← Ch.0880 | Ch.0882 → |
Bầu không khí ở nơi này vô cùng nặng nề, tràn ngập tiêu sát. Sở Mộ còn chưa gặp Giang Thiên Mạc thì đã cảm thấy nhất cử nhất động của mình dường như nằm trong sự giám thị của người khác. Vẻ mặt không thay đổi, Sở Mộ tiếp tục đi tới, càng tiến sâu vào trong hơn.
Dần dần một đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt hắn. Tuổi tác người nọ dường như không lớn. Ước chừng ba mươi tuổi, mái tóc dài xõa trên vai, trên người mặc một bộ trường bào màu xám, thân thể thon dài, hai mắt hắn nhắm lại, mặt hướng về phía Sở Mộ, làm cho Sở Mộ sinh ra cảm giác rất là kỳ quái. Giống như mình bị một ánh mắt tập trung vậy.
Ánh mắt kia phảng phất tới từ người đứng trước mặt hắn, cũng giống như tới từ một phiến hư không, giống như trong hư không có cất giấu một đôi mắt, có thể nhìn thấu tất cả.
Người này là tổng đội trưởng của Thí Thần chiến đội. Giang Thiên mạc, danh xưng là Thiên Mạc Kiếm Tôn.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ nhìn thấy Giang Thiên Mạc, trước kia hắn chỉ nghe qua thanh danh của đối phương, là đệ nhất nhân trong đám đệ tử tinh anh. Hôm nay nhìn qua đã có cảm giác Hải Vô Nhai không bằng đối phương.
Tuy rằng không biết Đạo Vương Đạo này thế nào, nhưng mà đối mặt với hắn khiêu chiến, phòng thủ mà không chiến, hiển nhiên không bằng Hải Vô Nhai. Chứ đừng nói là đánh đồng với Giang Thiên Mạc. Thí Thần chiến đội là chiến đội đứng đầu, hùng cứ Thiên Phong kiếm cung có liên quan trực tiếp tới thực lực của Giang Thiên Mạc.
- Ngươi tới rồi.
Giang Thiên Mạc mở miệng, thanh âm bình thản, có cảm giác như nhìn thấu hết thảy, hàm súc mười phần, ảnh hưởng tới không khí chấn động bốn phía, tạo thành bầu không khí đặc biệt, muốn cho Sở Mộ rơi vào trong đó, để hắn chiếm tiên cơ.
Cảnh giới của Sở Mộ còn trên Giang Thiên Mạc, lập tức nhìn thấu ý định của Giang Thiên Mạc. Hắn nhếch miệng mỉm cười, cũng không có trả lời, khiến cho Giang Thiên Mạc có cảm giác dùng sức đánh ra một kiếm như lại đâm vào trong không trung vậy.
- Sở Mộ, năm đó ngươi quật khởi ta đã biết rõ giữa chúng ta sớm muộn gì cũng có ngày chiến một trận.
Giang Thiên Mạc cũng không có yếu thế, lại lần nữa mở miệng, từ tốn nói. Ngữ khí của hắn vẫn ẩn chứa loại cảm giác kia, dường như là tập tính, trở thành bản năng vậy.
- Cho nên ta mới tới.
Sở Mộ nói, ngữ khí của hắn cũng ẩn chứa hàm súc bên trong, đối kháng, giao phong với Giang Thiên Mạc.
Vận dụng loại ngữ khí này Giang Thiên Mạc là người lão luyện, Sở Mộ thì vừa mới chạm tới. Bất quá cảnh giới của hắn còn trên Giang Thiên Mạc, lần này, giao phong không phân cao thấp.
Giang Thiên Mạc không có mở miệng mà là nắm chặt chuôi kiếm, từ từ rút kiếm ra.
Tiếng kiếm minh du dương vang lên, vang vọng trong không trung. Kiếm quang sáng loáng bừng bừng, phong mang đáng sợ gióng như cự thú thức tỉnh, ngủ say.
Kiếm rời khỏi vỏ, trực chỉ Sở Mộ, loại cảm giác bị khóa, xuyên thủng này càng thêm mãnh liệt. Tiếp đó, thân thể Giang Thiên Mạc động, đâm một kiếm ra.
Một kiếm này nhìn như bình thản, kỳ thực lại xảo diệu tới đỉnh phong, làm cho Sở Mộ sinh ra cảm giác muốn tránh cũng không được.
Trong mắt Sở Mộ loé lên tinh mang, âm thầm kinh ngạc. Tạo nghệ kiếm thuật của Giang Thiên mạc này thật không ngờ lại cao thâm như vậy. Trong các đối thủ mà Sở Mộ từng gặp và giao phong thì tạo nghệ kiếm thuật của Giang Thiên mạc này là người cao thâm nhất.
Vô Hồi kiếm rời khỏi vỏ, một kiếm chém ra.
Tạo nghệ trên phương diện lực lượng khống chế của Giang Thiên Mạc cũng đạt tới nhân kiếm hợp nhất, so với Hải Vô Nhai còn cao hơn một bậc. Kiếm thuật của hắn cao siêu hơn, dưới sự phối hợp, kiếm ý và Kim chi áo nghĩa nội liễm, rót vào bên trong, khiến cho mỗi một kiếm nhìn như bình thản, kỳ thực uy lực lại đáng sợ vạn phần.
Kiếm của Sở Mộ là Nhân kiếm hợp nhất, có kiếm ý và áo nghĩa, còn trên Giang Thiên Mạc. Hơn nữa tạo nghệ kiếm thuật của hắn cũng vẫn cao hơn Giang Thiên Mạc, trên lý luận mà nói, có lẽ Sở Mộ có thể đơn giản chiếm thế thượng phong, đánh bại Giang Thiên Mạc.
Nhưng mà sự thực không phải như vậy. Kiếm thuật của Giang Thiên Mạc rất là cổ quái, đối phương giống như có thể nhìn thấy kiếm thuật biến hóa của Sở Mộ, tìm được đúng yếu điểm. Vì vậy trong lúc giao phong khó có thể phân ra cao thấp.
Sở Mộ tự tin, nếu như vận dụng kiếm ý cửu chuyển và áo nghĩa, hắn có thể dùng lực lượng bản thân đè xuống Giang Thiên Mạc này, đánh bại đối phương. Nhưng mà đây không phải là ý định crua Sở Mộ, hắn đang ma luyện bản thân trong khiêu chiến, cường hóa bản thân. Thứ hắn am hiểu nhất cũng là kiếm thuật.
Giao phong kiếm thuật, không có sử dụng bất kỳ kiễm kỹ nào, hai người dường như không mưu mà hợp, rất ăn ý, dùng kỹ xảo kiếm thuật để phân cao thấp.
Mỗi một lần kiếm thuật của Sở Mộ đều bị Giang Thiên Mạc nhìn thấu, không công mà lui. khiến cho kiếm thuật của hắn không thể một lần nữa biến hóa, loại cảm giác này hết sức kỳ quái, giống như có một con mắt vô hình, có thể xuyên thấu tất cả luôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
- Giang Thiên Mạc... Thiên Mục Kiếm Tôn..
Trong chiến đấu, Sở Mộ phân tâm suy nghĩ, đột nhiên có cảm giác bừng tỉnh.
Danh xưng Kiếm Tôn, thường thường có liên quan tới năng lực của mình. Thiên Mục Kiếm Tôn, điều này nói rõ năng lực của Giang Thiên Mạc này có liên quan tới hai chữ Thiên Mục. Hơn nữa loại cảm giác bị khóa chặt, bị nhìn thấu này khiến cho Sở Mộ càng thêm xác định.
Hiểu ra điểm này, Sở Mộ càng có hứng thú không ngừng sử dụng kiếm thuật giao phong với Giang Thiên Mạc.
Ngộ tính của Sở Mộ trong tất cả các ngọn núi của Thiên Phong kiếm cung nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất. Ngộ tính của Giang Thiên Mạc không bằng Sở Mộ, thứ hắn dựa vào là Thiên Mục.
Dưới giao phong, Sở Mộ cũng dần dần nắm bắt được cái gì đó. Kiếm thuật biến hóa, bắt đầu khiến cho Giang Thiên Mạc khó có thể nắm bắt. Mà Sở Mộ cũng cảm giác được kiếm thuật của mình đã đạt tới cực hạn. Dường như lại tăng thêm một tia, cho dù tia này không có ý nghĩa.
Lại chém ra một kiếm, nhìn một kiếm bình thản này, ảo diệu trong đó còn hơn trước đó. Lần đầu tiên Giang Thiên Mạc có cảm giác nhìn nhầm, ngăn cản không được, hắn vội vàng né tránh, lại bị Sở Mộ chém đứt một sợi tóc.
- Ta sẽ dùng toàn lực chiến với ngươi.
Giang Thiên Mạc nói, vừa mới nói xong, một thân khí thế của hắn đột nhiên thay đổi, Thiên địa mênh mông cuồn cuộn, vạn pháp sâm nghiêm, thân thể hắn tự động trôi nổi lên khỏi mặt đất, áo bào rung động, tóc dài tung bay. Bầu trời sau lưng hắn lập tức bị một phiến bóng đêm nuốt hết, cảm giác rét lạnh lan tràn.
*****
Lập tức một tiếng ông ông vang lên, bầu trời đen kịt sau lưng Giang Thiên Mạc nứt ra một đường, tạo thành một con mắt, u ám, không có ánh sáng, một mảnh tử khí.
Chợt, hai mắt luôn khép kín của Giang Thiên Mạc mở ra, có quang mang màu bạc hiện lên. Con mắt trên trời u ám, không có ánh sáng kia đột nhiên sáng ngời, tràn ngập màu bạc. Hóa thành con mắt màu bạc, phảng phất như con mắt của thần linh thái cổ, xuyên thủng tất cả mọi thứ trong thiên địa, không có gì là không thể khám phá.
Trong nháy mắt con mắt màu bạc như mắt thần linh xuất hiện, hai mắt Giang Thiên Mạc mở ra, nhìn về phía Sở Mộ. Sở Mộ có cảm giác bị nhìn thấu, toàn thân, trong ngoài, thậm chí là kiếp trước, kiếp này giống như đều bị nhìn thấu vậy. Không có chỗ nào che dấu, lẩn trốn, loại cảm giác này khiến cho trong lòng Sở Mộ cảm thấy không thoải mái.
Kiếm ý mạnh mẽ và lực lượng thần niệm lưu chuyển, lan tràn toàn thân, chém giết hết thảy. Loại cảm giác bị nhìn thấu triệt để này suy giảm trên phạm vi lớn, nhưng vẫn bị tập trung như cũ, mọi nhất cử nhất động đều bị đối phương nhìn chằm chằm vào.
Đây là kiếm đạo của Giang Thiên Mạc: Thiên mục kiếm đạo.
Thiên Mục kiếm đạo, Thiên mục, thiên mục. Con mắt trời.
- Tiếp một kiếm của ta. Vô Sở độn hình.
Thanh âm của Giang Thiên Mạc cũng biến đổi, giống như nặng hơn.
Hắn vung một kiếm chém ra, kiếm quang hơi mờ, hóa thành một đường vòng cung chém giết tới. Thế giới quanh thân Sở Mộ giống như hoàn toàn bị phong tỏa, không có chỗ lẩn trốn.
Đã không có cách nào tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng, Vô Hồi kiếm vung lên, chém một kiếm ra.
Kiếm kỹ va chạm trong dự liệu cũng không có xuất hiện, kiếm kỹ của Sở Mộ thất bại. Kiếm quang của Giang Thiên Mạc vô cùng có linh tính, đi ngang qua kiếm kỹ của Sở Mộ, lại một lần nữa bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Bất luận kiếm của Sở Mộ biến hóa thế nào, quang mang kia thủy chung cũng biến hóa theo, bắn thẳng về phía Sở Mộ, không có cách nào né tránh, không có cách nào ngăn cản. Quả thực có thể coi là không có chỗ nào lẩn trốn.
Chỉ là thủ đoạn của Sở Mộ đương nhiên không chỉ có như vậy.
Kiếm thuật lĩnh vực mở ra, không gian bốn phía vặn vẹo, lập tức ảnh hưởng tới đạo quang mang kia, cho dù chỉ là ảnh hưởng rất nhỏ, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi. Một kiếm bổ ra, bổ trúng kiếm quang kia, lập tức đánh nát nó.
Uy lực của kiếm kỹ này tương đương với kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm cao giai, so với Trảm Phong của Sở Mộ đạt tới đẳng cấp Nhân cấp nhị phẩm Phá địa cấp còn kém hơn gấp bội, cho nên không có cách nào đối kháng được.
Sau khi một kiếm chém vỡ kiếm kỹ của đối phương, Sở Mộ lại vung một kiếm chém ra, màu xanh và màu đỏ giao hòa, phong hỏa luân nhanh chóng xoay tròn.
Hai mắt Giang Thiên Mạc run lên, con mắt sau lưng bỗng nhiên tỏa sáng, phóng ra một đạo hàn mang lạnh như băng, phóng về phía phong hỏa luân. Phanh một tiếng, phong hỏa luân bị ng hiền nát, đạo hàn mang bị suy yếu hơn phân nửa vẫn phóng về phía Sở Mộ.
Lực lượng kiếm đạo lạnh lẽo, mạnh mẽ khôn cùng, ngay cả kiếm kỹ Nhân cấp nhị phẩm phá Địa cấp cũng bị đánh nát, còn dư lực công kích Sở Mộ.
Sở Mộ ngoài kinh ngạc ra lại chém ra một kiếm. Vẫn như cũ là kiếm kỹ Phong hỏa luân, phá không bắn ra. Triệt tiêu đạo hàn mang lạnh lẽo kia.
Chiêu thức này của Giang Thiên Mạc chứng minh hắn so với Hải Vô Nhai còn cao minh hơn. Hải Vô Nhai không vận dụng lực lượng kiếm đạo của Thương Hải kiếm đạo.
- Giang Thiên Mạc, đó thêm một kiếm.
Sở Mộ cười nói, giơ kiếm lên rồi đâm ra một kiếm.
Một kiếm này có màu đỏ và xanh giao hòa, dung hợp tạo thành màu tím, không ngờ là lực lượng Lôi Chi áo nghĩa và Hỏa Chi áo nghĩa dung hợp. Lực lượng của hai loại áo nghĩa này, dưới sự nghiên cứu của Sở Mộ, tạo thành một chiêu kiếm kỹ mới, gọi là Lôi Hỏa sát.
Tốc độ của sấm sét vô cùng nhanh, hỏa diễm cuồng bạo. Trong lúc nhất thời Giang Thiên Mạc không có cách nào né tránh, cũng không có cách nào phát động con mắt phía sau đánh ra lực lượng kiếm đạo, hắn chỉ có thể vung kiếm ngạnh kháng.
Phanh một tiếng, Giang Thiên Mạc bay ngược lên trên không trung, kiếm run rẩy, thiếu chút nữa rời khỏi tay. Khí huyết trong cơ thể sôi trào, nội phủ bị chấn động, tổn thương, miệng phun ra một búng máu. Nếu không có bảo y trên người, chỉ sợ thân thể hắn sẽ bị Lôi Hỏa sát làm cho trọng thương.
Con mắt sau lưng bị nghiềnn át, bầu trời đen kịt trong nháy mắt tiêu tán.
Vô Hồi kiếm thu vào vỏ, Sở Mộ nhìn Giang Thiên Mạc, không nói gì, quay người đi ra ngoài quần kiếm lâu của Thí Thần chiến đội.
Giang Thiên Mạc đứng dậy, nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh được. Mãi tới khi bóng lưng của Sở Mộ biến mất, hắn mới lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, khí tức cũng bình phục lại, vết máu khóe miệng biến mất. Hắn quay người đi tới kiếm lâu của mình.
Lúc này bên ngoài quần kiếm lâu này có mấy vạn Kiếm giả tụ tập. Đám người Tần Sơn Hà đứng đầu tiên, bị người của Thí Thần chiến đội ngăn cản, không có cách nào tiến vào.
- Đi ra, đi ra rồi.
- Sở Mộ đi ra rồi.
Khi thân ảnh Sở Mộ xuất hiện, lập tức có tiếng kinh hô vang lên, cả đám nhìn qua Sở Mộ, ngàn vạn ánh mắt đều tập trung lên trên người hắn.
- Nhìn kìa, trên người hắn không có bất kỳ thương thế nào.
- Nhìn như chưa từng chiến đấu qua, chẳng lẽ hắn và Giang Thiên Mạc không có khai chiến?
- Hắn đánh bại Hải VÔ Nhai cũng không có bị thương, cũng không nhìn ra dấu vết chiến đấu.
- Nếu dựa theo lời ngươi nói, chẳng lẽ Giang Thiên Mạc cũng bị Sở Mộ đánh bại?
Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, sắc mặt người Thí Thần chiến đội tái nhợt.
- Câm miệng, Sở Mộ sao có thể đánh bại tổng đội trưởng của chúng ta được chứ?
- Đúng vậy, tổng đội trưởng chúng ta chính là đệ nhất nhân trong đệ tử tinh anh. Hải Vô Nhai cũng không phải là đối thủ của tổng đội trưởgn. Sở Mộ kia có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không có khả năng đánh bại tổng đội trưởng chúng ta.
Người Thí Thần chiến đội liên tục quát, không có tận mắt nhìn thấy, bọn hắn tuyệt đối không tin tổng đội trưởn thua trong tay Sở Mộ. Cho dù Sở Mộ nhìn qua bình yên vô sự, bọn hắn càng tin tưởng, song phương không khai chiến.
- Sở Mộ đi ra rồi, hỏi hắn là biết.
- Đúng vậy, hỏi Sở Mộ một câu chẳng phải sẽ biết rõ sao?
- Đội trưởng, đội trưởng thắng chứ?
Tần Sơn Hà mở miệng nói, ngữ kích động, toàn thân run rẩy không thôi, đám người Đồ Cương cũng như vậy.
- Ừm.
Sở Mộ chỉ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.
- Nhanh, đi xem tổng đội trưởng.
← Ch. 0880 | Ch. 0882 → |