← Ch.1349 | Ch.1351 → |
Có thể, chính là bởi vì có thể buông tha cừu hận giữa chủng tộc, do đó, Vương giả trong Thiên Long môn đều phá lệ hào hiệp. Huyền Thiên từ trên hiểu biết của bọn họ cảm giác được, nhiệt tình mà thế lực Nhân Tộc khác không có.
Dọc theo đường đi, mọi người có nói có cười, rất nhanh rời khỏi Thanh Giang Quận. Hướng phía Thiên Châu Tây Nam phương Thiên Long quận, phi hành mà đi.
Trong nháy mắt ba ngày đã đi qua.
Ngày thứ tư, đoàn người rốt cục bước vào lãnh địa của Thiên Long môn.... Đông Long quận, hướng tây qua Đông Long quận, đó là Thiên Long quận của Thiên Long môn.
Đông Long Quận, Phi Long Thành.
Tòa thành này cách Thiên Long quận ba mươi vạn dặm, cùng Thiên Long môn một trăm vạn dặm.
Đoàn người Huyền Thiên đi tới Phi Long Thành, sắc trời dần dần tối muộn, trong Phi Long Thành có phân đà của Thiên Long môn, mọi người ở lại trong phân đà xuống, ngày mai lại khởi hành, đi trước Thiên Long môn.
Buổi tối, bầu trời treo một mảnh trăng tròn.
Trên nóc nhà một đám phòng ốc, Huyền Thiên và Long Tử Nghiên ở dưới ánh trăng, phía sau lưng dựa vào nhau mà ngồi.
- Cha ta tên là Huyền Hồng, mẫu thân tên là Hoàng Nguyệt, gia gia tên là Huyền Hùng, ta là Huyền Thiên... !
- Ta có một sư tôn, tên là La Khiếu Dã... !
- Ta còn có mấy thê tử, Ngạo Huyên Huyên, Lăng Tinh Nguyệt, Bạch Linh, Nguyệt Hạm Tích... !
- Ta còn có hảo bằng hữu tên là Hướng Thiên Tiếu, có trưởng bối tên là Mạc Thiên Cơ...
- Ta còn có một cừu nhân "Âm Cơ", đến từ chính Thiên Châu Âm La Tông... !
- Âm La Tông, Kiếm gia, Âm Minh Cốc Vương giả nhiều lần xâm phạm Thần Châu đại địa, có một lần ngay cả Mạc tiền bối cũng đều thụ thương... !
Vừa tròn bốn ngày, Long Tử Nghiên mới đưa Huyền Thiên tại Thần Châu đại địa kinh lịch khúc chiết, tường tận cho biết, Huyền Thiên nghe xong kinh lịch suốt đời của hắn, sau đó, trong óc chịu rung động cực lớn, hồi tưởng đến không ít hình ảnh đã từng, thì thào tự nói.
- Âm La Tông, Kiếm gia, Âm Minh Cốc, Vương giả của ba thế lực lớn đi vào Thần Châu, mục đích chính là muốn cướp đoạt Hỗn Độn Thánh Đỉnh của huynh!
Long Tử Nghiên nói:
- Ngày đó tại Thanh Thủy Thành, huynh và Âm La Tông, Ám Nguyệt giáo hai đại tà phái thế lực đối địch, Kiếm Thượng Tiệm đầu tiên là không để ý huynh chết sống. Sau này đột nhiên cải biến thái độ, đối với huynh đã tốt, muốn kéo huynh vào Kiếm gia. Sau khi bị huynh cự tuyệt, thậm chí không tiếc ở trước mặt mọi người sử dụng thủ đoạn xấu xa, cũng muốn đem huynh bắt lại. Hắn khẳng định là nhận ra thân phận của huynh, tuy rằng muội không biết hắn vì sao nhận ra huynh, nhưng có thể khẳng định, hắn là trong lúc đột nhiên biết được thân phận của huynh, bằng không sẽ không có chuyển biến như vậy.
Huyền Thiên nói:
- Hỗn Độn Thánh Đỉnh xác thực có chút kỳ diệu, có thể trói buộc hư không, thế nhưng, không ngờ nó lại có thể để Kiếm Thượng Tiệm bất chấp thân phận, mặt mũi cũng muốn phải đoạt được nó, hẳn là không phải bảo vật bình thường.
- Sau khi huynh mất tích, có một Thần Tử tên gọi Cơ Vô Dạ đi tới Thần Châu Kiếm Tông tìm huynh, nghe nói huynh đi Ma giới, hắn dưới cơn giận dữ muốn tiêu diệt Kiếm Tông. Thế nhưng bị một nữ nhân tên là Hiên Viên Sơ Tuyết ngăn cản. Cơ Vô Dạ kia lúc đó tức giận hô to "không ngờ đem thánh đỉnh mang đi Ma giới". Xem ra hắn là vì tìm kiếm Hỗn Độn Thánh Đỉnh trên người của huynh mà đến, vật phẩm có thể để Thần Tử đều đang tìm kiếm, có thể thấy được Hỗn Độn Thánh Đỉnh không chỉ có là bảo vật, mà là một kiện thần vật cái thế.
- Hiên Viên Sơ Tuyết?
Trong lòng Huyền Thiên hiện lên một đạo linh quang, cái tên này cũng là tương đối quen thuộc.
- Hổ... !Hổ hổ.... !
Nghe Long Tử Nghiên nói về Hiên Viên Sơ Tuyết, tiểu Hổ đột nhiên từ xa xa tiến lại đây. Ở bên cạnh hai người vừa nhảy về phía trước, lại vừa vui vẻ gầm lên.
Nhìn tiểu Hổ thần tình vung tay múa chân kia, Huyền Thiên nói:
- Tiểu Hổ, ngươi biết Hiên Viên Sơ Tuyết kia?
- Hổ! Hổ!
Tiểu Hổ gật đầu, móng vuốt bắt bắt trong ngực chính mình, sau đó lại chỉ hướng Huyền Thiên, lặp đi lặp lại như vậy mấy lần.
- Xem ra Hiên Viên Sơ Tuyết không chỉ có cùng ta quen biết, đồng thời còn cùng tiểu Hổ rất tinh tường, đáng tiếc, ký ức trước đây khôi phục không được đầy đủ, vẫn là không thể nhớ ra được.
Huyền Thiên nhìn về phía Long Tử Nghiên, nói:
- Thần Tử là có địa vị gì?
Long Tử Nghiên nói:
- Lúc trước ta không biết, sau này lại đến Thiên Châu, gặp được Thiên Long Vương, hắn nói cho ta biết rất nhiều chuyện mà ta không biết. Nghe nói, Thần Tử đến từ Thần giới trên vô tận thương khung, đồng thời không chỉ một người. Mỗi một người thực lực đều vạn phần đáng sợ.
- Thần Tử, Cơ Vô Dạ!
Trong lòng Huyền Thiên mặc niệm cái tên này.
- Hổ... tê!
Tiểu Hổ ở một bên chơi đùa, đột nhiên toàn thân bộ lông dựng thẳng lên, quay về phía hư không xa xa, lãnh lệ gầm một tiếng.
Huyền Thiên phăng một cái liền đứng dậy, tiểu Hổ cảm ứng linh mẫn Huyền Thiên, giống như phản ứng kịch liệt này khẳng định là có cường địch tới gần.
Tại Thanh Thủy Thành bị Chuẩn Hoàng Hắc y nhân kia đánh lén qua một lần, Huyền Thiên phản ứng lực mạnh hơn rất nhiều. Hắn nhất thời mở Hoàng Đạo Thiên Nhãn ra, hướng phía phương hướng tiểu Hổ tê rống nhìn qua đó.
Thổ hoàng sắc quang mang đảo qua phía chân trời, buổi tối cũng không ngăn cản được tầm nhìn của Huyền Thiên.
Hoàng Đạo Thiên Nhãn ở trên hư không đường nhìn phi thường xa xôi, đủ có thể nhìn ra hơn vạn thước, trong chớp mắt, Huyền Thiên liền từ trong hư không hơn mười sáu mười bảy dặm thấy được một bóng đen nhàn nhạt.
Tuy rằng trăng tròn treo ở trên hư không, ánh trăng sáng sủa, nhưng tia sáng cùng ban ngày hoàn toàn không thể so sánh với nhau, đồng thời chỗ có hắc ảnh cách vài trăm thước, nơi đó mắt thường đã triệt để nhìn không thấy.
Bóng đen kia mặc dù ở dưới ảnh trăng, thế nhưng lại cùng hư không dung hợp vào một chỗ. So với ở trong âm ảnh còn khó có thể phát giác hơn, nếu không có tiểu Hổ cảnh giác, người này tới gần bên cạnh Huyền Thiên vài trăm thước cũng đều khó có thể phát hiện ra được.
Thế nhưng, bóng đen kia tránh không khỏi mục quang của Hoàng Đạo Thiên Nhãn.
- Hừm, không ngờ lại bị ngươi phát hiện... !
Đạo bóng đen nhàn nhạt kia truyền ra một tiếng, Huyền Thiên cảm giác được, một đạo quang mang yếu ớt từ xa xa trong nháy mắt bay tới, bóng đen mở hai mắt ra.
- Người nào?
Huyền Thiên hét lớn một tiếng.
Âm ba như tiễn, ở trên hư không nổi lên tầng tầng sóng gợn, hướng phía bóng đen ở xa xa tiến lên.
Bất quá, cách xa mười sáu mười bảy dặm, tuy rằng tốc độ âm ba rất nhanh đã xông đến phía trước bóng đen, nhưng uy thế đã yếu, bóng đen nhẹ nhàng vung lên, âm ba liền hóa thành vô hình.
- Kiếm gia... Kiếm Vô Ảnh!
Bóng đen cước đạp hư không, từng bước một hướng phía Huyền Thiên đi tới, thanh âm dường như từ chỗ vô tận u thâm truyền đến:
- Đại Kiếm gia xưng hùng Thiên Châu mấy nghìn năm, dưới trời xanh, trong vòng tứ hải không ai không kính nể, từ khi Đại Kiếm gia thành lập cho đến nay, còn chưa từng bao giờ có sự tích một đời gia chủ bị chém giết, Thiên Thần, ngươi là người đầu tiên chém giết được gia chủ của Đại Kiếm gia ta, ngươi nói xem... ngươi có đáng chết hay không?
← Ch. 1349 | Ch. 1351 → |