Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 730 (cuối)

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 730 (cuối): Hoàn mỹ đại kết cục
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


Cuộc chém giết lớn cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.... Darkness hoàn toàn bị tổn thương nghiêm trọng, đừng nói là ngàn năm, cho dù là hai ngàn năm sau, bọn họ cũng không có khả năng gây tai họa cho gia tộc thủ hộ hay là thế giới nữa.

Đối với kết quả này, Tome cũng không tỏ ra bất mãn cái gì cả.

Cho đến giờ, cô ta đều rất rõ tính tình của Phương Hạo Vân, đối với một sự tồn tại cường đại như vậy, tốt nhất là không nên khinh nhờn hay đối kháng gì cả.

Bởi vì, Eris Feyde chính là một ví dụ tốt.

Tuy rằng Tome tự tin, nhưng không dám so sánh mình với Eris Feyde.

Sau khi Eris Feyde chết, Phương Hạo Vân ở lại Luân Đôn ba ngày, rồi một mình hắn trở về nước, đi đến Phúc Kiến.

Hắn muốn hoàn thành di mệnh của cha mẹ, đây là bổn phận mà một người con nên làm.

Về chuyện ở Luân Đôn, hắn đã giao lại hết cho dì Bạch, và Nguyệt Nha Nhi toàn quyền xử lý rồi. Và bọn họ đủ sức để tin cậy.

Trải qua ba ngày điều tra của gia tộc thủ hộ, nhà của cậu hắn, cũng chính là một gia tộc độc tài theo kiểu cũ tại Phúc Kiến, Lam gia. Là một gia tộc cũng có danh tiếng tại Phúc Kiến.

Đương nhiên, nếu so sánh tổng thể thì, Lam gia vẫn còn chút chênh lệch với Nam Cung thế gia, có lẽ là gần giống Long gia ngày trước.

Vốn dĩ với một gia tộc tầm thường như vậy, trong mắt của Phương Hạo Vân căn bản không tính là gì cả, nhưng bây giờ, hắn không dám chậm trễ, bởi vì ở đây dù sao cũng là nhà cậu của hắn.

Vì tỏ thành ý cùng lễ nghĩa của mình, nên hắn đã dùng theo cách thường đi đến đó. Gia chủ của Lam gia bây giờ tên là Lam Kiến Quốc, là anh ruột của mẹ, có điều người này rất là đê tiện và ti bỉ, thuộc dạng tiểu nhân bỉ ổi, toàn bộ tầng lớp xã hội thượng lưu tại Phúc Kiến đều biết danh tiếng cả.

Lúc trước khi Lam Thải Nhi gả cho Phương Kiến Hoa, nghe nói ông ta là người đầu tiên phản đối, hơn nữa còn dùng mọi cách để quấy nhiễu. Dựa theo ý của ông ta là, muốn gả em gái cho Long gia tại Hoa Hải, lấy đám cưới để tạo quan hệ, để mọi người gìn giữ lẫn nhau. Nhưng mà sự cố gắng của ông ta cũng không ngăn được việc em gái kết hôn.

Vì thế, Lam Kiến Quốc liền đoạn tuyệt quan hệ với em gái, sau đó cha của Lam Thải Nhi là Lam Chính bệnh nặng, Lam Kiến Quốc chấp chưởng Lam gia. Và ông ta đã xóa tên của Lam Thải Nhi ra khỏi dòng tộc Lam gia. Cái ngày mà Lam Chính qua đời, ông ta cho người ngăn Lam Thải Nhi lại ngoài cửa, ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng không cho em gái.

Sau này, trong cuộc sống ngày thường, Lam Thải Nhi có nhiều lần đến đây, hy vọng là có thể thắp nén nhang cho người cha quá cố, chỉ là Lam Kiến Quốc liên tiếp ngăn cản và đuổi đi.

Vì thế, Lam Thải Nhi và Phương Kiến Hoa đành phải rời xa quê hương, xây dựng sự nghiệp tại nước ngoài, và như thế mới xảy ra chuyện đột tử.

Nói lòng vòng nãy giờ, thật ra chỉ túm lại một câu, theo lý thuyết mà nói, cái chết của vợ chồng Phương Kiến Hoa là do một tay Lam Kiến Quốc gián tiếp gây ra.

Những điều này, trong lòng Phương Hạo Vân cũng rất rõ ràng.

Sau khi đưa thiệp mời và ngọc bội xong, quản gia liền mở cửa mời Phương Hạo Vân vào.

Trong đại sảnh, một người ông già khoảng năm mươi tuổi đang đứng chắp tay ngắm cảnh ngoài cửa sổ, con mắt nhìn thẳng ra bên ngoài, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Khi Phương Hạo Vân đi vào, người này xoay lại, thản nhiên nói: "Đến rồi..."

Phương Hạo Vân đi qua, hỏi: "Ông chính là cậu Lam Kiến Quốc?"

"Ha ha..."

Lam Kiến Quốc cười lớn một tiếng, nói: "Phương tiên sinh, nếu cậu đến để nhận người thân, vậy thì thật đáng tiếc, cậu đã tìm lầm chổ rồi, mời cậu về cho..."

Tuy rằng Lam Kiến Quốc không có lớn tiếng đuổi đi, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, ông ta quả thật không chút nể mặt. Hơn nữa trong ánh mắt của ông ta hiện lên một sự chán ghét thản nhiên.

Mà sự chán ghét này, xuất phát từ vợ chồng Phương Kiến Hoa mà ra cả.

"Cậu, làm gì mà tuyệt tình vậy..." Phương Hạo Vân nói: "Tốt xấu gì tôi và cậu cũng là người thân... Có điều cậu yên tâm, lần này tôi đến đây, cũng không phải để nhận người thân gì cả"

"Tốt lắm!"

Lam Kiến Quốc đi qua ngồi xuống ghế, nói:"Chỉ cần cậu không đến nhận người thân... vậy thì dễ làm rồi.. Nói đi, có chuyện gì?"

"Thay cha mẹ thắp nén nhang..." Phương Hạo Vân nói ra ý đồ của mình.

"Thắp nhang?" Lam Kiến Quốc khinh thường nói: "Lam Thải Nhi đã bị tôi xóa tên từ trước rồi, nó có tư cách gì mà vào thắp nhang. Đúng rồi, sao nó không tự mình đến, lại phái cậu đến đây hả? Chẳng lẽ nó cũng tự hiểu rằng mình không còn mặt mũi nào để nhìn ông già nữa sao?"

"Cũng không phải!"

Phương Hạo Vân nói: "Người có lỗi với ông ngoại chính là ông, chứ không phải là cha mẹ của tôi... Nghe nói năm đó ông ngoại bệnh nặng cũng là do sự bất hiếu của ông mà ra cả. Nói cách khác, ông ngoại bị ông làm cho tức chết, người không có tư cách ở tại Lam gia này chính là ông, chứ không phải là cha mẹ của tôi..."

"Làm càn!" Lam Kiến Quốc bỗng nhiên đứng lên, hai mắt toát ra tia lửa: "Thằng ranh mất dạy này, mày ở đây nói bậy bạ cái gì đó... Mày cút ngay cho tao"

"Cậu thân yêu à, ông cảm thấy rằng tôi đang nói bậy sao?" Phương Hạo Vân cười khinh miệt, nói: "Lúc trước ông và bà Ba lén lút với nhau, mấy lần bị ông ngoại phát hiện, cuối cùng làm cho ông ngoại tức giận đến nổi bệnh tim tái phát... Ông nói xem, tôi nói có đúng không"

"Nói bậy!"

Lam Kiến Quốc dường như bị nói trúng tâm sự, thân mình hơi run rẩy lên, có điều lòng dạ của ông ta rất sâu, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường

" Phương Hạo Vân, thằng nhóc con, mày cút ngay cho tao..." Lam Kiến Quốc chỉ tay ra ngoài cửa lớn, nói: "Bây giờ mày cút ngay cho tao, nếu không thì đừng trách tao vô tình"

"Vô tình?"

Phương Hạo Vân hèn mọn nói: "Ông vốn là một kẻ vô tình rồi..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân bật cười nói: "Hôm nay vì di mệnh của cha mẹ, tôi đến thắp nhang cho ông ngoại, cũng không muốn truy cứu việc này... Như vậy đi, không bằng chúng ta làm giao dịch, tôi cho ông năm triệu, ông để cho tôi đi thắp nhang..."

Nói xong, Phương Hạo Vân rút chi phiếu ra ghi, tùy tiện ném lên mặt của Lam Kiến Quốc.

"Khoan đã!"

Lam Kiến Quốc dường như nhận ra cái gì đó, nói: "Mày nói là di mệnh? Hay là cha mẹ của mày đã chết?"

"Không sai!"

Phương Hạo Vân gật đầu nói: "Đúng là đã chết... Ông có phải là rất vui vẻ không... Lam Kiến Quốc, nói đến chuyện này, cái chết của ba mẹ tôi, cũng có liên quan trực tiếp đến ông. Nếu không phải ông bắt bọn họ phải rời nước, thì bọn họ làm sao mà bỏ mạng nơi đất khách quê người chứ"

"Hừ!"

Lam Kiến Quốc khinh thường nói: "Tự làm bậy, không thể sống..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sát khí lập tức bốc lên từ đôi mắt.

Có điều, luồng sát khí ấy chỉ chợt lóe mà thôi.

"Tôi cho thêm năm triệu nữa..." Phương Hạo Vân nói xong lại ghi thêm một tờ chi phiếu và ném qua.

"Cút!"

Lam Kiến Quốc dường như bị nhục nhã, đem tờ chi phiếu đập mạnh xuống bàn, nói: "Cầm tiền của mày, cút ngay cho tao, cút xa ra..."

Phương Hạo Vân nhìn nhìn tấm chi phiếu, sắc mặt âm trầm không ổn, sau đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, nói: "Lam tiên sinh... sao ông lại quát lớn như vậy..."

"Mày không có cái lổ tai hả?" Lam Kiến Quốc cười lạnh nói: "Phương Hạo Vân... tao thật sự không ngờ, mày lại có nhiều tiền vậy... Taoo vốn tưởng rằng mày phải nghèo kiết xác ra chứ..."

Lam Kiến Quốc không biết gì về thân phận của Phương Hạo Vân, cùng với lực lượng và thế lực mà Phương Hạo Vân nắm giữ.

"Bài vị ông ngoại nằm ở đâu?" Phương Hạo Vân hỏi.

Lam Kiến Quốc lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉa mai: "Đến bây giờ mà mày còn không rõ sao? Mày với ông bà già khốn nạn của mày đều giống như nhau, bọn mày căn bản là không có tư cách đến thắp nhang cho ông già của tao..."

"Ông thật sự tuyệt tình vậy sao?" Phương Hạo Vân vẫn còn chút níu kéo.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói tiếp: "Lam tiên sinh, không phải là tôi uy hiếp ông, nhưng những chuyện trong quá khứ của ông tôi đều rất rõ ràng, tôi hy vọng ông có thể hiểu rõ...."

"Câm mồm!"

Lam Kiến Quốc quát giận một tiếng: "Phương Hạo Vân, bây giờ mày cút ngay cho tao. Nếu không tao gọi người vào đánh chết mẹ mày đấy..."

"Ha ha..."

Phương Hạo Vân dùng ánh mắt thương hại nhìn Lam Kiến Quốc, tỏ ra đau lòng nói: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi, nhưng đáng tiếc ông không biết nắm bát và quý trọng"

"Có ý gì?" Không biết vì sao, khi Lam Kiến Quốc nhìn thấy ánh mắt của Lam Kiến Quốc, thì trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người...

"Rất đơn giản!"

Phương Hạo Vân thản nhiên nói:"Tôi luôn cảm thấy rằng cái chết của ba mẹ tôi tại nước ngoài, là do ông gián tiếp tạo ra. Tôi muốn báo thù... Nhưng mà, con người của tôi lại cực kỳ coi trọng tình thân, theo lý luận mà nói, ông cũng là anh ruột của mẹ tôi, cho nên tôi không thể ra tay được. Dưới tình huống như vậy, tôi rất là khó xử. Nhưng ông lại tự nhiên chui đầu vào rọ, tuyệt tình đối với tôi như vậy, thậm chí là còn làm nhục cha mẹ của tôi, cái này là ông tự tìm đường chết..."

"Ha ha..."

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Lam Kiến Quốc bật cười lớn, giận dữ quát: "Buồn cười, thật là buồn cười... Mày thì tính là cái gì, mày muốn trả thù tao, mày trả thù thế nào? Trong mắt của tao, mày giống như một con kiến vậy, tao muốn mày chết, thì mày căn bản là không có cơ hội đứng đây nói chuyện"

"Hay lắm, ông nói hay lắm... Có điều lẽ ra câu này phải là tôi nói cho ông biết mới đúng!" Sắc mặt của Phương Hạo Vân phát lạnh, nói: "Từ giờ trở đi, trên thế giới này sẽ không tồn tại cái gọi là Lam gia nữa..."

Đúng lúc này, quản gia của Lam gia, Lam Đại tiên sinh sốt ruột chạy vào, khẽ nói với Lam Kiến Quốc: "Gia chủ, đại sự không ổn rồi... Có người tha ra tin tức cực kỳ bất lợi đối với chúng. Khi vừa bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay, giá cổ phiếu của chúng ta đã hạ một cách nhanh chóng. Bây giờ đang tiếp tục mất giá không ngừng, theo bước đầu ước chừng thì tổn thất khoảng hai trăm triệu đô"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lam Kiến Quốc liền thay đổi ngay, ông ta nhìn Phương Hạo Vân theo bản năng.

Với công lực của Phương Hạo Vân, thì Lam Đại tiên sinh nói cái gì, hắn đương nhiên đều có thể nghe rất rõ ràng. Hắn cười nói: "Cái này chỉ là khởi đầu thôi... Lam tiên sinh, ông luôn tự phụ, đáng tiếc chỉ là được cái tài chém gió thôi, chứ làm ăn thì như *** mắc mưa vậy. Nếu mà ông có thể sử dụng cái đầu một chút, thì ông sẽ biết Phương Hạo Vân tôi rốt cục là ai. Trừ việc tôi là con trai của Lam Thải Nhi ra, tôi còn là tôn giả của gia tộc thủ hộ, lúc trước, Long gia hiển hách một đời đã bị chính tay tôi hủy diệt..."

Vừa dứt lời, lại có người chạy vào báo tin, nói là toàn bộ trang viên đã bị người ta bao vây rồi, Lam gia dường như đã mất đi tất cả quyền khống chế.

"Ông, mang tôi đến linh bài của lão gia..." Ánh mắt của Phương Hạo Vân chuyển về hướng của Lam Đại tiên sinh, cười nói: "Ông là người thông minh, tôi nghĩ ông sẽ không từ chối, đúng không?"

"Tiểu nhân biết..."

Lam Đại tiên sinh làm quản gia cho Lam gia hơn ba mươi năm rồi, cho nên cũng thuộc dạng càng già càng phát triển chứ không yếu đi, bởi vì ông ta biết cách đối nhân xử thế khéo léo, lúc này ông ta thấy tình thế không đúng, vội vàng lựa chọn thuận theo Phương Hạo Vân.

Sau đó, ông ta mang Phương Hạo Vân đi đến trước bài vị của Lam Chính để thắp nhang.

Đến lúc này, tâm nguyện của Lam Thải Nhi rốt cục đã được hoàn thành rồi.

Phương Hạo Vân rời khỏi Lam gia vào buổi tối, giờ phút này, Lam gia cũng đã bị tẩy trừ hoàn toàn, và được gia tộc thủ hộ quản lý. Còn về phương diện pháp luật và bên ngoài thì đã có Trần Thanh Thanh xử lý rồi, và lợi ích chia ra năm năm.

Cái chờ đợi Lam Kiến Quốc chính là giam lỏng cả đời.

Khi bị buộc rời khỏi Lam gia, giây phút đó, trong lòng ông ta bỗng nhiên cảm thấy hối hận. Nhưng, sớm biết như vậy, thì lúc trước đừng có làm.

Sau khi rời khỏi Lam gia, Phương Hạo Vân thở dài một tiếng thật buồn, nhìn lên không trung, tự thì thào nói: "Ba, mẹ, tâm nguyện của ba mẹ con đã hoàn thành rồi, Lam Kiến Quốc cũng đã bị trừ phạt thích đáng..."

.....................................

Nửa tháng sau, dì Bạch và Nguyệt Nha Nhi cùng nhau trở về từ Luân Đôn, trước khi trở về, hai người đã dẫn dắt tinh anh của gia tộc thủ hộ đi rửa sạch hoàn toàn Darkness, giải quyết hậu quả cuối cùng.

Lực lượng trong tay Sophie và Tome bây giờ không còn được một phần trăm so với lúc Darkness còn cường thịnh nữa.

Cam kết ngàn năm, khẳng định sẽ được kéo dài.

Chỉ bằng điều này thôi, thành tựu mà Phương Hạo Vân tạo được cũng đã chưa từng có ai làm ra.

Lần này, Phương Hạo Vân cũng không để cho người đàn bà hắn yêu rời xa hắn nữa. Hắn thu xếp những chức vị quan trọng cho chị em của Bạch gia, có thể nói là dưới một mình hắn nhưng trên cả vạn người.

Đương nhiên, với năng lực của chị em Bạch gia thì hai người hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.

Nói cách khác, Phương Hạo Vân hoàn toàn muốn làm ông chủ ngồi không.

Bây giờ, Trương Mỹ Kỳ cũng đã dưỡng sức sau khi sinh xong rồi, cũng khôi phục lại chức vụ ban đầu, cùng với Tạ Mai Nhi, hai người phụ trách tài nguyên khách hàng cho Đằng Phi, đều là tổng giám đốc giám sát khách hàng.

Bạch Lăng Kỳ cũng lấy được bằng tốt nghiệp sớm như mong muốn, và được làm chủ tịch của công ty địa ốc Đằng Phi, một chi nhánh của tập đoàn Đằng Phi. Bắt đầu kiếp sống tự lo thân của cô, cô tuyệt đối có niềm tin, trong tương lai sau này, công ty địa ốc Đằng Phi do mình quản lý tuyệt đối sẽ là một bộ phận không thể thiếu của vương quốc kinh doanh Đằng Phi.

Còn Hàn Tuyết Nhi thì sao? Tuy rằng khẩn trương làm việc nhưng cũng không quên học tập. Cô đã tham gia vào cuộc thi tuyển sinh đại học rồi, thành công đi vào trong đại học Hoa Hải. Sau khi nhập học, cô không cần mỗi ngày phải đến đi học, chỉ cần tham gia vào các cuộc thi cuối kỳ là được.

Đặc quyền này đối với các cô gái này, hoàn toàn là điều bình thường cả.

Không ai biết rằng, người đàn ông của các cô đã cống hiến rất nhiều cho hòa bình của thế giới.

Phương Tuyết Di, Trác Nhã vẫn phụ trách tập đoàn Thịnh Hâm như trước, hai người đàn bà giải quyết một tập đoàn lớn như Thịnh Hâm rất là gọn gàng và ngăn nắp.

Trần Thanh Thanh cũng đã hoàn toàn nắm quyền khống chế căn cứ SeeDs trong tay, và còn được cấp trên mạnh mẽ ủng hộ nữa. Cấp trên rất hài lòng với những chuyện mà cô xử lý gần đây.

Đối với việc này, Lã Thiên Hành cảm thấy rất vui mừng.

Tuy rằng cháu gái không làm theo ý của ông, nhưng mà hiệu quả cuối cùng lại không tưởng nổi. Trong lòng ông cũng rõ ràng thế lực của Phương Hạo Vân lớn bao nhiêu.

Bảo trì quan hệ hợp tác chiến lược với Phương Hạo Vân, đây là một lựa chọn sáng suốt nhất.

Còn Long Hi Phượng, từ sau khi mất đi tất cả công lực, mỗi ngày đều buồn bực không vui. Thậm chí là còn vài lần tự sát nữa chứ. Tất cả đều được Mộc Nguyệt Dung cứu cả. Và cuối cùng, trong tình huống bất đắc dĩ, Mộc Nguyệt Dung đành phải giam lỏng bà ta lại.

Đối với chuyện này, thái độ của Phương Hạo Vân chính là hy vọng Mộc Nguyệt Dung có thể làm cho Long Hi Phượng có niềm tin trong cuộc sống, và làm tốt quan hệ của hai người. Nam Cung thế gia, cái phân đường này, từ nay về sau sẽ do hai người phụ trách. Còn Phương Hạo Vân khi nào có thời gian thì sẽ đến thị sát, thuận tiện gia tăng sự quan tâm và an ủi lên.

Dưới lời mời nhiệt tình của Trần Thanh Thanh, Hà Thanh đã trở về SeeDs lại, có điều lần này cô ta không còn làm lính gì cả nữa. Chỉ phụ trách với Trần Thanh Thanh mà thôi, xử lý những việc có liên quan giữa gia tộc thủ hộ và căn cứ SeeDs.

Biểu hiện của Kim Gia tại Luân Đôn một lần nữa đạt được sự tin tưởng của mọi người, Phương Hạo Vân tự mình ra lệnh khôi phục lại tất cả công tác quan hệ của ông ta. Còn Kim Phi vẫn là nữ nô của Phương Hạo Vân như trước, chỉ là bây giờ Phương Hạo Vân càng yêu thương cô ta hơn mà thôi.

Dưới sự kiên trì của Phương Hạo Vân, Nguyệt Như cũng chấp nhận đến Hoa Hải chờ sinh, căn cứ theo hiệp nghị mà Long Đầu ký kết với Phương Hạo Vân, thì đứa con đầu tiên của Nguyệt Như sau khi sinh sẽ kế thừa Thiên Đạo.

Mà trong kế hoạch của Phương Hạo Vân thì, Thiên Đạo sau này cũng sẽ là một phân đường của gia tộc thủ hộ. -

Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà trở về làm chủ tịch và tổng giám đốc của công ty giải trí Đằng Phi. Tiếp tục kinh doanh phần công việc yêu thích của hai người. Đồng thời, Đinh Tuyết Nhu còn tỏ vẻ muốn mang thai đứa nhỏ của Phương Hạo Vân. Còn Vương Hà thì vẫn cứ không nóng không lạnh gì với Phương Hạo Vân cả, nhưng trong con mắt thường xuyên xuất hiện ý ghen tuông.

Tất cả mọi việc bây giờ đều đang diễn ra theo kế hoạch của Phương Hạo Vân cả.

Tương lai không lâu sau, vương quốc kinh doanh mà hắn kỳ vọng sẽ hoàn toàn quật khởi.

Trong khoảng thời gian gần đây, tâm tình của Phương Tuyết Di khá là buồn bực, bởi vì tất cả những người phụ nữ của Phương Hạo Vân đều đã thành vợ thành chồng hết rồi, hơn nữa còn mang thai này nọ nữa chứ.

Chỉ riêng có một mình cô là vẫn còn trong sạch với Phương Hạo Vân mà thôi.

Chuyện như vậy, đối với cô mà nói, chưa chắc đã là chuyện may mắn.

Có điều, Phương Tuyết Di cũng không còn tâm tình để tính toán mấy chuyện này cả, bởi vì công trình kiến thiết thứ ba của vịnh Kim Thủy cũng đã khởi công rồi, tập đoàn Thịnh Hâm gần đây đang phải toàn lực ứng phó với việc này.

Làm người đứng đầu của cái hạng mục quan trọng này, sự bận rộn của Phương Tuyết Di đương nhiên không cần phải suy nghĩ.

Lúc cơm chiều, Phương Tuyết Di tự mình làm một tô mì gói ăn liền, ăn qua loa vài đũa xong, cô lại tiếp tục bận rộn công việc. Đến buổi tối chín giờ, Phương Tuyết Di mới thật sự không chịu được nữa, nằm lên ghế sofa mà nghỉ ngơi một chút.

Nhìn thấy Phương Tuyết Di mệt nhọc như vậy, Trác Nhã cũng không đành lòng, liền gọi điện thoại cho Phương Hạo Vân, đem tình huống của Phương Tuyết Di kể lại cho Phương Hạo Vân biết.

Sau khi nhận được điện thoại, Phương Hạo Vân vội vàng chạy lại đây.

Khi hắn đẩy cửa phòng đi vào, thì Phương Tuyết Di cũng mơ màng tỉnh lại, và Phương Hạo Vân liền đi qua ôm lấy cả người của cô, đem cô đặt lên trên giường.

Phương Tuyết Di vẫn còn đang ngái ngủ, ngượng ngùng nói: "Hạo Vân, anh đến khi nào vậy, sao không nói sớm..."

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói: "Không có việc gì đâu, em cứ ngủ tiếp đi, còn sớm mà. Anh sẽ làm chút đồ ăn cho em, đừng có ăn mì gói nữa, cái đó không có chất dinh dưỡng đâu..."

"Dạ..."

Cảm nhận được sự quan tâm của Phương Hạo Vân, trong lòng Phương Tuyết Di liền thấy ngọt ngào.

Khoảng mười phút asu, Bạch Quý tự mình mang đến một bữa tối hoành tráng, sau khi Phương Hạo Vân mở những túi đóng gói ra, đặt đồ ăn lên trên bàn trước mặt của Phương Tuyết Di, nói: "Anh đút em ăn..."

Phương Tuyết Di nhìn Phương Hạo Vân một cái, ánh mắt nhu thuận đến mê người cùng với cái miệng nhỏ nhắn hồng hào khẽ mở ra, và bầu không khí xung quanh lập tức bao phủ trọng sự ngọt ngào ấm áp.

Nửa tiếng sau, Phương Tuyết Di đã ăn gần hết đồ ăn trên bàn rồi.

Sau khi duỗi lưng một cái, Phương Tuyết Di liền đứng dậy đi vào toilet rửa mặt.

"Tuyết Di, sao em lại làm việc cực nhọc như vậy.. Có chuyện gì thì em cứ nói với anh một tiếng, bây giờ anh là một người cực kỳ rãnh rỗi, anh sẽ đến giúp em... Anh ôm em đi ngủ nha. Tối nay anh không cho em thức đêm nữa đâu..."

Nói xong, Phương Hạo Vân liền ôm lấy Phương Tuyết Di đi lên giường.

"Hạo Vân, đừng đi!" Ngay khi Phương Hạo Vân sắp buông tay ra, Phương Tuyết Di liền ôm lấy cả người hắn, nói: "Đừng đi..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười hắc hắc, sau đó lập tức ôm lấy Phương Tuyết Di mà nằm xuống, bàn tay to cũng bắt đầu xoa nắn cặp mông của cô..."

"Hạo Vân, anh gấp quá à, giày của người ta còn chưa cởi nữa..." Không biết là do ai gấp nữa, nói tóm lại rằng, lúc Phương Tuyết Di bị ôm lên trên giường, giày còn chưa cởi ra, thế thôi.

Phương Tuyết Di nhắm mắt lại, tình cảm và sự thương nhớ trong lòng chậm rãi phát tiết ra.

Phương Hạo Vân vội vàng nghiêng người giúp cởi giày cho cô, đưa mắt nhìn nhìn bộ váy công sở màu vàng của cô, cái đùi thon dài mà xinh đẹp lập tức khiến cho hắn nuốt nước miếng ừng ực.

Sau khi cởi giày xong, bàn tay của hắn liền đặt lên đùi của Phương Tuyết Di.

"Tuyết Di, anh không nhịn được..." Phương Hạo Vân nói như hấp dẫn ; "Anh muốn em..."

"Em cho anh..."

Phương Tuyết Di dùng hết dũng khí để nói "Hạo Vân, nhịn không được thì đừng nhịn, em cho anh, cái gì cũng cho anh... Em nguyện ý dùng tất cả của em để cho anh..."

Nói xong, Phương Tuyết Di lớn mật cởi quần áo trên người của mình ra, bộ đồ lót màu tím của cô hiện ra ngay trước mắt Phương Hạo Vân, khiến cho hắn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Nhìn thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm mình không chuyển, Phương Tuyết Di ngượng ngùng cúi đầu nói:"Hạo Vân... đừng có nhìn chằm chằm người ta như vậy mà..."

"Hắc hắc..." Phương Hạo Vân cúi đầu xuống hôn lên những đường cong tuyệt mỹ của Phương Tuyết Di, cuối cùng dừng lại ở con mắt ướt át của cô, cười nói: "Tuyết Di, từ hôm nay trở đi, em là người của anh..."

"Dạ..."

Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, sắc mặt hơi thẹn thùng, nói: "Hạo Vân... em hơi sợ..."

Lần đầu tiên đối với con gái mà nói, mặc kệ là thể xác hay là tiinh thần đều có chút lo lắng, Phương Tuyết Di cũng không ngoại lệ.

"Sợ à..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, rồi rút bàn tay đang nằm dưới váy của Phương Tuyết Di ra. Lúc bàn tay ấy rời khỏi đùi của cô, trong lòng Phương Tuyết Di đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mác, phương tâm kinh hoàng không thôi, cô thậm chí là cảm thấy rằng, giữa hai chân của mình đã xuất hiện một sự ướt át, một cảm giác trống rỗng.

Phương Hạo Vân có thể cảm ứng rõ ràng sự hồi hộp của Phương Tuyết Di, hắn âm thầm bật cười, với kinh nghiệm của hắn, Phương Tuyết Di sợ rằng đã sớm động tình rồi.

Chỉ là sự rụt rè của con gái làm cho cô cứ ỡm ờ như vậy đấy.

"Đừng... đừng rút tay ra mà..." Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên, thẹn thùng nói: "Hạo Vân, em thích cảm giác anh vuốt ve em..."

"Tốt!"

Nhận được tín hiệu của Phương Tuyết Di, bàn tay to của Phương Hạo Vân lại xâm nhập vào giữa hai chân của cô, hơn nữa còn dùng tốc độ như tia chớp, xâm nhập vào chổ riêng tư của cô nữa. Phương Tuyết Di muốn ngăn lại, nhưng cũng đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì ở dưới thân của cô bay giờ đã ướt sũng. Giờ phút này, ngón tay của Phương Hạo Vân mấy máy muốn đột kích, một khoái cảm không ngừng xâm nhập vào trong não của cô cùng nội tâm của cô. Sự rụt rè và ngượng ngùng của cô bị cảm giác lửa nóng ấy chậm rãi hòa tan.

"Chậm một chút... em sợ..." Trong lòng Phương Tuyết Di hơi mâu thuẫn, cùng lúc, cô muốn hưởng thụ sự âu yếm này, nhưng mà về phương diện khác, cô lại không dám cởi mở như thế. Có điều âm thanh run rẩy của cô đã không có che giấu nữa, ngoài ra, thân thể cũng không tỏ ra kháng cự một chút nào cả.

Phương Tuyết Di giống như một thiếu nữ đôi mươi vậy, xấu hổ không chịu được. Trong lòng có một sự kích động vô cùng khiến cho ánh mắt của cô trở nên mê ly hơn.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân hỏi: "Tuyết Di, nói cho anh biết, lần đầu tiên ảo tưởng về anh là khi nào?"

Lời này vừa nói ra, màu đỏ trên khuôn mặt của Phương Tuyết Di lập tức lan đến tận cổ.

"Khi nào vậy? Nói cho anh biết đi..." Phương Hạo Vân cố ý hỏi tiếp.

Phương Tuyết Di hận không có một cái lổ để mà chui vào, nhìn thấy Phương Hạo Vân cứ không ngừng truy vấn, cô đành phải há môi ra hôn lên miệng của Phương Hạo Vân, để tránh cho hắn nói chuyện.

Trong lòng Phương Hạo Vân vui vẻ, lập tức bắt đầu kích hôn. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt chui vào trong miệng của Phương Tuyết Di, bắt lấy cái lưỡi thơm của cô, không ngừng mút vào. Không lâu sau đã hòa tan sự rụt rè của Phương Tuyết Di. Không tự giác, Phương Tuyết Di cũng đã ôm lấy Phương Hạo Vân, chủ động mấy máy cái môi để đáp lại sự nhiệt tình của hắn.

Khoái cảm như điện giật không ngừng đánh sâu vào trong lòng của Phương Tuyết Di, áp lực thương nhớ từ lâu chậm rãi được kích hoạt, tràn ra một cách mãnh liệt như một cơn lũ, không ngừng tiến vào trong nội tâm của cô một cách dũng mãnh. Dần dần, lý trí của cô, thẹn thùng của cô, rụt rè của cô cũng bị bao phủ.

"Tuyết Di, anh muốn cho em biết làm đàn bà có bao nhiêu hạnh phúc, anh sẽ cho em niềm vui sướng..." Khi miệng của Phương Hạo Vân vừa rời khỏi môi của Phương Tuyết Di, chậm rãi đi đến vành tai trong suốt của cô thì thào tự nói. Đồng thời, bàn tay to cũng đặt lên trên ngực sữa của cô mà bắt đầu xoa nắn mạnh mẽ.

Thân thể mềm mại của Phương Tuyết Di khẽ vặn vẹo, xấu hổ giận dữ nói: "Nhẹ một chút đi..."

Phương Hạo Vân làm sao mà nghe lời của Phương Tuyết Di, hơn nữa lời nói của cô chưa chắc đã là thật, đàn bà vào lúc này, theo tình hình chung cho thấy, đều luôn không nói thật. Trừ phi là thật sự không muốn mà thôi. Phương Hạo Vân cũng không quan tâm, xé rách đồ lót của cô ra, tay còn lại thì mò xuống vùng đất bí ẩn nhưng ẩm ướt kia.

"Đừng, đừng có sờ chổ đó..." Thân mình của Phương Tuyết Di rung lên mạnh mẽ, kẹp hai đùi lại theo bản năng, ý muốn ngăn cản động tác của Phương Hạo Vân.

"Tuyết Di, thật ra trong lòng em rất muốn... đúng không?" Phương Hạo Vân phà một hơi nóng vào trong lổ tai của Phương Tuyết Di, thừa dịp cái mông đẹp của cô vặn vẹo, đưa ngón tay đi vào trong.

Sau đó, hắn rút ngón tay ướt sũng ra, đưa đến trước mặt của Phương Tuyết Di, ngoắc ngoắc: "Tuyết Di, em xem nè, em đã ướt thế này rồi..."

Phương Tuyết Di thẹn thùng ừ nhẹ một tiếng, mặt ngọc đỏ ửng vùi vào trong ngực của Phương Hạo Vân, thẹn thùng vô hạn. Đôi tay nhỏ cũng chậm rãi vô thức sờ xuống giữa hai chân của Phương Hạo Vân. Và tiểu Hạo Vân bị cô sờ lấy, lập tức hưng phấn không thôi. tay cũng xoa nắn bộ ngực sữa của cô mạnh mẽ hơn, dùng nhiều kỹ xảo để khiêu khích hơn.

Thân mình của Phương Tuyết Di run rẩy liên tục, bên tai thì bị Phương Hạo Vân khiêu khích, cả người mềm nhũn ra như một đóa hoa vậy, toàn thân vô lực, nói: "Hạo Vân... em đã sớm muốn anh rồi... từ rất sớm, rất sớm, em đã muốn ngủ với anh rồi..." Cô thẹn thùng nói ra tâm sự của mình.

Lời này vừa nói ra, lửa dục trong lòng của Phương Hạo Vân lập tức thành mặt trời ban trưa, kéo hẳn cái quần lót của cô xuống luôn, để cho thân thể hoàn mỹ như ngọc của cô hiện ra trước mắt hắn.

Lấy một ngón tay, Phương Hạo Vân cố ý di di cái chất lỏng sệt sệt ấy lên người của Phương Tuyết Di, nói: "Nhìn xem, đã thành như vậy rồi... Tuyết Di, trong lòng em nhất định là rất muốn phải không?"

"Nào, để cho anh nhìn chổ đó một chút đi...." Phương Hạo Vân tách hai chân của Phương Tuyết Di ra, và ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào nơi đó.

"Không... không được nhìn chổ đó..." Phương Tuyết Di hô lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, lông mi thật dài của cô hơi run rẩy, mặt đỏ như một quả táo chín vậy, thậm chí là còn lan đến tai và cổ nữa.

Phương Hạo Vân cẩn thận thưởng thức vẻ đẹp trên người của cô, và máu dâm trong người không ngừng sôi trào.

"Tuyết Di, anh biết em đang suy nghĩ cái gì.... đoạn phim của em, anh cũng đã xem qua rồi..." Nói xong, hắn liền cúi đầu xuống hôn lên chổ riêng tư của cô, tham lam liếm lấy nó.

Thân mình của Phương Tuyết Di run lên như bị điện giật, cả người đột nhiên căng cứng, cái cảm giác kích thích như vậy, làm cho trong lòng cô hưng phấn không nói nên lời, cảm thấy rằng vô cùng kích thích. Trong miệng trừ những tiếng rên rĩ ra, đều là những câu nói không thành tiếng, hai mắt của cô mê ly, mặt đỏ bừng như say, thở hổn hển đáng yêu nói: "Hạo Vân... đừng mà..."

Lời tuy là nói vậy, nhưng trong lòng cô lại vô cùng sung sướng, cô thậm chí là nhớ đến những cảnh trong phim kia.

Nói thật nhé, tình cảnh như vậy, cô đã ảo tưởng trong mơ không biết là bao nhiêu lần rồi.

Nhưng hôm nay, nó đã thành sự thật rồi.

Cô cảm thấy rằng mình đang nằm mơ.

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nói: "Thơm quá..."

Nghe thấy Phương Hạo Vân nói vậy, trong lòng Phương Tuyết Di ngọt ngào, cố nén sự run rẩy trong lòng, cắn răng nói: "Hạo Vân, anh chậ rãi một chút nha..."

"He he..."

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên cười nói:"Đợi lát nữa em lại kêu nhanh cho mà coi..."

Quả nhiên, chỉ một lát sau, Phương Tuyết Di đã không thể kìm chế được nữa, môi anh đào khẽ mở, thẹn thùng kêu thành tiếng: "Mau lên một chút..."

Phương Hạo Vân biết thời cơ đã thành thục, liền dừng lại trên người của Phương Tuyết Di, tách hai chân của cô ra, đẩy eo nhẹ một cái, từ từ tiến vào trong cơ thể của Phương Tuyết Di. Phần thân dưới của Phương Tuyết Di bây giờ đã ướt át lắm rồi, tuy rằng khá hẹp, nhưng cũng dễ dàng tiến vào. Sau khi toàn bộ đã đi vào trong rồi, Phương Hạo Vân lập tức cảm thấy tiểu Hạo Vân của mình bị một cảm giác mềm mại nóng bỏng bao lấy.

"Nhẹ một chút..." Khoái cảm trộn lẫn với đau đớn, làm cho Phương Tuyết Di rên rỉ thành tiếng.

Phương Hạo Vân vội vàng thúc giục chân khí nội gia trong cơ thể chảy ra, tiến vào phần dưới của Phương Tuyết Di, giúp cô giảm bớt đau đớn. Chỉ trong nháy mắt, phần dưới của cô đã không còn đau nữa.

Sau khi tất cả đau đớn đã biến mất, cái còn thừa lại chỉ là khoái cảm tột độ.

"Hạo Vân... em rất vui..." Hai tay trắng như tuyết của Phương Tuyết Di quấn quanh cổ của Phương Hạo Vân, cái mông không tự chủ vặn vẹo liên tục. Bắt đầu đón nhận sự đâm sâu vào của hắn.

Nghe thấy tiếng rên rỉ kiều mỵ vô cùng của Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân hưng phấn vô cùng, tăng mạnh động tác ra vào cơ thể của Phương Tuyết Di, và Phương Tuyết Di bây giờ đã hoàn toàn vứt bỏ sự rụt rè, vui sướng mà rên rỉ.

Không biết qua bao lâu sau, Phương Hạo Vân cảm thấy được trong cơ thể của Phương Tuyết Di truyền đến một dòng khí ấm áp từ bên dưới. thông qua chổ hai người kết hợp, truyền đến toàn thân. Khi dòng khí này đi đến đâu, Phương Hạo Vân liền cảm thấy thoải mái đến đó. Hắn đột nhiên cảm thấy cả người run rẩy kịch liệt, giống như đạt khoái cảm kịch liệt vậy, và ngay sau đó, Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di cùng đạt đến đỉnh cực khoái.

Sau khi mọi chuyện bình tĩnh lại một chút, thật lâu sau, Phương Hạo Vân mới chịu leo xuống người của Phương Tuyết Di.

Khi hắn đưa mắt nhìn về phía Phương Tuyết Di, thì ngạc nhiên phát hiện ra, Phương Tuyết Di dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, trên người được bao phủ với tia sáng thánh khiết, hơn nữa, sức sống của cô cũng đã tăng mạnh hơn trước rất nhiều.

"Chẳng lẽ là..." Theo tình huống bây giờ cho thấy, Phương Tuyết Di dường như đã có được một chút công lực truyền thừa rồi.

"Hạo Vân, em còn muốn nữa..." Mặc dù ở dưới có chảy máu, nhưng sự thèm muốn trong người của Phương Tuyết Di đã được kích phát ra, có lẽ là do chịu đựng áp lực từ quá lâu rồi.

"Không thành vấn đề!"

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, và lại bắt đầu một vòng chinh phạt mới trên người của Phương Tuyết Di.

Suốt cả đêm, hai người hình như đã chiến đấu với nhau bốn lượt.

Cuối cùng, Phương Tuyết Di rúc vào trong ngực của Phương Hạo Vân, mệt mỏi ngủ đi.

Sáng sớm hôm sau, khi mở mắt tỉnh dậy, Phương Tuyết Di đầu tiên là len lén hôn lên mặt của Phương Hạo Vân, sau đó nâng má ngưng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông làm cho tim của cô đập nhanh này.

Phương Tuyết Di khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, hoàn toàn giống như biểu tình của một cô gái trẻ khi lọt vào cạm bẫy của tình yêu vậy. lặng lẽ xốc chăn lên nhìn, khuôn mặt của Phương Tuyết Di đỏ ửng lên.

Vết máu đỏ tươi trên tấm lót giường đã chứng minh rằng, từ hôm nay trở đi, cô đã hoàn toàn biết thành người phụ nữ của Phương Hạo Vân.

Đây cũng là điều mà cô chờ mong vô cùng.

"Tuyết Di, còn muốn sao em?" Đúng lúc này, Phương Hạo Vân đột nhiên mở mắt ra hỏi.

Phương Tuyết Di đỏ mặt nói: " Anh muốn làm em chết hả?"

Dừng lại một chút, Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi: "Hạo Vân, nói cho em biết, lần đầu tiên anh nghĩ rằng muốn ngủ với em là khi nào..."

"Em lại đây anh sẽ nói cho em nghe..." Phương Hạo Vân có ý muốn làm cho Phương Tuyết Di nằm phủ lên trên người hắn.

Phương Tuyết Di hiểu ý, chậm mình chậm rãi bò qua.

"Tuyết Di... anh rất mê em..." Bàn tay của Phương Hạo Vân tùy ý chạy lên trước ngực của Phương Tuyết Di, tay còn lại thì không chút an phận, mò xuống khoảng bóng lưỡng giữa hai chân của cô mà vuốt ve.

"Là mê cơ thể của em sao?" Phương Tuyết Di chuyển đề tài, mỉm cười nói: "Hạo Vân... mấy ngày nay là chu kỳ an toàn của em.... nhưng em lại muốn mang thai cơ..."

"Ý của em là chúng ta phải tiếp tục làm sao... cho đến khi nào em mang thai mới thôi à?" Phương Hạo Vân hôn lên hai má của Phương Tuyết Di, cười hỏi.

"Nghĩ thật đẹp..." Phương Tuyết Di bò thân mình dậy, nói: "Người ta gần đây rất bận rộn công việc, mới không thể mỗi ngày làm được..." Nói xong, cô đứng dậy tìm quần áo mặc vào, nói: "Em phải đi làm, anh ngủ thêm một chút nha...."

"Tuyết Di, em phải chịu trách nhiệm đó..." Phương Hạo Vân nói đùa.

"Anh giành lời nói của em..." Phương Tuyết Di liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra phòng khách, cô đã gặp Trác Nhã.

Trác Nhã dường như đã đến sớm, bà đã giúp Phương Tuyết Di xử lý một số văn kiện rồi.

"Tuyết Di, mẹ chúc phúc cho con..." Trác Nhã hình như cũng biết chuyện xảy ra tối hôm qua, thản nhiên cười nói một câu.

"Cảm ơn mẹ..." Phương Tuyết Di vừa bước chân làm thiếu phụ ngày đầu, đã mất đi vài phần ngượng ngùng, tăng thêm vài phần quyến rũ và thành thục.

"Con gái, mẹ rốt cục đã có thể yên tâm rồi..." Trác Nhã cười nói.

"Mẹ, con nghĩ mẹ hẳn là..."

"Không cần nói nữa!"

Trác Nhã chặn lời của Phương Tuyết Di, nói: "Mẹ biết tâm tư của con, mẹ cũng biết con muốn nói gì... Con gái, mẹ là người trưởng thành, chuyện của mẹ tự mẹ sẽ xử lý. Con yên tâm đi, mẹ cũng đã suy nghĩ tốt rồi. Cả đời này, vô luận thế nào, mẹ cũng sẽ không tái giá đâu, mẹ sẽ thủ cho ba con cả đời..."

"Nhưng mà mẹ..." Phương Tuyết Di dường như vẫn không muốn từ bỏ.

"Không cần nói cái gì nữa..."

Trác Nhã nói: "Hôn nhân chưa chắc là tất cả đối với người phụ nữ. Đã không còn đàn ông, mẹ vẫn có thể tiếp tục sự nghiệp như trước. Từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ đem hết sức lực của mình vào trong công việc..."

"Mẹ..." Phương Tuyết Di thở nhẹ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Trác Nhã là dạng người gì, trong lòng cô cũng rất rõ ràng.

Có điều như vậy cũng tốt, đàn bà cũng nên có một cái gì đó thuộc về mình.

Sự nghiệp cũng là một lựa chọn không tồi.

.........................

Ba tháng sau, một sự kiện khiến cho toàn bộ dân chúng Hoa Hải phải chú ý đến, đó chính là hôn lễ siêu cấp cực lớn cực hoành tráng cực kỳ imba được diễn ra ngay tại quảng trường của vương quốc kinh doanh Đằng Phi do tập đoàn Đằng Phi xây dựng. Toàn bộ người dân Hoa Hải đều cảm thấy vinh quang vì được tham gia sự kiện này.

Bởi vì chủ nhân của buổi lễ kết hôn này chính là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi Phương Hạo Vân, cùng với chủ tịch của công ty địa ốc Đằng Phi Bạch Lăng Kỳ. Danh tiếng của Đằng Phi tại Hoa Hải thì không cần phải nói nữa rồi, mà mỹ danh của Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ thì đã sớm lan xa cả trăm ngàn cây số rồi.

Đương nhiên, ai cũng không biết, cô dâu của hôn lễ này không chỉ có riêng một mình Bạch Lăng Kỳ, mà còn rất nhiều người khác.

Nói tóm lại, sau ngày hôm nay, tất cả những người phụ nữ bên cạnh Phương Hạo Vân đều đã có được danh phận tương ứng. Mà quan hệ giữa các cô ấy đều vô cùng hòa hợp, thân với nhau như chị em ruột vậy.

Đây là chuyện mà người bình thường nằm mơ cũng không tưởng tượng được, nhưng Phương Hạo Vân đã làm được, và hưởng hết phúc của người Tề.

Sự suy yếu của Darkness, đã khiến cho gia tộc thủ hộ lớn mạnh. Vương quốc kinh doanh do Phương Hạo Vân sáng lập cũng đang thành hình, dựa theo chỉ thị của hắn, Bạch An Viễn đã cho tất cả những xí nghiệp chim di trú chạy đến Hàn Quốc.

Tất cả đều được dựa theo kế hoạch của Phương Hạo Vân mà tiến hành, có thể tưởng tượng được, cuộc sống tương lai sau này sẽ tốt đẹp đến mức nào, hạnh phúc đến mức nào...

HẾT


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-730)