Vay nóng Tima

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1594 (cuối)

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1594 (cuối): Tinh Không (đại kết cục)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Shopee


Thông đạo đại trận sắp tan rã, bổn nguyên chi võng bị cục bộ phá hư, chung quanh bay tán ra Tiên thiên bản nguyên chi khí còn sót lại, ...

Lục Bình cho tản đi Thập Nhị Nguyên Thần Đại Trận, trước mắt chỗ nào cũng đầy sự tàn phá. Bằng đạo nhân cùng Quy đạo nhân hai người mặc dù trước sau bị tiêu diệt, Tiên thiên bản nguyên chi khí giải tán phần lớn cũng đã bị Lục Bình lần nữa khống chế, nhưng vẫn có chút ít Bản nguyên chi khí có thể theo Thông đạo đại trận khai mở mà tán lạc vào trong tu luyện giới. Một khi có một chút nào đó bị tu sĩ bình thường tiếp xúc, tất nhiên sẽ đem một thân tu vị của tu sĩ hoàn toàn tán đi mất...

Mà Bằng đạo nhân bởi vì thả ra Tiên thiên bản nguyên chi khí mà xé rách bổn nguyên chi võng. Nếu không có thể kịp thời tu bổ bổn nguyên chi võng, đại trận che giấu phương thế giới này tất nhiên sẽ mất đi hiệu lực, từ đó đem phương thế giới mới sản sinh này bại lộ ở trong vô hạn tinh không. Chỉ bằng vào mấy vị tu sĩ mới vừa ngưng tụ chân linh của phương thế giới này, làm sao có thể ngăn cản cường giả vô hạn tinh không chiếm đoạt?

Lục Bình giương mắt nhìn bổn nguyên chi võng bị phá tan tành cùng vô hạn tinh không phía sau nó. Lúc này, trong phương thế giới này không còn người nào có thể ngăn trở hắn truy tìm con đường trường sinh. Chỉ cần hắn cất một bước ra ngoài, sẽ có thể thực hiện tâm nguyện của nhiều tu sĩ của phương thế giới này từ khi khai thiên cho đến bây giờ nhiều lần truy tìm mà không thể được như nguyện.

Nhưng hôm nay trước tình cảnh rối ren và hỗn loạn như vậy, nếu Lục Bình thật đúng là buông tay không quan tâm tới, phương thế giới này tất nhiên sẽ lần nữa bị tinh không cường giả nghe tin kéo tới lần nữa chưởng khống, sinh linh của phương thế giới này chỉ sợ sẽ lần nữa giống như năm đó vậy, bị Khai Thiên Thất Tổ bị nuôi dưỡng chờ thu hoạch. Và trong này còn bao gồm thê tử của hắn, con trai con gái, tông môn, sư hữu vân vân.

Nhưng nếu muốn lần nữa khôi phục bổn nguyên chi võng, thu liễm Tiên thiên bản nguyên chi khí, trì hoãn thời gian Lục Bình rời khỏi phương thế giới này thực ra là chuyện nhỏ, đáng sợ hơn là Lục Bình hiện giờ có thực lực chín cảnh đồng tu không thể xác định được mình có thể dọn dẹp được cục diện trước mắt hay không.

Mặc dù Lục Bình khai mở chín cảnh đồng tu, nhưng trên thực chất hắn chỉ là đem Thủy chi bản nguyên tu luyện tới viên mãn. Nghiêm chỉnh mà nói thì hắn chẳng qua là một vị chân linh đệ nhất cảnh tu sĩ mà thôi. Mặc dù lúc này thực lực của hắn cho là chân linh đệ nhất cảnh tu sĩ ở trong toàn bộ vô hạn tinh không cũng có thể coi là một trong những người đứng đầu nhất, nhưng nếu so cùng thực lực với Khai Thiên Thất Tổ vào lúc mới khai thiên ở trong Thông đạo đại trận quả là còn cách rất xa.

Bằng đạo nhân có thể lấy Chân linh chi thân làm cho bổn nguyên chi võng vững chắc, trấn áp Tiên thiên bản nguyên chi khí, cái dựa vào là chân linh đệ thất cảnh tu vi. Mặc dù như thế, bị thời gian ba vạn năm mài mòn, thật vất vả lắm mới trọng tố nhục thân sau đó cũng chỉ còn lại có chân linh đệ nhất cảnh thực lực mà thôi.

Lục Bình chần chờ chốc lát, đưa bàn tay chậm rãi khai mở, một đóa Bạch Ngọc liên Hoa nhỏ nhắn trên đó có mười hai viên ngũ quang sắc châu to bằng trái bồ đào đang bay một cách bất quy tắc.

Lục Bình dường như vẫn không yên lòng. Tiên Thiên long châu từ trong miệng Chân linh chi Long bay ra trực tiếp rơi vào trong Nguyên Thần Đại Trận nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, rồi sau đó thân hình của Chân linh chi Long cũng theo đó không ngừng thu nhỏ lại, đuổi theo sau long châu độn vào trong đại trận.

Đại trận trong lòng bàn tay sau một trận rung chuyển, long châu ở trong đại trận xoay tròn một vòng, một tia sáng ngũ sắc liền từ một viên Nguyên Thần châu tróc ra, theo Lục Bình dùng thần niệm điều khiển, đem hai cọng bản nguyên tơ tuyến của bổn nguyên chi võng bị đứt gãy chậm rãi kết nối lại.

Mỗi một tia ánh sáng ngũ sắc phát ra từ Nguyên Thần châu, Lục Bình liền cảm giác Tiên thiên bản nguyên chi khí trước đó hắn thu nạp bị suy yếu một tia. Nguyên Thần châu phẩm chất bị nhất cử đẩy lên tới Tiên Thiên Linh bảo tự nhiên cũng theo đó giảm xuống một tia.

Lục Bình chỉ có thể đem thần niệm làm hết sức hướng dọc theo toàn bộ Thông đạo đại trận, cố gắng đem một ít Tiên thiên bản nguyên chi khí đã tán đi, mỏng manh làm hết sức giữ lại và hấp thu để đền bù tự thân tổn thất, bất quá điều này cũng có hiệu quả quá nhỏ.

- Người làm như vậy cho dù là có thể chữa trị bổn nguyên chi võng thì có thể như thế nào? Thông đạo đại trận tất nhiên sắp hỏng mất, một khi người rời khỏi đây Tiên thiên bản nguyên chi khí mất đi sự trấn áp, nhất định sẽ tản ra khắp toàn bộ tu luyện giới, đến lúc đó nó nguy hại có thể còn nghiêm trọng nhiều so với Ma La Chi Tai.

Đột nhiên xuất hiện lời nói như vậy, nhưng không làm Lục Bình có chút bất ngờ nào. Tựa hồ Lục Bình sớm đã dự liệu là vào lúc này trong Thông đạo đại trận còn có người sống vậy.

- Vậy thì phải làm thế nào đây? Chí ít cũng so với đem phương thế giới này lộ ra vô hạn tinh không còn tốt hơn nhiều, sẽ không lại có những thứ tinh không cường giả khác hàng làm phương thế giới này. Tại hạ không đem sinh linh của phương thế giới này làm súc vật để nuôi dưỡng, càng sẽ không phong kín lối đi hướng về tinh không để truy tìm trường sinh.

Lục Bình đã đem bổn nguyên chi võng trước đó hư hỏng sửa chữa hơn phân nữa. Cái giá phải trả là Tiên thiên bản nguyên chi khí thu nạp trước đó nhất cử tổn thất gần một nữa.

Lục Bình nhìn Mộc giao chân linh trước mắt đã mất đi nhục thân, chỉ lấy bổn nguyên tinh nguyên miễn cưỡng duy trì, nói:

- Long Hòe đạo hữu có cho là vậy hay không?

Long Hòe lão tổ bị Chân linh chi thân của Bằng đạo nhân dễ dàng đánh bị thương nặng. Bị thêm Tiên thiên bản nguyên chi khí đồng hóa ăn mòn, Long Hòe lão tổ không thể không từ bỏ nhục thân, lấy Mộc giao chân linh tạm thời sống tạm. Rất may là ở thời điểm đó Lục bình đột nhiên ra tay, lấy Thập Nhị Nguyên Thần Đại Trận vây giết hai vị khai thiên lão tổ, hơn nữa còn chưởng khống phần lớn Tiên thiên bản nguyên chi khí, lúc này mới khiến cho chân linh của Long Hòe lão tổ vốn đã mất đi nhục thân có thể tránh thoát khỏi cảnh bị Tiên thiên bản nguyên chi khí tiếp tục xâm thực.

Long Hòe lão tổ lộ vẻ sầu thảm, cười một tiếng, nói:

- Đạo hữu có thể có cái lòng như vậy dĩ nhiên là phúc cho phương thế giới này. Đáng thương cho lão phu dạ lang tự đại, tự cho là chấp pháp cho sinh linh thế giới này, có thể dẫn mọi người đả thông một đường đi thông đến trường sinh, e rằng đã sớm bị Lục tiểu hữu âm thầm cười cho, ...

Lục Bình giơ tay cắt đứt lời của Long Hòe lão tổ, và nói:

- Đạo hữu cũng chớ có tự đánh giá thấp mình, tại hạ tuy có chút tế ngộ, nhưng cho tới khi đến Thông đạo đại trận này vẫn còn kém xa đạo hữu, đối với những gì mà tiền bối thực hiện cũng cực kỳ kính ngưỡng. Về phần cuối cùng có thể chiến thắng cường địch, cũng là nhờ có đạo hữu cùng đám người đi trước liều mình đánh giết, Bằng đạo nhân cùng Quy đạo nhân lại tính kế lẫn nhau hơn nữa coi thường bọn ta chẳng khác con sâu cái kiến, tự cao tự đại mới cấp cho tại hạ cơ hội may mắn, ...

Mặc dù có Lục Bình khiêm tốn khuyên giải nói như vậy, Long Hòe lão tổ vẫn khó có thể quên được, Lục Bình thấy vậy chần chờ chốc lát, nói:

- Đạo hữu có phải còn cần tại hạ làm gì đó?

Long Hòe lão tổ nhìn sâu hoắm vào Lục Bình một cái, nói:

- Đạo hữu cần gì phải cố làm như không biết, chuyện cho tới bây giờ, đám người lão phu trừ việc cầu xin được sống còn có thể có chuyện gì?

Lục Bình nghe vậy thần sắc không hề thay đổi, tựa hồ đối với việc này sớm có dự liệu, nghi ngờ nói:

- Tại hạ trước còn từng cảm nhận được khí tức yếu ớt của Hồ Điệp tiên tử, ...

Long Hòe lão tổ hoàn toàn lấy bổn nguyên ngưng tụ chân linh chi thể, không ngờ có thể biểu đạt ra một biểu lộ vạn hạnh, nói:

- Xem ra cũng bởi vì sau đó hai vị khai thiên lão tổ tính kế lẫn nhau, không rãnh bận tâm cho nên mới khiến cho chân linh của Hồ Điệp tiên tử giữ lại một đạo bản nguyên không tiêu tan, bất quá còn cần đạo hữu xuất thủ cứu giúp!

Lục Bình bình thản gật đầu, nói:

- Sức có thể làm tự nhiên phải như vậy, chẳng qua là không biết Tiêu Bạch Vũ đạo hữu chân linh có còn giữ có một tia không bị mông muội hay không?

Kể từ mười tám vị chân linh tu sĩ tề tụ Bắc Băng nguyên tấn công Thông đạo đại trận, toàn bộ tu luyện giới liền lọt vào sự bình tĩnh trước đó chưa từng có. Có thể nói kể từ khi Thất Tổ khai thiên, toàn bộ tu luyện giới chưa từng có cục diện cùng vì một mục đích mà đồng tâm hiệp lực như vậy.

Nhưng phàm là tu sĩ có lòng hướng đến đối với con đường trường sinh, lúc này ánh mắt càng đặt nặng hơn ở những tông môn đại phái có chân linh truyền thừa kia, mang theo vẻ mong đợi cùng thấp thỏm chờ đợi chút tin tức truyền tới từ trong những tông môn này.

Mười tám chân linh tề tụ Bắc Băng nguyên, trừ mấy vị không biết gốc gác xuất thân từ tán tu chân linh tu sĩ ra, những người còn lại đều ở bên trong tông môn, tộc quần của mỗi người để lại hồn đăng, từ các bên trong tu sĩ tầng cao nhất của tông môn tộc quần tiến hành thủ hộ.

Nhưng điều mà phần lớn tu sĩ trong tu luyện giới không biết chính là, những tu sĩ đứng đầu trong tông môn, bộ tộc mà những chân linh tu sĩ đi tới Bắc Băng nguyên này đã sớm định riêng với nhau một điều rằng: Thông đạo đại trận nhất định là phải được đả thông! Điều khác nhau chẳng qua là thương vong như thế nào mà thôi!

Nói cách khác, vô luận Thông đạo đại trận có thể bị mười tám vị chân linh tu sĩ đả thông hay không, tông môn, bộ tộc của những chân linh tu sĩ đều sẽ hướng toàn bộ tu luyện giới "Báo tin mừng": Thông đạo đại trận trải qua chư vị chân linh tu sĩ sinh tử đánh giết, cuối cùng bị đánh thông, con đường trường sinh không còn bị ngăn trở nữa!

Nếu như hồn đăng của chân linh tu sĩ đi tới Bắc Băng nguyên toàn bộ bị tắt, hơn nữa bị toàn bộ tu luyện giới biết được, thì cái gọi là con đường trường sinh toàn bộ đã trở thành hoa trong kính trăng trong nước, thì các đại tông môn, bộ tộc chưởng khống phương thế giới này khó có thể tưởng tượng được đến lúc đó toàn bộ tu luyện giới sẽ vào cảnh tượng hỗn loạn tan tác như thế nào. Cho nên điều bọn họ chỉ có thể làm là chuẩn bị lừa gạt toàn bộ tu luyện giới!

Mà giữa những tông môn, bộ tộc này tự nhiên cũng đã làm xong sự chuẩn bị tương trợ lẫn nhau, để tránh thế cục rối ren và loạn tới mức không thể thu thập.

Mười tám vị chân linh tu sĩ đồng thời tiến vào Thông đạo đại trận, hồn đăng mà bọn họ lưu lại vào thời khắc này đều tối sầm lại toàn bộ, ngay sau đó lại sáng ngời trở lại, khiến cho lòng của cao cấp tu sĩ thủ hộ hồn đăng lập tức nhảy tới cổ họng rồi sau đó lại đập phình phịch quay trở về vị trí cũ.

Thế lực đứng đầu nhân yêu hai tộc lúc này đều không tiếc hao phí đại lượng tư nguyên cấu trúc đường truyền tin tức nhanh nhất, chỉ trong một thời gian uống cạn chung trà, thì đã có tin tức đến từ Thiên Mã Tộc, Lăng Vân Cốc, Trùng Thiên Các, Ngũ Hành tông, Thủy Tinh cung, Khổng Tước Vương Tộc, Ban Lan Hổ Tộc truyền ra rằng, bảy ngọn đèn hồn đăng trước sau đã tắt, có nghĩa là sau khi Thông đạo đại trận khai mở, trong thời gian cực ngắn đã có bảy vị chân linh tu sĩ trước sau vẫn lạc.

Bảy vị chân linh Tu Sĩ!

Mặc dù các đại tông môn, bộ tộc thế lực sớm đã chuẩn bị xong chuyện chân linh tu sĩ vẫn lạc, những cảnh tượng bảy vị chân linh tu sĩ nhất cử vẫn lạc vẫn làm cho tất cả mọi người cảm thấy choáng váng chưa từng có.

Nghiêm thủ bí mật!

Đây là phản ứng đầu tiên của các tông môn, bộ tộc thế lực của mười tám vị chân linh tu sĩ. Thậm chí họ đối mặt với lớn lo lắng hỏi thăm của toàn bộ tu luyện giới cũng đã chuẩn bị sẵn phương án ban bố tin tức "Hết thảy thuận lợi".

Nhưng ngay tại lúc này, ở một chỗ nào đó có mấy vị tu sĩ được xưng là đệ tử của một vị xuất thân từ tán tu chân linh tu sĩ Diệu hiền lão tổ cũng đi tới Thông đạo đại trận, thanh xưng hồn đăng của sư tôn sau khi tiến vào Thông đạo đại trận sau đó liền tắt ngay tức thì.

Tin tức truyền ra, nhất thời đưa tới sự khủng hoảng của tu luyện giới ở phụ cận. Hơn nữa theo tin tức lan tràn, loại khủng hoảng này thế tất sẽ phải truyền bá rộng rãi, thậm chí đã có không ít tu sĩ nghe được tin tức đó xong, hoặc là trước hết đi tìm mấy vị tán tu này chứng thực, hoặc là hướng mấy nhà Thánh Địa tông môn phi độn, cố gắng chứng thực sự tồn vong của các chân linh tu sĩ còn lại.

Không ngờ sau khi tin tức này truyền ra không lâu, Tử Dương Cung, Ngũ Hành tông, Lăng Vân Cốc cùng với Ban Lan Hổ Tộc có Thuần Dương tu sĩ tới tiêu trừ, mấy vị truyền thừa đệ tử của Diệu hiền lão tổ này mặc dù thực lực không tầm thường, nhưng đối mặt với đại thần thông giả của mấy nhà thánh địa, bộ lạc liên thủ vây công, rất nhanh sau đó liền rơi vào tình trạng hủy thi diệt tích.

Sau đó đối mặt tu luyện giới thế lực khắp nơi dò hỏi, các đại tông môn, bộ tộc đều có đại thần thông giả ra mặt làm rõ, chứng minh hồn đăng của chân linh lão tổ nhà mình vẫn còn cháy như cũ, tu luyện giới các bên không nên bị những kẻ có dụng ý khác người chớp thời cơ lợi dụng.

Trong lúc các tông môn mới nổi bao gồm Chân Linh phái, Liệt Thiên Kiếm Phái, bộ tộc thế lực trấn an tu luyện giới đang khủng hoảng, lại có tin dữ truyền tới từ Thiên Huyền Tông, Bích Hải linh xà nhất tộc, Tử Dương Cung rằng hồn đăng của lão tổ của họ đã tắt. Những tông môn, bộ tộc này mặc dù vẫn có thể giữ vững ngoài mặt an ổn, nhưng các bậc đại thần thông đều đã thực hiện những toan tính cuối cùng.

Sau khi Linh Minh Lão Viên vẫn lạc, nhân yêu hai tộc thế lực trong thiên hạ chỉ còn lại có linh yêu nhất tộc là Long Hòe lão tổ, Bán quy nhất tộc là Hạng lão tổ, Trùng chi nhất tộc là Hồ Điệp tiên tử cùng với Liệt Thiên Kiếm Phái Tiêu Bạch Vũ, Chân Linh phái Lục Thái Bình sáu vị chân linh tu sĩ là hồn đăng vẫn còn cháy. Tất cả kỳ vọng của phương thế giới này vào lúc này đều đã đặt vào trên người của năm vị chân linh tu sĩ này.

Lúc này, ngay cả Lục Bình cũng không ngờ Tiêu Bạch Vũ vẫn còn giữ lại một tia Chân linh linh tính không bị mông muội đi. Nhục thân của ông ta sau khi bị Bằng đạo nhân làm cho bị thương nặng, lại liên tiếp bị song phương đại chiến liên lụy sớm đã bị tan vỡ, bổn nguyên tinh nguyên của Bằng chi chân linh không cách nào ngăn trở Tiên thiên bản nguyên chi khí sau đó càn quét. Nhưng ở thời khắc tối hậu, Tiêu Bạch Vũ cũng đã thành công đem một tia chân linh trốn vào được bản mệnh phi kiếm linh bảo của mình.

Thanh bản mệnh phi kiếm này bản thân có phẩm chất bất phàm, chính là sử dụng một thanh khai thiên đoạn kiếm năm đó Giao đạo nhân khai mở Đông Hải Tu Luyện Giới rồi bỏ đi luyện chế mà thành. Bị Tiên thiên bản nguyên chi khí ăn mòn mặc dù khiến nó gần như hư hại hết, nhưng một tia chân linh của Tiêu Bạch Vũ cất giữ bên trong cuối cùng vẫn không mông muội đi.

Lục Bình dùng tự thân tinh nguyên dụng dưỡng phi kiếm đã phá nát gần như chẳng còn gì trong tay, duy trì một tia chân linh linh tính cuối cùng của Tiêu Bạch Vũ, hướng về phía Mộc giao chân linh trước mắt cũng đang miễn cưỡng duy trì một đạo chân linh hư ảnh của Hồ Điệp tiên tử nói nhưng không cách nào mở miệng nói:

- Hai vị có suy nghĩ kỹ càng chưa? Một khi như vậy, cộng thêm Tiêu đạo hữu ba vị không thể so được một Bằng đạo nhân, như vậy tuy có thể bảo đảm ngàn năm tính mệnh, nhưng sẽ phải kẹt thủ phương thế giới này ngàn năm thời gian mà tu vi không tiến thêm chút nào. Mà ngàn năm sau Lục mỗ có hay không thể bước vào trường sinh thì vẫn còn không biết được. Nếu không có trường sinh thần linh xuất thủ cứu giúp, ba vị chỉ có thể ngồi chờ bị bổn nguyên của phương thiên địa này đồng hóa, cùng vẫn lạc mà thôi!

Hồ Điệp chân linh không thể nói, chẳng qua là hướng về Lục Bình cúi đầu khẩn cầu. Long Hòe lão tổ thì cười khổ nói:

- Bọn ta nhục thân băng hủy, chân linh bổn nguyên bị thương, nguyên bản là sẽ chết. Ngàn năm sau, đạo hữu nếu có thể bước vào con đường trường sinh, giúp bọn ta trọng tố nhục thân, bọn ta còn có cơ hội lần nữa theo đuổi con đường trường sinh, dĩ nhiên là chuyện may mắn to bằng trời. Nếu không, bọn ta có thể kéo dài cuộc sống thêm ngàn năm cũng đã là vạn hạnh.

Lục Bình gật đầu nói:

- Cũng tốt, tại hạ tuy thu hẹp phần lớn Tiên thiên bản nguyên chi khí, nhưng bổn nguyên chi võng đã bị phá hư nặng. Hôm nay mặc dù miễn cưỡng tu bổ, nhưng ngày dài tháng rộng rất khó bảo toàn không hư hại nữa. Huống chi hôm nay Thông đạo đại trận đã khai thông, trước khi xuất hiện cường giả có thể che chở cho phương thế giới này, vì để tránh cho sau đó có người bại lộ vị trí của phương thế giới này, còn cần có người có thể thời khắc duy trì thiên địa bổn nguyên của phương thế giới này, đồng thời cũng cần đem những bí mật này báo cho người sau đó biết.

Long Hòe lão tổ gật đầu nói:

- Như vậy, đa tạ đạo hữu!

Lục Bình cười nói:

- Một cái nhấc tay thôi, nếu tại hạ thật đúng là may mắn ở trong vòng ngàn năm đặt chân vào thần linh cảnh, ba vị trải qua thiên địa bổn nguyên ngàn năm dựng dưỡng, một khi trọng tố nhục thân tất sẽ đem tu vi tăng tiến nhiều! Chẳng qua là tại hạ chuyến đi này không được trường sinh thì khó có thể quay trở lại được. Hết thảy chuyện của Chân Linh phái kính xin ba vị đại diện cho tại hạ chiếu cố một hai!

Long Hòe lão tổ nói:

- Đạo hữu cứ yên tâm đi tại hạ đại diện hai vị đạo hữu khác hứa hẹn, trong vòng ngàn năm, Chân Linh phái trường thịnh không suy!

Thông Đạo Đại Trận tan rã, mấy vị chân linh tu sĩ ở lại giữ phương thế giới này có thể rõ ràng cảm nhận được kịch biến xuất xứ từ Bắc Băng nguyên. Có cái kịch biến trong nháy mắt như vậy, những vị chân linh tu sĩ này tựa hồ cảm giác được trên người có một thứ gia tỏa mà bọn họ nhất mực không hề cảm nhận được đột nhiên khai mở. Mỗi người không biết vì sao đều cảm thấy dễ chịu hơn, thậm chí bên trong tâm hạch không gian, chân linh ngưng tụ bổn nguyên tinh hoa với tốc độ cũng mau hơn mấy phần. Hơn nữa, tốc độ ngưng tụ còn đang không ngừng tăng nhanh.

Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về Bắc Phương xa xôi, trong lòng tự nhiên có một ý niệm mừng rỡ: chẳng lẽ thiên tiệm phong bế phương thế giới này rốt cục bị đả thông?

Trong lúc rất nhiều tông môn, bộ tộc đang do dự có nên sai phái môn hạ tu sĩ đi tới Bắc Băng nguyên tra xét một phen hay không, thì một tin tức từ Nam Hải truyền đến trong nháy mắt đem nhiệt tình của mọi người lập tức đánh lạc xuống đáy cốc.

Hồn đăng của Bá quy Hạng lão tổ, diệt!

Chẳng lẽ thất bại?

Đông đảo cao cấp tu sĩ trong lòng đầy nghi vấn phát sinh liên tục, nhưng lập tức lại tự đi an ủi: còn có bốn người sống, đó chính là còn hi vọng, chẳng qua là lòng tin của mọi người cũng đang không ngừng ma diệt.

Thập Nhị Nguyên Thần Đại Trận lần nữa bị tế lên, tách ra ánh sáng ngũ sắc, lần nữa đem bổn nguyên chi võng dẫn dắt ra. Nhưng mà lần này không phải là đi tu bổ, mà là đem từng cái bổn nguyên tơ tuyến của bổn nguyên chi võng xuyên qua chân thân của Long Hòe, Hồ Điệp hai người, cùng với một đạo bản nguyên chân linh còn sót lại của Tiêu Bạch Vũ.

Tiêu Bạch Vũ bổn nguyên linh tính trước hết thông qua bổn nguyên chi võng dung nhập vào thiên địa bổn nguyên của phương thế giới này, theo sát đó Hồ Điệp tiên tử vốn có Chân linh chi thân rất hư ảo cũng dần dần thu nhỏ lại, cho đến hoàn toàn hòa nhập vào trong thiên địa bổn nguyên.

Long Hòe lão tổ Mộc giao chân linh ở giữa không trung xoay một vòng, thần sắc cũng lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.

Lục Bình kinh ngạc hỏi:

- Đạo hữu có phải là vẫn còn có cái gì muốn nói không?

Long Hòe lão tổ nhìn Lục Bình một chút, nói:

- Ngươi thật không phải là sinh linh của phương thế giới này? Thật là huyết duệ của Chân Long, là truyền nhân của long?

Lục Bình nghe vậy vỗ tay cười to, nói:

- Lục mỗ là truyền nhân của long quả thật không giả, nhưng cũng là sinh tình của phương thế giới này. Mà Lục mỗ bước vào vô hạn tinh không, trừ truy tìm trường sinh chi đồ, cũng là phải tìm cho ra một ít bí mật phát sinh ở trên người của mình!

Long Hòe lão tổ vẫn không hiểu, nhưng đã không còn kịp hỏi nữa, chân linh chi khu dung nhập vào trong phương thiên địa này, bổn nguyên chi võng lần nữa đan kết hoàn thành, chỉ để lại một Không Gian Môn Hộ cho phép ra nhưng không cho phéo vào, nối thẳng phương thế giới này đi ra vô hạn tinh không.

Đang muốn bước ra bước cuối cùng rời khỏi phương thiên địa này, Lục Bình đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt mê ly có mấy phần lưu luyến, đột nhiên giơ ống tay áo, một vật liền hướng phương thiên địa này bay đi. Rồi sau đó, Lục Bình không quay đầu, xoay người bước chân vào trong vô hạn tinh không.

Trong lúc toàn bộ tu luyện giới đều bao phủ không khí thấp thỏm bất an, ở cực bắc của Bắc Băng nguyên, một đạo ánh sáng chói lòa đột nhiên phá vỡ thiên không, mang theo vẻ chăm chú lắng nhìn của sinh linh của phương thế giới này, ánh sáng vượt qua Bắc Bằng nguyên, xuyên qua Trung Thổ, trực tiếp hướng về Bắc Hải mà rơi xuống.

Động tĩnh như vậy tự nhiên sớm đã bị kinh động chân linh tu sĩ Thái Sở lão tổ ở trong Chân Linh phái Thất Tinh Động Thiên thủ hộ hồn đăng của Lục Bình.

Nhưng không chờ cho tới lúc Thái Sở lão tổ ra khỏi Thất Tinh Động Thiên, tia sáng kia đã sớm tới trên bầu trời của Chân Linh phái tông môn, rồi sau đó không coi Hộ Phái Đại Trận vốn có thể chống đỡ chân linh tu sĩ đánh một kích của Chân Linh phái là cái thứ gì, trực tiếp tiến thẳng vào trong Thất Tinh Động Thiên.

Thiên Linh sơn trong nháy mắt bốc lên mấy đạo độn quang tràn ngập Thuần dương chi khí nồng nặc, đuổi theo sau ánh sáng đó tiến vào Thất Tinh Động Thiên, lại thấy một tiểu nhân cao một thước có ba phần tương tự cùng Thái Bình lão tổ đang trò chuyện thật vui với Thái Sở lão tổ, chính là thân ngoại hóa thân của Lục Bình, trước đó bị Bằng đạo nhân đánh bị thương nặng Lục Tiểu Bình.

Thấy Chân Linh phái đông đảo đại thần thông giả tề tụ về Thất Tinh Động Thiên, tiểu nhân há mồm ngáp một cái, nói:

- Mọi chuyện đại khái chính là như vậy, ngươi tự đi nói với bọn họ đi. Ta lần này bị thương không nhẹ, tuy có chủ nhân rót vào không ít Bản nguyên chi khí, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục sự cũng phải tốn hai ba trăm năm, bất quá một khi khôi phục cũng sẽ bước vào chân linh cảnh, ngày sau sẽ gặp trấn thủ Chân Linh phái, cho đến khi chủ nhân đạt được trường sinh trở lại phương thế giới này.

Dứt lời, quanh thân Lục Tiểu Bình bốc lên một đạo ánh sáng liền độn sâu vào trong Thất Tinh Động Thiên. Một đám Thuần Dương tu sĩ của Chân Linh phái thậm chí khó nắm bắt ngay cả thân hình của nó.

Lúc mọi ánh mắt xoay qua dò hỏi Thái Sở lão tổ, lại thấy trong tay hắn đang nâng một ngọn hồn đăng đang thiêu đốt hừng hực, vui mừng ra mặt nói:

- Chư vị, con đường trường sinh thông hướng ra vô hạn tinh không đã khai mở!

Thời gian dằng dặc, nghìn năm thoáng một cái đã qua, một vị Thần Long tộc nhân thần bí lưu lạc ở bên ngoài trong thời gian một ngàn năm này ở trong vô hạn tinh không đã tạo ra danh tiếng hiển hách. Cho đến hơn trăm năm trước, vị cường giả này bị vô hạn tinh không xưng là "Tử Kim Long kiếm", chín cảnh đồng tu dựng dục Tiên Thiên, nhất cử khám phá thần linh cảnh, thành tựu Thần Long đạo thể, hưởng được trường sinh chi vị, uy chấn tinh không. Vị "Tử Kim Long kiếm" Lục Thái Bình bấy giờ mới tiết lộ mình là đến từ một phương thế giới mới ra đời không quá ba vạn năm!

Trong một ngàn năm này, từ phương thế giới này cũng đi ra không ít chân linh tu sĩ, đạt tới hơn hai mươi vị. Nhưng mà những chân linh tu sĩ này vẫn giữ bí mật xuất thân, cho đến Lục Thái Bình lão tổ thành tựu trường sinh, có tư cách che chở cho phương thế giới này, phương thế giới mới ra đời này mới dần dần xuất hiện trong mắt tinh không cường giả.

Thời gian ngàn năm, Chân Linh phái vấn hưng vượng, hậu duệ của Lục Bình đã hình thành thế hệ dựa vào Chân Linh phái, nhưng lại là gia tộc nổi tiếng toàn bộ tu luyện giới. Tuy nhiên, hai vị thê tử của hắn chưa từng đặt chân vào chân linh cảnh, cuối cùng tọa hóa tịch diệt. Bốn người con trai con gái của hắn đều trở thành đại thần thông giả danh chấn tu luyện giới, trong đó có hai người thành công vượt qua lần lôi kiếp thứ ba, thành tựu Thuần Dương, nhưng cuối cùng chỉ có con trai lớn là thành tựu Long chi chân linh.

Những người quen biết khi xưa phần lớn đều đã thọ nguyên tiêu hết vẫn diệt, chỉ có lác đác mấy người thành công rời khỏi phương thế giới này. Trong lúc hoảng hốt, phương thế giới này đối với Lục Bình mà nói đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ.

- Cuối cùng thì mình cũng không hề thuộc về nơi này nữa rồi!

Lục Bình không nhịn được thở dài than.

Sau lưng, Long Hòe lão tổ đã trọng tố nhục thân nghe vậy cười nói:

- Nhưng sinh linh của phương thế giới này cho tới bây giờ đều lấy người làm điều vinh hạnh!

Lục Bình từ chối cho ý kiến, chỉ nói:

- Đi thôi, nơi này cuối cùng đã thuộc về quá khứ, đặc sắc chính là nằm ở tương lai!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1594)