← Ch.1213 | Ch.1215 → |
Ánh mắt mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân râu bạc trắng tóc trắng, có dáng vẻ tiên phong đạo cốt mang theo một thanh niên anh tuấn hai mươi tuổi đầu đạp không mà đến.
Thanh âm chính là từ miệng Thần Cơ tiên sinh vang lên.
Xích Truy Phong nhìn xem Thần Cơ tiên sinh trong mắt gần như muốn tóe lửa.
Bất quá thập đại Hoàng giả Đồng Mặc Ngôn, Hoàng Hư Thánh, Thương Phá Đình... Nghe vậy đều lộ vẻ vui mừng, ánh mắt của bọn hắn lướt qua trên người Thần Cơ tiên sinh, sau đó liền tập trung ở trên người Huyền Thiên.
Trên mặt mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra sát ý cực điểm.
Tịch Dương Lâu chín đại Hoàng giả thấy Thần Cơ tiên sinh hiện thân trong mắt đều lộ vẻ vui mừng, Thần Cơ tiên sinh cũng đã có nói, hắn tùy thời đều có thể thành Hoàng.
Yến Vân Thành mặc dù trở thành Hoàng, nhưng đối với Thần Cơ tiên sinh vẫn phi thường kính trọng, nói:
- Tiên sinh lời ấy là cớ gì?
Thần Cơ tiên sinh nhìn Xích Truy Phong và Vân Truy Nguyệt, nói:
- Hai người này tướng mạo, thần sắc đều có tham lam chi tướng, trong lòng của bọn hắn không hề biết thỏa mãn, ngươi cho một khỏa, hắn liền muốn hai khỏa, ngươi cho ba khỏa, hắn liền muốn năm khỏa, bọn hắn cầm một khỏa sẽ đi, trừ phi mặt trời mọc hướng Tây.
Yến Vân Thành với tư cách là thân đệ của Yến Cô Thành, tự nhiên biết rõ Huyền Thiên và Thần Cơ tiên sinh cũng không phải người Trung châu, hưng phấn mà nói:
- Ánh mắt tiên sinh quả nhiên lợi hại, hai người này nổi danh tham lam đã mấy trăm năm rồi.
Vân Truy Nguyệt sớm đã dừng tiếng cười như gà mẹ đẻ trứng, trên mặt cũng không vui vẻ.
Xích Truy Phong thì nhìn chằm chằm vào Thần Cơ tiên sinh, sát ý như nước thủy triều, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi là người nào? Không phải Hoàng giả, cũng dám tới đây, nhìn ngươi bộ dạng già nua có lẽ thọ nguyên không nhiều, ngại chết không đủ nhanh sao?
Thần Cơ tiên sinh thần sắc lạnh nhạt, mỉm cười, nói:
- Ngươi sai rồi, ta là Hoàng giả!
Thần Cơ tiên sinh nói xong, trong miệng liền bay ra một đạo quang mang.
Hào quang kia lập tức biến lớn, hóa thành một bóng người, đứng ở phía trước Thần Cơ tiên sinh, là một trung niên nhân hơn ba mươi tuổi, mặt mũi phi thường tương tự Thần Cơ tiên sinh.
Há mồm phun ra một người? Chúng Hoàng giả thần sắc đều cả kinh, chưa nghe nói qua loại thủ đoạn này.
Trung niên nhân kia một tiếng hô:
- Thiên Cơ nghịch chuyển, thành Hoàng chuyển sinh!
Vừa mới nói xong, trung niên nhân miệng lớn khẽ hấp, thân thể Thần Cơ tiên sinh chợt bị hút đi, nhanh chóng hóa nhỏ, bị trung niên nhân nuốt vào.
Oanh!
Một cổ khí tức Hoàng giả kinh khủng bỗng từ trên người trung niên nhân tán phát ra.
Trung niên nhân chính là Thần Cơ tiên sinh, hình dạng trẻ đi mấy chục tuổi của hắn, không ngờ lại thành Hoàng.
Oanh - - - -
Chúng Hoàng giả ở đây, chúng võ giả bên dưới Tịch Dương Lâu, bất luận cường giả nào đang quan chiến ở xa xa trong lòng đều chấn động!
Một vị Hoàng giả cứ như vậy vẫn lạc rồi, lại bị Huyền Thiên một kiếm thuấn sát!
Không nói mọi người ở đây, cường giả ngoài Vương giả khắp toàn bộ Trung châu giờ phút này cũng phải khiếp sợ, trong chiến đấu của chúng Hoàng giả bỗng nhiên mất đi khí tức của một vị Hoàng giả!
Điều này đại biểu cái gì?
Trong chiến đấu khí tức không thể ẩn dấu được, kết quả lớn nhất chính là- - tử vong!
Trung châu đại địa, mênh mông rộng lớn, võ giả vô số, nhưng Hoàng giả cũng chỉ có hơn mấy trăm ngàn người, không thể nhiều hơn.
Hoàng giả thọ qua 500 tuổi, thọ nguyên phi thường lâu, phàm nhân bình thường chỉ có thể sống đến 50~60 tuổi, tục ngữ nói người đến thất thập cổ lai hi, phàm nhân có thể sống qua bảy mươi tuổi cũng đã rất thưa thớt rồi, phàm nhân bảy tám kiếp cũng khó có thể sống lâu được như Hoàng giả, bởi vậy có thể thấy được năm trăm năm là thời gian dài cỡ nào.
Tử vong, đại biểu cho kết thúc tánh mạng, kế thúc của thọ nguyên, một vị Hoàng giả thọ nguyên hao hết, tiêu tan mất hết, hai tay buông xuôi, thế nhân cảm thán cả đời cũng thôi đi, nhưng một vị Hoàng giả chết trận, tuyệt đối là đại sự khiến khắp Châu khiếp sợ.
Bên ngoài Tịch Dương Thành đã có Hoàng giả tìm đến, nhìn thanh niên anh tuấn lôi quang điện thiểm như Lôi Thần trên không trung, thổn thức không thôi, bất quá chỉ là Vương giả tiểu thành lại có thể mượn nhờ lực lượng lôi kiếp chém giết Hoàng giả tiểu thành, chuyện như vậy chưa từng nghe qua lần nào.
Hoàng giả còn chưa tìm đến Tịch Dương Thành, cảm nhận được một vị Hoàng giả vẫn lạc, đều muốn tăng tốc độ thuấn di lên tới cực hạn.
Thế lực Hoàng phẩm tuy ít, nhưng toàn bộ Trung châu cũng có mấy trăm, loại thế lực Hoàng phẩm mới phát như Tịch Dương Lâu vốn cũng không khiến Hoàng giả của Trung châu chú ý bao nhiêu, nhưng bảy thế lực lớn vây công Tịch Dương Lâu, vậy mà đã dẫn phát hơn hai mươi vị Hoàng giả quần chiến, đây chính là thiên đại sự rồi, kết quả thương vọng tuyệt đối không chỉ là một vị hai vị Hoàng giả vẫn lạc.
Nếu như đại lượng Hoàng giả vẫn lạc, đây tuyệt đối là tổn thất lớn đối với thực lực Nhân tộc.
Cho nên mới có nhiều Hoàng giả như vậy tìm đến, đương nhiên, đại bộ phận Hoàng giả đều là đến xem náo nhiệt, chỉ có một ít Hoàng giả thân phận đặc thù mới muốn đến ngừng đại chiến.
Đằng Định Khôn chết rồi! Với tư cách Hoàng giả tiểu thành, hắn mới hơn hai trăm tuổi, còn có thể sống hơn hai trăm năm, vậy mà đã bị chết ở trong tay Vương giả tiểu thành vừa mới thành Vương không bao lâu như Huyền Thiên, chết rất không nhắm mắt.
Thân thể của hắn chợt tách ra một vết kiếm thật sâu, vết kiếm kia từ mi tâm giữa hai mắt Đằng Định Khôn, bổ ra sống mũi, cho nên, cặp mắt của hắn vẫn bảo trì nguyên vẹn, cho dù chết rồi, trong hai mắt cũng để lộ ra thần sắc không thể tin được.
Thi thể của Đằng Định Khôn rất nhanh rơi xuống từ không trung, lục đại Hoàng giả Kỷ Vô Châu, Trâu Thính Vũ, Đồng Kị Thu, Lý Đạo Quang, Uông Thủy Nhai, Kim Hồng Chính cách hắn bất quá vài trăm mét giờ phút này đều hoảng hồn!
- Phạm người Tịch Dương Lâu - - - - chết!
Huyền Thiên quát lạnh một tiếng, hai kim thủ lần nữa hóa kiếm mà động.
Hai tay lướt qua, từng đạo Lôi Đình kiếm khí bổ đi ra, kiếm kia khí như căn căn tia điện, phi thường thật nhỏ, nhưng vô cùng sáng chói, tốc độ nhanh như tia chớp, trình độ sắc bén nghe rợn cả người.
Oanh - - - -!
Ngay khi Huyền Thiên xuất kiếm, trên bầu trời lại đánh xuống một mảng lớn lôi kiếp, cũng là lôi hải to lớn, bao phủ phương viên trăm dặm, nhưng trên lôi hải lại nhiều thêm rất nhiều Lôi Đình binh khí, hơn nữa, còn có từng tòa Lôi Đình núi lớn, Lôi Đình cung điện, Lôi Đình bảo tháp... Nguyên một đám lôi cầu cực lớn, một tia ý thức toàn bộ đều bổ xuống dưới.
Chúng Hoàng giả phía dưới lại một lần nữa đụng phải công kích của lôi kiếp liền vội vàng ngăn cản.
Mà Huyền Thiên ở trong Lôi Đình lại như cá gặp nước, thực lực thủy chung bảo trì ở trạng thái đỉnh phong, lực lượng dùng không cạn.
Hơi trọng yếu hơn chính là lôi kiếp kia đánh xuống, một mảnh Lôi hải bao phủ tứ phương, Lôi Đình kiếm khí của Huyền Thiên nhập vào lôi hải, đều sáng chói giống như điện quang, không có bất kỳ Hoàng giả nào có thể phân biệt ra được ra, đến tột cùng cái nào là lôi điện, cái nào là Lôi Đình kiếm khí Huyền Thiên bổ ra.
← Ch. 1213 | Ch. 1215 → |