chủ quán đi tới bên cạnh Lâm Lôi cung kính nói.

"Đóng cửa?" Lâm Lôi ngẩn ra.

"Ừ, bao nhiêu tiền?" Hắn đứng lên, trong đầu cảm thấy có chút mê muội.

Hắn đã uống liên tục sáu bình rượu Phỉ Thúy, may mà Lâm Lôi thể chất tốt chứ nếu là người bình thường thì đã sớm gục rồi. Bên cạnh Bối Bối uống còn nhiều hơn hắn, uống suốt 12 bình.

Trả tiền xong, Lâm Lôi đi ra khỏi quán, lúc này đêm đã khuya, trên cả con đường không còn được mấy người.

"Đây là lần đầu tiên Ngải Lệ Tư thất ước." Lâm Lôi thở dài một hơi.

Ngoái đầu lại nhìn thoáng qua tiểu lâu 2 tầng trong đêm đen, Lâm Lôi quay đầu trực tiếp hướng tới 'Bích Thủy Thiên Đường' đi đến.

Bích Thủy thiên đường.

"Lão tam đoán chừng lại ở lại cùng với bạn gái hắn rồi." Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người vừa uống rượu vừa cùng đàm tiếu.

"Ài, Da Lỗ lão đại, ngươi nói Lâm Lôi hiện tại có còn là xử nam hay ko?" Lôi Nặc cười nói.

Da Lỗ nhăn cái mũi tự tin nói: "Những lời này mà cũng nói được ư, nhìn Lâm Lôi như vậy, 100 % vẫn còn là xử nam. Ài, lão tứ, đi nào, chúng ta đi nghỉ thôi." Nói xong Da Lỗ ôm một mỹ nữ đi ra ngoài, Lôi Nặc cũng ôm một nàng theo ra.

"Lách cách."

Cửa phòng dột nhiên mở.

Da Lỗ, Lôi Nặc kinh dị ngẩng đầu nhìn lại, Da Lỗ không khỏi kinh ngạc hỏi: "Lão tam, ngươi sao lại quay trở lại?"

"Không có gì, qua đây, Da Lỗ lão đại, lão tứ, lão nhị, các ngươi cùng uống rượu với ta đi." Giọng Lâm Lôi có chút trầm thấp.

Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người cùng nhìn nhau, Da Lỗ đầu tiên cười toáng lên: "Được, hiếm khi lão tam lại sảng khoái như vậy, hôm nay mấy huynh đệ ta cùng ngươi say sưa một đêm." Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cả ba đều ngồi xuống, cùng Lôi Lâm bắt đầu uống.

Ngày thứ 2, Lâm Lôi lại tới nhà Ngải Lệ Tư, song nàng vẫn chưa trở về.

Ân Tư Đặc ma pháp học viện.

"Ngải Lệ Tư nàng thực sự giận ta ư?" Lâm Lôi đi trên ngã tư dường của học viện, tâm tình không sao thoải mái được.

Hắn đưa mắt tùy ý nhìn vào một gian thương điếm bên trong học viện, thấy trước cửa dán trưng bày các loại ma pháp đạo cụ, ánh mắt Lâm Lôi đột nhiên tập trung trên một thủy tinh cầu, trong đầu nhớ lại một lần Ngải Lệ Tư từng nói với mình: "Lâm Lôi đại ca, chúng ta phân cách hai nơi, mỗi lần ta nhìn thấy nam nam, nữ nữ trong học viện cùng bên nhau, ta lại nhớ tới huynh, có điều chúng ta rất hiếm khi được gặp mặt. Ài, nếu mọi thời khắc chúng ta đều có thể ở bên nhau thì thực tốt biết bao."

Lâm Lôi trong lòng vừa động, bèn trực tiếp đi vào gian thương điếm kia, hỏi nhân viên bán hàng: "Ký ức thủy tinh cầu ở chỗ ngươi giá bao nhiêu tiền?"

"800 kim tệ." Nhân viên bán hàng mắt sáng lên, Ký ức thủy tinh cầu này là một món xa xỉ phẩm, "Ký ức thủy tinh cầu của chúng ta có hiệu quả rất tốt, chúng ta phải mời Thủy hệ bát cấp đại ma pháp sư trong học viện luyện chế ra đấy."

Lâm Lôi hiểu rất rõ nguyên lý của Ký ức thủy tinh cầu.

Dùng Thủy hệ ma pháp 'Phù Ảnh Thuật' cùng một số thủ thuật luyện kim trong thủy tinh cầu này. Đến lúc đó chỉ cần đưa vào một chút Ma pháp lực là có thể khởi động ký ức của thủy tinh cầu, tự động ghi chép một đoạn dài những cảnh tượng. Chỉ cần ghi lại các đoạn đến khi cảm thấy hài lòng xong, sau này lại khởi động Ký ức thủy tinh cầu, Ký ức thủy tinh cầu sẽ đem những đoạn đã ghi lại này chiếu ra.

Sau một hồi trả giá, Lâm Lôi phải mất 1200 kim tệ mới mua được 2 cái Ký ức thủy tinh cầu.

"Một thủy tinh cầu dùng để ghi chép lại cảnh tượng của ta tại học viện, còn thủy tinh cầu kia ta để cho Ngải Lệ Tư tự mình ghi chép, sau này không gặp được nàng cũng có thể lấy Ký ức thủy tinh cầu ra xem." Lâm Lôi nhìn hai cái Ký ức thủy tinh cầu trong tay, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Tại túc xá điêu khắc thạch điêu, ở phía sau núi tu luyện, tại phòng học nghe giảng... Lâm Lôi đều ghi lại cho đến khi hoàn toàn thỏa mãn, không thể ghi thêm được nữa. Song đang lúc hắn cực kỳ hứng thú mang theo hai cái thủy tinh cầu, giữa tháng 10 khi đến Phân Lai thành thì mới phát hiện... Ngải Lệ Tư vẫn chưa trở về.

Ngày 29 tháng 10.

Bốn huynh đệ một lần nữa tới Phân Lai thành, tại trung tâm Phân Lai thành, Lâm Lôi lại tách ra khỏi những hảo huynh đệ của mình.

Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người nhìn Lâm Lôi rời đi, vẻ mặt đều có chút trịnh trọng.

"Cùng lão tam sống chung bảy năm, vô luận là ma pháp hay 'Thạch Điêu Kỹ Nghệ' đều có thể tính là nhân vật thiên tài, nhưng rõ ràng là lão tam rất nặng tình với Ngải Lệ Tư kia. Lần này nếu thất tình, đối với lão tam sợ rằng đả kích sẽ rất lớn." Da Lỗ nhíu mày nói.

Lôi Nặc cũng gật đầu: "Ta cũng có cảm giác đó, Ngải Lệ Tư kia đã hai ba lần không xuất hiện rồi, sợ rằng đã có vấn đề gì đó xảy ra rồi."

"Kỳ thực thất tình cũng không phải là chuyện xấu." Da Lỗ cười nói, "Là nam nhân mà không trải qua kinh nghiệm thất tình thì hắn làm sao mà thành được? Ta cuối cùng cảm thấy lão tam quá cưng chiều Ngải Lệ Tư kia, nếu là ta, chó má, đàn bà mà quá đáng, ta trực tiếp đá bay."

Kiều Trì cười nói: "Da Lỗ lão đại, nói thực ra ta còn tương đối hâm mộ lão tam, quan điểm của ngươi thực sự thái quá..." Nói xong, hắn lắc lắc đầu.

"Ta thì lại hâm mộ Da Lỗ lão đại." Lôi Nặc nhướng mày một cái nói.

"Đừng nhiều lời, đi, chúng ta tới Bích Thủy thiên đường."

Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người trực tiếp hướng tới Bích Thủy thiên đường đi tới, song khi ba người mới đi được nửa đường, Lôi Nặc đã khẽ kéo 2 người kia lại: Da Lỗ lão đại, Kiều Trì, các ngươi chờ một chút, nhìn xem bên kia là ai?"

Da Lỗ, Kiều Trì hai người cùng quay đầu theo hướng Lôi Nặc chỉ nhìn lại, vừa mới nhìn, cả hai người sắc mặt nhất thời thay đổi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-771)