← Ch.019 | Ch.021 → |
Muốn luyện thành một thân võ công tuyệt đỉnh, các yếu tố danh sư, thiên tư, tâm pháp có liên quan mật thiết. may mà ta có đủ, luyện được võ công thế này cũng chẳng có gì lạ. Ngươi không cần tự ti, võ công là phải Ngộ ra, chỉ cần ngươi có lòng tin, chuyện thì cũng có thể đạt được. Giống như vừa nãy, không phải ngươi đột phá lên cảnh giới mới trong nháy mắt đó sao?
Độc Cô Bại Thiên thầm nghĩ, tiểu nha đầu này đúng là hảo tâm, mình vừa tỏ ra tư ti liền nhìn ngay ra, còn có thiện ý giải thích, an ủi. Ha ha, tiểu nha đầu quả cũng có chỗ khả ái. Bất quá, Độc Cô Bại Thiên ta là loại người dễ chịu thua thế sao, quá coi rẻ ta rồi.
Nghĩ vậy hắn bèn lên tiếng:"Tiểu nha đầu, ngươi quá coi thường ta, ta muốn đánh cá với ngươi là sẽ đạt đến thánh cấp trước ngươi."
"Ngươi muốn thắng ta có khác nào đang nằm mộng giữa ban ngày?Không thể có chuyện đó được" đoạn cười hi hi nói tiếp:"Mã phu, chúng ta chuẩn bị xuất phát."
"Cái gì?" Độc Cô Bại Thiên bi ai phát hiện rằng thiếu nữ không hề quên lời nàng nói lúc trước.
Đột nhiên, một việc đáng sợ xảy ra. Mỹ nữ kéo tuột "da mặt" xuống.
"A, yêu quái" Độc Cô Bại Thiên sợ quá kêu ầm lên.
Bên dưới dung nhan như hoa lại là, một gương mặt bình phàm.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh, mồm há hốc:"Ngươi...ngươi sao vậy?"
"Đồ ngốc, cả chuyện này mà cũng không biết, còn đòi xông pha giang hồ cái gì, ngươi chưa nghe thấy chuyện chế tạo mặt nạ giống như thật à?"
"Không thể nào, vừa nãy ngươi đeo cái của nợ này, vẻ mặt có khác gì thật đâu, làm sao lại là cách một tầng mặt nạ được nhỉ?"
"Võ công còn chia ra cao thấp, trình độ giống hay không của mặt nạ đương nhiên cũng có phân biệt, trên đời này không việc gì là không thể."
Độc Cô Bại Thiên nghĩ thầm: Tiểu nha đầu này nói năng tuy đáng ghét nhưng không phải không có đạo lý, vừa nãy chẳng phải mình đã bị loại võ công"không thể nào" của ả làm kinh ngạc sao.
"Mã phu, ngẩn ngơ gì nữa, nào, đeo vào."Thiếu nữ lấy một cái mặt nạ đưa cho hắn.
Độc Cô Bại Thiên nhận lấy, cảm giác trong tay nhẹ như không, nhìn kĩ mới nhận ra là khuôn mặt một trung niên râu quai nón, mày rậm rịt, hoàn toàn phù hợp với thân hình cao lớn của hắn.
Nhất thời hiếu kì, hắn đeo mặt nạ lên mặt, tức thì biến thành một đại hán thô kệch. Mặt nạ không chỉ được chế tạo tinh xảo, cười nói bình thường mà hít thở cũng rất thoải mái, da mặt không hề có cảm giác khó chịu.
"Mặt nạ của muội muội trộm cắp đúng là rất được, không biết lấy trôm được ở đâu?"Tuy biết võ công của thiếu nữ đáng sợ nhưng hắn không hề e sợ chút nào. Cô bé thú vị này rất dễ khiến người ta thân cận, tuy có lúc hết sức "đáng ghét" nhưng lại khiến người ta quên đi rất nhanh "tính xấu" đó. Đây chính vì giữa người với người hoàn toàn khác nhau, một người có khí chất riêng biệt, khí chất của cô bé này trời sinh ra đã khiến người ta muốn thân cận.
Khí chất của thiếu nữ khiến hắn không khỏi nhớ đến người từng khiến trái tim hắn vỡ tan Tư Đồ Minh Nguyệt. Mỗi lần nhớ đến nàng, long hắn lại ẩn ước dấy lên từng sợi tơ đau nhói.
Hắn nhớ đến Lý Thi, lần đầu tiên thấy nàng cảm giác là choáng váng, nàng phải ở trên trời mới đúng, đẹp như thiên tiên, lạnh lùng như trăng sang, rất khó khiến người khác dám tiếp cận. Sau đó lúc bắt chuyện lại cảm thấy vẻ mặt trấn tĩnh của nàng hoà hợp với dung nhan nghiêng nước nghiêng thành toả ra hào quang thánh khiết khiến người ta thân thiết song không dám mảy may khinh nhờn. Mãi lúc mạo phạm, hắn mới nhận ra phương diện tiểu nhi nữ ở nàng. Đặc biệt lúc hôn mê tại nhà, nàng vừa mắng vừa đánh hắn, sau cùng bị hắn doạ phải bỏ chạy, biểu tình quả nhiên khả ái cực điểm. Nghĩ đến đây, hắn không nén được nụ cười.
"Uý, xú tiểu tử cười cái gì?"
"Ta đang nghĩ một người nếu có đến mấy loại khí chất khác nhau, ngươi nói có khả ái không?"
"Ngươi nói ta sao? Đừng khen ta kiểu đó, ta lại ngượng."Nói rồi cười hi hi.
"Muội muội trộm cắp à, hiện ta mới phát hiện da mặt của muội dày nhất thiên hạ, vậy mà còn đeo thêm một tầng đồ nhân tạo nữa. À, té ra ngươi chẳng xinh đẹp gì, đúng, chỉ là mỹ nữ nhân tạo." Độc Cô Bại Thiên chọc thẳng vào tổ ong, rốt cuộc hắn cũng tìm được đề tài khiến nàng tức giận.
Thiếu nữ tuyệt không nổi đoá, cười hi hi bảo: "Quả dưa ngốc, ngươi cho rằng khuôn mặt này là dung mạo chân chính của ta sao?"
"Lẽ nào còn xấu hơn nữa?"
"Ngươi đúng là thông minh."
Độc Cô Bại Thiên lại thấy hồ nghi, tâm tính thiếu nữ như trẻ con, kỳ thật chính mình lại không nhìn thấu được nàng!Một con tiểu hồ ly thông minh lại giảo hoạt.
"Sao bắt ta đeo mặt nạ?"
"Đồ ngốc, ngươi hiện tại là công địch của võ lâm trong cả toà tiểu thành này, nếu không đổi dung mạo, đi ra ngoài chẳng bao lâu là bị người ta ‘Thế thiên hành đạo’ liền à."
Độc Cô Bại Thiên đáp:" Đa tạ tiểu nha đầu."
Thiếu nữ nói tiếp:" Đệ đệ dưa ngốc, ta lại tặng cho đệ một món quà thật lớn nữa, đệ có muốn không?"
Độc Cô Bại Thiên đáp:"Quà thế nào mà ngươi cho ta?"
"Ta biết có một nơi cất giấu rất nhiều trân bảo, bải tàng lớn lắm đó. Chắc chắn ở đó rất hay ho nên muốn đến xem, ngươi có đi không? Đương nhiên ngươi cũng có một phần bảo vật."
"Không phải ngươi muốn ta làm mã phu đấy chứ."
"Đùa ngươi chút thôi, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ thành toàn cho."
"Sao lại cho ta đi cùng ngươi?"
"Tình cờ gặp, coi như ngươi may mắn."
"Vậy được, ta đi cùng ngươi."Thấy"tiểu hồ ly" cười rạng rỡ, Độc Cô Bại Thiên có cảm giác bị người ta đưa vào tròng, cùng cưỡi lên một con thuyền đạo tặc.
Hai người rời khỏi khoảnh sân, tịnh không còn ai truy sát hắn, nghĩ lại thấy vậy cũng đúng, giờ đã giữa trưa, có ai còn quan tâm đến một tên thiếu niên cuồng vọng, ngây ngô.
"Uý, mỹ nữ xưng hô thế nào?Ngươi không nên để ta cứ gọi là tiểu nha đầu lừa gạt, không có thì ta giúp người tìm một cái tên, T Thảo, A Hoa, Kim Chi, Ngọc Điệp, Tiểu Cường, Tiểu Bạch, thế nào?Tự chọn một đi."
"Những cái tên khả ái đó ngươi giữ lại mà dùng, nếu không ngại cứ gọi ta là Ngộ Lạc Phàm Trần, tiên tử tỷ tỷ, Quảng Hàn tiên tử, không thì gọi ta là Huyên Huyên. Ngươi xưng hô thế nào? A Trư? A Miêu?
"Tên ngươi là Ngộ Lạc Phàm Trần? Đúng là buồn cười, ta thấy phải là xuống địa ngục mới đúng, trời xanh hỡi, sao ông lại để kẻ này rớt xuống?"
Đoạn hắn ưỡn ngực, làm ra vẻ hùng dũng, dáng vẻ dương dương tự đắc:"Nghe cho rõ này, tên ta là -Độc-Cô-Bại-Thiên."
"Buồn cười thật, lại còn ra vẻ nữa, ngươi coi mình là ai?Tên ngươi cũng vừa tục vừa buồn nôn như người, giống như đi trên đường gọi A Hoàng, A Cẩu, quơ là được một nắm."
Độc Cô Bại Thiên phát rầu, vẫn cho rằng tên mình rất uy phong, không ngờ lại bị người ta cười nhao.
"Ngươi cứ đợi đấy, không lâu nữa đâu ta sẽ khiến cho toàn đại lục phải biết tới cái tên Độc Cô Bại Thiên này."
Người qua lại trên con đường rất đông, ai cũng hớn hớn hở hở, hết sức náo nhiệt. Giờ hắn kêu lớn như vậy, khiến không ít người dừng lại giương mắt nhìn. Huyên Huyên ngoảnh mặt qua một bên, ra điều không quen lắm. Nhưng mọi người vẫn chỉ chỉ chỏ chỏ vào nàng, hai người vội vàng lủi đi, tránh khỏi tầm mắt người đời.
"Cái tên Độc Cô Bại Thiên của người dài quá, ta gọi ngươi là Tiểu Bạch được không?"
"Gì cơ?Tên tuổi sao có thể gọi lung tung, không được."
"Ta thích thì cứ gọi."
Hắn buộc phải tuân theo.
Huyên Huyên, cô có thấy trà lâu ở đàng kia không?Chúng ta cũng nên..."
"Ngươi câm mồm cho ta, hiện tại ta là lão đại, nhất thiết phải nghe theo ta, ta bảo sao ngươi phải nghe vậy"Bộ dạng của tiểu nha đầu rất hung dữ, giống hệt "phong phạm" của lão đại trong hắc đạo.
Độc Cô Bại Thiên biết hồi nãy suýt nữa mình đã tiết lộ chuyện ăn trộm bảo tàng, thành ra ngượng ngập, không tranh hơn thua miệng lưỡi nữa.
Hai người đến tầng ba, tầng cao nhất của trà lâu, tìm một chỗ gần cửa sổ. Lúc đó là giữa mùa hạ, gió nhè nhẹ từ ngoài song thổi vào, mát mẻ dễ chịu hết mức.
Huyên Huyên gọi một bình Bích Ngọc Xuân, hương trà ngào ngạt tức thì khiến Độc Cô Bại Thiên tứa nước dãi đầy miệng. Chạy cả ngày, hắn vốn đã khát cháy cổ, giờ lại thêm hương trà thơm nức thì chịu thế nào được, liên tục giục hoả kế, tự cầm bình trà lên dốc đầy một chén, ngửa cổ uống sạch, liền một hơi ba chén. . Lúc này hắn mới có cảm giác nhột nhạt, quay đầu lại mới thấy toàn bộ người trong trà lâu đang trợn mắt nhìn mình, ngay cả hoả kế cũng vậy. Quay nhìn Huyên Huyên thấy nàng cuối gằm mặt, mái tóc đen dài che kín gò má.
"Huyên Huyên, cô sao vậy?"
"Huyên Huyên thấp giọng:"Tên đần độn, ngốc tử, ngươi chưa thấy người khác uống trà sao?Người ta đến đây là để thưởng thức, làm gì uống như trâu giống ngươi vậy. Tên trà lâu này là Nhất Phẩm Lâu, một trong những trà lâu nổi tiếng nhất Thanh Phong đế quốc, toà tiểu thành này vì có trà lâu cả trăm tuổi này mới trở nên nổi tiếng. Đừng có nhìn ta, đúng là mất mặt, chúng ta còn không đi mau."
Độc Cô Bại Thiên ha ha cười rộ:"Hay lắm, hay lắm, ta rất thích, vui thật, ta thích cách uống trà như thế. Trà lâu này có quy định không cho khách nhân tu trà ư?Các ngươi nhìn cái gì?Ta đẹp trai quá à?"Hiện giờ hắn mang hàm râu quai nón khiến người ta nhìn là sợ, những người đang chậm rãi nhâm nhi trà đều sợ hãi cúi mặt xuống, không dám nhìn hắn.
Huyên Huyên trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn một hơi uống sạch ấm trà liền trả tiền rồi vội vàng rời đi.
"Huyên Huyên, cô không khát sao?"
"Khát."
"Sao vừa nãy cô không uống chén nào?"Hắn biết rõ nhưng vẫn hỏi.
"Đừng làm phiền ta nữa, giờ ăn cơm đi rồi tìm khách điếm nghỉ ngơi, tối nay chúng ta đi tìm bảo vật."
Độc Cô Bại Thiên vội vàng bám theo nàng.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |