Vay nóng Homecredit

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 0115

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 0115: Âm Thầm Truy Tung
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Tu sĩ bên trái nhất mực bị Tỵ thủy thuẫn của Lục Bình ngăn cản giằng co ở tại nơi đó. Mắt thấy hai vị đồng bạn của mình trước sau vẫn lạc, tên tu sĩ này chuyển thân bỏ chạy. Lúc này, ở mặt biển trước mắt y lễ, đột nhiên nhô lên một con hải quy cực lớn. Bị nước biển dựng đứng lên ngăn cản đường đi, tu sĩ dùng Tam Lăng thứ trực tiếp hất cho Đại Quý văng ra, nhưng y cũng đồng thời mất đi khả năng đào tẩu cuối cùng.

Mặt biển bốn phía của tu sĩ đột nhiên nhô lên từng cỗ thủy lưu bé nhỏ, phảng phất như những sợi dây trong suốt, hướng trên người tu sĩ quấn tới. Đó chính là Ngự Thủy quyết trong "Bắc Hải thập nhị tuyệt". Tu sĩ tế lên phòng thủ pháp khí hộ trụ bản thân. Đồng thời Tam Lăng thứ ở trên không trung múa thành một đoàn quang hoa, đem từng sợi thủy thằng chém đứt.

Nhưng pháp lực của Lục Bình nguyên nguyên bất tuyệt. Tu sĩ chém đứt thủy thằng vĩnh viễn không đuổi kịp số lượng sợi nước do Lục Bình phất tay một cái là đã hình thành.

Tu sĩ trong lúc quay đầu lại, đã nhìn thấy Lục Bình đến gần sát bên mình. Phi Dực kiếm nhẹ nhàng đem pháp khí phòng thủ của đối phương đánh bay đi. Một đạo thủy thằng quấn lên trên người tu sĩ. Tu vi của y bị triệt để cấm cố, biến thành tù binh của Lục Bình. Lục Bình nhìn vị tu sĩ trước mắt, nói:

- Ngươi xem ra là biết ta vì sao bắt giữ lấy người rồi!

Tên tu sĩ tướng mạo phổ thông này mặt không biểu tình, nhìn Lục Bình một cái. Sau đó đưa mắt nhìn về phía xa, trông thần sắc một trận biến đổi, phảng phất như hồi tưởng một điều gì đó. Lục Bình cũng không quấy nhiễu, chỉ bình tĩnh chờ đợi.

Tu sĩ trong nháy mắt đã hạ quyết tâm, trong thể nội một trận nô vang, Lục Bình thở dài một cái. Tu sĩ này sắc mặt đã thản nhiên, nhắm mắt lại, phảng phất như ngủ thiếp đi vậy. Y đã quyết định tự bao dung huyết châu, tâm tạng không gian sụp đổ, buồng tim vỡ nát tử vong.

Thần thức của tu sĩ đản sinh ở não hải (tức thượng đan điền), nhưng pháp lực của tu sĩ có bản nguyên từ dung huyết châu ở trung đan điền. Do đó, tu sĩ sau khi bị bắt sống, có thể bị cấm cố pháp lực, nhưng không thể bị cấm cố thần thức. Một khi không cấm cố được thần thức, tu sĩ có thể dùng thần thức làm cho dung huyết châu nổ tung tự vẫn. Đây là chuyện không có cách nào ngăn cản, trừ khi đối phương tu vi cao vượt xa so với tu sĩ bị bắt, có thể dựa vào tu vi cao cường áp chế tu sĩ bị bắt, hoặc là dùng bí thuật gì đó có thể làm được chuyện này. Nhưng Lục Bình hiển nhiên là không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn tu sĩ trước mắt tự vận.

Lục Bình đem trữ vật đại của ba tên tu sĩ thu lại, phóng một mồi lửa đem thi thể của ba người thiếu sạch. Sau đó, hắn đem linh thú ẩn nấp ở dưới biển thu vào linh thú đại. Ngón tay cái và ngón áp út ở bàn tay trái của Lục Bình bật lên một cái, một đóa bạch sắc vân đầu lập tức lạc xuống dưới chân. Lục Bình bước lên đám mây này, Vân đầu lập tức hóa thành một đoàn vần vũ phiêu đãng, ấn ướt bao phủ lấy Lục Bình hướng không trung bay đi.

Đóa vận đấu này chính là Lục Bình ở Phi Linh đảo tu sĩ động phổ thu thập được thương giai pháp khí Tường Vân đầu. Cái pháp khí này không những tốc độ bay cực nhanh, mà còn có công hiệu ẩn dấu khí tức của tu sĩ.

Ước chừng một canh giờ qua đi, thần thức của Lục Bình chợt động, phát giác ở dưới biển có tình huống. Chỉ thấy trên mặt biển, mặt nước dâng lên một tu sĩ có sắc mặt tái nhợt, mặc một pháp y đặc thù chuyên môn bơi lặn ở trong nước. Đột nhiên xuất hiện trên mặt biển, tên tu sĩ này hướng bốn phía tra xét một hồi, không phát hiện được điều gì, liền đem một trận truyền âm phù đốt cháy.

Chẳng mấy chốc ở mặt biển xa xa đột nhiên xuất hiện hơn hai mươi đạo độn quang, chớp mắt đã đến trên bầu trời của phía hải vực này. Hơn hai mươi dung huyết trung hậu kỳ tu sĩ lộ xuất thân hình. Tu sĩ đi trước tham tra bay lên, đối với một tu sĩ dung huyết hậu kỳ có vẻ là đâu lĩnh, thưa:

- Triệu sư huynh, Hoàng Phiêu Linh cùng hai vị sư đệ xem ra là vẫn lạc ở chỗ này. Đối phương tay chân sạch sẽ không để lộ sơ hở gì. Xem ra là bị địch nhân là lấy tuyệt đối ưu thế vây công mà vẫn lạc.

Triệu sư huynh gật đầu nói:

- Gần đây Chân Linh phái gia tăng lực khống chế ở hoãn trùng hải vực. Số lượng tuần hải tu sĩ gia tăng cực lớn. Theo truyền ngôn còn có Chân Linh phái tu sĩ giả làm tán tu ở hoãn trùng hải vực truy tra tung tích của bọn ta. Hai ngày trước một đội tu sĩ thủ hạ của Chu Duy Long tao ngộ Chân Linh phái thanh tiểu. Năm tên tu sĩ toàn quân phúc một. Hiện giờ Chu sư đệ ba người vẫn lạc, xem ra là hành vi của Chân Linh phái rồi.

Một vị tu sĩ ở phía sau lưng Triệu sư huynh bước lên hỏi:

- Sư huynh, vậy chúng ta sau này nên làm như thế nào? Trở về môn phái hay sao?

Triệu sư huynh cười lạnh đáp:

- Trở về?! Bọn chúng ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ của môn phái. Vẫn là mang thân đợi tội. Trở về không những gia tộc theo đó bị liên lụy, chúng ta cũng phải thực hiện các việc tạp của môn phái, bị người khinh bỉ. Chư vị sư đệ có thể chịu được sự sỉ nhục này hay sao?!

Chúng tu sĩ ở phía sau đều thần tình căm phẫn. Triệu sư huynh nói tiếp:

- Chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ, giảo loạn Chân Linh phái hoãn trùng hải vực, lần này chúng ta mới có thể tẩy rửa được tội danh trên người. Còn có thể vì gia tộc mà kiếm được vinh dự. Tự bản thân cũng được tu sĩ của môn phái tôn trọng.

Tu sĩ trước đó lại hỏi tiếp:

- Sư huynh, vậy thì chúng ta nên ứng đối với sự vây tiểu của Chân Linh phải như thế nào?

Triệu sư huynh đáp:

- Trước hết hãy về sào huyệt của chúng ta. Lần này giả làm hải đạo tập kích, tu sĩ ở Chân Linh phái hoãn trùng hải vực không phải chỉ mỗi một nhà bọn ta. Hơn nữa, chúng ta cùng với các đãi tội tu sĩ của các phái khác so sánh về quy mô cũng không lớn lắm. Nếu nói sợ Chân Linh phát thanh tiểu nhất cũng không phải là chúng ta.

Tu sĩ mặc quần áo lội nước cả kinh hỏi:

- Chẳng lẽ sư huynh muốn cùng với các đại tội tu sĩ của phái khác liên thủ ứng đối Chân Linh phái thanh tiểu hay sao? Như vậy thì mục tiêu chẳng phải là lớn hơn sao?

Triệu sư huynh cười nói

- Như vậy có cái gì mà không thể?! Lần này Chu Duy Long triệu tập các đại tội tu sĩ tiềm nhập Chân Linh phái hải vực, bảo đến Vô Danh đảo tập hợp, không phải là muốn bàn tới chuyện này hay sao?

Tu sĩ cất tiếng hỏi trước đó trầm ngâm một chút rồi nói:

- Triệu sư huynh, Huyền Linh phái luôn luôn tự đại quen rồi. Lần này chuyến đi Vô Danh đảo Chu Duy Long chỉ sợ là muốn chỉnh hợp lực lượng các phái nghe theo lời hắn chỉ huy.

Triệu sư huynh cười hi hi, nói:

- Như vậy chẳng phải là hay lắm sao? Để cho hắn đứng đầu đối phó với sự vây tiểu của Chân Linh phái, chúng ta chẳng phải là càng an toàn hơn. Chẳng qua là chúng ta giả vờ thế thôi.

Một đám tu sĩ trong lúc nói chuyện đã đáp xuống một bãi san hô. Mọi người không hề phát hiện là ở trên bầu trời xa xa phía sau bọn chúng có một đóa bạch vẫn phiêu đãng nhưng thủy chung lại bám theo lộ tuyến của bọn chúng. Nhìn tiểu đảo trước mắt, Lục Bình suy tính một chút, cuối cùng quyết định trước hết không đả thảo kinh xà, mà chờ Triệu sư huynh hội họp với các đại tội của tu sĩ Huyền Linh phái xong rồi mới thông tri môn phái, một lưới bắt hết cả bọn giả danh hải đạo này.

Đãi tội tu sĩ là gì? Lục Bình hơi có vẻ ngạc nhiên. Không ngờ những lời đồn đãi lại thực sự tồn tại. Các phái truyền thừa đã lâu tự có một bộ thể hệ thưởng phạt nghiêm mật. Những tu sĩ phạm phải trọng tội, thường thường bị môn phái tổ chức trở lại để hoàn thành những nhiệm vụ bí mật nào đó. Những tu sĩ này chính là đãi tội (chờ xử tội) tu sĩ.

Đãi tội tu sĩ nếu mà hoàn thành nhiệm vụ, môn phái tự nhiên sẽ xá miễn tội lỗi cho, khôi phục thân phận, thậm chí thắng được vinh dự. Nếu như nhiệm vụ thất bại hoặc là bại lộ, môn phái sẽ không thừa nhận thân phận của những tu sĩ này, để cho tự sinh tự diệt. Đãi tội tu sĩ kỳ thực chính là những tử sĩ của các môn phái sử dụng để xử lý những sự tình ngầm vô cùng khó khăn mà họ không thể trực tiếp hay không thể công khai xử lý.

Lục Bình ngồi chờ Triệu sư huynh cùng mọi người tham dự hải đạo tộc hội do Huyền Linh phái Chu Duy Long triệu tập. Đồng thời đã đem sự tình ở nơi này dùng truyền âm pháp kiếm thông tri cho bản phái tu sĩ. Nhân đoạn thời gian này, Lục Bình kiểm tra lại một chút trữ vật đại của ba tên dung huyết trung kỳ tu sĩ.

Không thẹn là môn phái tử sĩ, ba cái trữ vật đại trong đó chỉ có pháp khí và tổng cộng một vạn linh thạch cùng mây bình dung huyết trung kỳ đan dược. Những đồ vật khác không có thứ gì. Lục Bình muốn tìm kiếm những thứ có giá trị để xác định thân phận của đám tu sĩ này mà không được.

Ở chân trời kiếm quang phù lục lóe lên, trong tay của Lục Bình cũng chớp một đạo quang hoa, đem truyền âm pháp kiếm tiếp đến trong tay. Bên trong pháp kiếm là lời của Lưu tiên trưởng yêu cầu mật thiết giám thị, đồng thời kịp thời thông báo "Ban đêm sẽ tiêu trừ, chú ý an toàn". Lần này môn phái chi viện hai mươi tu sĩ, xem ra là do Lưu tiên trưởng dẫn đầu. Lục Bình không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chạng vạng tối, ba đạo nhân ảnh rời khỏi tiểu san hộ đảo, hướng phía đông bắc nhanh chóng bay đi. Lục Bình không dám đến gần, ở xa xa bám sát theo. Rất may là Tường vẫn đâu có ân nặc công năng không tệ, Lục Bình lại thi triển "Mang thiên quá hải quyết" thêm một bước phong tỏa khí tức của bản thân. Tường vận đấu ở trời chạng vạng tối theo màu sắc bầu trời từ từ u ám đi mà dần dần cải biến màu sắc của bản thân.

Vô Danh đảo thuộc về phía đông bắc của Chân Linh phái hoãn trùng hải vực. Lục Bình nhìn Triệu sư huynh ba người lạc vào trong Vô Danh đảo, liền đem vị trí của Vô Danh đảo dùng truyền âm pháp kiếm truyền tống về cho Lưu tiên trưởng. Lục Bình nhìn thấy Vô Danh đảo đen sì sì, không một chút động tĩnh, lại thôi động Tường Vân đầu từ từ đến gần Vô Danh đảo muốn thăm dò cứu cánh.

Lục Bình vừa đáp xuống Vô Danh đảo liền nghe một trận vỗ tay như khen ngợi truyền tới. Lục Bình quay đầu nhìn lại, liên thấy Triệu sư huynh và một nam tử khoảng 30 tuổi bước tới. Nam tử vừa đi vừa vỗ tay nói với Lục Bình:

- Các hạ quả thật là có dũng khí. Dung huyết tầng ba tu vi mà dám xông lên Vô Danh đảo. Chân Linh phái đúng là xem thường chúng ta rồi. Không ngờ lại phái ra một tên dung huyết sơ kỳ tu sĩ để truy tung bọn ta.

Trong lúc nói chuyện, lại có mười mấy tên tu sĩ hướng Lục Bình vây quanh. Mỗi tu sĩ đều có dung huyết trung kỳ tu vi. Trong đó có 5 người dẫn đầu bao quát Triệu sư huynh và nam tử ở trong đều là dung huyết hậu kỳ.

Lục Bình trong lòng rúng động, xem ra bản thân đã bị đối phương phát hiện. Lục Bình tâm tư thay đổi thật nhanh, hiện tại khẩn yếu nhất chính là đột xuất vòng vây, bảo toàn tính mạng. Vì vậy hắn trấn tĩnh hỏi:

- Các ngươi làm như thế nào phát hiện được ta?

Triệu sư huynh cười cười hướng về nam tử ở bên cạnh, nói:

- Xấu hổ. Nếu không phải là Chu Duy Long huynh nhắc nhở, tiểu đệ còn không biết mình đã bị người theo dõi. Suýt chút nữa làm hư đại sự.

Trong lúc nam tử trước đó nói chuyện chính là Chu Duy Long của Huyền Linh phái khiêm tốn đáp:

- Thật ra thì bọn ta cũng mới vừa nhận được tin tức nói là có một tên Chân Linh phái tu sĩ bị bí mật sai phái đến hoãn trùng hải vực theo dõi hành tung của bọn ta và đã hướng tới Vô Danh đảo mà bọn ta tụ hội dò la bám sát theo. Do đó bọn ta đã làm một cuộc bố trí. Không ngờ lại là Triệu sư huynh bị theo dõi.

Triệu sư huynh lúng túng cười một tiếng. Chu Dung Long nói tiếp:

- Trước mắt Vô Danh đảo sợ rằng đã bị bại lộ. Chân Linh phát thanh tiểu tu sĩ e rằng sẽ nhanh chóng bay tới. Triệu sư huynh Thủy Yên các chúng vị sư đệ hiện giờ e rằng ở san hô đảo hung đa các thiểu rồi.

Triệu sư huynh sắc mặt tái nhợt, tiếp theo đó mặt mày đầy sát khí oán độc nhìn Lục Bình đang bị vây ở giữa. Lục Bình nghe lời của Chu Duy Long trong lòng chợt động, hỏi:

- Là ai truyền tin tức cho ngươi?

Chu Duy Long khinh miệt cười, hỏi:

- Người cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết hay sao?

Lục Bình tự nhiên biết mình có hỏi cũng vô ích, nhưng mà hắn vẫn hỏi để trì hoãn thời gian. Xem ra Lưu tiên trưởng bây giờ đã nhanh chóng bay tới Vô Danh đảo rồi. Chu Duy Long dường như đã nhìn thấy tính toán của Lục Bình, cười nói:

- Sáu phái của chúng ta đã bí mật tụ hội. Trừ Lăng Cổ phái Lăng Nhược Minh sư đệ hai ngày trước không cẩn thận rơi vào bẫy của Chân Linh phái bị vây tiểu. Năm chủ sự của năm phái còn lại đều ở chỗ này. Trước mắt cần phải nhanh chóng hoán đổi một địa phương khác. Nhưng trước khi ly khai, hãy đem vị Chân Linh phái đệ tử dũng khí đáng khen này xử lý trước đã.

Mọi người bật tiếng cười vang. Không ngờ Lục Bình lại là người ra tay trước. Hiện giờ hắn không còn nửa điểm do dự.

Vừa nhìn thấy Lục Bình đem đôi Phi Dực kiếm biến thành một đoàn kiếm lãng hướng hai tên dụng huyết trung kỳ tu sĩ ở phía đông phóng tới, Triệu sư huynh vốn bị mất đi rất nhiều sư đệ, hung tợn thâm hiểm cười nói:

- Con mạc ở trong gối còn có thể chạy trốn được ư?

Triệu sư huynh tế lên một đôi tiểu đồng chuy đuổi theo sau lưng Lục Bình. Các dung huyết hậu kỳ đầu lĩnh của các phái khác đều cười hi hi, nhìn Lục Bình trong thế khốn thú do đấu. Lục Bình quay người lại hướng Triệu sư huynh đuổi tới, ném ra một vật. Chu Duy Long sắc mặt chợt biên, quát:

- Triệu sư huynh, cẩn thận! Là phù bảo. Đồng thời cùng với các hậu kỳ tu sĩ khác rối rít ra tay giúp Triệu sư huynh ngăn đón lại phù bảo công kích. Phù bảo được Lục Bình ném ra ở bề mặt có một trận hỏa diệm bay lên, rồi một tiếng kêu to truyền tới. Một con hỏa loan cực lớn vụt bay lên trời, hướng Triệu sư huynh tay chân luống cuống lao vụt tới.

Mấy món thượng phẩm pháp khí cùng bay lên trợ giúp Triệu sư huynh ngăn cản hỏa loan. Qua lại mấy hồi đã đem hỏa loan đánh tan thành từng viên hỏa tinh. Năm vị hậu kỳ tu sĩ nhìn lại Lục Bình, thì đã phát hiện trong hai tên trung kỳ tu sĩ ngăn Lục Bình trước đó thì một đã bị Phi Dực kiếm chém nát pháp khí, thụ nội thương, tên còn lại thì đã ngã lăn quay ra đất, hôn mê bất tĩnh.

Lục Bình lúc này đã cướp đường mà chạy, chỉ còn lại cái bóng lưng. Năm người đưa mắt nhìn nhau. Chu Duy Long cười nói:

- Không ngờ tên tiểu tử này còn có khả năng như thế. Cặp phi kiếm kia không tệ. Ta muốn chúng!

Nói xong, năm người bay lên trời hướng phương hướng của Lục Bình đuổi theo. Những trung kỳ tu sĩ khác cũng rối rít bám theo.

Lục Bình vừa rời khỏi Vô Danh đảo liền nghe ở bên người có tiếng gió rít bén nhọn. Hắn không nghĩ ngợi gì liền đem một khối ngọc phù quăng ra. Đây là khối phù bảo còn lại duy nhất của Lục Bình, và cũng là phù bảo có uy lực lớn nhất do đoán đan tầng ba tu sĩ chế tác.

Một đạo kiếm quang bình đạm vô kỳ quét ngang bầu trời. Năm vị hậu kỳ tu sĩ kinh hãi dừng chân, vội vàng sử dụng ra các loại thủ đoạn của mình liên hợp ngăn cản. Đạo kiếm quang này uy lực có thể nói là lợi hại hơn con hỏa loan trước đó.

Chờ mọi người khó khăn lắm mới ngăn được đạo kiếm quang, thì trên biển đã không còn bóng dáng của Lục Bình. Thậm chí một tên Huyền Linh phái đệ tử trước đó dùng bí thuật xông ra ngăn cản Lục Bình, không ngờ lại trơ trơ đứng tại đó nhìn pháp khí bị đánh rơi ở trên mặt đất, mặc cho máu tươi chảy ra từ khóe miệng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1594)