Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1095

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1095: Liệt Thiên Kiếm Thánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Càn Nguyên đảo đại loạn, cũng cho bốn người Lục Bình một cơ hội lần nữa hội tụ rồi sau đó phá vòng vây thoát ra khỏi Càn Nguyên đảo. Dù sao lúc này mọi người đã không rãnh bận tâm đến bốn người bọn họ rồi, chỉ cần bốn người cẩn thận không tham dự đến trong tranh đoạt bảo vật đại chiến, cũng không người nào vô duyên vô cớ đi tìm phiền toái với bốn người nhìn trên thực lực có chút không kém này.

Nhưng bốn người chú ý cẩn thận rời xa vòng xoáy tranh đấu, không có nghĩa là tranh đấu không tìm tới tận cửa.

Hai tốp độn quang một trước một sau đến trước mặt bốn người, tốp phía trước rõ ràng chính là một nhóm người chạy trốn, tốp sau là một nhóm người truy đuổi.

Khương Thiên Lâm hiển nhiên tình huống không xong, gấp giọng nói:

- Mau tránh ra!

Bốn người lập tức tránh qua, tránh né hai tốp độn quang đang phi độn thẳng một đường. Một tốp độn quang trước giao thoa mà qua cùng bốn người, một tốp sau sau mắt thấy muốn đuổi theo, đã thấy một vật đột nhiên từ trong một tốp người trước ném ra ngoài, rơi đến trên người của đám Lục Bình.

Trong độn quang phi độn phía trước có một người kinh hỉ nói:

- Bốn vị sư huynh sư tỷ, chúng ta dẫn bọn họ đi, các ngươi mang vật ấy về môn phái!

Bọn bốn người Lục Bình vội vàng lui về phía sau, Thiên Phàm lão tổ gấp giọng nói:

- Vật ấy không quan hệ với bọn ta, ai muốn lấy thì cứ lấy đi!

Nhưng mà đã chậm, trong một tốp đuổi theo phía sau phân đi ra vài người, không cần phân trần lập tức lao đến về bốn người, đồng thời còn có hai người nhảy ra trong độn quang, cướp lấy vật mới vừa bị vứt rơi xuống.

Thiên Tuyết lão tổ mắng to:

- Các ngươi choáng váng rồi! Các ngươi không nghe chúng ta nói vật ấy không quan hệ cùng bọn ta sao, ngay cả châm ngòi ly gián đơn giản như vậy cũng nhìn không ra chứ?

Nhưng mà rơi vào đường cùng, bốn người cũng không thể không ra tay chống cự, nhưng vì không muốn thăng cấp xung đột tiến thêm một bước, bốn người phần lớn đều áp dụng cách đánh giữ tay, nên một mực bị sáu gã tu sĩ trước mắt đàn áp.

Nhưng rất nhanh bọn Lục Bình liền phát hiện sự tình cũng không phải như trong tưởng tượng của bọn họ. Sau khi sáu người trước mắt cướp được kiện vật phẩm mà nhóm người trước ném ra ngoài, chẳng những không rút đi, ngược lại bởi vì bốn người tiêu cực ngăn đỡ mà lại càng tăng mạnh thế công: đây là đem bốn người thuận tiện muốn làm thịt dê béo tại chỗ rồi, muốn cướp thêm một vố đây mà!

Thiên Tuyết lão tổ lệ khí lan tràn, hiển nhiên bọn họ đã đi xa khỏi tốp người đuổi theo nhóm người lúc trước, mà bốn phía lại không người nào, lập tức nói:

- Lão nương nhịn đủ rồi, ba người các ngươi còn muốn giả bộ sao?

Vừa dứt lời, Khương Thiên Lâm lão tổ đã muốn trước một bước cường công ra, nhưng mà ông ta nhanh, Lục Bình còn nhanh hơn so với ông ta. Tên tu sĩ tranh đấu cùng Lục Bình thấy Lục Bình tu vi thấp nhất, liền một mực dùng một thái độ giống như mèo vờn chuột đang đối chiến cùng Lục Bình, Lục Bình đã sớm nhẫn nhịn một bụng khí, hơn nữa đã sớm bày ra bẫy rập tử vong bốn phía cho người trước mắt.

Ngay tại nhay mắt Khương Thiên Lâm lão tổ dẫn đầu phát công, Tế Thủy Trường Lưu Kiếm của Lục Bình cũng đột nhiên kiếm quang tăng vọt, phản kích trong ánh mắt thất kinh của tu sĩ trước mắt.

Trong lúc tu sĩ đó luống cuống tay chân ngắn lại lực công kích của Lục Bình đột nhiên tăng trưởng mấy lần song kiếm, không đợi lão ta phục hồi tinh thần lại trong sự kinh ngạc, Thủy U Kiếm đã sớm vô thanh vô tức đến gần cổ của lão ta.

Người trước mắt rốt cuộc là pháp tướng trung kỳ tu sĩ, thời gian sinh tử tôi luyện trực giác rất nhanh lập tức phát hiện nguy hiểm, đột nhiên thân thể hơi nghiêng một cái. Thủy U Kiếm chém ngang một đường, trên bờ vai tu sĩ hóa khai một miệng vết thương sâu.

Nhưng Lục Bình là người nào, đó là chính diện đối chiến cùng Ngọc Tu La đều có thể làm trọng thương, lúc nào sao lại đem một pháp tướng trung kỳ tu sĩ quan tâm vào trong mắt chứ.

Trong khoảnh khắc tu sĩ đó nghiêng người tránh thoát, trước mắt lại sinh ra một người nhỏ cao hơn một thước, rõ ràng mặt mày lờ mờ có chút tương tự cùng pháp tướng sơ kỳ tu sĩ trong đội chiến cùng mình lúc trước.

Thân ngoại hóa thân!

Ý nghĩ này vừa dấy lên trong trong nội tâm của tu sĩ đó thì một đạo sóng to gió lớn xẹt qua, một thanh tiểu kiếm trong tay người cao khoảng hơn một thước trước mắt kia cắt ngang, đã muốn chọn phá hai mắt của tu sĩ!

- Ahhh.... !

Một tiếng hét thẳm truyền đến làm năm người khác lại càng hoảng sợ, trong chớp mắt nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Lục Bình đem Huyết Chanh kiếm nhất cử phá khai xong phòng ngự của tu sĩ bị trọng thương, rồi sau đó đâm xuyên qua tâm hạch không gian của lão ta!

Ngay thời điểm Lục Bình dễ dàng chém giết một gã pháp tướng trung kỳ tu sĩ như thế, Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ cũng động. Hai người liên thủ bộc phát ra đủ để so sánh thực lực của đại tu sĩ, nhất cử ngăn cản bốn vị pháp tướng tu sĩ bên trong, cứ việc rất miễn cưỡng, nhưng chỉ đúng một chút công phu cũng đã đầy đủ.

Khương Thiên Lâm phóng ra một trăm lẻ tám miếng lá cây trong tay, nhất cử phá khai xong phòng ngự của pháp tướng trung kỳ tu sĩ trước mắt này. Ngay sau đó, Khương Thiên Lâm dựng hai tay lên, vài đạo pháp quyết véo ra, rồi sau đó đây một chưởng về phía trước, ngực của tu sĩ đó đột ngột hõm vào, lập tức một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng.

Khô Mộc Ấn!

Lục Bình thầm nghĩ trong lòng, cái này đúng là hạng nhất đại thần thông mà Khương Thiên Lâm lão tổ luyện thành gần đây, chính là đại thần thông cơ bản của vô thượng thần thông ghi lại trong đích truyền công pháp năm đó lấy được ở Doanh Thiên Phái.

Tu sĩ kia bị một chưởng của Khương Thiên Lâm làm trọng thương nhưng không chết, hơn nữa thừa dịp trong miệng phun ra máu tươi muốn bay ngược, trong miệng quát lên điên cuồng nói:

- Gặp phải cường địch rồi, chúng ta lui trước!

Bị Thiên Phàm, Thiên Tuyết ngăn lại, hai gã đồng bạn giữa bốn người không ngờ lại đơn giản lập tức bị hai người khác đánh một chết một tổn thương, run như cầy sấy, không cần người nọ nhắc nhở, bám theo sau Thiên Phàm, Thiên Tuyết đã sớm thoát ra mà rút đi.

Mặc dù Lục Bình cùng Khương Thiên Lâm tận dụng nhược điểm của địch, dựa vào đối phương chủ quan đánh lén đắc thủ, nhưng muốn nhất cử lưu lại bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ có lẽ còn là lực không như mong đợi. Tuy nhiên bốn người lúc này cũng không tiện dừng lại lâu, trong chớp mắt lại muốn ly khai.

Nhưng mà đúng lúc này, xa xa lại truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết, trong chớp mắt bốn người nhìn lại, lại chứng kiến một đạo quang mang lóe lên rồi biến mất trong bầu trời đêm. Người tu sĩ rút đi trước nhất đã phải bị phách thành hai đoạn từ đầu tới đuôi, chết không thể chết lại.

Hai mắt của Lục Bình nhíu lại, hắn thấy rõ ràng, mặc dù quang mang lóe lên rồi biến mất ngắn ngủi cơ hồ cũng bị bóng đêm che lấp, nhưng đó không thể nghi ngờ đích thật là một đạo kiếm quang.

- Mấy người các ngươi cũng thật sự là lớn gan, ngay cả Thủy Tinh cung tu sĩ cũng dám giết, giết còn chưa tính, còn không diệt khẩu mấy người còn lại, không sợ ngày sau bọn họ truy xét đến lai lịch của các ngươi sao? Theo ta được biết, Thủy Tinh cung tinh ở con đường này có tới mấy người!

Thanh âm không nhanh không chậm vang lên bến tại bốn người, thần niệm của Lục Bình mang tất cả mà đi về bốn phía, lại không chút phát hiện có người giấu ở phụ cận.

- Ồ, thần niệm không chịu thua kém, thiếu chút nữa đã bị người phát hiện rồi!

Thanh âm vang lên, một đạo thân hình xuất hiện trong bầu trời đêm, quần áo đen trắng cổ xưa lại sạch sẽ, toàn thân dáng vẻ hào sảng tựa như một người trung niên văn sĩ, không loại khí chất phong lưu, phóng khoáng của Khương Thiên Lâm, lại tựa hồ như thời khắc nào cũng đều là trung tâm trong thiên địa, sủng nhi của vận mệnh.

- Liệt Thiên Kiếm Thánh!

- Tiêu Bạch Vũ, sao ngươi lại ở chỗ này?

Bốn gã Thủy Tinh cung tu sĩ lập tức phát ra tiếng kêu tuyệt vọng giống nhau, nhưng vẫn cố gắng tản ra mọi nơi, bỏ chạy trong bầu trời đêm.

- Chê cười rồi, lão Tiêu ta muốn đi đâu các ngươi có thể canh chừng hay sao?

Lại chỉ thấy trong lúc này, trong tay văn sĩ nắm một thanh trường kiếm chỉ là tùy ý về ra bốn phía, nhìn lên phía trên đó làm sao như là múa kiếm, mà giống như là một thư sinh trói gà không chặt, thanh kiếm cầm trong tay như thiêu hỏa côn vung vẩy vậy.

Nhưng mà chính là nhìn như tùy ý vung vẩy, cái đường vòng cung hướng về bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ bỏ chạy ra bốn phía cũng ở giữa không trung kéo lê một cái xuống phía dưới đường vòng cung, không đợi nện trên mặt đất, bốn người hoặc là bị chẻ dọc thành hai đoạn, hoặc là bị chặn ngang chặt đứt, hoặc chính là chém xéo từ bả vai tới bờ mông bị chém làm hai mảnh.

Lục Bình hít vào một hơi, người này quả nhiên có kiếm thuật vô cùng bá đạo và sắc bén!

Trung niên kiếm sĩ hời hợt chém giết bốn vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ của Thủy Tinh cung, lúc này mới dừng lại thân hình nhìn về bốn người. Hơi thở của bọn bốn người Lục Bình không khỏi xiết chặt, trước mặt nhân vật như thế này, cho dù là Lục Bình cũng hiểu được nếu là người này muốn hạ sát thủ, bốn người bọn họ tám chín phần mười phải chết ở chỗ này.

- Là người nha, thật nhiều năm không gặp, ngươi đã thành một bộ dáng trung niên nhân, nhưng vẫn là phong lưu phóng khoáng như vậy, tu vị ngược lại tiến bộ nhanh hơn rất nhiều!

Vượt quá ý liệu của Lục Bình, tu sĩ áo trắng đi vào trước mặt bốn người đột nhiên cười nói ra một phen như vậy.

Tuy nhiên lúc này, Lục Bình lại phát hiện bên người Khương Thiên Lâm lão tổ tựa hồ có chút dị thường.

Chỉ nghe Khương Thiên Lâm lão tổ hít một hơi thật sâu, nói:

- Bị người nhận ra rồi, tiến bộ nhanh có làm được gì, cuối cùng cũng chẳng phải khoảng cách càng kém càng xa với ngươi hay sao?

Trung niên tu sĩ Tiêu Bạch Vũ cười cười từ chối cho ý kiến, ngược lại hướng Lục Bình nói:

- Mấy người thuộc môn phái của vãn bối vừa thất lễ, đồ vật mới vừa rồi kia chính là lão Tiêu dùng làm vật nhận ra cho chư vị đấy!

Vừa rồi, vật từ tốp tu sĩ trước vứt đến mặc dù bọn người Lục Bình cũng không tranh đoạt, ngược lại tặng cho Thủy Tinh cung tu sĩ theo tới sau đó. Nhưng tên tu sĩ vừa mới vẫn lạc dưới tay Lục Bình chính là người vừa đoạt được bảo vật vứt tới. Sau khi người nọ vẫn lạc trong tay Lục Bình, kiện bảo vật đó lúc này dĩ nhiên là đã đến trên tay hắn.

Lục Bình tìm ra cái bảo vật trong trữ vật pháp khí mang theo của người chết, hướng về trước mặt Tiêu Bạch Vũ sáng ngời, hỏi:

- Tiền bối cớ gì nói ra lời ấy? Vật này chính là vãn bối đoạt được trong tay Thủy Tinh cung tu sĩ, hiển nhiên là vật của bản phái, khi nào lại xưng là mấy cái gì đó của quý phái?

- Hả?

Tiêu Bạch Vũ nhìn thấy Lục Bình một thân khí thế đột nhiên đại thịnh, cả người tại trong nháy mắt tựu giống như một thanh trường kiếm tuyệt thế thì phải chém liệt thiên địa.

Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ đều âm thầm dựa vào sau lưng của Lục Bình. Một khi Tiêu Bạch Vũ muốn bất lợi với Lục Bình, kiên quyết chính là tình cảnh cá chết lưới rách, chỉ có Khương Thiên Lâm từ đầu đến cuối sắc mặt bình tĩnh, không chút cử động.

Lục Bình dưới khí thế của Tiêu Bạch Vũ áp bách, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh sâu sắc, chỉ có trong hai mắt không ngừng trao đổi lóe ra quang mang màu tím lam và màu xanh, không sợ chút nào đối mặt cùng Tiêu Bạch Vũ.

- Tiểu tử, con đường của người đi nhầm rồi, ngươi muốn học kiếm cùng lão Tiêu ta không?

Trong ánh mắt của Tiêu Bạch Vũ rốt cục lộ ra một tia hân thưởng, không chút bận tâm tới Khương Thiên Lâm cùng với hai vị lão tổ Thiên Phàm, Thiên Tuyết quanh người, hỏi thẳng.

Bờ môi của Lục Bình giật giật, đúng là vẫn phát ra thanh âm, khẽ cười hỏi lại:

- Tiền bối làm sao biết được vãn bối đi sai đường rồi?

Tiểu Bạch Vũ đáp:

- Làm người kiếm tu, hiển nhiên dũng mãnh tinh tiến, bên ngoài kiếm không gì, vô luận phía trước có gì trở ngại, ta tự một kiếm chém phá, ở đâu giống như ngươi các loại thủ đoạn đều xuất hiện như vậy, phần lớn là nhiều hơn chút ít, tâm cũng không thành rồi!

Lục Bình lại hỏi:

- Tiền bối cho rằng vãn bối là kiếm tu, thì như thế nào mới xem như kiếm tu?

Tiêu Bạch Vũ hơi sững sờ, lúc này mới bật cười khanh khách:

- Thì ra là thế, xem ra người đã trải qua tìm tới đường của chính mình, ngược lại lão Tiêu vẽ vời cho thêm chuyện rồi, chỉ là xin thứ cho lão Tiêu nói thẳng, con đường này nếu người đi tiếp có lẽ có thể vô địch thiên hạ, nhưng ở trên con đường kiếm thuật cuối cùng rồi vẫn không thể đạt tới đỉnh phong!

Lục Bình đáp:

- Tạ tiền bối chỉ giáo!

- Đáng tiếc đáng tiếc!

Khí thế quanh thân của Tiêu Bạch Vũ tiêu tán trong nháy mắt, bốn phía phảng phất hết thảy đều không phát sinh qua, biểu hiện ra khống chế hoàn mỹ hết thảy đối với bản thân.

- Đáng tiếc ngươi một thân kiếm thuật thần thông nổi tiếng, đáng tiếc ngươi không là một người kiếm tu thuần túy! Đáng tiếc lão Tiêu ta không gặp được người sớm một trăm năm!

Nói đến đây, Tiểu Bạch Vũ lại trong chớp mắt hướng về Khương Thiên Lâm nói:

- Nghe nói môn phái các ngươi những năm này tình thế không tệ, rất có xu thế quật khởi. Nguyên vốn lão Tiêu cho rằng bất quá chính là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng mà bây giờ xem ra, các ngươi thật cũng không hoàn toàn không hi vọng, chỉ là chú ý Lục Đại Thánh Địa đó, còn có, Vũ Văn thế gia cũng vậy!

Tiêu Bạch Vũ dứt lời, đột nhiên trường kiếm trong tay vung lên, bọn bốn người trong kinh ngạc không kịp phản ứng, lập tức nghe được trong hắc ám truyền đến một tiếng hét thảm, lập tức hắn hương nhìn Thiên Phàm. Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ có chút ra hiệu, trong chớp mắt đi về phương hướng lúc trước đến, trong chốc lát liền biến mất trong bóng đêm.

Bốn người đều tự đắm chìm trong khí thế vừa rồi của Tiêu Bạch Vũ, rõ ràng chỉ Lục Bình chợt giật mình trước hết, mở miệng hỏi:

- Ông ta là loại người nào của Liệt Thiên Kiếm phái?

Thiên Phàm lão tổ thở ra một hơi thật dài, nhìn thoáng qua Khương Thiên Lâm bên cạnh, đáp:

- Người này chính là nhị đại tu sĩ kiệt xuất nhất của Liệt Thiên Kiếm phái, được cả người tu luyện giới tôn làm "Liệt Thiên Kiếm Thánh", chính là người mạnh nhất trong tu luyện giới này đều biết.

Lục Bình chần chờ một chút, hỏi:

- Đệ tử xem xét người này mặt dù khí tức rất đầy đủ, đã có pháp tướng hậu kỳ tu vi điên phong, nhưng cuối cùng không vượt qua lôi kiếp lần thứ ba, thành tựu Thuần Dương pháp tướng, có tư cách gì để được gọi là hạng người mạnh nhất của tu luyện giới?

Khương Thiên Lâm lão tổ thở dài sâu kín một hơi, đáp:

- Bởi vì năm đó, thời điểm hắn vừa mới vượt qua lôi kiếp lần thứ hai, tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, lập tức đích thân lên Tử Dương Cung, dùng kiếm đánh chết Thuần Dương Kiếm Tiên Lữ Thái Thanh lão tổ của Tử Dương Cung, sau đó thong thả rời đi, trên dưới toàn bộ Tử Dương Cung không người nào có can đảm ra tay ngắn trở!

Thiên Tuyết lão tổ cũng nói:

- Chuyện này truyền lưu trong pháp tướng lão tổ lúc ấy khá rộng rãi. Vốn lúc ấy Tử Dương Cung có thế lực uy bá thiên hạ, chuyện này cuối cùng cũng không thể khiến tất cả mọi người đều biết, những danh hiệu "Liệt Thiên Kiếm Thánh" thiên hạ đúng thật là không ai dám khinh thường!

Lục Bình được Khương Thiên Lâm lão tổ nói sự tình sợ ngây người. Nếu như nói ông ta có thể dùng tu vi vừa mới tiến cấp pháp tướng hậu kỳ chém giết một vị Thuần Dương lão tổ uy tín lâu năm đã đầy đủ chấn động, như vậy ông ta còn có thể đường đường toàn thân trở ra trong Tử Dương Cung một trong Trung Thổ ngũ đại thánh địa, điều đó cũng không phải là có thể dùng chấn động để hình dung rồi!

Nhưng Lục Bình lập tức nghĩ tới điều gì, hỏi:

- Không đúng, theo đệ tử biết, Liệt Thiên Kiếm phái hôm nay chỉ có hai vị đại tu sĩ tọa trấn, nhưng trong đó cũng không có ai được gọi là Tiêu Bạch Vũ lão tổ ah?

Nhớ tới ngày đó Côn Ngư nhất tộc đại trưởng lão bởi vì cháu ruột bị giết, dưới sự giận dữ giết Liệt Thiên Kiếm phái, tình cảnh cơ hồ dùng lực lượng một người công chiếm Ngân Kiếm đảo. Lục Bình như thế nào cũng không tin tưởng có Tiêu Bạch Vũ nhân vật kinh thái tuyệt diễm như vậy tọa trấn Liệt Thiên Kiếm phái, Côn Ngư nhất tộc làm gì đến lá gan dám làm như thế?

Khương Thiên Lâm lão tổ đáp:

- Sau khi hắn theo Tử Dương Cung trở về Đông Hải, liền tuyên bố thoát ly quan hệ cùng Liệt Thiên Kiếm phái, mà Liệt Thiên Kiếm phái sau đó cũng tuyên bố đuổi hắn ra khỏi môn tường. Sau khi hắn đánh bại vài tên Thủy Tinh cung thành danh tu sĩ ở Đông Hải, lập tức bắt đầu du lịch cả tu luyện giới, gần hai trăm năm đến nay chưa bao giờ trở lại Đông Hải. Lần này hắn xuất hiện ở Càn Nguyên đảo, không biết lại sẽ nhấc lên một phen mưa gió ra sao ở tu luyện giới đây? Hôm nay, kiếm của hắn đúng thật càng phát ra đáng sợ!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1594)