← Ch.0779 | Ch.0781 → |
- Nói như thế thì có một loại khả năng, Tạ Thiên Dương này có cơ duyên thật sự là quá tốt, không ngờ lại mới vừa xâm nhập vào khu vực chín trăm trượng dưới đáy hồ không bao lâu liền đụng được một chỗ Tụ Linh chi địa, và ở trong tình huống không biết chuyện gì liền tiến vào trong đó.
Sau lưng, nước hồ dao động càng ngày càng kịch liệt, hiển nhiên đã có càng ngày càng nhiều tu sĩ bắt đầu cướp đường tiến vào trong Lạc Thánh hồ. Hơn nữa tu sĩ có thực lực mạnh mẽ cũng đã lặn tới chỗ sâu hơn của Lạc Thánh hồ, khoảng cách hai người càng ngày càng gần.
Chỗ sâu chín trăm trượng lúc này còn có ba chỗ Tụ Linh chi địa, nếu không thể tìm được trước khi những người khác lặn tới, như vậy Thiên Mã cùng Cẩm Lý hai người lần này chỉ sợ cũng muốn trở thành trò cười cho người khác.
Lục Bình chuyển vào chỗ huyết động trên rộng dưới hẹp trước mắt này, dưới chân có cảm giác đột nhiên buông lỏng. Lục Bình vội vàng vận sử chân nguyên ổn định thân thể, không ngờ chân nguyên trong cơ thể trong lúc bất chợt không nghe sai sử, thân thể trầm xuống sâu hơn.
Đông!
Lục Bình dưới chân một đạp đến thực địa liền cấp tốc trầm người ngồi xuống. Lần này rơi xuống từ độ cao chừng mười trượng, không có chân nguyên bảo vệ, Lục Bình chỉ có thể dựa vào sự cường hãn của thân thể mình để chống đỡ sự va chạm cực mạnh do té từ mười trượng cao xuống này.
Mặc dù bây giờ cường độ thân thể của Lục Bình đã không hề dưới pháp tướng tu sĩ tầm thường nữa, nhưng từ địa phương cao như vậy dưới tình huống không phòng bị té xuống, cũng khiến cho Lục Bình thật sự thể nghiệm một chút tình trạng tâm hoảng khí đoản của người phàm bị rơi xuống từ chỗ thật cao.
Tuy nhiên vào lúc này, chân nguyên trong cơ thể của Lục Bình chợt động, giúp hắn lần nữa khôi phục khống chế đối với chân nguyên, nhanh chóng lưu chuyển theo ý niệm của hắn, làm dịu đi sự chấn động của nội phủ. Lục Bình đột nhiên đứng dậy, thần niệm phát tán bốn phía, hai mắt cũng quan sát chung quanh, đồng thời trên đỉnh đầu dâng lên một mặt lá cờ nhỏ màu đen có chút tàn phá. Lá cờ nhỏ rũ xuống từng đạo ánh sáng màu tím lam, vững vàng bảo hộ Lục Bình ở chính giữa.
Bốn phía là một chỗ không gian từ trong vách đá khai mở ra, chung quanh ước chừng có ba trăm trượng phương viên, chỉ có bốn phía vách đá cùng mặt đất là trống trải. Lục Bình ngẩng đầu nhìn lên chỗ mà mình rớt xuống, thấy nó đen xì xì không nhìn rõ điểm cuối.
Lục Bình bay lên trời, nhảy một cái cao mười trường, nhưng sau đó mặc dù hắn vận chuyển pháp quyết như thế nào, đều không thể đem thuật phi độn đề thăng nửa điểm độ cao.
Bốn phía linh khí nồng đặc vô cùng, khiến cho Lục Bình cảm giác cả người đều ngâm mình thoải mái trong ôn tuyền vậy, xem ra nơi này đích xác là một chỗ Tụ Linh chi địa. Chẳng qua là cho tới bây giờ hắn không hề nghe nói Tụ linh chi địa của Lạc Thánh hồ sẽ còn là một chỗ nội khảm trong không gian chi địa.
Nhìn bốn phía toàn là thạch phủ trống trải, chẳng lẽ thời gian bốn năm năm kế tiếp lại phải trải qua bế quan ở chỗ này sao?
Chẳng qua cho dù là bế quan, cũng không cần thiết khai mở một chỗ không gian lớn như vậy chứ!
Trong lúc Lục Bình chuẩn bị tìm kiếm một chỗ để ngồi, chuẩn bị bế quan ở nơi này, cảm thụ một phen sự kỳ diệu tồn tại trong Lạc Thánh hồ rốt cuộc là như thế nào, vì sao lại có thể làm cho tu sĩ trong bốn năm năm ít nhất lại đem tu vi để thăng lên một cấp, thì trong thạch thất rốt cục lại một lần nữa xảy ra biến hóa.
Trong thần niệm của Lục Bình, linh khí nồng đặc bốn phía trong thời điểm chân nguyên trong cơ thể của Lục Bình khôi phục lại sự khống chế, bắt đầu chậm rãi chấn động cả lên.
Ngay từ đầu Lục Bình cũng không chú ý, nhưng theo linh khí chấn động càng lúc càng kịch liệt, lúc hắn bắt đầu chuyên chú với linh khí ba động, thì phát hiện toàn bộ linh khí trong thạch thất đã bắt đầu chậm rãi xoay tròn ở trung tâm của thạch thất.
Linh khí từ bốn phía cuồn cuộn không ngừng hội tụ trong thạch thất trung tâm, đầu tiên là từ phía bên ngoài tạo thành linh khí gió lốc, rồi sau đó ở thạch thất trung tâm tạo thành một đạo linh khí tuyền qua to lớn.
Hai mắt của Lục Bình một mực nhìn chăm chú vào trung tâm của tuyền qua, nơi đó linh khí không ngừng bị hội tụ và áp súc. Một cỗ lực lượng cực mạnh bắt đầu ngưng tụ. Loại lực lượng này thậm chí khiến cho Lục Bình cảm thụ tiềm ẩn trong đó một loại uy hiếp.
Bốn phía của Lục Bình chợt bốc lên một đạo mây mù ngũ sắc. Mây mù dần dần phát tán, từ từ dung hợp đến trong quang mạc màu tím do Khống Thủy kỳ rũ xuống.
Từng trận tiếng rít từ trong linh khí tuyền qua truyền ra. Linh khí bốn phương tám hướng vẫn như cũ cuồn cuộn không dứt hội tụ về phía trung tâm, cũng không biết linh khí trong thạch thất là từ nơi đâu tụ đến, mà tựa hồ không chút gián đoạn vậy.
Thần sắc của Lục Bình dần dần ngưng trọng. Thần niệm của hắn bén nhạy đến bực nào, lúc này đã cảm nhận được trung tâm của linh khí ngưng tụ xuất hiện từng trận chấn động có tiết tấu, hơn nữa sự khiêu động này càng lúc càng ngưng trọng có lực.
Sắc mặt của Lục Bình dần dần có chút thay đổi, bởi vì hắn có thể cảm nhận được ở trung tâm linh khí kèm theo khiêu động có lực này, từng cổ một sinh cơ lực dần dần xuất hiện, hơn nữa càng lúc càng dư thừa.
Một cái tâm tạng thuần túy xuất phát từ linh khí ngưng tụ mà thành xuất hiện giữa trung tâm của linh khí hội tụ.
Tranh! Tranh!
Cảm thụ nguy hiểm, song chỉ của Lục Bình điểm một cái, Thu Thủy Y Nhân kiếm theo huyết mạch trong cơ thể của Lục Bình từ trong tâm hạch không gian một đường bơi lội, cuối cùng từ đầu ngón tay lộ ra, giống như hai con kiếm ngư bơi lội quanh người Lục Bình, tùy thời chuẩn bị phát động phản kích về phía có thể xuất hiện uy hiếp.
Vào lúc linh khí tâm tạng tạo thành, một tiếng rít dài xa xăm từ trong linh khí tuyền qua truyền đến, phảng phất như truyền từ viễn cổ hồng hoang, lúc thiên địa sơ khai vậy.
Một cổ uy áp xa xăm, thần bí từ trong ấy truyền ra, đập mạnh về phía Lục Bình, khiến cho huyết mạch của hắn nhất thời bị câu dẫn lên một loại xung động như muốn quỳ lạy mộ bái, tựa hồ là hướng về viễn cổ tổ tiên thành kính quỳ lạy vậy.
Thần niệm của Lục Bình cố hết sức ngăn cản loại lực lượng thần bí này có thể xúc động huyết mạch tự thân này. Tám con quái giao trong tâm hạch không gian nhanh chóng ở bề mặt của kim đan quanh quẩn, tựa hồ muốn từ mặt ngoài của kim đan lao ra vậy. Cả người Lục Bình từ trên xuống dưới khí chất trở nên biến đổi, một cỗ khí tức thần bí cũng từ trên người của hắn bay lên, huyết mạch ba động trong cơ thể nhanh chóng được bình phục, lực lượng thần bí truyền tới từ trong linh khí tuyền qua nhanh chóng bị triệt tiêu.
Đang lúc này, linh khí từ bốn phía rốt cục không hội tụ lại nữa. Linh khí khổng lồ ở thạch thất trung tâm ngưng tụ lại đã tạo thành một đoàn linh vụ cơ hồ biến hóa thành dung dịch vậy.
Đông!
Toàn bộ mặt đất lại một trận đung đưa, tựa hồ có một con cự thú viễn cổ vượt qua thời gian không gian xa xôi mà đi về phía Lục Bình vậy.
Đông!
Lại là một tiếng truyền tới, một cái cự trảo to lớn phá vỡ linh vụ đạp trên mặt đất, toàn bộ mặt đất rung động theo. Chỉ có điều khá kỳ quái chính là từ thanh âm truyền tới từ mặt đất tựa hồ mang đến cho Lục Bình một loại cảm giác dưới mặt đất là một khoảng không vậy, chẳng qua là lúc này Lục Bình cũng không còn thời gian đi suy nghĩ nguyên do.
Một cái cự trảo này mang đến cho Lục Bình một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc. Vừa lúc đó, một cái miệng khổng lồ bằng phẳng mà dài mở lớn ra tiếp theo cự trảo rơi xuống đất đột nhiên từ trong linh vụ lộ ra. Răng cưa rậm rạp chằng chịt sắc bén lóe ra từng đạo linh khí hàn quang, cắn xé tới đỉnh đầu của Lục Bình.
Nguyên Thủy Cự Ngạc!
Lục Bình hú lên quái dị, thân thể cấp tốc bay về phía sau, tránh thoát cái miệng khổng lồ đó cắn khép lại, đồng thời tay phải hướng lên trời cử lên. Sơn Băng gào thét ngất trời đánh tới, nện theo quỹ tích mà Lục Bình phi đằng vọt tới đỉnh đầu của cự ngạc, đem toàn bộ đầu lâu cự ngạc khổng lồ đập trầm xuống phía dưới, khiến nó không thể không dừng lại sự truy kích đối với Lục Bình.
Lục Bình tránh thoát một kích này, lúc rơi xuống trên mặt đất ở phía xa, nhìn lại phía Nguyên Thủy Cự Ngạc, vừa đúng phát hiện linh vụ nồng đặc đang không ngừng thu nhỏ lại. Mà thân thể và cái đuôi của Nguyên Thủy Cự Ngạc cũng dần dần hiện ra trong linh vụ đang biến mất đó.
Đây là một con Nguyên Thủy Cự Ngạc hoàn toàn do linh khí ngưng tụ mà thành!
Nhìn con cự thú trước mắt có đoán đan chín tầng tu vi này, sắc mặt của Lục Bình lộ ra vẻ rất ngưng trọng. Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của con linh ngạc này tích chứa lực lượng khổng lồ. Cổ lực lượng này khiến cho Lục Bình cảm nhận được chấn động trong lòng.
Một đôi cự nhãn to bằng miệng chén đột nhiên khai mở. Lục Bình có một loại cảm giác đột nhiên thạch thất sáng lên. Linh khí cự ngạc há mồm phát ra một tiếng rít dài kỳ dị, vọt tới Lục Bình.
Vượt Dương chu dưới chân của Lục Bình chợt lóe lên xuất hiện. Đối phó với loại con vật khổng lồ này không thể địch lại được này, Lục Bình chỉ có thể áp dụng phương thức nhanh chóng di động rồi du đấu với nó.
Tránh qua cái chân khổng lồ của cự ngạc từ trên trời giáng xuống, toàn bộ mặt đất bị cái chân không lồ này giẫm lõm cả xuống. Nhưng không đợi Lục Bình tế lên song phi kiếm, cự ngạc đã há cái miệng khổng lồ, táp tới Lục Bình lúc này đang bay ở giữa không trung.
Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải đem song phi kiếm khuấy một cái trong miệng của cự ngạc. Cự ngạc nhất thời phát ra một tiếng rít dài như đau đớn lắm vậy. Đầu lâu to lớn kể cả cái miệng khổng lồ vung một cái, một cổ cự lực từ trên sóng phi kiếm truyền tới. Lục Bình nhất thời bị đánh bay đi, đồng thời mấy cái răng cưa lóe lên linh khí bay ra từ trong miệng của cự ngạc, sau đó tan đi hòa nhập vào trở thành vài cổ linh khí nồng đặc, tụ đến trong cơ thể Lục Bình.
Lục Bình không rõ vì sao nên đang muốn tránh né, nhưng vài cổ linh khí này phảng phất như bám vào xương cốt vậy, vô luận Lục Bình thi triển độn thuật như thế nào cũng không cách nào thoát khỏi vài cổ linh khí thật nhỏ này đeo bám.
Trong cảm thụ thấp thỏm bất an của Lục Bình, vài cỗ linh khí này đâm vào trong cơ thể của hắn, hắn liền cảm giác được trên người một trận đau nhói. Vài cỗ linh khí như tế ti này nhất thời rót vào trong huyết mạch, hóa thành chân nguyên khí cuồn cuộn, không ngờ lại không cần Lục Bình luyện hóa chút nào, liền dung nhập vào trong chân nguyên do "Bắc Hải Thính Đào quyết" tu luyện sinh ra, một đường men theo huyết mạch hội tụ mà đi trong tâm hạch không gian.
Những cổ linh khí này đâm vào trong cơ thể của Lục Bình, sau khi hội nhập vào trong huyết mạch, mặc dù lấy tốc độ cực nhanh dung hợp cùng một thân chân nguyên do Lục Bình tu luyện mà ra, nhưng Lục Bình vẫn lập tức nhận ra được sau khi vài cỗ linh khí này hội nhập vào, đối với chân nguyên do Lục Bình tu luyện "Bắc Hải Thính Đào quyết" tạo thành đã cố gắng cải biến nó.
Lục Bình trực giác những thứ cải biến này đối với hắn mà nói cũng không phải là vô ích, nhưng sự cải biến tựa hồ đầu tiên là bắt đầu từ trong kim đan nằm tâm hạch không gian. Nơi đó mới chính là nơi tập kết tinh hoa của một thân tu vi của Lục Bình.
Ngay tại lúc một cổ chân nguyên này hội nhập vào tẩm hạch không gian, sau khi từ từ chuyển hóa thành đan hà vân vụ có thể cung cấp cho kim đan hấp thu thổ nạp, trong kim đan đột nhiên truyền ra một cổ hấp lực kỳ lạ. Tám con quái giao tựa hồ từ trong biến hóa của đan hà ở chung quanh phát giác ra cái gì đó, đua nhau ở mặt ngoài kim đan lẩn quẩn tựa hồ muốn từ trong kim đan lao ra. Lục Bình có thể nhận ra được vào giờ khắc này, kim đan của mình tựa hồ phát giác một dạng mỹ vị gì đó.
Theo tâm niệm của Lục Bình chợt động, "Bắc Hải Thính Đào quyết" vận chuyển trong cơ thể của hắn. Một mảnh đan hà bị một cỗ chân nguyên này đồng hóa nhất thời thổi tới kim đan. Tám con quái giao tranh nhau tụ tập đến phương hướng một mảnh đan hà này bay tới, tựa hồ không kịp chờ đợi tranh đoạt cho được món sơn hào hải vị này vậy.
Bất đắc dĩ, Lục Bình chỉ đành phải đem một phiến đan hà nhỏ này hóa thành một đám sương, miễn cưỡng bao phủ kim đan to lớn của mình, lúc này mới khiến cho tám con quái giao chia đều một mảnh đan hà này.
Lục Bình mặc dù chạy trốn từ trong miệng của cự ngạc, nhưng bản thân cũng bị đánh bay đi. Hắn cấp tốc vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, muốn đem tự thân ổn định lại, làm chậm lại lực trùng kích đánh bay đi này, cũng vừa khéo khiến cho một cổ chân nguyên này nhân cơ hội đó vào đến trong tâm hạch không gian, không đợi Lục Bình ngăn lại cũng đã bị kim đan hấp thu.
Lục Bình vội vàng tiến hành nội thị, muốn tra xét xem chân nguyên tự thân có vấn đề hay không, nhưng lúc này chính là thời điểm Lục Bình cùng linh khí cự ngạc đại chiến, làm gì có thể để cho hắn phân tâm đi làm những chuyện này.
Chính là lúc Lục Bình đem tâm tư đặt để trong việc tra xét chân nguyên, cái đuôi thật dài của linh khí cự ngạc đã chặn đánh về phía Lục Bình đang bị đánh bay đi ở giữa không trung.
Phát giác được, Lục Bình cả kinh, không còn kịp triệu hồi song phi kiếm sau khi bị cự ngạc đánh bay đi tạm thời mất sự khống chế, đành trực tiếp tế lên Trường Lưu kiếm một kiếm bổ tới, nhưng không ngờ phảng phất như bổ tới hư không không nhận chịu lực đánh vào, sau đó một cổ song phi kiếm đột nhiên bắn ngược trở lại. Lục Bình phảng phất bị một vật tròn to lớn nện cả vào người. Khống Thủy kỳ rũ xuống quang mạc giống như một bong bóng khí sắp bị ép vỡ đến nơi, hoàn toàn biến thành hình trạng bằng phẳng.
Lục Bình vội vàng đem hộ thân thần thông vận sử lên, đồng thời từng đóa Bạch Ngọc liên hoa từ trong quang mạc thoáng hiện, mới miễn cưỡng duy trì hộ thân quang mạc của Khổng Thủy kỳ không bị tan vỡ.
Lục Bình mặc dù tiếp được một kích vẫy đuôi của linh khí cự ngạc này, nhưng cả người ở giữa không trung đã không tự chủ được bay đập về phía sau, đụng vào trên vách đá trong thạch phủ. Lục Bình nhất thời cảm giác trong cơ thể có một trận huyết khí lật trào, không khỏi liên tiếp ho khan mấy tiếng.
← Ch. 0779 | Ch. 0781 → |