← Ch.908 | Ch.910 → |
- Ta không muốn chết, ta không muốn chết, ta còn là một xử nam a.
- Ha ha ha, yên tâm, thân thể của mày nằm trong tay lão tử rất nhanh sẽ được nếm trải mùi vị mỹ nữ khắp thiên hạ, kể cả cô bạn gái của mày, chậc chậc còn có Lý Hàn Mai lão tử sẽ cực kỳ thương yêu, đều sẽ trở thành nữ nhân của lão tử, ha ha ha.
- Không được a, tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi.
Dương Thiên Lôi rất hèn mọn cầu xin tha thứ, mặc cho Hiên Viên Cửu Dương chậm rãi cắn nuốt linh hồn lực của hắn. Một luồng ý niệm tinh thuần lặng yên không một tiếng động đâm tủa về phía linh hồn của Hiên Viên Cửu Dương.
Dương Thiên Lôi ở trạng thái "hóa phàm" đích xác bị Hiên Viên Cửu Dương đánh lén thành công, nếu gia hỏa này vừa bắt đầu không cho Dương Thiên Lôi thời gian, toàn lực thúc dục, quả thật đích xác sẽ làm Dương Thiên Lôi có chút đau đầu.
Nhưng cũng chỉ là một chút đau đầu mà thôi.
Muốn cắn nuốt linh hồn của Dương Thiên Lôi, đó quả thực là nằm mộng nói mơ.
Tuy rằng linh hồn lực một nửa lạc ấn linh hồn của Dương Thiên Lôi này còn rất nhỏ yếu, nhưng đó là khi so sánh với một nửa khác của hắn ở Tam Thập Tam Thiên. Cho dù Dương Thiên Lôi chưa bao giờ tôi luyện qua nửa linh hồn này thì cũng không phải là loại Hiên Viên Cửu Dương có thể cắn nuốt.
Đừng nói Hiên Viên Cửu Dương, cho dù là thiên tiên, Đại La Kim Tiên cũng không thể cắn nuốt.
Nguyên nhân rất đơn giản, lạc ấn linh hồn của Dương Thiên Lôi siêu việt cả Lục Áp, tại thời kỳ hỗn độn ban đầu đã tự chủ ngưng tụ thành tồn tại cường đại, chẳng qua là muộn sinh ra linh trí mà thôi.
Sở dĩ Dương Thiên Lôi làm như vậy, bởi vì hắn phát hiện linh hồn lạc ấn của Hiên Viên Cửu Dương không thể dễ dàng luyện hóa hấp thu, trong linh hồn lạc ấn của Hiên Viên Cửu Dương ẩn chứa một luồng pháp tắc vô cùng huyền ảo, đạo pháp tắc này, thậm chí đã siêu việt nhận thức của Dương Thiên Lôi.
Cho nên, trước khi chưa lĩnh ngộ được đạo pháp tắc này, Dương Thiên Lôi chỉ có thể giả bộ van xin làm cho tên này mất đi cảnh giác, tiện cho mình thêm thời gian tập trung tinh thần lĩnh ngộ đạo pháp tắc này.
- Tha cho mày? Mày hủy hoại khổ tu hơn hai mươi năm của lão tử trong phút chốc, bảo lão tử sao có thể tha cho mày đây?
- Thân thể của lão tử đã đi đời nhà ma, mày còn bảo lão tử tha thứ?
Hiên Viên Cửu Dương nổi giận nói.
Từ trước đến nay hắn cao cao tại thượng không ai bì nổi có khi nào chịu qua loại mất mát lớn như thế? Cắn nuốt Dương Thiên Lôi hắn cảm thấy đã quá tiện nghi cho Dương Thiên Lôi rồi, nếu như có thể mà nói, hắn thật sự muốn để cho Dương Thiên Lôi thanh tỉnh nhìn thấy hắn hành hạ toàn bộ người thân của Dương Thiên Lôi đến chết, đùa bỡn chỗ kín nữ nhân của Dương Thiên Lôi.
Đáng tiếc, một khi hoàn thành cắn nuốt, Dương Thiên Lôi sẽ liền mất đi ý thức, còn hắn hoàn toàn khống chế cơ thể của Dương Thiên Lôi.
Cho nên, hiện tại điều duy nhất hắn có thể phát tiết, chỉ là từng chút một cắn nuốt linh hồn lực của Dương Thiên Lôi như tằm ăn rỗi, làm cho Dương Thiên Lôi trong cực độ sợ hãi, chậm rãi tiêu vong.
- Tôi cầu xin anh, nhanh chóng cho tôi thống khoái đi.
Dương Thiên Lôi lại nói.
- Nằm mơ! Lão tử sẽ khiến mày biến mất từng chút một, chờ sau khi lão tử hoàn toàn cắn nuốt mày, khi đó lão tử sẽ lấy thân phận của mày chà đạp thân nhân, bằng hữu của mày cho đến chết, ha ha ha.
Dương Thiên Lôi "thống khổ" giãy dụa, liên tục cầu xin tha thứ, có vẻ như trở nên càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng tuyệt vọng, càng ngày càng thống khổ...
Dương Thiên Lôi càng là như thế, Hiên Viên Cửu Dương càng thống khoái.
- A!
Lý Hàn Mai đang mang theo Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân trong cơn mê, phóng nhanh rời khỏi Ma Đô, chạy về một địa phương tuyệt đối an toàn, không giờ rạng sáng, Tống Hiểu Phân trong cơn ngủ say rốt cục tỉnh lại, chẳng qua là, trong nháy mắt thanh tỉnh tức thì kinh hô một tiếng.
- Hiểu Phân, chớ khẩn trương, chúng ta hiện tại gặp phải nguy hiểm, đợi lát nữa sẽ giải thích với cô.
Lý Hàn Mai vội vàng lên tiếng nói.
- Không không... Không... Tại sao hắn ở chỗ này? Mai tỷ, chị... Chị cùng một bọn với hắn có phải hay không?
Làm cho Lý Hàn Mai kinh ngạc khó hiểu chính là, Tống Hiểu Phân lại giãy dụa cởi dây an toàn ra, tràn ngập kinh hãi nhìn vế phía sau, hoảng sợ nói.
Lúc này, ánh sáng trong xe rất mờ, Tống Hiểu Phân căn bản không thấy rõ lắm người nằm phía sau là ai, nhưng với thể chất cửu âm tuyệt mạch, khiến cho nàng rõ ràng cảm ứng được khí tức của tên Hiên Viên Cửu Dương gặp được ở sân bay kia. Nàng há có thể không hoảng sợ chứ?
- Em đang nói gì đấy? Chị là Mai tỷ đây, cùng một bọn với ai? Hiểu Phân, đừng nhúc nhích.
Lý Hàn Mai duỗi tay chặn lại Tống Hiểu Phân muốn mở cửa xe thoát đi.
- Tại sao Hiên Viên Cửu Dương lại ở chỗ này?
Tống Hiểu Phân nhìn Lý Hàn Mai quen thuộc, nhưng vẫn tràn ngập hoảng sợ chỉ vào chỗ ngồi phía sau hỏi.
Lúc ở phi trường, Tống Hiểu Phân đã biết được tên của Hiên Viên Cửu Dương.
Két!
Lời nói của Tống Hiểu Phân làm cho lông tơ cả người Lý Hàn Mai dựng đứng lên, chân đạp phanh ngừng xe lại, tràn ngập hoảng sợ nhìn về phía sau, khí tức băng hàn quanh thân nháy mắt tăng lên tới cực hạn.
- Hiểu Phân, nào có ai đâu? Nằm đó là Thiên Lôi mà!
Lý Hàn Mai mở to hai mắt nhìn, sau khi nhìn kỹ bên trong xe mới hơi hơi thả lỏng một chút, nhìn Tống Hiểu Phân hỏi.
Lý Hàn Mai biết rõ Hiên Viên Cửu Dương đã chết, nhưng mà lời nói của Tống Hiểu Phân lại làm cho Lý Hàn Mai sởn tóc gáy, thân là một thành viên trong sở nghiên cứu siêu nhiên, nàng đương nhiên biết được sự tồn tại của linh hồn, chỉ có điều sau khi chết đi, trong nháy mắt linh hồn cũng sẽ biến mất theo. Nhưng Hiên Viên Cửu Dương là người tu đạo vô cùng cường đại, linh hồn bằng bí pháp có thể tồn tại thêm một đoạn thời gian, điều này không phải không có khả năng.
- Không không, đây không phải là Thiên Lôi, là Hiên Viên Cửu Dương.
Tống Hiểu Phân đã rất hoảng sợ đẩy cửa xe ra.
Lý Hàn Mai vội vàng xuống xe đuổi theo Tống Hiểu Phân, một tay bắt lấy Tống Hiểu Phân, nói:
- Hiểu Phân, em bình tĩnh chút đi, Hiên Viên Cửu Dương đã bị chị và Thiên Lôi giết chết, nằm ở phía sau chính là Thiên Lôi a, em tới nhìn đi.
Lý Hàn Mai nói xong, một tay lôi kéo Tống Hiểu Phân, một tay mở cửa xe phía sau, chỉ có điều là thân thể Tống Hiểu Phân vẫn run rẩy, rõ ràng vô cùng sợ hãi, khi ngủ còn ở nhà, tỉnh dậy đã nằm trên xe, vả lại đã ra khỏi thành phố Ma Đô, điều này vốn làm cho Tống Hiểu Phân không rõ là đã xảy ra chuyện gì, giống như là đang nằm mơ, mà cảm ứng giữa mình với Hiên Viên Cửu Dương lại rất mãnh liệt, khiến cho đầu óc nàng rất rối bời.
- Tại sao là Thiên Lôi... Rõ ràng là Hiên Viên Cửu Dương mà!
Lúc này, đèn trong xe đã sáng lên, Tống Hiểu Phân xác thực thấy được Dương Thiên Lôi, nhưng mà, khiến nàng hoảng sợ, khó hiểu chính là, khí tức trên thân Dương Thiên Lôi rất tương tự với Hiên Viên Cửu Dương.
- Em thấy hắn không phải là Thiên Lôi sao?
Lời nói của Tống Hiểu Phân làm cho trong lòng Lý Hàn Mai cảm thấy không ổn, lông tơ cả người dựng lên.
Tình huống giữa Tống Hiểu Phân và Hiên Viên Cửu Dương, Dương Thiên Lôi đã nói qua với Lý Hàn Mai, tuy rằng tình huống cụ thể Lý Hàn Mai không rõ ràng lắm, nhưng lại biết chuyện hai người là cửu âm cửu dương tuyệt mạch. Cho nên, giờ khắc này, Lý Hàn Mai so với Tống Hiểu Phân càng kinh hãi hơn.
Tống Hiểu Phân lắc đầu, thanh âm run rẩy nói:
- Nhìn qua thì là Thiên Lôi, nhưng cảm ứng được là Hiên Viên Cửu Dương, rõ ràng là khí tức của hắn không sai được. Mai tỷ, đã xảy ra chuyện gì?
Dù cho tu vi của Lý Hàn Mai cường đại, giờ khắc này, cùng bắt đầu run rẩy theo Tống Hiểu Phân, hai người không kìm lòng được lui về phía sau hai bước.
- Sao lại thế này? Sao lại thế này?
Lý Hàn Mai không trả lời câu hỏi của Tống Hiểu Phân, ngược lại tràn ngập kinh hãi cùng không thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm. -
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của hai người, lúc này đều trở nên tái nhợt.
- Không, hắn là Thiên Lôi! Hiểu Phân, Hiên Viên Cửu Dương cùng thủ hạ của hắn đã chết rồi, chết cả rồi... Không lẽ... Linh hồn nhập thân sao?
Lý Hàn Mai nghĩ đến cảnh tượng quỷ dị Hiên Viên Cửu Dương cùng mười nữ bảo tiêu tự sát, nghĩ đến Dương Thiên Lôi cũng chính vào lúc đó bỗng nhiên ngã xuống đất, rồi lại nghe được lời nói của Tống Hiểu Phân, giờ khắc này, nàng biết, đây không phải là tác dụng phụ sau khi Dương Thiên Lôivận dụng lực lượng của người tu đạo, mà khẳng định có quan hệ với Hiên Viên Cửu Dương.
- Mai tỷ... Làm sao bây giờ?
Tống Hiểu Phân hỏi.
- Không biết nữa, chị phải hỏi một chút.
Lý Hàn Mai đè nén sợ hãi trong lòng, cầm lấy điện thoại, trực tiếp bấm số.
- Mai Mai, gia gia đã sắp xếp xong xuôi, đang ở trên đường?
Trong nháy mắt điện thoại kết nối, thanh âm uy nghiêm của một vị lão nhân liền vang lên.
- Gia gia, gia gia có thể liên hệ với Thanh Long gia gia giúp cháu được không? Cháu có việc rất gấp muốn hỏi ông ấy...
Lý Hàn Mai cố lấy dũng khí nói. Từ khi còn bé, Thanh Long chính là thần tượng trong lòng nàng.
Thần thoại, không gì làm không được, lại tràn ngập sắc thái truyền thuyết. Giờ phút này, đối mặt với chuyện tình ly kỳ như thế, nàng liền nghĩ tới Thanh Long, có lẽ chỉ có Thanh Long tinh thông bác cổ, hiểu biết đủ loại chuyện thần bí của bàng môn tà đạo mới có thể cho nàng đáp án.
- Nga? Thanh Long hẳn là đang chiến đấu a, gia gia đã thuyết phục được gia hỏa quật cường này giúp tổ chức các cháu. Chuyện gì mà trọng yếu vậy, không thể nói cho gia gia được sao? Mặc dù gia gia không có tu vi như Thanh Long, không hiểu biết bằng hắn, nhưng không kém hơn bao nhiêu đâu...
- À gia gia này, một người sống sờ sờ, nhưng trong nháy mắt có một người khác chết đi thì liền té xỉu, mà khí tức của hắn lại giống hệt của người chết kia, loại tình huống này, gia gia có biết không? Gia gia gặp tình huống này bao giờ chưa?
- Cháu gặp phải tình huống này sao?
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, thanh âm lão giả mang theo chút kinh ngạc hỏi.
- Không!
Trong lòng Lý Hàn Mai không yên nói. Nàng không dám nói ra Dương Thiên Lôi gặp loại tình huống này, bởi vì nàng rất sợ cục diện sẽ phát triển vượt khỏi tầm khống chế của nàng.
- Nói dối!
Lão giả trầm giọng nói:
- Có phải người của Hiên Viên Kiếm Tông làm không? Nếu như là người thường, chẳng qua là linh hồn nhập thân, máu gà, máu chó tạt vào là có thể đuổi đi. Nếu như người của các cháu bị linh hồn người Hiên Viên Kiếm Tông nhập vào thì nhanh chóng giết đi, càng nhanh càng tốt. Bằng không, một khi linh hồn cắn nuốt xong, các cháu muốn giết cũng không dễ dàng đâu.
Ba!
Sắc mặt Lý Hàn Mai nháy mắt tái nhợt, lời nói của gia gia, trực tiếp rút cạn toàn bộ khí lực của nàng, di động rơi trên mặt đất.
- Mai tỷ, Mai tỷ!
Tống Hiểu Phân gấp gáp kêu gọi Lý Hàn Mai đang dại ra.
- Không, không thể giết, Hiểu Phân, chúng ta không thể giết, hắn là Thiên Lôi, có đúng hay không? Linh hồn nhập thân... Chúng ta đi tìm máu gà, máu chó!
← Ch. 908 | Ch. 910 → |