← Ch.0680 | Ch.0682 → |
Lục Bình sau khi phá vòng vây, phi độn đi theo phương hướng dọc sống Doanh, chỉ chốc lát sau, phát hiện sau lưng không người, Lục Bình chúi đầu đâm xuống xuống thuận lưu sông Doanh, dùng không tới nửa canh giờ liền trở về trong nham thạch động phủ.
Trong động phủ, Đỗ Gia Lạc đang đánh quyền, đây là một bộ quyền pháp Lục Bình tìm được từ trong truyền thừa ngọc giản của Doanh Thiên phái. Bộ quyền pháp này chính là dùng cho người phàm trước khi bắt đầu giai đoạn luyện huyết, chỉ có một mục đích duy nhất chính là cho người phàm bắt đầu luyện thể trước, tăng cường thân thể thể phách tới mức độ lớn nhất.
Lục Bình khi nhìn đến bộ quyền thuật này rất kinh ngạc, thầm than Doanh Thiên phái truyền thừa quả nhiên đầy đủ vô cùng, ngay cả loại quyền thuật này cho người phàm tiến hành trúc cơ đều cũng có. Tuy nói bộ quyền thuật này đối với gia tăng cường độ thân thể của tu sĩ xem ra cực kỳ có hạn, nhưng đối với một tên phàm nhân mà nói đã là rất rất cao.
Tu vi cảnh giới đến trình độ như Lục Bình, hiển nhiên đã biết được thân thể mạnh mẽ đối với tu sĩ khi lên cấp pháp tướng hậu kỳ là có ý vị như thế nào. Đỗ Gia Lạc ăn nhằm linh quả khiến tăng cường thân thể thể phách, thân thể nguyên vốn mạnh mẽ, bây giờ tập luyện loại quyền pháp này, càng thêm tốt lại càng tốt hơn. Chẳng những bản thân thân thể của nó dưới sự điều lý của quyền thuật không ngừng tăng cường, chính là dược lực vốn tích chứa trong huyết mạch của Đỗ Gia Lạc cũng có một phần bị kích thích rồi lần nữa được thân thể hấp thu.
Đáng tiếc Chân Linh phái lại không có loại quyền thuật này, mà tu vi đến trình độ như Lục Bình bày giờ, loại quyền thuật này đối với hắn đã không có chút lợi ích gì.
Thấy Lục Bình trở về, Đỗ Gia Lạc vội vàng đi lên bái kiến. Lục Bình thấy cả người hắn mồ hôi đầm đìa, trong thần niệm cảm ứng, khí huyết cả người trên dưới Đỗ Gia Lạc chạy chồm như ngựa hoang thoát cương. Tạp chất trong thân thể theo mồ hôi từ trong lỗ chân lông rỉ ra. Bởi vì lượng rỉ ra rất ít, vì vậy cũng không rõ ràng, tuy nhiên Lục Bình nhận thấy điều này đã cực kỳ khó khăn rồi.
Tuy nói tu luyện giới cũng có cái loại linh dược có thể khiến cho người ta trong nháy mắt tẩy tủy phạt mao. Thế nhưng loại linh dược này Lục Bình xem ra, căn bản là yết miêu trợ trường, trước là đem tiềm lực của tu sĩ tiêu hao không còn, tiền kỳ có lẽ lên cao phá mau, đến hậu kỳ không có không gian lên cao nữa.
Bất cứ chuyện gì chung quy là một quá trình tuần tự tiệm tiến, quá mức dựa vào ngoại lực cuối cùng là rơi xuống hạ thừa.
Lục Bình cực kỳ hài lòng gật đầu một cái, trong miệng lại không có bất kỳ câu nói tán dương nào, chỉ là nói:
- Tiếp tục chuyên cần luyện, trước khi khai mở huyết mạch, vạn không thể chậm trễ chút nào.
Đỗ Gia Lạc cung thanh đáp ứng. Lục Bình liền xoay người đi tới về phía sau. Đỗ Gia Lạc lại lần nữa kéo ra giá thế, thổ khí khai lời, bắt đầu một quyền tiếp theo một quyền luyện tập.
Khóe mắt của Lục Bình liếc về một cái, cũng thấy Đỗ thị kia đang ôm nữ nhi hồ ly của mình đứng trước cửa một tòa thạch thất nhìn hắn.
Lục Bình nhìn một chút tiểu hồ ly trong tay của nàng, trong lòng xẹt qua cái gì, bước chân một bữa, xoay người nói:
- Ngươi là có chuyện gì?
Đỗ thị đi lên trước ôm tiểu hồ ly yêu kiều lạy, nói:
- Kính xin tiền nhân cũng thu nữ nhi nhà ta làm môn hạ. Tiểu nữ bây giờ tuy là hồ thân, nhưng ngày sau sau khi tu luyện tới dung huyết kỳ tất nhiên hóa thân thành người. Nó là lại máu giữa người và yêu, nhưng ta bây giờ đã khó có thể trở về yêu tộc rồi, huynh trưởng của nó lại là môn hạ của quý phái, ngày sau tất nhiên cũng lấy nhân tộc làm đầu. Lấy thân phận của nó, nếu không có quý phái che chở, ngày sau vô luận nhân yêu hai tộc sợ là đều không có đất cho nó đặt chân.
Lục Bình nhìn một chút tiểu hồ ly trong ngực Đỗ thị đang mở một đôi mắt to đang nhìn hắn, trong lòng chẳng biết tại sao cũng nhớ lại hảo hữu Ấn Huyền Sở, không khỏi thở dài một cái, tự lẩm bẩm:
- Cho dù có xếp vào môn hạ của bản phái, cũng chưa chắc có thể che chở được thân phận nhân yêu hỗn huyết của nó được.
Lục Bình tuy là tự lẩm bẩm, nhưng Đỗ thị dù sao cũng có tu vi trong người, tự nhiên đem những lời này nghe không sót một tiếng, không khỏi sắc mặt cuồng biến. Nàng năm đó trước khi đoạt xá dù sao cũng là đoán đan hậu kỳ yêu tu, hiển nhiên biết kết quả tương lai sau khi thân phận nhân yêu của nữ nhi lẫn vào máu bại lộ, nàng nếu là tu vi còn, có lẽ còn có thể một hai che chở. Hiện nay tu vi của nàng tổn thất hơn phân nửa, coi như Lục Bình xuất thủ vì nàng chữa trị, nhưng đoạt xá dù sao đối với với tu sĩ tiên thiên hao tổn quá lớn, ngày sau nhiều nhất cũng chính là hóa hình lần nữa, nhiều hơn mấy trăm năm tuổi thọ thôi, muốn lần nữa khôi phục trước lúc đoán đan hậu kỳ tu sĩ đã là vạn vật có thể, chớ đừng nói chi là tiến hơn một bước.
Đỗ thị trong lòng không ngừng lóe lên cảnh tượng tương lai nữ nhi bị người đuổi giết, không khỏi sinh lòng bị thương, hai mắt rũ xuống lệ. Tiểu hồ ly ngọa nguậy trong ngực của mẫu thân, ngẩng đầu lên, chỗ sâu đầu lưỡi không ngừng liếm nước mắt mẫu thân lưu lại.
Một thanh âm "bốc" vang lên, từ sau lưng Lục Bình truyền tới. Lục Bình nhíu mày một cái, quay đầu lại thấy Đỗ Gia Lạc đang quỳ trên mặt đất.
Thì ra là Đỗ Gia Lạc ở một bên đã nghe rõ ràng cuộc đối thoại mới vừa giữa mẫu thân cùng Lục Bình, thấy Lục Bình xoay người lại, Đỗ Gia Lạc một đầu khấu trên đất, nói:
- Tiên trưởng, kính xin người cũng thu muội muội vào trong bản phái đi. Muội muội căn bản không cần khai mở huyết mạch mà đã có thể tu luyện, so với đệ tử mạnh hơn nhiều.
Lục Bình hừ lạnh một tiếng, nói:
- Quyền pháp của ngươi có luyện ổn rồi chưa.
Thân thể của Đỗ Gia Lạc co rụt lại, khàn giọng nói:
- Còn chưa, còn chưa xong.
Chỉ là càng nói về sau, thanh âm trở nên càng lúc càng nhỏ. Lục Bình lạnh lùng nói:
- Nó nếu như là muội muội của ngươi, đương nhiên do người bảo vệ, ngươi một mực ương cầu người khác, người khác lại dựa vào cái gì giúp người chứ?
Đỗ Gia Lạc vẻ mặt hiện vẻ không dám, nhưng lại dùng lời phản bác nói:
- Nếu là có người khi dễ muội muội của mình, để tử hiển nhiên liều cái mạng cũng phải bảo vệ cho bằng được, chẳng qua là, chẳng qua là...
- Chẳng qua là người bây giờ bản lãnh không ra gì, chẳng những che chở không được muội muội của ngươi, chính là ngay cả chính người cũng tự bảo vệ - không được, có phải thế không?
- Đúng, đúng!
Đỗ Gia Lạc có chút buồn rầu pha chút ủ rũ nói. Hắn dù sao cũng là một hài tử mười hai tuổi, lời nói nghiêm khắc và thẳng thừng của Lục Bình như vậy khiến cho Đỗ Gia Lạc trong lòng không có chút tự tin nào.
- Hừ!
Lục Bình mặt lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, người vì sao dừng lại, bản lãnh không đủ thì có thể luyện. Nếu là người tự nghĩ tương lai không có năng lực bảo vệ thân nhân của mình, vậy người cần gì phải mộng tưởng trở thành tu sĩ, ở nhà làm nghề đánh cá của người chẳng phải là tốt hơn sao?
Lúc này Đỗ thị cũng hé mồm nói:
- Lạc nhi, ngươi được nhận vào chỗ môn phái của tiên trưởng không dễ, vạn vạn không thể lãng phí cơ hội lần nữa khai ích huyết mạch, còn không mau mau đứng lên dựa theo tiên trưởng nói mà đi làm đi!
Đỗ Gia Lạc nhìn hồ ly muội muội trong ngực của mẹ kế một chút, lại nhìn Đỗ thị một chút, cắn răng nói một tiếng:
- Vâng!
Ngay sau đó liền từ dưới đất bò dậy lần nữa bắt đầu luyện tập quyền pháp, từng chiêu từng thức đánh ra, giữa các chiêu thức càng thêm dùng sức, hiển nhiên ngôn ngữ của Lục Bình cho hắn kích thích cực lớn.
Lục Bình liếc mắt nhìn Đỗ thị, suy nghĩ một chút nói:
- Người này nếu đã xếp vào bản phái môn hạ, con em người nhà của hắn bản phái hiển nhiên cũng không quản. Người tuy là yêu tộc, nhưng dù sao đã đoạt xá hóa thân làm người, hơn nữa trong tay có mấy phần pháp lực, sau khi trở về, ta đem ngươi đến một nơi. Nơi đó có một bạn tốt của ta, ngươi chính là ở đây làm việc dưới tay hắn. Bản phái chỉ sợ là sẽ không thu người có nhân yêu lẫn vào máu làm đệ tử nữa, nhưng mà hảo hữu này của ta lại chưa chắc. Con gái của ngươi nếu có duyên, hiển nhiên có thể được hắn che chở.
Đỗ thị dù sao đã từng là lão yêu lâu năm, lại đoạt xá làm người mười mấy năm, đối với trong ngôn ngữ của Lục Bình để lộ ra ý bên ngoài hiển nhiên có mấy phần lĩnh ngộ. Vì vậy vội vàng lần nữa hướng Lục Bình lạy, tiêu hồ ly trong ngực của nàng tựa hồ cũng hiểu người trước mắt có đại ân huệ cho mình, vội vàng học mẫu thân đem chân trước đưa đến trước đầu, làm phục trạng lạy.
Sau lưng Lục truyền tới tiếng hò hét của Đỗ Gia Lạc lúc luyện quyền. Lục Bình có thể nghe ra giữa quyền thế khai hại của hắn lộ vẻ lực đạo hơn, mà trong miệng hò hét cũng lộ ra ý hưng phấn, không khỏi trên mặt thoáng qua vẻ mỉm cười, ngay sau đó lại hừ lạnh một tiếng, đi tới trong thạch thất của mình.
- Sau khi mọi người rời động phủ nham thạch, chỉ có Huyền Câu chân nhân bị thương lúc trước ở lại giữ, thấy Lục Bình trở về, Huyền Câu chân nhân đã sớm nghênh đón ở cửa thạch thất, đem một màn trước Lục Bình toàn bộ nhìn trong mắt.
Lục Bình nhìn sắc mặt của Huyền Câu chân nhân đã tốt hơn, cười nói:
- Xem ra sự thúc khôi phục không tệ. Chung Đỉnh đan của Thiên Lô sư thúc tổ không hổ là là linh đan chữa thương thứ nhất của Bắc Hải!
Huyền Câu chân nhân khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Đỗ Gia Lạc đang luyện quyền, thấp giọng nói:
- Thế nào, bản phái "Thủy kiếm tiên' rốt cục động ý niệm thu đồ đệ sao?
Lục Bình thở dài một cái, nói:
- Nếu mà người này có thể khai ích huyết mạch thành công, tư chất tất nhiên thượng cấp, coi như đầu óc đần chút thiếu ngộ tính không nhiều, nhưng chỉ cần chăm học khổ luyện, ngày sau tất nhiên lại làm thành tựu một pháp tướng tu sĩ của bản phái, bực này đồ đệ ai không muốn nhận?
Huyền Câu chân nhân gật đầu, cười nói:
- Không chỉ có ngươi, chính là ta cũng đồng ý niệm thu đồ đệ, sợ rằng đám người Huyền Sâm, Huyền Hư sư huynh đều có ý niệm này. Chẳng qua hắn là do người tiến cử nhập môn phái, thứ nhất trưởng bối bọn ta không được cướp đoạt cùng ngươi, thứ hai hiện nay thực lực của ngươi đã sớm vượt qua bọn ta, môn hạ lại không có truyền thừa đệ tử. Người này lương tài mỹ chất như vậy, trong tay bọn ta ngược lại sự lãng phí tiền trình của hắn, định giao cho ngươi là bản phái đệ tử đệ nhất trong đời thứ ba dạy dỗ, để xem coi ngươi có thể dẫn dắt hướng hắn đến mức độ nào!
- Sư thúc nói đùa, đây chính là đem đệ tử coi trọng quá rồi, tóm lại hết thảy còn phải xem bản thân của tiểu tử kia.
Lục Bình dùng một chút, lại nói:
- Chẳng qua là bản phái xưa nay có quy định, tu sĩ chỉ có sau khi lên cấp dung huyết trung kỳ, mới có thể bái sư trở thành đệ tử ký danh hoặc là đệ tử chân truyền. Hắn nếu là có bản lĩnh cùng cơ duyên kia, đệ tử hiển nhiên cũng vui vẻ ý dìu một thanh, nếu là tự bản thân mình không tranh khí, như vậy thì có thể còn mong mỏi dựa vào ai?
Huyền Câu chân nhân cười nói:
- Bất kể nói thế nào, chuyện này nếu như truyền đi, tất nhiên sẽ oanh động bản phái trên dưới, được xưng Chân Linh phái nhãn giới đệ nhất cao thủ 'Thủy Kiếm Tiên' không ngờ lại cũng đồng ý niệm thu đồ đệ, nói ra, đứa bé này còn không bị những người khác ghen tỵ chết sao?
Lục Bình cười khổ nói:
- Sợ rằng không đợi bị ghen tỵ chết, trước tiên lại bị hại chết rồi. Sư thúc nhưng không nên nói lung tung, đệ tử còn muốn lưu một mầm non tốt cho bản phái.
Huyền Câu chân nhân buồn cười nói:
- Xem một chút, xem một chút, có thể xếp vào học trò người ít nhất còn có mười mấy năm hay không, đến lúc đó người ta có nguyện ý hay không còn không nói chính xác. Người nơi này ngược lại một sương tình nguyện thay người ta cân nhắc trước.
Lục Bình trong ngày thường nhìn như bình thản, trên thực tế nội tâm cũng kiêu ngạo, nếu không cũng không bị trở thành "nhãn giới đệ nhất cao " của bản phải những thứ u oán Tứ đại đệ tử kia. Lần này bởi vì nhìn trúng Đỗ Gia Lạc một thân thượng hạng tư chất, động ý niệm thu đồ đệ ngược lại gặp Huyền Câu chân nhân cướp sạch, trên mặt không khỏi có chút lúng túng.
Huyền Câu chân nhân nhìn Lục Bình quân trạng càng cảm thấy buồn cười, tuy nhiên nàng cũng không giễu cợt hắn nữa, vì vậy cười nói:
- Tốt lắm, tốt lắm! Sư thúc ta dầu gì cũng là tu sĩ nòng cốt của bản phái, hiển nhiên biết nặng nhẹ. Ngươi hãy yên tâm, đứa nhỏ này nếu là thật đúng là khai ích huyết mạch tu luyện, sẽ không có người đối với hắn xem trọng khác. Chẳng qua là bọn người tiến vào Doanh Thiên đạo tràng còn thuận lợi, sao bây giờ chỉ có một mình người trở lại?
Lục Bình không chú ý tới chính là, trong toàn bộ quá trình Huyền Câu chân nhân cùng hắn nói chuyện, sử dụng giọng điệu đều như là giữa đồng bối hiểu biết rõ ràng lẫn nhau. Có lẽ ngay cả bản thân Huyền Câu chân nhân cũng không chú ý tới điều này. Trong lúc vô tình, địa vị của Lục Bình trong lòng của nàng đã bị đặt vào một vị trí tương đương cùng mình, chứ không chỉ là một tên tam đại đệ tử, một tên vãn bối.
Thật ra thì không chỉ là bản thân của Huyền Câu chân nhân, chính là Huyền Sâm chân nhân, Huyền Hư chân nhân, Huyền Thần chân nhân cùng Nhị đại đệ tử sau khi thấy các loại thành tựu, thực lực của Lục Bình, vô hình trung cũng đều đặt hắn vào vị trí ngang bằng với mình. Mà hết thảy căn nguyên này, là do Lục Bình ngày càng tăng trưởng thực lực cùng với lực ảnh hưởng ngày càng lớn trong môn phái.
Lục Bình đem những gì gặp trong Doanh Thiên đạo tràng đại khái nói một lần cùng Huyền Câu chân nhân, nói:
- Đệ tử cước trình mau, đi lại là hiển lộ ngắn nhất, trở về sớm nhất, bất quá tính toán thời gian, bây giờ ba vị sư thúc cùng với phương sư bá cũng xem ra trở lại rồi.
Lục Bình vừa dứt lời, cấm chế của động phủ nham thạch chính là một trận hoảng đãng. Lúc Lục Bình cùng Huyền Câu chân nhân giương mắt nhìn, sắc mặt tất cả đều biến sắc.
Huyền Sâm chân nhân cả người dục máu, một tay nắm Huyền Hư chân nhân thoi thóp hơi tàn, một tay Huyền Thần chân nhân hôn mê, lảo đảo từ cửa động đi vào.
← Ch. 0680 | Ch. 0682 → |