← Ch.181 | Ch.183 → |
- Những người kia có thể nắm chắc xử lý toàn bộ Long Ảnh, vì sao bọn chúng nắm chắc như vậy? Có thể đoán là bọn chúng có cách để tìm ra chỗ ẩn nấp của đội viên Long Ảnh. Mà cách duy nhất chính đặt thiết bị theo dõi trên từng khẩu súng phân phát cho đội viên của Long Ảnh. Đặt thiết bị trên khẩu súng là kín đáo nhất, bởi vì các đội viên không thể nào bỏ rơi súng được.
Lâm Vân nói xong, tháo khẩu súng ra.
Nhìn kết cấu bên trong khẩu súng, quả nhiên có môt cái máy theo dõi mini giấu ở bên trong. Nếu không cẩn thận chú ý sẽ không phát hiện ra.
- Những tên khốn kiếp kia, thật không biết xấu hổ. Khó trách tôi vừa tới nơi này đã bị bọn chúng phát hiện.
Chu Tuần không nhịn được mắng một câu.
Lâm Vân lắp lại khẩu súng, còn cái máy theo dõi thì hắn đút vào túi áo, rồi đưa khẩu súng cho Chu Tuần, nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Huấn luyện viên Lâm, vì sao anh lại cất cái máy theo dõi đó vào trong túi?
Chu Tuần thấy Lâm Vân không ném máy theo dõi đi, có chút kỳ quái hỏi. Âm thầm tự nhủ, giữ lại không phải càng khiến cho bọn kia tìm ra vị trí của mình nhanh hơn sao?
- Nếu như vất đi, bọn chúng sẽ không tìm thấy chúng ta.
Lâm Vân nhìn Chu Tuần cười nói.
Thấy nụ cười tự tin của huấn luyện viên Lâm, nhiệt huyết của Chu Tuần liền dâng lên. Đúng vậy, phải dụ bọn chúng tới. Những tên khốn kiếp này, phải cho chúng biết đội đặc công Long Ảnh cũng có huấn luyện viên Lâm.
- A, không tốt rồi.
Chu Tuần bỗng nhớ tới trên khẩu súng của các đồng đội mình cũng có máy theo dõi. Vậy không phải là bị bọn chúng khống chế sao?
- Đừng vội, dẫn tôi đi tới đó.
Lâm Vân nghĩ thầm, phản ứng của anh chàng Chu Tuần này thật là chậm.
- Các cậu diễn luyện ở nơi này được bao lâu rồi?
Lâm Vân đi theo sau Chu Tuần hỏi.
- Đã là hai ngày. Ngay ngày đầu tiên, Nhiễm Lợi và Trình Tiến Phi đã bị bắn chết. Về sau đội trưởng Thái Giang và đội trưởng Lam Cực cảm thấy không đúng, mới tập trung mọi người lại tránh đi một chỗ. Tôi và đội trưởng Lam phụ trách thăm dò tình hình.
Chu Tuần tỉ mỉ kể lại tình hình diễn ra trong hai ngày này.
- Vậy Lam Cực đâu?
Lâm Vân hỏi.
- Đội trưởng Lam và tôi đi thăm dò ở hai hướng khác nhau. Đội trưởng Lam khẳng định cũng bị bọn chúng phát hiện. Vậy phải làm sao bây giờ?
Chu Tuần càng nói càng sốt ruột.
- Chu Tuần, gặp chuyện mà sốt ruột cũng không có tác dụng gì. Cậu càng sốt ruột, sơ hở càng nhiều, đối thủ càng dễ đánh bại cậu. Cho dù tất cả đồng đội chết trước mặt cậu, mà cậu còn một hơi thở, cũng phải tỉnh táo suy nghĩ xem cách nào giết thêm càng nhiều kẻ thù càng tốt. Đây mới là tố chất của một chiến sĩ cần có.
Lâm Vân nhìn thoáng qua vẻ mặt sốt ruột của Chu Tuần, nhắc nhở nói.
- Vâng, huấn luyện viên, đúng là tôi có quá xúc động.
Chu Tuần cũng giống như những đội viên khác của Long Ảnh đều tuyệt đối tin tưởng lời của huấn luyện viên Lâm.
Lâm Vân vừa tới chỗ nhóm Thái Giang tập trung thì đã đã biết bọn họ đều ở đây. Không khỏi thở phào một cái. Chỉ cần không xảy ra việc gì là tốt rồi. Nhóm người Thái Giang cũng phát hiện ra Chu Tuần và Lâm Vân tới. Tuy quần áo của Lâm Vân rất là rách nát, nhưng tất cả các đội viên chỉ liếc qua là nhận ra vị mặc áo rách nát, tóc tai rối bời này chính là huấn luyện viên của bọn họ.
Tất cả đội viên của Long Ảnh đều chạy tới đón chào. Không hề cố kỵ có mai phục xung quanh. Lâm Vân cười cười, nhưng không nói, chỉ nhảy lên cao 6m.
Tất cả đội viên nhìn thấy vậy đều hít một hơn. Huấn luyện viên của mình thật quá lợi hại. Không cần lấy đà cũng có thể nhảy lên được vài mét. Nhưng đều không biết Lâm Vân nhảy lên làm gì.
Lâm Vân nhảy lên, hai khẩu súng trong tay như hai vòng lửa bắn về xung quanh. Lúc Lâm Vân rơi xuống đất, bốn phía đều truyền tới tiếng kêu thảm thiết. Lúc này đám người Thái Giang mới biết là bọn họ bị bao vây. Nhưng bọn họ càng kinh hãi với động tác của Lâm Vân. Cái gì gọi là cường hãn, đây mới thực sự là cường hãn. Vừa rồi huấn luyện viên Lâm dùng súng bắn xung quanh, đã bắn hết hai băng đạn là năm mươi viên trong đó. Tính ra hắn đã bóp cò hai mươi lần. Đây là khái niệm gì vây?
Bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ động tác của hắn. Chỉ cảm thấy hắn nhảy lên, hoa mắt một cái đã thấy nhảy xuống rồi. Mọi người đều tưởng mình nhìn lầm, đều dụi dụi mắt nhìn lại, quả nhiên là thật. Khung cảnh trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đập thình thịch của các đội viên. Nguyên lai bản lĩnh của huấn luyện viên Lâm đã đến mức như vậy. Nhưng trong chớp mắt, bọn họ đều trở nên rất hưng phấn vì có một huấn luyện viên lợi hại như vậy.
Lâm Vân phát hiện ra xung quanh có năm mươi hai người, muốn nhanh chóng kết thúc, nên mới có môt màn như vậy. Năm mươi hai người kia đều bị Lâm Vân bắn thủng đầu, chết không thể chết hơn được nữa.
- Đi nhặt súng của bọn chúng đi.
Lúc Lâm Vân đáp xuống mặt đất, thấy các đội viên còn đang há hốc mồm nhìn mình, tranh thủ thời gian phân phó cho bọn họ làm việc. Chính vì không muốn bạo lộ quá nhiều thân thủ nghịch thiên, mà Lâm Vân mới dùng súng để giải quyết.
- Huấn luyện viên, vì sao ngài lại ở đây?
Thái Giang, Vương Vĩ và các đội viên khác đều vây quanh Lâm Vân hỏi han. Đúng lúc này thì có đội viên trở về báo cáo:
- Huấn luyện viên, thu được đúng năm mươi hai khẩu súng, năm mươi hai người kia không có ai sống sót.
- Tốt, các cậu bỏ hết mấy khẩu súng lúc trước đi. Rồi chọn lấy chỗ súng vừa thu được. Những khẩu thừa ra thì để cho tôi xử lý.
Lâm Vân cầm mười chín khẩu súng còn lại, tới một chỗ không ai nhìn thấy, thu hết súng vào Tinh Giới. Tuy những khẩu súng này mình không cần dùng tới, nhưng đã có chỗ để cất, tội gì phải lãng phí.
- Được rồi, các cậu đi theo tôi. Đã có năm mươi bốn người bị tôi xử lý rồi, phải nhớ đấy.
- Về sau gặp một tên giết một tên, không để lại tù nhân. Bọn chúng đã muốn giết toàn bộ chúng ta, thì phải cho chúng biết hậu quả như thế nào.
Lâm Vân nhìn những đội viên khác nói. Lúc nghe Chu Tuần kể lại, hắn đã quyết định giết những người này. Nếu là thi đấu công bình, Lâm Vân nhiều nhất là ra tay giúp đỡ mà thôi, sẽ không nghĩ biện pháp đuổi tận giết tuyệt. Nhưng nếu đối phương đã chơi xấu như vậy, Lâm Vân tuyệt đối không khách khí.
- Huấn luyện viên, những người mà anh vừa giết chỉ có người của bốn quốc gia, riêng nước Mĩ là không thấy có ai. Sao lại như vậy nhỉ?
Thái Giang không nhìn thấy đặc công Mĩ nào trong đó, có chút kỳ quái hỏi.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Trong lòng tự nhủ, câu này cần gì phải hỏi, nước Mĩ nhất định coi mấy nước kia là con pháo hôi. Còn bọn họ thì ở đằng sau hưởng lợi.
- Một trăm hai mươi quốc gia, tiến hành mấy lần đào thải. Chỉ có ba mươi quốc gia là được tới rừng rậm Amazon thí luyện. Ba mươi quốc gia chia làm năm nhóm, mỗi nhóm có sáu nước....
Thái Giang nói tới đây, cũng cảm thấy có vấn đề.
- Mỗi nhóm chỉ chọn lựa ra một quốc gia đứng đầu. Nếu nước Mĩ và bốn nước kia liên kết chiến thắng chúng ta, thì vị trí đứng đầu sẽ thuộc về ai?
Lâm Vân kỳ quái hỏi.
- Ách, vấn đề này tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là theo lệnh của cấp trên tới nơi này tỷ thí mà thôi. Tôi đoán chừng có khả năng là bọn họ đã thương lượng được hoặc là tiếp tục đấu đến đội cuối cùng.
Thái Giang giống như cũng cảm thấy không đúng.
- Ừ, trước đừng quan tâm tới chuyện đó. Cuộc thi này có nhiều chỗ gian lận, mà mấy quốc gia kia có lẽ đã có hợp tác gì đó với nước Mĩ. Hiện tại nghĩ tới những điều này cũng vô dụng. Nếu như đối thủ trong này hoàn toàn biến mất, thì không cần phiền toái như vậy...
Lâm Vân nói xong, nhìn thoáng qua các đội viên. Hắn đang chuẩn bị nói với bọn họ là cùng nhau đi tìm Lam Cực. Thì trong bụi cỏ vang lên một tiếng vang làm kinh động mọi người. Lâm Vân và các đội viên khác quay đầu nhìn lại chỉ thấy Lam Cực cả người là máu, hai tay thì trống trơn chạy về chỗ này.
Lâm Vân nhướng mày, giơ súng bắn ba phát về phía sau Lam Cực. Ba tiếng kêu đau đớn truyền tới. Đã có đội viên đi lên vịn Lam Cực, cũng có đội viên biết bản lĩnh của huấn luyện viên Lâm, nên liền đi tới thu chiến lợi phẩm.
- Huấn luyện viên...
Lam Cực liếc mắt trông thấy Lâm Vân, trong lòng liền hưng phấn gọi một câu.
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Vĩ thấy Lam Cực chật vật như vậy, lo lắng hỏi.
- Tôi vừa đi ra ngoài thì bị bốn tên Indonesia theo dõi. Tôi đã xử lý hai tên, còn tưởng rằng mình đã trốn thoát. Thật không ngờ vừa chạy một đoạn thì lại phát hiện có người theo dõi. Lúc đó tôi liền nghi ngờ trên người mình có gắn máy theo dõi gì đó. Vì vậy tôi liền ném khẩu súng đi, vì chỉ có khẩu súng là đáng nghi nhất.
Lam Cực nhìn sang mọi người, thấy mọi người đã thay đổi súng, mới yên tâm.
Lâm Vân gật đẫu. Lam Cực đã không xảy ra chuyện gì, hắn không cần phải lo lắng nữa.
Lam Cực là người đội viên tạo cho Lâm Vân một ân tượng sâu sắc nhất. Y luyện tập rất khắc khổ, khắc khổ hơn tất cả các đội viên khác. Hơn nữa y còn là người đầu tiên lấy được chiếc hộp trong hồ Băng Vụ. Có thể thấy được y là người có tính cách rất kiên nghị, còn mang theo mối thù hận trong người.
Vô luận là loại người nào, chỉ cần có loại tính cách như vậy, Lâm Vân đều rất thưởng thức.
- Lam Cực, cậu tới đây.
Nghe huấn luyện viên gọi, Lam Cực vội vàng đi tới bên cạnh.
← Ch. 181 | Ch. 183 → |