← Ch.173 |
"Chúa tể, ngươi có biết vì sao ta được chọn là kẻ sẽ tiêu diệt ngươi không?"- John lau đi vết máu trên miệng rồi nói.
Chúa tể thở hộc hộc hỏi: " vì sao?"
"vì đó là số mệnh của ta tại thế giới này, ngươi nghĩ thử xem tại sao trong người ta lại có đến 8 loại nguyên tố sức mạnh, một chuyện mà từ thời cổ ngữ đến nay chưa một ai có thể làm được? Các vị thần thời cổ ngữ chắc đã dự liệu được rằng sẽ có ngày ngươi quay lại và thực hiện dã tâm thôn tính toàn bộ thế giới cho nên các ngài ấy đã tìm đủ mọi cách để có thể hoàn toàn tiêu diệt được ngươi."-John bắt đầu nói ra những điều mà Chúa tể không hề biết.
Chúa tể đáp: " ý ngươi bảo là sức mạnh của 7 lão già kia hợp lại mang trong mình sức mạnh hư không khắc chế sức mạnh của ta? Điều đó ta đã dự liệu từ trước, nếu như ta không phải đã tìm cách giải quyết điểm yếu đó thì lúc ngươi thi triển các chiêu thức của Sephiroth có kèm cả năng lượng kia thì ta đã chết chắc rồi."
John thở dài gật đầu nói: " ban đầu ta cũng cảm thấy rất bất ngờ, không biết tại sao ta dùng cả những chiêu mạnh nhất của Sephiroth kết hợp với sức mạnh 8 loại nguyên tố dung hợp vào đó mà không thể làm gì được ngươi. Nhưng cuối cùng ta đã hiểu mục đích dung hợp 8 loại nguyên tố này lại. Khả năng của nó không phải đơn thuần chỉ là đưa vào một chiêu thức để tấn công."
"ngươi đang nói cái gì thế?"-Chúa tể nheo mắt khó hiểu.
John bắt đầu bay lên, đứng lơ lửng giữa không trung, hai tay của hắn tỏa ra hào quang thần thánh 8 màu dữ dội: " Chúa tể hư không, ngươi biết không 8 vị thần cổ ngữ thực sự đều là những ngươi khiến ta vô cùng ngưỡng mộ, dù họ sống cách đây cả ngàn năm nhưng vẫn có thể tiên liệu được hiện tại. Mục đích để ta dung hợp lại 8 loại nguyên tố này thực chất chỉ nằm trong một chữ 'bỏ'."
"Bỏ? không lẽ ngươi định từ bỏ mọi sức mạnh của mình?"-Chúa tể giật mình kinh ngạc.
"ầm ầm"-bầu trời xung quanh đột nhiên biến sắc, gió bắt đầu thổi một cách điên cuồng, những tiếng sấm vang lên không dứt.
John mỉm cười nói: " không sai, là từ bỏ, ta sẽ từ bỏ mọi sức mạnh trong người."- John đưa hai tay lên cao, lấy bụng hắn làm trung tâm của năng lượng toàn bộ sức mạnh của hắn bắt đầu truyền qua lòng bàn tay ở trên xuất hết ra bên ngoài, John đang từ bỏ mọi sức mạnh của hắn. Một việc làm khiến tất cả những ai đang chứng kiến đều cảm thấy sợ hãi và khó hiểu.
"thằng ngu. Nếu làm thế ngươi sẽ thua đấy"-Kassadin vừa chiến đấu với Du Couteau vừa theo dõi cuộc chiến của John, thấy hành động điên rồ ấy ông không kiềm chế được chửi thề vài tiếng.
Trở lại với John, hắn đang liên tục đẩy toàn bộ năng lượng bên trong cơ thể thông qua hai lòng bàn tay ra bên ngoài, đều kì lạ chính là năng lượng bị hắn đẩy ra ngoài không hề phân tán tứ tung mà tụ lại một chỗ, một quả cầu năng lượng nhanh chóng được hình thành từ toàn bộ năng lượng bên trong cơ thể John.
"hả, đòn hủy diệt"-Chúa tể lập tức nhận ra điều không hay này, hắn ta gầm lên điên cuồng tức tốc phóng đến tấn công hòng ngăn cản chiêu này của hắn.
"ầm ầm"-từ trên bầu trời hàng chục các tia sét bắn xuống ngăn cản đường tấn công của Chúa tể.
"rống"-một con rồng băng được kết hợp từ hai nguyên tố thủy và phong xuất hiện điên cuồng lao đến.
"ầm"-con rồng băng kia nhanh chóng vỡ tan với sức tấn công như vũ bão của Chúa tể.
"Trễ rồi"-John hét lớn, quả cầu năng lượng trên không nhanh chóng hình thành, nó to như mặt trời, tỏa ra ánh sáng chói lòa không thể tả. Hai tay của John lập tức ném mạnh về phía trước, quả cầu năng lượng to lớn lập tức lao theo nhắm hướng chúa tể. Diện tích của quả cầu năng lượng ấy là quá to khiến Chúa tể cho dù tránh né thế nào cũng không thể nào tránh được, chỉ có mỗi một cách là nghênh đón nó.
"ầm"-hai tay của Chúa tể đặt về phía trước, một luồng năng lượng cực mạnh được phóng ra, lần này chúa tể dùng hết toàn bộ sức mạnh bên trong người để ngăn cản quả cầu năng lượng mang sức mạnh hủy diệt này.
"không bao giờ ta để một tên thấp kém như ngươi hạ gục được"-Chúa tể toàn thân bộc phát cực độ sức mạnh, mái tóc màu tím dựng đứng lên, gân xanh nổi lên khắp cơ thể, răng nghiến chặt, hiển nhiên rất khó khăn để đỡ lại 1 chiêu khủng khiếp này.
Ở phía đối diện, John cũng không sung sướng gì hơn, máu chảy ra từ mũi và lỗ tai và miệng của hắn liên tục, thi triển một chiêu tối hậu này khiến cơ thể hắn chịu sức ép vô cùng lớn, nếu như không có những ngày tháng cực khổ rèn luyện, trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến thì giờ đây cái cơ thể này đã bị chính sức ép từ quả cầu năng lượng ép thành tương rồi.
"gập"-hai khủy tay của John nhường như không thể chịu đựng được nữa, nó bắt đầu gập lại. Lợi dụng tình thế này Chúa tể dồn hết sức đẩy năng lượng của mình về phía trước hòng ép quả cầu năng lượng văng đi xa.
"John.... ngươi yếu rồi, cho dù ngươi đem toàn bộ sức mạnh bản thân ra để thi triển đòn tối hậu nhưng cơ thể của ngươi không thể chịu đựng được nó, trận chiến này ta thắng rồi...Valoran sẽ là của ta...cả thế giới này sẽ là của ta..."-Chúa tể hét lớn.
"ọc.. ọc..."-John liên tục trào máu, những dòng máu đỏ, thấm đỏ cả ngực hắn, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi nhưng vẫn thể hiện được sự cứng cỏi, John cố gắng nói: " Ta sẽ không thua, ta phải bảo vệ Valoran, bảo vệ những người ta yêu quý, đấy là sứ mệnh của ta...Chúa tể, ngươi sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được tâm nguyện của mình đâu, vì trước mặt ngươi luôn có một sức mạnh ngăn cản, một sức mạnh mà không có bất kì sức mạnh nào có thể chống lại, kể cả sức mạnh hư không, cổ ngữ hay bất cứ thứ gì...ọc..."-John lại ói máu, gắng gượng giữ quả cầu năng lượng tấn công Chúa tể.
"không bao giờ có thứ sức mạnh đó, John...ngươi bị đánh cho phát điên rồi"-Chúa tể hét lớn, tay đẩy mạnh cố sức đẩy quả cầu năng lượng ép về phía John.
Một tràng cảnh kinh thiên hiện ra, một người cố sức đẩy quả cầu năng lượng có sức mạnh hủy diệt cả một hành tình, một người thì cố sức chống lại nó, kết quả ai sẽ thắng?
John cố gắng nặn ra nụ cười nói: "ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh ấy là thứ gì."
"hít"-John cố gắng hít một hơi lấy toàn bộ lực tàn trong người mà hét lớn: " mọi người, Tôi là John, thủ lĩnh của quân Liên Minh, giờ khắc này đây tôi đang chiến đấu một trận sống chết cùng với Chúa tể hư không, tôi tin rằng mọi người đều rất muốn trận chiến này kết thúc, thế nhưng chúa tể quá mạnh và sức của tôi cũng có hạn vậy nên tôi rất cần sự giúp đỡ của mọi người, làm ơn! Hãy trao cho tôi sức mạnh của mọi người để đánh bại hắn...tôi cần mọi người..."
Lời thỉnh cầu của John thông qua màn hình không gian vang lên khắp nơi trên khắp Valoran.
Bắc Frejlord.
"Là cậu ấy, thủ lĩnh của quân liên minh đang nhờ đến sự giúp đỡ của chúng ta, mọi người mau trao cho cậu ấy sức mạnh của chúng ta..."-Những người trong các bộ tộc tại Frejlord sau khi nghe lời thỉnh cầu của John liền đưa hai tay lên trời, như một luồng điện nhẹ lướt qua sức mạnh trong người tất cả bọn họ bay thẳng lên chín tầng mây hướng về phía lâu đài chúa tể.
Thủ đô Demacia.
"Thủ lĩnh đang cần chúng ta, mọi người mau giúp ngài ấy."
"thủ lĩnh đánh bại hắn ta đi!"
Thủ đô Noxus.
"Thủ lĩnh, người anh hùng của chúng tôi, hãy lấy đi, chúng tôi quyết đem toàn bộ sức mạnh của chúng tôi trao cho ngài."
Thành phố Piltover.
"thủ lĩnh đang vì chúng ta mà chiến đấu với Chúa tể, chúng ta không được kề vai sát cánh cùng ngài thì cũng nguyện đem toàn bộ sức mạnh trong người ra đóng góp cho ngài"
"John.."
"John..."
"John..."
Những tiếng hô vang lên gần như đồng loạt trên khắp mọi nơi, từ rừng xanh sâu thẳm, cho đến đại dương bao la...tiếng gọi vang lên khiến bầu trời cũng chấn động.
Bên ngoài lâu đài Chúa tể.
"lấy đi John, lấy hết sức mạnh của chúng tôi cũng được..."-Garen đưa tay lên cao, tức khắc năng lượng trong người của anh ta phóng thẳng lên trời như một chùm ánh sáng chói lóa.
"mau ngăn bọn chúng lại"-những tên thủ lĩnh của quân hư không thấy đám người Garen và binh lính Liên Minh trao năng lượng của mình cho John liền hô lớn tấn công.
"đập chết bọn chúng"-Vladimir hô lớn một tiếng sau đó lao vào cắn rồi hút máu liên tục, một cuộc chiến nữa lại nổ ra.
"vù vù vù vù"-từ khắp nơi trên vùng đất Valoran, hàng ngàn, không phải là hàng triệu các luồng sáng như thế lao về phía lâu đài. Cả bầu trời như được phủ bởi một tấm lưới đầy màu sắc lung linh.
Tầng 6.
"cậu ấy đang cần giúp đỡ mà chúng ta lại nằm đây sao?"-giọng nói yếu ớt của Ryze vang lên, cơ thể của ông chôn vùi trong mặt cát, chỉ còn mỗi cái đầu trồi lên, máu chảy đầy trán.
"làm gì có, chẳng qua chân tôi không thể đi được thôi"-Nasus toàn thân be bét máu bất lực nằm thẳng.
Jax, Yi, Aatrox và Renekton cũng như thế. Jax cười nói: " chúng ta còn sống nghĩa là còn giúp được cậu ta, mấy lão già, mau trao cho cậu ấy năng lượng đi."
"vù vù"-sáu luồng ánh sáng từ tầng 6 lập tức bay đi.
Tầng 9 lúc này là một quang cảnh lung linh đến cực độ, hàng ngàn những luồng ánh sáng li ti bay đến rồi nhập vào người John.
"hai dòng nước mắt của John chảy dài"-hắn cười nói: " cảm ơn mọi người."
"đấy là"-Chúa tể kinh ngạc với quan cảnh đang xảy ra.
"Chúa tể Hư Không, Ta sẽ cho ngươi thấy thứ sức mạnh ấy là gì, đó chính là sức mạnh của sự đoàn kết...Liên Minh Huyền Thoại của chúng ta dù không có sức mạnh về quân số và đầy rẫy các ma thuật như quân hư không, nhưng bọn ta có sự đoàn kết, đấy mới chính là sức mạnh khủng khiếp nhất."
"John...lên đi"-Hình bóng của những tướng lĩnh trong liên minh bắt đầu xuất hiện xung quanh John. Từ Swain, Ryze, Nasus, Darius đến Ashe, Garen, Katarina, Poppy, Amumu...v.. v.... tất cả hiện lên sau lưng hắn.
"John...bọn em luôn luôn ủng hộ anh"- hình ảnh Sona, Janna, Miss, Kayle, Diana, Elise, Caitlyn, Miss, Ahri, Nami, Syndra lần lượt xuất hiện bên cạnh hắn.
Tất cả họ cùng đặt tay vào lưng của nhau rồi thông qua 11 cánh tay của các cô gái đặt lên lưng hắn.
"ầm"-quả cầu năng lượng đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, hào quang tỏa ra liên tục thiêu đốt cả không gian xung quanh. Hai khủy tay của chúa tể bắt đầu cảm thấy sức ép cực kì lớn.
"ta không thua, ta là vô địch, ta không thua"-Máu liên tục trào ra từ các giác quan trên cơ thể của chúa tể, hắn điên cuồng dùng hết toàn bộ sức mạnh bản thân để ngăn cản quả cầu năng lượng kia...ý chí không thể thua của hắn cũng thật lớn.
"John...chúng ta cùng nhau kết thúc nó... Sally luôn ở cạnh bên anh..."-Linh hồn Sally đột nhiên xuất hiện bên cạnh John, cô mỉm cười nhìn hắn, cánh tay nhỏ nhắn xinh xinh đặt lên đôi tay của John.......
"ầm ầm ầm ầm ầm"
"chúa tể, ta muốn ngươi khi qua thế giới bên kia nhớ một điều, đối thủ đánh bại ngươi không phải là Ta, mà là toàn bộ người của Liên Minh Huyền Thoại, nhớ cho kĩ là Liên Minh Huyền Thoại đã đánh bại ngươi!"
"không thể nào! Làm gì có thứ sức mạnh như thế chứ"- Chúa tể hét lớn, toàn bộ sức mạnh của hắn ta bị quả cầu năng lượng kia nút chửng, cả cơ thể hắn chìm trong quả cầu năng lượng hủy diệt.
Chúa tể có các giác mơ hồ, bản thân hình như lạc vào dòng thời gian, hai đoạn thân thể tách ra tuy chỉ cách mấy mét mà cảm giác như xa tận chân trời, phảng phất như cách nhau một thế giới. Hắn không cảm ứng được nửa thân thể kia, nhất thời khó lòng tụ hợp.
"A..."- Hắn ngẩng lên gầm vang: "Ta là bá chủ."
John quát lên, thời gian và không gian phảng phất vĩnh viễn chia cách trong thoáng chốc.
"John...ta không thua...ta nhất định không thua...nếu ta chết nhất định sẽ không để ngươi y.... ê..... n...."- tiếng hét lớn cuối cùng của Chúa tể, ngay sau đó cả cái thân thể kia của hắn cũng bị chính quả cầu hủy diệt thiêu trụi. Cả tầng 9 rung động khủng khiếp, không gian xung quanh sụp đổ. John như một bao tải từ trên cao rơi xuống mặt đất...
Toàn bộ binh lính hư không sau khi chúa tể bị tiêu diệt liền hóa thành những đốm sáng màu tím lao qua các khe nứt hư không và biến mất vĩnh viễn.
Tiếng hoan hô quanh lâu đài vang lên, tiếng gào hét rúng động khắp Valoran.
Thắng lợi không dễ dàng.
Ở tầng 8, Du Couteau toàn thân đầy máu đứng đối diện với Kassadin kinh ngạc nhìn lên bên trên, đôi mắt đỏ ửng căm hận: " chúa tể bị tiêu diệt rồi sao? Không thể nào? Không thể nào..."- Du Couteau như mất đi toàn bộ sức chiến đấu quỳ khụp xuống mặt đất mà thất thần.
"ầm ầm ầm"- những tiếng nổ khủng khiếp vang lên, cả tòa lâu đài chao đảo kịch liệt.
"đi khỏi đây mau...nơi này sắp sụp rồi"-Kassadin lập tức tiến lại chỗ các cô gái sau đó mở một cánh cửa hư không thông ra bên ngoài đưa tất cả rời đi mặc cho bọn họ liên tục đòi ở lại để cứu John. Còn Du Couteau, có lẽ cái chết của chúa tể Hư không khiến hắn hoàn toàn suy sụp, cả cơ thể bất động như tượng đá, mặc cho không gian xung quanh đang sụp đổ.
"bọn họ kia rồi, mau đến cứu họ mau"-Darius và những người ở các tầng dưới tiến lên tầng 6 thấy đám người Ryze nằm dài trên mặt đất tức khắc lao đến đưa ra khỏi lâu đài.
Rất nhanh chóng tất cả đã rời khỏi lâu đài chỉ trừ 1 người là John.
"mau cứu anh ấy, mọi người không thể bỏ mặc anh ấy như thế được..."-Sona liên tục gào thét muốn quay lại tòa lâu đài nhưng bị Soraka và Karma giữ lại.
"anh ấy còn sống chúng tôi anh ấy còn sống"-Nami khóc lóc nhìn tòa lâu đài đang nổ tung. Hoa lửa bắn ra tung tỏa, năng lượng hư không bên ngoài hỗn độn liên tục rồi biến mất.
'ầm"-một tiếng nổ kinh thiên vang lên vang lên, toàn bộ lâu đài chính thức nổ tung, chỉ còn lại đá và cát.
*****
"John...anh ấy không chết, nhất định John không chết..."-sau khi vụ nổ kết thúc các cô gái tức tốc lao đến đống gạch vụn trước mặt để đào bới, mặc cho những cánh tay ấy bị chảy máu thể nào, mặc cho các vết thương trước đó đang liên tục chảy máu họ vẫn giữ niềm tin John còn sống và tiếp tục đào bới.
"mau giúp các cô ấy"-Taric và Ezreal cũng tức tốc chạy theo sau, bọn họ đối với John như một người anh em trong gia đình họ không muốn hắn chết, nhất định là thế.
"mau lên, mau tìm ra John, "-những người khác cũng nhanh chóng lao vào đào bới.
"John...anh đang ở đâu, làm ơn hãy xuất hiện đi...hức hức"-Irelia liên tục lấy các tảng đá ra đào bới liên tục trong đống vụn nát của lâu đài.
"John...cậu ở đâu...cậu ở đâu...chúng tôi không tin cậu lại bỏ chúng tôi như vậy"-Ezreal đỏ ửng hai mắt tiếp tục đào bới.
"John...cậu phải sống, nếu không sống thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, chúng ta còn nhiều trò chơi cùng chơi chung mà...John...hu hu"-Kennen khóc lóc quỳ trên mặt đất.
"Vút"-Một tia sáng hiện lên trong mắt Nami, trong thoáng chốc cô như nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc tím cô ấy đang chỉ tay xuống dưới chân mình. Nami chớp mắt cô gái ấy đã biến mất. Cô tức tốc tiến lại chỗ ấy, dùng quyền trượng đại thiên sứ trên tay phá toàn bộ đá vụn ở bên trên.
"John...tôi tìm thấy anh ấy rồi"-Nami kinh hô, cô lập tức dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân phá đi lớp đất đá đang đè lên cơ thể của John.
"mau.. cứu cậu ấy lên"-Darius lao đến dùng đôi tay chắc khỏe của mình bưng những tảng đá to lớn ra một bên.
Rất nhanh cơ thể John đã thoát khỏi đám đất đá ấy, Soraka lập tức tiến lại cạnh hắn, lấy từ trong túi ra một bao thuốc viên cho vào miệng hắn, sức mạnh của những vì tinh tú trên cao liên tục được đẩy vào cơ thể John, bằng mọi cách Soraka phải giúp John tỉnh lại.
"hự"-John rên lên một tiếng, ý thức dần trở lại.
"Ha...ha...cậu ấy tỉnh rồi...thật tuyệt"-mọi người vui mừng reo hò.
"John...anh thật biết làm người khác phải lo lắng..."-Sona lao đến ôm lấy hắn mà khóc lóc.
John mở mắt cười nhẹ nhưng đang định nói thì đột nhiên cảm thấy cơ thể như bị ngàn mũi kim đâm phải."phụt"-một búng máu phun ra từ miệng của John, chỉ có điều máu của hắn không phải mà đỏ thông thường mà trở thành màu đen.
"John...anh sao vậy?"-Kayle và những người khác lo lắng.
Malzahar tức tốc lao đến kiểm tra trên cơ thể của John, phía trước, không có gì, nhưng khi ông quay ra sau lưng hai mắt mở tròn kinh hãi, ở đó một trái tim màu đen đam bám rễ vào người của hắn, những cái rễ kia đâm xuyên qua da của John và đang liên tục dài ra.
"á.. thứ này là gì?"-Miss phát hiện ra thứ đó kinh hãi thét lên.
"Là Ác Tâm của chúa tể"-Kassadin đứng bên ngoài nheo mắt nói.
"nó là gì?"-Mọi người lo lắng nhìn Kassadin hỏi.
"là ác tâm bên trong cơ thể của Chúa tể trước khi chết đã kịp bám vào người John, nếu như cứ để nó tiếp tục phát triển thì e rằng không bao lâu nữa John sẽ biến thành Chúa tể thứ 2."-Kassadin liền đáp.
"không thể nào, tại sao lại có chuyện này kia chứ"-Leblanc che miệng hốt hoảng.
"mau lấy nó ra, không được để nó tiếp tục phát triển trên người của cậu ấy nữa"-Shen lập tức nói.
Malzahar thất thần một lúc rồi ngồi bịch xuống đất nói: " không được đâu, ác tâm này một khi bám vào thì không thể nào lấy ra được, nó phát triển thông qua việc hút lấy sức mạnh phép thuật có trong không khí, sẽ chẳng có gì có thể ngăn cản được nó phát triển."
"giết...giết ta đi..."-John nói một cách yếu đuối.
"John...anh đang nói cái gì thế?"-Diana liền nói.
John nắm lấy tay cô cố gắng nói: " Diana, dùng kiếm của em, giết anh đi, anh không muốn trở thành Chúa tể thứ 2 đâu..."
"không em không làm được"-Diana khóc lóc từ chối.
"Janna, hay em làm đi...giết anh đi"
"Caitlyn, em là cô gái mạnh mẽ, hãy giết anh đi...nếu em còn yêu anh thì hãy tự tay giết chết anh trước khi anh biến thành một tên chúa tể ác độc..."
"Không, bọn em không thể, John.... bọn em không thể làm điều đó..."-Janna và những cô gái khác khóc lóc từ chối.
"anh xin lỗi, nhưng..."-John đau khổ, giờ đây hắn không hề muốn biến thành một chúa tể thứ 2, hắn sợ rằng một khi trở thành chúa tể, hắn sẽ làm hại rất nhiều người có thể có vợ hắn và những người hắn yêu quí.
"không phải ác tâm phát triển nhờ hấp thụ sức mạnh phép thuật trong không khí sao? Vậy chỉ cần đưa cậu ấy đến một nơi không có sức mạnh phép thuật là được"-Te emo đứng bên ngoài nói.
"làm gì có nơi đó chứ...ở khắp nơi trên Valoran này nơi nào mà không có các nguyên tố phép thuật trong không khí."-Lissandra lắc đầu ngao ngán.
"thực ra có một nơi đấy, là thế giới trước kia của nó...ở đấy không hề có một chút sức mạnh phép thuật gì trong không khí cả."-Malzahar nói.
Lời vừa nói ra vừa khiến mọi người có một tia hi vọng nhưng cũng khiến mọi người có cảm giác mất mác. Nếu làm như thế không phải để John rời xa mọi người hay sao.
"thình thịch...thình thịch..."-tiếng trái tim ác tâm phía sau đập.
"Ọc..."-John phun ra thêm một búng máu nữa ngã trên mặt đất, khuôn mặt tái xanh...
Elise và các cô gái cực kì hốt hoảng vội đỡ hắn dậy, rồi nhìn nhau như thầm quyết định điều gì đó. Elise xoay sang nhìn Malzahar nói: " hãy đưa John về thế giới trước kia của mình...chỉ có làm điều này mới có thể cứu lấy mạng sống của John mà thôi."
"không...ta không thể bỏ lại mọi người được"-John giữ chặt tay Elise lắc đầu nói.
"John...anh phải sống, bọn em không muốn mất anh đâu..."-Miss nói.
"đúng đấy John, nếu cha anh đã đưa anh đến đây 1 lần thì có thể đưa anh đến lần thứ 2 mà..."-Elise nói.
"ọc..."-John liên tục ói máu đen ra, những cái rễ đằng sau lưng hắn ngày một dài hơn, trái tim kia đang phát triển một cách nhanh chóng.
"Malzahar, mau đưa cậu ấy đi đi, nếu để lâu e rằng..."-Jarvan lo lắng nói.
Malzahar thở dài nói: " mọi người nghĩ ta không muốn làm ngay hay sao? nhưng hiện tại sức mạnh trong người của ta đã suy giảm rất nhiều, không đủ sức để mở nó được."
"vậy phải làm sao đây? Không lẽ để John trở thành chúa tể thứ 2 sao?"- Lux đau khổ ôm chặt lấy Ezreal mà khóc lóc.
"Giết ta đi...giết ta...á"-John đột nhiên hét lớn, đôi mắt của hắn bắt đầu biến đổi, hai con người hóa thành một màu tím quỷ dị...mái tóc đen nay cũng bắt đầu dần hóa thành một màu tím đậm...
"thình thịch...thình thịch..."- tiếng trái tim ác tâm ở sau lưng John liên tục đập một lúc một nhanh...
"để ta giúp"-Kassadin tiến lại nói, Malzahar kinh ngạc nhìn ông ta hiển nhiên hai người vốn có chút bất hòa từ trước đến nay nhưng lần này Kassadin chịu giúp đỡ khiến Malzahar cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Kassadin nói tiếp: " Muốn mở cánh cổng ấy buộc lòng ngươi phải sử dụng toàn bộ sức mạnh hư không trong cơ thể của mình, nhưng giờ sức mạnh của ngươi không còn bao nhiêu cho nên ta sẽ cho ngươi mượn."- nói xong từ lòng bàn tay của Kassadin một luồng năng lượng hư không tinh thuần lập tức chảy vào người Malzahar.
Malzahar cảm thấy lúc này cơ thể cực kì mạnh mẽ, ông ấy đứng thẳng dậy nhìn Kassadin nói: " cảm ơn đã giúp"
"ta không giúp ngươi, nên nhớ ta với ngươi còn mối thù phải giải quyết, nhưng ta không phải trẻ con, ta biết lúc nào nên làm gì lúc nào không nên làm. John con trai ngươi là chồng của con gái ta, để nó chết như vậy con gái nhất định không vui."-Kassadin lạnh lùng nói.
Malzahar không đáp lại chỉ gật nhẹ đầu, ông tiến về phía trước chừng 5 bước, hai tay bắt đầu vẻ lên không khí những chú pháp kì bí, một trận đồ quái dị lập tức xuất hiện, vô hạn nguyên tố trong không khí nhanh chóng bị trận đồ kia hấp thụ một cách điên cuồng, cùng với đó sức mạnh hư không trong người Malzahar liên tục trào ra như sóng biển để có thể giữ vững được trận đồ kia.
"vù vù vù"-Gió điên cuồng thổi, bầu trời lại một lần nữa biến sắc.
"ầm ầm ầm"-một cánh cổng bắt đầu xuất hiện, cánh cổng kia được điêu khắc đầy các hoa văn tinh xảo, hai cánh cổng mở rộng xuất hiện trước mọi người.
"đấy là cánh cổng đã đưa cậu ấy đến đây, bây giờ cũng đưa cậu ấy quay trở lại, có lẽ số phận của cậu ta đã định là không thể ở lại đây"- Yorick nghĩ lại, lần đầu tiên John đến với thế giới này ông ta là người đầu tiên gặp hắn.
"Phụp"-Malahar phun ra một búng máu nói lớn: " mau đưa nó vào bên trong..."
Garen và Darius tiến lại đỡ lấy John tiến đến cạnh cánh cổng.
"John...hu hu..."-Sona và những cô gái khác bắt đầu khóc, họ hoàn toàn không nghĩ rằng sau cuộc chiến này bọn họ lại phải xa cách nhau như vậy.
"chờ đã!"-Khi Garen và Darius đưa John đi ngang qua Malzahar thì ông vội bảo dừng lại, lấy cây dao mà ông hay mang bên mình ra đặt vào người của John rồi nói: " con trai, có lẽ số phận của con không thuộc thế giới này, ta sẽ cố gắng thay con bảo vệ những người bạn và những người con yêu quý..."
Garen và Darius đưa John đặt vào bên trong cánh cổng ngay lập tức hai cánh cửa to lớn kia từ từ đóng lại.
Garen và cả Darius quỳ trước cánh cửa, toàn bộ binh lính Liên minh cùng các tướng khác cũng quỳ xuống. Garen và Darius hô lớn: " John, chúng tôi thay mặt cho toàn thể mọi người dân của Valoran và những thế giới khác cảm ơn những gì cậu đã hi sinh cho chúng tôi. Những gì cậu đã làm nhất định chúng tôi không bao giờ quên, tất cả đều nằm trong trái tim này. Chúng tôi xin thề sẽ giữ vững tâm nguyện của cậu, xây dựng một Liên Minh Huyền Thoại gắn kết như anh em. John hãy nhận của chúng tôi một lạy."
"vĩnh biệt Chỉ Huy"
"vĩnh biệt Chỉ Huy"
"vĩnh biệt Chỉ Huy"
..........................
"đây là đâu? Nơi này là nơi nào?"-giọng nói đầy yếu ớt của John vang lên, hắn chợt mở bừng mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Một căn phòng với những ánh điện sáng trưng, trên người thì khoắc một bộ đồ bệnh nhân mà đã lâu lâu lắm rồi hắn chưa được thấy lại.
"cậu ta tỉnh lại rồi sao?"-Một người đàn ông mặc chiếc áo khoắc trắng mỉm cười tiến lại.
"Bác sĩ?"-John kinh ngạc trợn mắt, hắn thầm nghĩ: " không lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?"
"Cậu tỉnh lại rồi sao? ở bên ngoài có mấy anh công an đang đợi để vào hỏi chuyện cậu đấy."-Vị bác sĩ kia nói.
"công an sao?"-John kinh ngạc, lần này thì đúng thật rồi, hóa ra là hắn nằm mơ từ trước đến nay.
Người bác sĩ kia đáp: " đúng vậy, họ phát hiện cậu bất tỉnh bên trong công viên 29/3, cả người quần áo rách rưới, trên người còn cầm theo một con dao nữa, cho nên họ muốn điều tra làm rõ chuyện này."-Nói xong người bác sĩ kia đưa tấm hình chụp con dao mà họ đã nói kia cho John thấy.
"gì...gì...thế này...con dao này"-John kinh hãi nhận, ra con dao kia đấy không phải là con dao mà cha hắn hay đeo bên người sao? vậy mọi chuyện xảy ra trước đây đều là sự thật, không phải mơ....
"ác tâm...ác tâm..."-John loay hoay kiểm tra sau lưng, hoàn toàn không có gì cả, ác tâm đã biến mất.
"chào cậu, chúng tôi có thể nói chuyện với cậu một chút chứ?"-Hai anh công an từ bên ngoài đi vào nói.
Cuộc hành trình huyền thoại đầy màu sắc và mùi vị của John đến đây đã chấm dứt.
Đây là dành cho những ai thích có một kết cục đẹp và không muốn có kết cục bi thương.
Hơn ba năm sau khi John đưa quay trở về bằng cánh cổng kia, mọi người lúc này mới biết được chuyện Malzahar sẽ không thể nào một lần nữa gọi lại được cánh cổng thông đến thế giới của John một lần nào nữa, bởi vì cánh cổng ấy được gọi ra bằng một loại phép thuật cấm kị của thế giới hư không và nó chỉ có thể sử dụng trong 2 lần mà thôi. Khi mọi người biết việc này tất cả đều cảm thấy rất thất vọng, nhưng không ai dám trách móc gì cả, bởi với họ việc John còn sống là điều tốt nhất rồi.
Cũng trong một năm này, cuộc sống của mọi người dân trên Valoran trở nên vô cùng yên bình, Jarvan IV trở thành vua của Demacia và lấy Quinn làm vợ, Darius trở thành người đứng đầu của Noxus. Hai đế quốc này mặc dù vẫn có vài xung đột linh tinh nhưng thủy chung vẫn giữ tâm nguyện của John cố gắng đoàn kết cùng với nhau, và tất nhiên tình cảm của Garen và cô nàng Katarina ngày một phát triển cũng được xem là một trong số những nguyên do này.
...................
Tại một thung lũng hoang vu đầy hoa thơm cỏ lạ và chim chóc thú muôn, một căn nhà gỗ mộc mạc đơn sơ những không kém phần trang nhã được dựng tại nơi này, bên trong đó có một đám trẻ đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, ở chiếc bàn đá gần đó, có thể nhận thấy khuôn mặt xinh đẹp của Sona đang nhìn lũ trẻ chơi đùa cùng với nhau.
"Isla...em không thoát khỏi anh đâu"-Một cậu bé kháu khỉnh nhảy từ trên mái nhà xuống, từ cổ tay bắn ra một sợi tơ trói cô bé xinh xắn vừa chạy vừa cười kia lại.
"anh Peter ăn gian...không chơi...không chơi"-Cô bé kia bị bắt lại nũng nịu lắc đầu.
"Isla để anh giải cứu cho em"-Một cậu bé khác lập tức lao đến, cậu ta nhanh như gió, tốc độ lao đi không khác gì một con hồ ly uốn éo. Hai tay lập tức xé toạt sợi tơ đang giữ chặt Isla lại.
"nào các con, có trái cây đây...mau đến ăn đi"-Từ trong nhà, Miss và Nami cùng các cô gái khác đen ra rất nhiều hoa quả nhìn lũ trẻ cười nói.
"mẹ Sona, papa khi nào quay về"-một cô bé xinh xắn nhìn khá giống Sona ngồi trên đùi của cô nói.
Sona xoa đầu cô bé đáp: " Anna, papa của con sẽ sớm quay trở lại thôi, nhất định..."
"có thật vậy không mẹ Nami"-Con gái của Nami ngồi trên ghế nói.
Nami mỉm cười gật đầu.
"ừm...papa là một anh hùng, nhất định papa sẽ quay trở về thăm bọn con"-Cô bé Anna gặm trái táo cười nói.
"tiếc thật, sau khi John đi anh ấy không thể biết được tin chúng ta đã có thai cùng với anh ấy, không biết khuôn mặt của anh ấy sẽ như thế nào nhỉ"- Miss ôm một cậu bé tóc nâu đẹp trai cười nói.
"chắc sẽ rất ngộ đấy"-Syndra cười hì hì nói.
"Mọi người"-Kayle từ trên trời bay đến, bên cạnh cô là một cậu bé thiên sứ trông vô cùng kháu khỉnh.
"là Kayle, cô ấy đến rồi."-Irelia cười nói.
"a, anh Max kìa.... mau xuống đây chơi cùng với bọn em đi nào"-bọn trẻ thấy cậu bé thiên sứ kia xuất hiện tỏ ra vô cùng hứng khỏi.
"các mama mau ra đây chơi cùng tụi con"-Một con cậu bé bay lơ lửng trên không kéo lấy tay Syndra cười nói.
Mười một cô gái cùng với 11 đứa trẻ bắt đầu chơi đùa cùng nhau...tất cả họ đều tin rằng sẽ có một ngày John quay trở về đoàn tụ cùng với họ...nhất định sẽ có ngày đó.
(thích có kết thúc mở chứ gì, quất luôn, hóng cho chết)
Ở một hồ nước rộng mênh mông, mặt nước phẳng lặng và trong suốt như mặt gương. Ai biết được ở sâu bên trong hồ nước ấy có một cỗ quan tài thủy tinh trong xuốt, bên trong quan tài kia là thân xác của một cô gái xinh đẹp với mái tóc tím. Đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ một giấc ngủ dài...bỗng đột nhiên đôi mắt ấy mở bừng ra...
HẾT
← Ch. 173 |