← Ch.1595 | Ch.1597 → |
Huyền Thiên nói:
- Vậy ngươi lấy tất cả Linh kiếm Hoàng cấp thu hoạch được lúc trước ra đi!
Trong mắt Vệ Chấn Vũ lập tức lộ ra tức giận, một ngàn thanh Linh kiếm Hoàng cấp, đây là vốn liếng để hắn chống lại những thiên tài yêu nghiệt khác.
Trong lòng của hắn tại hô to, không! Đây là của ta, Linh kiếm Hoàng cấp đều là ta của ta!
Đột nhiên, Vệ Chấn Vũ trong nội tâm lóe lên linh quang.
- Như thế nào, ngươi không nỡ
Huyền Thiên âm thanh lạnh lùng nói.
- Tốt, ta cho ngươi... !
Lúc này, trong mắt Vệ Chấn Vũ đã không còn tức giận nữa.
Hắn vung tay lên, từng thanh Linh kiếm Hoàng cấp bay ra, xếp thành một đống, rơi vào giữa hắn cùng với Huyền Thiên.
Hoàng Đạo Thiên Nhãn của Huyền Thiên đột nhiên mở ra, nhìn lại đống Linh kiếm kia nói:
- Ah, còn có Linh kiếm Vương cấp?
Vệ Chấn Vũ vội la lên:
- Đúng, tất cả Linh kiếm ta đều cho ngươi, về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông.
- Tốt... !
Huyền Thiên gật đầu, một bước đi đến trước mắt đống Linh kiếm chồng chất, vung tay lên muốn thu Linh kiếm lại.
XIU.... XIU... XIU.... XIU... XIU.... XIU... -- đúng lúc này, Linh kiếm chồng chất kia bỗng nhiên lóe sáng lên, trong đó, 100 thanh Linh kiếm Hoàng cấp, 100 thanh Linh kiếm Vương cấp tạo thành một cái kiếm trận giết tới Huyền Thiên.
Khoảng cách gần như thế, bỗng nhiên tập sát, cho dù là Hoàng giả thất cấp cũng có chút khó lòng phòng bị.
Bất quá, tất cả chuyện này tựa hồ là trong dự liệu của Huyền Thiên, Thiên Thần Kiếm trong chốc lát hiện ra trong tay hắn, cả người tách ra lấy hào quang màu đỏ.
Kiếm Cương màu đỏ như mạc, tiếng nổ vang liên tục, trong chốc lát, tất cả Linh kiếm đều bị đánh bay.
Vệ Chấn Vũ thần sắc lập tức hóa thành giật mình, ánh mắt nhìn nhìn Huyền Thiên tử khí um tùm, hắn lập tức cảm giác được khí tức tử vong đã bao phủ lấy hắn.
- Ta đều cho ngươi, lần này là thật sự đều cho ngươi... !
Vệ Chấn Vũ liên tiếp lui về phía sau, thu Linh kiếm vẩy ra bốn phía trở về, bao phủ ở chung quanh hắn, như l kiếm giáp phòng hộ lấy hắn, hoảng sợ mà nói:
- Vệ gia ta chính là thế gia Kiếm Đế, ngươi phải biết rằng... !
XÍU... UU! -- một đạo Kiếm Cương màu đỏ đã cắt đứt Vệ Chấn Vũ dài dòng.
Huyền Thiên lộ ra sát cơ, một kiếm này bổ ra, đã dùng hết toàn lực, lực công kích nghe rợn cả người.
Vệ Chấn Vũ tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể dựa vào Âm Dương Lưỡng Nghi Kiếm Trận để liều mạng.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm -- tiếng nổ vang lên liên tiếp, kiếm trận lập tức tán loạn, tất cả Linh kiếm toàn bộ đều bị đánh bay.
PHỐC -- Vệ Chấn Vũ đã bị lực phản chấn thật lớn khiến nội tạng vỡ tan, miệng phun máu tươi.
Huyền Thiên xuất kiếm như điện, Kiếm Cương màu đỏ chồng chất bổ tới Vệ Chấn Vũ.
Trong tay Vệ Chấn Vũ xuất hiện một thanh Bảo kiếm Hoàng cấp, vô luận hắn ngăn cản như thế nào, cũng không đỡ nổi Kiếm Cương màu đỏ của Huyền Thiên công kích.
Hai lượt hô hấp, Vệ Chấn Vũ liền điên cuồng phun máu tươi bay ngược về sau mấy chục thước, toàn thân đều là vết thương, người bị thương nặng.
Huyền Thiên bước ra một bước về trước, trái duỗi tay ra, thi triển Âm Minh Đại Pháp.
Vệ Chấn Vũ đúng là lúc đang trọng thương, Cương Nguyên trong cơ thể khó chịu điều khiển tự động, trong chốc lát liền vọt ra như hồng thủy vỡ đê.
Âm Minh Đại Pháp Hoàng cấp lúc địch nhân không có năng lực ngăn cản thì tốc độ hấp thu nhanh đến cực điểm, Cương Nguyên của Vệ Chấn Vũ tuôn ra, tánh mạng tiềm năng phi tốc hạ thấp, thân hình vốn bị thương, càng trở nên mềm mại vô lực.
Hắn như lâm vào vũng bùn, vô luận như thế nào cũng không giãy dụa ra được.
- Ah --!
Vệ Chấn Vũ lập tức phát hiện Cương Nguyên của hắn xói mòn, sinh mệnh lực hạ thấp, tu vị thoái hóa, kêu to lên:
- Tu vi của ta... Tu vi của ta ah --, dừng tay --!
- Ta van cầu ngươi, không thể biến thành phế nhân được, ah --!
Khoan dung không hạ thủ, hạ thủ bất dung tình, đến trình độ này, không phải ngươi chết chính là ta sống, Huyền Thiên tự nhiên sẽ không thu tay lại.
Nói tiếp, gia chủ Vệ gia từng mang theo không ít Hoàng giả Vệ gia vây công Tịch Dương Lâu, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, Vệ Chấn Vũ cũng muốn giết hắn, vừa thấy mặt đã động thủ, hiện giờ Huyền Thiên chiếm được thượng phong, lại cầu xin tha thứ thì cũng đã muộn!
Tu vị Vệ Chấn Vũ rất nhanh liền hạ thấp đến Hoàng giả cấp hai, sau đó đến Hoàng giả cấp một, cuối cùng thoái hóa đến Chuẩn Hoàng.
Hắn bị thương rất nặng, tu vị lui đến Chuẩn Hoàng, liền đi đời nhà ma.
Vốn Huyền Thiên hấp thu tu vị của Vệ Hiểu Nam đã đến Hoàng giả nhị cấp cực hạn, cảm giác không bao lâu nữa có thể tu vị sẽ lần nữa đột phá, trở thành Hoàng giả tam cấp.
Hiện giờ hấp thu tu vị Vệ Chấn Vũ, Huyền Thiên càng cảm giác Linh Khu đã được tánh mạng tiềm năng tẩm bổ, đã có một loại cảm giác no đến bể bụng, tựa hồ lập tức sẽ đột phá.
Huyền Thiên mừng rỡ trong lòng, hắn trở thành Hoàng giả nhị cấp mới chỉ chừng bốn tháng, bây giờ lại có thể đột phá đến Hoàng giả tam cấp rồi, lần này đi Bắc Hải Cổ Khư không chỉ thu hoạch được đại lượng Na Di Thần Phù, Linh kiếm Hoàng cấp mà tu vị cũng có đại thu hoạch.
Xem ra, Âm Minh Đại Pháp Hoàng cấp hiệu quả vẫn rất cường đại.
Không để ý đến Linh kiếm Hoàng cấp trên mặt đất, Huyền Thiên lập tức ngồi trên mặt đất, chuẩn bị trùng kích bình chướng của Hoàng giả nhị cấp, nhất cổ tác khí, bước vào Hoàng giả tam cấp chi cảnh.
Dù sao hấp thu chính là tu vị người khác, tu luyện mặc dù nhanh, nhưng khi đột phá bình chướng độ khó lớn hơn chính mình tu luyện nước chảy thành sông rất nhiều.
Cảm giác tựa hồ Linh Khu muốn no bể bụng rồi, sắp đột phá, nhưng thật sự muốn đột phá đến Hoàng giả tam cấp, vẫn tương đối khó khăn.
Trong nháy mắt, hai ngày qua đi, trong cơ thể Huyền Thiên không còn cảm giác no bể bụng, tinh lực dư thừa tựa hồ cũng đang tiêu hao khi trùng kích bình chướng cảnh giới, nhưng vẫn không thể nào đột phá được tầng ngăn cách kia.
Huyền Thiên ăn một khỏa linh đan ba ngàn năm, tiếp tục trùng kích.
Lại một ngày qua đi.
Liên tục trùng kích ba ngày ba đêm, rốt cục đã có hiệu quả, bỗng nhiên, trong lòng Huyền Thiên linh cơ khẽ động, thân thể khẽ run lên.
Cương Nguyên trong cơ thể như là mở ra van vậy, trong chốc lát thông lên.
Linh Khu của Huyền Thiên đang không ngừng được tẩm bổ, không ngừng cường hóa, rốt cục lượng biến xuất hiện chất biến, từ tứ giai đỉnh phong, đạt đến tứ giai cực hạn.
Tu vị Huyền Thiên tăng lên một cảnh giới, trở thành Hoàng giả tam cấp.
Một người bế quan khổ tu, quả nhiên thu hoạch không lớn bằng lưu lạc bên ngoài, từ Hoàng giả nhị cấp đến tam cấp, thời gian Huyền Thiên sử dụng còn ngắn hơn từ Hoàng giả nhất cấp đến nhị cấp hai tháng.
Thở dài -- Huyền Thiên thở ra một hơi thật dài, tu vị đột phá, áo nghĩa lĩnh ngộ của hắn lại có thể nâng cao một bước, thực lực sẽ tăng nhiều.
Đương nhiên, thực lực của hắn dù tăng nhiều thế nào, cũng khó có thể vượt qua lực lượng của Tứ Chuyển Kiếm Đan, đánh Hoàng giả lục cấp dư xài, nhưng vẫn có chút khoảng cách với Hoàng giả thất cấp.
← Ch. 1595 | Ch. 1597 → |