Vay nóng Homecredit

Truyện:Công Tử Điên Khùng - Chương 126

Công Tử Điên Khùng
Trọn bộ 535 chương
Chương 126: Rừng Rậm Vạn Côn
0.00
(0 votes)


Chương (1-535)

Siêu sale Shopee


Linh mạch nhỏ càng ngày càng ít. Lâm Vân dã tìm thêm mười ngày, nhưng vẫn chưa tìm ra linh mạch nào, khiến hắn hơi thất vọng. Trong lòng tự nhủ, cứ không tìm thấy như vậy còn không bằng ngồi xuống an tâm tu luyện. Có lẽ hiệu quả còn tốt hơn.

Lâm Vân phỏng chừng mình đã sắp tiếp cận vợt biên giới của khu vực này. Tuy không phải rất rõ ràng phương vị, nhưng căn cứ vào Tinh Thần, đi tiếp có lẽ sẽ đi ra dãy núi Vân Quý. Tuy rất muốn đi ra ngoài tìm một chỗ sửa sang lại sạch sẽ, nhưng Lâm Vân vẫn khắc chế ham muốn này. Còn chưa hình thành Tinh Hồn, mình chỉ là con kiến hôi mà thôi.

Quyết định không chạy linh tinh tìm linh mạch nữa, mà tìm một chỗ an tâm tu luyện. Có lẽ làm như vậy hy vọng hình thành Tinh Hồn còn lớn hơn một chút. Lâm Vân chuẩn bị đi tới một vách núi gần đó để tu luyện.

Bình thường, linh khí tập trung nhiều ở chân núi hoặc là là ở trong sơn cốc. Bởi vì những chỗ đó gần với Địa Linh, dễ dàng tiếp xúc với linh khi ẩn sâu trong mặt đất. Mà càng lên cao, tới đỉnh núi, linh khí càng dễ phiêu tán.

Ở nơi này cũng không thiếu sơn cốc. Lâm Vân rất nhanh tìm tới một sơn cốc khá yên tĩnh, nằm dưới chân một vách núi. Hoàn cảnh nơi này khá tốt, nhưng lại không có chỗ nào ẩn thân thuận tiện. Cũng không thể tu luyện ở ngoài trời a. Vừa bị mưa, vừa bị dã thú quấy nhiễu.

Lâm Vân đành phải tìm một chỗ khô ráo dưới chân núi. Cảm giác được linh khi ở nơi này khá nhiều, hắn liền dùng một cái cành cây, rồi vận chuyển lực lượng Tinh Vân đào ra một cái huyệt động rộng chừng 1m2. Huyệt động vừa mới móc ra, còn chưa tiến hành lau dọn. Lâm Vân đã kích động vứt bỏ cái cành cây.

Bởi vì hắn rõ ràng móc ra một linh mạch bị che dấu. Linh mạch này tuy nhỏ, nhưng linh khí không bị khuếch tán, vô cùng tinh khiết. Mất thời gian nửa tháng tìm tòi, thật không ngờ chỉ vô tình đã phát hiện ra thứ mình cần.

Chỗ linh mạch này tuy nhỏ hơn mấy chỗ linh mạch mình tìm thấy lần trước, nhưng do không bị khuếch tán, nên cũng không có nhiều tạp chất. Lâm Vân biết chính vì không có tạp chất, nên chất lượng của nó còn hơn ba cái linh mạch kia cộng lại...

Không chút do dự. Lâm Vân chiếm cứ vị trí linh mạch, ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Đêm và ngày nhanh chóng trôi qua. Vì có linh khí sung túc tràn vào người, khiến toàn thân của Lâm Vân vô cùng sảng khoái.

Hai ngày sau, Lâm Vân chỉ cảm thấy xương cốt trong người kêu lên lách cách. Một cảm giác xa xôi mà lại quen thuộc xuất hiện. Một cỗ lực lượng hòa vào cả thể xác và tinh thần của Lâm Vân. Cuối cùng một tiếng oanh vang lên trong ý thức của Lâm Vân.

Lâm Vân cực kỳ kinh hỉ. Hắn biết Tinh Hồn của mình đã được hình thành. Kế hoạch vốn tính toán một tháng mới hoàn thành, không ngờ chỉ mất hai ngày là thành công. Kiềm chế sự vui mừng trong lòng, hắn đem Tinh Hồn vừa mới hình thành triệt để củng cố. Xong xuôi về sau. Lâm Vân đứng lên, do tâm tình quá mức kích động, suýt nữa cụng đầu vào cái hang.

Hắn nhịn không được, thét dài một tiếng. Lúc này trời mới vừa sáng, có lẽ cảm nhận được sự cường đại của Lâm Vân, rõ ràng không có một loại động vật nào dám tới đây. Lâm Vân nhìn một ít tạp chất bám trên người này, liền cảm giác toàn thân có chút khó chịu.

Hiện tại Tinh Hồn đã hình thành, mình cũng không cần phải trốn trong núi nữa. Nếu lại gặp lại một đối thủ như tay Lý Nghĩa kia, hắn tin tưởng có thể nhẹ nhàng đánh chết y.

Rời núi là ý niệm đầu tiên của Lâm Vân. Tuy thực lực bây giờ còn kém Lý gia một chút, nhưng Lâm Vân đã không còn e ngại bất kỳ một gia tộc và thế lực nào. Dùng tu vị hiện tại của hắn, cho dù có bị người bao vây, hắn cùng có thể thoải mái rời đi. Mình sống ở trong núi đã hơn một tháng rồi, cũng nên rời đi thôi. Ra ngoài tắm rửa sạch sẽ, ăn uống thoải mái một cái.

Nhưng bỗng nghĩ tới, vì sao cái linh mạch nhỏ như vậy, mình đã hấp thu hết để tạo thành Tinh Hồn, mà vẫn có cảm giác linh khí tràn ra là sao? Theo lý thuyết, chuyện này không thể xảy ra. Lâm Vân lần nữa đi vào cái huyệt động kia, cẩn thận nhìn một chút, không thấy có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng rõ ràng cảm giác còn tồn tại linh khí trong huyệt động vẫn còn. Lâm Vân cầm lấy cái cành cây tiếp tục đào móc. Trong chớp mắt, lại đào rộng cái huyệt thêm chục mét.

- Linh thạch?

Lâm Vân thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Không ngờ trong này lại nhìn thấy đồ vật trong truyền thuyết như vậy. Thứ này mình cũng chỉ nhìn thấy có một lần ở đại lục Thiên Hồng. Lần đấy là do mình giết địch nhân quá nhiều, cùng với một ít tướng sĩ khác, được hoàng cung đón tiếp tuyên dương. Mà chính ở đó hắn nhìn thấy trên vương miện của quốc vương có một viên linh thạch. Quốc vương còn cố ý lấy viên linh thạch ra cho các tướng sĩ nhìn thấy.

Thật không ngờ ở một nơi thiếu thốn linh khí như Địa cầu lại có thể nhìn thấy vật này. Đây là lần đầu tiên Lâm Vân vì nhìn thấy ngoại vật mà kích động. Tâm tình có chút khẩn trương và hưng phấn. Một viên linh thạch hình thoi từ từ hiện ra trước mắt, thậm chí còn có mơ hồ vầng sáng nhạt bao quanh.

Lâm Vân hưng phấn, cẩn thận gỡ viên linh thạch này xuống. Hắn biết linh thạch là có phẩm cấp, nhưng không biết cách nhận ra phẩm cấp. Tuy nhiên, như thế cũng đủ cho hắn hưng phấn. Vô luận là phẩm cấp gì, có khối linh thạch này trong tay, nói không chừng hắn có thể kết thành hai sao.

Lại xé một mảnh vải từ quần áo trên người, cẩn thận gói kỹ viên linh thạch này, rồi bỏ vào túi tiền. Tuy không biết linh thạch có thể tự động biến mất hay không. Nhưng Lâm Vân có cảm giác, viên linh thạch này muốn biến mất cũng phải mất mấy trăm năm. Huống chi Lâm Vân cho rằng, chỉ cần không chủ động hấp thu viên linh thạch này, thì nó sẽ không bị tiêu tán. Như thế là đủ rồi, có linh thạch, nhiều nhất vài năm là có thể kết thành hai sao.

Tâm tình hưng phấn, nhưng trước vẫn nên đi ra ngoài tìm cái gì ăn đã. Quần áo trên người không những bẩn mà càng ngày càng rách. Cơ hồ đã thành đống giẻ lau mặc trên người. Lâm Vân thầm than, vải vóc của thế giới này thật kém. Nếu như là quần áo của đại lục Thiên Hồng, cho dù lang thang cả năm tròi trong rừng rậm, cũng không bị hư hao gì.

Tròi dần sáng rõ. Lâm Vân tìm một dòng suối nhỏ, cởi quần áo trên người rồi tắm rửa một chút. Tắm xong mới cảm giác thoải mái hơn. Lại giặt sạch sẽ bộ quần áo rách rưới kia, miễn cưỡng mặc lên người. Vận chuyển lực lượng Tinh Vân, rất nhanh xung quanh hắn đã bốc hơi nước.

Lâm Vân đơn giản dùng lực lượng Tinh Vân hong khô quần áo. Mặc dù như vậy, mặc cả cái giẻ lau trên người, đúng là nhìn chẳng ra làm sao cả.

Rời khỏi sơn cốc này. Lâm Vân tiếp tục đi về hướng bắc hai ngày, là ra khỏi dãy núi Vân Quý. Phía trước là một khu rừng rậm, đến chỗ này có lẽ đã tới gần tỉnh Vân Bắc. Đi xa hơn chính là Sơn Đông và Tế Nam. Khu rừng rậm này là khu rừng rậm nổi danh nhất tỉnh Vân Bắc, rừng rậm Vạn Côn. Nghe nói khu rừng này là khu rừng nguyên sinh có diện tích lớn thứ hai cả nước, chỉ sau khu rừng nguyên sinh Hưng An.

Hai mươi năm trước, phần lớn rừng rậm của quốc gia đã bị chặt phá không còn. Rừng rậm Vận Côn cũng tránh không được bị ảnh hưởng tới. Về sau, do quân khu Vân Bắc mãnh liệt yêu cầu, khu vực này mới hoàn toàn bị khống chế, không cho phép ai đi vào. Rừng rậm Vạn Côn này đã liệt vào vùng cấm.

Nếu là vùng cấm, thì việc bảo vệ đương nhiên nghiêm ngặt. Người bình thường là không thể chính diện đi vào đây. Cho nên khu rừng này vẫn giữ được vẻ nguyên sinh của nó, còn tồn tại nhiều động thực vật quý hiếm.

Đương nhiên, cũng không phải nói không có đường có thể đi vào rừng rậm Vạn Côn. Dãy núi Vân Quý chính còn đường tiến vào. Nhưng đây chỉ là một con đường đi vào theo lý thuyết. Bởi vì không ai có thể xuyên qua dãy núi Vân Quý đi vào rừng rậm Vạn Côn. Chỉ cần khoảng thời gian hai tháng đi trong rừng cũng muốn lấy mạng của họ.

Nhưng với Lâm Vân thì khác. Những nơi nguy hiểm với người bình thường, đối với hắn chỉ là một việc đơn giản.

Lâm Vân rất muốn vượt qua khu rừng rậm này để đi tới quốc lộ, nhưng về sau nghĩ lại thôi. Một phần là do quần áo của hắn đã không đủ che thân. Một phần là do hắn không muốn mất thời gian đi tìm đường. Mà Lâm Vân thực sự may mắn vì không vượt qua khu rừng rậm Vạn Côn này. Một khi Lâm Vân đi ra ngoài, lập tức sẽ bị phát hiện.

Bởi vì, hiện tại rừng rậm Vạn Côn chính là nơi luyện binh quan trọng của ba quân khu thuộc Tế Nam, Nam Kinh và Vân Bắc. Chẳng những là ba quân khu lớn này, mà ngay cả vài quân khu khác cũng thường thường mượn nơi này làm nơi luyện binh. Bộ đội đặc chủng nổi tiếng cả Hoa quốc là Hắc Lang, Tiêm Đao, thậm chí cả Long Tổ cùng mười bộ đội đặc chủng nổi tiếng khác đều luyện binh ở trong này.

Nơi này là nơi luyện binh quan trọng, bởi vì môt là địa hình trong này rất trắc trở. Hai là có nhiều cây cối lớn để phục vụ cho quân đội luyện tập phục kích và các yêu cầu khác. Chỉ là bởi vì thường xuyên luyện binh ở trong này, các động vật hung dữ đều thiếu đi rất nhiều. Sự nguy hiểm của rừng nguyên sinh càng ngày càng giảm. Nhưng nơi mà Lâm Vân đang đứng là biên giới giữa dãy núi Vân Quý và khu rừng rậm Vân Côn, nên thỉnh thoảng vẫn có dã thú ẩn hiện.

Lâm Vân đi vào khu rừng Vạn Côn được nửa ngày, thì mới phát hiện khu rừng này có chút cổ quái, ở trong không những có người, mà là rất nhiều người. Điều này khiến Lâm Vân càng thêm cẩn thận.

Lúc Lâm Vân vừa mới phát hiện ra trong này có người, đột nhiên cảm thấy có một người ở sau lung định đánh vế phía cổ của mình. Xem ra y chỉ muốn đánh ngất xỉu chứ không muốn mạng của mình.

Lâm Vân không chút chần chờ nào liền xoay người. Mà bàn tay của người kia đã tới trước mặt hắn. Lâm Vân vung tay lên bắt lấy tay của y, dùng ít sức bóp tay của y. Người tập kích hắn kia liền kêu lên đau đớn.

Là một binh sĩ mặc áo màu xanh nhạt. Do y muốn đánh ngất mình, nên Lâm Vân đương nhiên không khách khí. Kéo cả người y lại rồi cũng dùng bàn tay đánh vào cổ của y. Tên lính trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh. Có vẻ như tên lính vốn nấp ở chỗ này, mà mình thì vừa vặn đi qua bên người y.

Lâm Vân mở cái túi đằng sau y, bên trong có một ít đồ dùng hằng ngày và một bộ quân phục. Hắn không quan tâm tới đồ dùng hàng ngày, mà lấy một nửa chỗ lương khô trong túi. Sau đó cầm quần áo đi. Cũng may dáng người của tên lính bị mình đánh xỉu này cũng xấp xỉ như mình.

Bộ y phục này mình mặc chắc là vừa, cất lại đồ vật vào trong túi cho y, rồi để lại ở vị trí cũ. Sau đó là cởi bộ quần áo rách này ra, thay vào đó là bộ quân phục. Nhìn thoáng qua tên lính bị mình đánh ngất xỉu, phỏng chừng phải mất mội hồi lâu y mới tỉnh. Nhưng chỗ này khẳng định còn có đồng đội của y. Còn việc y có bị dã thú xơi thịt hay không, Lâm Vân chẳng quan tâm. Chỉ cầu chúc y may mắn.

Chợt nhìn thấy một khẩu súng, là súng thật, nhưng viên đạn là dùng cho diễn tập. Xem ra tên lính này dang tham gia diễn tập quân sự. Mà mặc kệ y, Lâm Vân tiếp tục đi vào sâu trong rừng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-535)