← Ch.146 | Ch.148 → |
Biết Diệp Điềm nhất định là vào gian phòng nào đó. Lâm Vân đi xuống cầu thang rồi quẹo trái mấy lần.
Quả nhiên có một cánh cửa màu bạc đang mở ở trong sáng chưng.
Không chút do dự đi vào, giống như một chút ý thức cảnh giác cũng không có.
Phòng không lớn, ở trong chỉ ngồi có hai người, một nữ nhân tuổi chừng hơn hai mươi, mặc quần áo thiếu phụ, che mặt lại và Diệp Điềm thì ngồi ở bên cạnh nữ nhân kia.
Nhưng Lâm Vân phát hiện bên trong phòng này có bảy tám người giấu kín khắp nơi. Hô hấp không đồng đều. Ngoại trừ một cao thủ ra, những người khác đều có võ công bình thường.
- Anh tên là gì?
Thanh âm của thiếu phụ nghe có vẻ khô cứng.
- Lâm Vân.
Lâm Vân trả lời vô cùng đơn giản.
- Lá gan không nhỏ, điểm ấy tôi bội phục. Nhưng anh lại dám gây khó dễ cho Diệp Điềm, anh không nghĩ qua, tới đây sẽ không dễ quay về sao?
Thanh âm của thiếu phụ có chút khàn khàn nhưng cũng không khó nghe.
- Lá gan của các cô cũng khá lớn. Tôi cũng bội phục các cô ở điểm đó. Lại dám dẫn tôi tới đây, cô có nghĩ tới, tôi đến nơi này là không muốn đi không?
Lâm Vân cười nói nhại lại. Rồi tìm một chỗ, trực tiếp ngồi xuống.
Thiếu phụ cũng là nhàn nhạt cười, qua cái khăn che mặt mơ hồ có thể thấy là sự vui vẻ do khinh thường.
Lâm Vân cũng không thèm để ý chỉ là ngồi im lặng. Hắn biết những người này đưa mình tới đây, nhất định sẽ chủ đồng nói ra mục đích.
Thiếu phụ thấy Lâm Vân rõ ràng trực tiếp ngồi đó không nói câu nào. Âm thầm suy nghĩ, người này từ khi vào đây tới giờ, không thấy hắn có vẻ khẩn trương gì. Chẳng lẽ hắn không có chút sợ hãi nào? Hay là hắn chỉ ra vẻ trấn tĩnh. Nếu như là ra vẻ trấn tĩnh, thì hắn đâu cần mạo hiểm tới nơi này.
- Rất cám ơn anh không có ra tay độc ác với người của tôi. Nhưng giang hồ có quy củ của giang hồ. Anh chính là người phá hỏng một khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của chúng tôi. Cho nên khoản nợ này anh phải trả lại.
Cô gái che mặt tiếp tục nói.
- A, còn không biết đại danh của bà chị.
Lâm Vân thấy thiếu phụ này lại cùng mình giảng quy củ giang hồ, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Cái này rất quan trọng sao? Tôi nghĩ tên của tôi, anh cũng không cần biết. Dù sao có biết hay không cũng giống nhau mà thôi. Có lẽ anh còn chưa biết tình cảnh của mình bây giờ. Nhưng tôi tin tưởng anh rất nhanh sẽ biết.
- Anh nói xem, vì sao anh lại muốn phá hỏng chuyện của Tiểu Điềm? Chẳng lẽ người đó cho anh chỗ tốt gì?
Cô gái che mặt vừa nói tới đây thì kích động đứng lên.
- Chị, không nên gấp gáp. Người này cũng không thoát khỏi nơi này được.
Diệp Điềm vội vàng an ủi cô gái che mặt.
Cô gái che mặt hít dài một hơn, đột nhiên nói:
- Anh biết rõ, tôi đã mời anh tới đây, không có lệnh của tôi thì anh đừng có hòng rời khỏi. Tôi biết hiện tại anh đã giao Ngũ Thải Phỉ cho Tống gia. Nhưng tôi vẫn muốn biết vì sao anh lại làm như vậy?
- Đừng nói là việc này do anh vô tình. Bởi vì nếu như anh vô tình lấy được Ngũ Thài Phỉ, anh cũng không có khả năng đưa cho Tống gia. Vì sao anh biết là Tống gia mất đồ? Họ đã cho anh chỗ tốt gì? Tôi là người yêu mến dứt khoát, đừng nên bịa chuyện đùa giỡn tôi.
Cô gái che mặt nói xong, vỗ tay một tiếng, sau lưng Lâm Vân liền xuất hiện bốn tên nam tử to con, bao vây Lâm Vân lại.
Lâm Vân âm thầm buồn cười. Bốn người trốn ở phía sau này, hắn đã sớm biết rõ. Hắn thậm chí còn biết ở đằng sau cô gái che mặt kia có hai người lợi hại nhất.
- Đây là thái độ đón khách của các cô sao? Tôi ngồi đây đã nửa ngày mà ngay cả một cốc nước cũng không có. Như thế có phải quá không phóng khoáng. Vừa rồi còn đang chuẩn bị với hai mỹ nữ chơi xếp hình, lại bị các ngươi phá, rồi mời tôi tới nơi này. Mời tới cũng không sao, trong lúc này cũng có một đôi mỹ nữ chị em. May mà tôi đã hết hứng, nhưng vẫn cần có một cốc nước uống thì mới có tâm tư để nói chuyện chứ.
Lâm Vân chậm rì rì nói.
Cô gái che mặt nghe xong lời Lâm Vân nói, tức giận cơ hồ phát run. Nguyên lai người này gọi mình là bà chị là có ý này. Cô ta cơ hồ muốn phát tác, nhưng vẫn nhịn xuống. Nếu tên họ Lâm này không nói thật ra mọi chuyện, mình sẽ cho hắn biết thế nào là sống không bằng chết.
- Diệp Điềm, em đi rót một chén nước trà cho Lâm tiên sinh.
Cô gái che mặt khống chế tâm tình, phân phó cho Diệp Điềm.
Trong lòng thì nghĩ, bình thường mình không dễ xúc đồng như vậy, nhưng không biết vì sao hôm nay lại khác thường như thế.
Có lẽ nguyên nhân là do Ngũ Thải Phỉ bị mất đi. Mà Ngũ Thài Phỉ mất đi chẳng khác nào mất đi hy vọng.
Lâm Vân uống ngụm trà do Diệp Điềm bưng tới, rồi mới nói:
- Hương vị bình thường. Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi. Hiện tại tâm tình của tôi rất tốt.
Lâm Vân nói xong để chén trà xuống mặt bàn, rồi nhìn chẳm chằm vào cô gái che mặt.
Cô gái che mặt thấy Lâm Vân từ khi tiến vào còn chưa từng thấy hắn sợ hãi. Còn dám nhìn mình chằm chằm như vậy. Trong đầu thực muốn sai người trói hắn lại rồi nghiêm hình khảo vấn. Nhưng lần nữa cố nhịn.
- Chính là những câu hỏi vừa lúc này, anh phải trả lời từng chi tiết một.
- À, việc này thực sự là tôi vô tình thôi. Tôi là người chính trực, nhìn thấy trộm cắp đương nhiên là muốn ngăn cản những tên bại hoại của xã hội này. Nếu ai cũng không dám ngăn cản bọn chúng, tôi không thể tưởng tượng được xã hội này sẽ đi về đâu. Cho nên tôi chỉ vì xã hội, vì quốc gia, vì nhân dân cống hiến một chút khí lực mà thôi.
Lâm Vân hiên ngang lẫm liệt nói xong, lại cầm chén trà lên uống một ngụm. Diệp Điềm cắn chặt môi, hận không thể xông lên giáo huấn hắn một trận. Người này vừa rồi rõ ràng còn thông đồng với hai nữ nhân không đứng đắn muốn làm chuyện kia. Hiện tại thì lại nói đầy lời chính nghĩa như vậy. Thật là một tên không biết xấu hổ.
- Tốt, coi như là anh cống hiến sức lực cho quốc gia. Nhưng vì sao anh biết Tống gia? Tống gia đã cho anh chỗ tốt gì?
Cô gái che mặt ngược lại rất bình tĩnh, ít nhất từ biểu lộ không nhìn ra cái gì.
Có vẻ khác thường. Lâm Vân âm thầm tự nhủ, cô gái che mặt này không đơn giản. Có thể khẳng định, khi mình trả lời xong những vấn đề này, mình sẽ gặp phải kết cục vô cùng thê thảm. Hắn lạnh lùng cười nói:
- Vì sao tôi biết Tống gia là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn trả lời, về phần Tống gia cho tôi chỗ tốt gì, tôi càng không muốn trả lời. Chẳng lẽ cô còn chưa nghe câu "Tài sản không để lộ ra ngoài" sao?
Lâm Vân nói xong, vẻ mặt khờ khờ nhìn cô gái che mặt.
Cô gái che mặt cực kỳ giận dữ, đang muốn sai người trói tay này lại. Thì điện thoại trên bàn vang lên, cô ta đành nhấc điện thoại nghe:
- Tốt, trước mang vào đi.
Không mất nhiều thời gian, một người toàn thân là máu đi từ bên ngoài đi vào. Nhìn bộ đáng có vẻ bị thương không nhẹ. Có hai người dẫn theo y tới, sau khi đưa người bị thương vào, liền đóng cửa rời đi.
Cô gái che mặt giống như quên chuyện của Lâm Vân, mà nhìn chằm chằm vào nam tử dính đầy máu trên người này một phút đồng hồ, mới lên tiếng:
- Cậu chính là lão đại của Thanh Bang mới quật khởi ở Yên Kinh, Lý Thanh sao?
- Không sai, tôi và các cô không oán không cừu, vì sao các cô muốn xung đột với người của tôi?
Lý Thanh không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cô gái che mặt.
- Không oán không cừu? Hừ, tiểu Yến không phải là do mấy tên súc sinh của Thanh Bang các cậu thay phiên nhau cưỡng bức sao? về sau lại còn hủy khuôn mặt của nàng ấy. Các ngươi là người hay súc sinh...
Cô gái che mặt giọng đầy căm hận mắng.
- Cái gì? Có chuyện như vậy? Hừ, Lý Thanh tôi đã phát ra lời thề, cả đời sẽ không làm chuyện ảnh hưởng tới người dân vô tội. Đây là lời hứa hẹn với ân nhân của tôi. Vô luận cô có tin hay không, nhưng việc này chắc chắn không liên quan gì tới tôi và Thanh Bang của tôi. Nếu Thanh Bang của tôi có những tên súc sinh như vậy, không cần cô động thủ, tôi đã tự mình kết thúc bọn chúng rồi. Lý Thanh tôi đã nói là làm được.
Lý Thanh nói ra như chém đinh chặt sắt.
Lý Thanh vừa xuất hiện. Lâm Vân đã nhận ra y chính là Lý Thanh mà mình gặp ở Phần Giang lần trước. Không biết vì sao hiện tại y lại ở đây.
Cô gái che mặt nghe Lý Thanh nói vậy liền ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ không phải là Lý Thanh làm? Vậy là ai muốn hàm hại Lý Thanh? Đang lúc cô ta không nghĩ ra, thì cửa lại mở. Cô gái che mặt nhướng mày, không biết là kẻ nào vô lễ như vậy, còn chưa có sự cho phép của mình đã đi vào.
Nhưng khi cô gái ngẩng đầu nhìn lên, thì sắc mặt đại biến, thậm chí còn trở nên trắng bệch. Cửa mở, một đám người đi vào. Đám người này có hơn mười người, bỏo vệ một người to béo đứng ở giữa. Thậm chí bọn họ còn mang theo cả súng.
- Uông mập, anh tới nơi này làm gì? Anh muốn gì ở đây?
Thanh âm của cô gái che mặt có chút run rẩy.
- Ôi! Mông muội đang có khách à? Anh tới đây không phải vì nhớ em sao? Đã lâu còn chưa gặp em, mà tìm tới chỗ này cũng không dễ dàng a. Em xem, vì tìm em mà anh gầy đi một vòng nè. Ha ha ha...
Nói xong liền cười to, một chút cũng không để cô gái che mặt này vào trong mắt. Vài tay áo đen ở đằng sau y cũng phát ra tiếng cười hèn mọn bỉ ổi.
- Anh mập, buổi tối anh có thể... Đỡ mất công anh tới nơi này một chuyến.
Đứng đằng sau nam tử mập mạp là một tên nhỏ gầy, có khuôn mặt hèn mọt bỉ ổi không kém.
- Anh mày có thể làm gì? Ha ha, đợi lát nữa thì cậu biết.
Uông mập nói xong rất kiêu ngạo nhìn thoáng qua những người xung quanh. Đến chỗ Lâm Vân thì lướt qua thôi, nhưng khi ánh mắt nhìn tới Lý Thanh thì dừng một chút.
Hai người trốn sau lưng cô gái che mặt đều đi ra, nhìn chăm chú vào đám áo đen này.
- Chú Chân, chú lấy thứ đó ra đi.
Cô gái che mặt nhìn thoáng qua tên béo ú kia, khóe mắt hiện lên vẻ chán ghét và căm hận, rồi nói với một người nam tử trung niên đứng ở phía sau.
Lâm Vân nhìn thoáng qua nam tử được gọi là chú Chân này. Y chính là người mà hắn phát hiện là người lơi hại nhất. Nhưng thân thủ của trung niên này nhiều nhất chỉ đứng thứ tư so với đám mặc áo đen của tên béo kia. Khó trách cô gái che mặt lại khẩn trương khi thấy mặt tên béo như vậy.
Lâm Vân lần nữa uống một ngụm trà, bất động thanh sắc nhìn một màn này.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |