← Ch.749 | Ch.751 → |
"Bại hoại, cà phê".
Helen trên mặt đỏ ửng chưa tan đem một ly cà phê nóng đặt trên bàn làm việc của mập mạp, liếc hắn một cách quyến rũ, xoay người đứng ở phía sau cái ghế vừa xoa bóp cho hắn vừa nhìn hắn làm việc, khóe miệng hiện lên một nụ cười thỏa mãn mà hạnh phúc.
Mập mạp hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính trung ương trước mắt, con ngươi nhanh chóng di động theo một loạt số liệu nhảy lên và ký hiệu thôi diễn.
Phòng làm việc của hắn ở tầng ba trăm năm mươi mốt của căn cứ Galypalan. Diện tích hơn một vạn hai ngàn mét vuông.
Toàn bộ khu làm việc chia làm năm khu vực trong ngoài.
Khu vực bên ngoài thứ nhất do một đại đội cơ giáp cảnh vệ, một tổ nhân viên bảo đảm công tác hậu cần tạo thành. Đoàn xe tài xế cận vệ liên lạc quan thư ký cái gì cần có đều có. Công tác của bọn họ là vì phòng làm việc cung cấp bảo hộ và phục vụ, cũng phụ trách xử lý một ít sự vụ cơ mật bình thường.
Khu vực trong trung ương thì lại là phòng làm việc thượng tướng và thành viên trung tâm.
Trong khu vực này có một nhóm chữa bệnh bảo vệ sức khoẻ tư nhân, một nhóm ba mươi người tham mưu cao cấp, một nhóm chuyên gia cố vấn, một nhóm hộ vệ đội đặc biệt do năm mươi người cơ giáp chiến thần tạo thành, một tổ thư ký riêng và một tổ bảo đảm điện tử và thông tin.
Mà mập mạp bản thân ở phòng làm việc đơn độc cao nhất trong tòa cao ốc với diện tích hơn bốn trăm mét vuông.
Phòng làm việc được thiết kế nghiêm ngặt dựa theo tiêu chuẩn của quân đội Leray, diện tích hoàn toàn tương đồng với tiêu chuẩn phòng làm việc của Mikhailovich và các thượng tướng Leray khác.
Nhưng không giống nhau là, phòng này của mập mạp cùng với nói là một phòng làm việc, không bằng nói là một trung tâm tác chiến loại nhỏ. Ngoại trừ mập mạp và Helen hai bàn làm việc ra, bốn phía đều là đủ loại thiết bị thiên võng.
Trong khoảng thời gian này, theo bước chân của Soberl đi tới gần liên bang Leray, mập mạp đã đem thể xác và tinh thần đều đầu nhập vào trong chiến tranh.
Hắn thường thường ngẩn ngơ trong phòng làm việc một người suốt đêm. Hoặc nhìn bàn điện tử đến xuất thần, hoặc điên cuồng tính toán trên máy tính thôi diễn. Từ tinh hệ A8 tính đến tinh hệ Bermuda, sau đó lại từ tinh hệ Long Bow Salerga tính đến tinh hệ Reske Trenock.
Đầu óc của mập mạp đều đã bị đại chiến gần đến chiếm hết. Hắn liên tục đem mình tưởng tượng thành Soberl, liên tục đi suy đoán tình thế chiến đấu phát sinh tại một khu vực nào đó.
Phía sau Helen ôn nhu nhìn hắn.
Chỉ có cô ấy mới biết được trong khoảng thời gian này mập mạp có bao nhiêu khổ cực. Thậm chí so với thời gian hắn ở Mars, hoặc là lĩnh quân chiến tranh, càng thêm khổ cực gấp trăm lần ngàn lần!
Anlei ohụ trách tình báo tìm hắn, Margaret phụ trách bộ tham mưu tìm hắn, Phương Hương và Audrey phụ trách đại bản doanh của Phỉ Quân tại Mars tìm hắn, Milan phụ trách kỹ thuật ứng dụng mới tìm hắn, còn có Flavio, còn có Mikhailovich...
Gần đến đại chiến, kỹ thuật ứng dụng và cải tạo không gian mới, xây dựng giai đoạn trước của tinh cầu di dân mới phát hiện, công tác di dân Leray, huấn luyện và quản lý Phỉ Quân, xây dựng căn cứ công nghiệp Mars, sản xuất chế tạo mẫu hạm vũ trụ Mạt Thế và cơ giáp Hoành Hành...
Mập mạp giống như là trục tâm của một con quay, vô số người vô số chuyện đều xoay tròn chung quanh hắn. Khiến cho hắn căn bản không kịp nghỉ ngơi.
Nhìn mặt tròn dưới mái tóc lộn xộn của mập mạp, Helen trong lúc nhất thời vừa tự hào vừa yêu thương.
"Helen." Mập mạp nâng ly cà phê kêu một tiếng, con mắt vẫn như trước dừng ở màn hình thiên võng trước mắt, dường như đã bị dính chặt.
"Sao?" Helen cúi thân xuống ôm cái cổ mập mạp, đem cằm đặt ở trên đầu hắn, âm thanh mềm nhẹ như mèo con.
"Em về trước nhà đi, nói với Hương tỷ anh buổi tối trở về muộn. Kêu cô ấy đừng chờ anh." Mập mạp xuất thần nói.
"Ừm..." Helen có chút không tình nguyện, lấy tay xoa nhẹ trên vai mập mạp hai lần, nhất cuối cùng thuận theo gật đầu: "Vậy em đi về trước đi, anh đừng làm quá khuya."
Mập mạp vỗ vỗ tay Helen mỉm cười, nhìn theo mỗi bước đi cẩn thận của cô ấy đi ra phòng làm việc. Khi cửa tự động đóng lại, đem bóng lưng của Helen che mất, hắn quay đầu lại, ánh mắt lại lọt vào trong màn hình giả thuyết.
Theo tin tình báo mới vừa nhập vào, trên thanh trạng thái của màn hình thiên vu ngày hôm qua lại xảy ra thay đổi rất lớn.
Phía tây tinh hệ Metis, quân tiên phong của hạm đội Soberl đã tiến vào tinh hệ Prometheus Hughes.
Vì né tránh quân tiên phong, hạm đội Phỉ Quân và hạm đội liên quân Pudituoke cùng Tartanya phân biệt lui đến tinh hệ A8 và tinh hệ Athena, đều bố trí phòng ngự từ hành lang và điểm bước nhảy của Athena.
Mà ở mặt đông, hạm đội chiến đấu của quân đồng minh do Hasting suất lĩnh vừa mới đi qua đường hàng không đông nam đến tinh hệ LongBow Salerga. Thời gian đến tinh hệ trung ương Leray còn cần hơn ba mươi mấy giờ.
Ưu khuyết hai bên trên thanh trạng thái vừa xem là hiểu ngay.
Đầu tiên bắt đầu từ binh lực, liên quân Tây Ước tổng cộng có hai trăm bốn mươi chi hạm đội cấp A. Binh lực của liên quân Phỉ Minh dưới tình huống trừ vài chi hạm đội kiểu cũ của Leray, số lượng không được phân nửa đối phương. Tổng cộng là một trăm mười chi hạm đội cấp A.
Thứ hai từ chủ lực đến tiến trình chiến khu mà xem, hai bên đại khái bằng nhau.
Cái này phải quy công trận tiêu diệt của Russell tại tinh hệ Metis, không chỉ đem hạm đội Banning đánh tan, hơn nữa phát động đả kích hủy diệt đối với cảng hàng không Tây Ước và căn cứ hậu cần nằm trong Deseyker, trì hoãn tốc độ của chủ lực Tây Ước cực lớn.
Tuy rằng biểu hiện ra cho thấy khoảng cách tiếp xúc của Soberl và Phỉ Quân chỉ có chưa đến hai mươi bốn giờ. Mà hạm đội Hasting cách hạm đội Phỉ Quân hơn tám mươi mấy giờ lộ trình. Thế nhưng, đó là bởi vì Phỉ Quân đem phòng tuyến đẩy mạnh tới Deseyker.
Chỉ cần Phỉ Quân hiện nay đóng quân tại tinh hệ A8 quay về đến địa điểm quyết chiến dự định tại tinh hệ A3, chủ lực Phỉ Minh do Hasting suất lĩnh có thể đúng lúc chạy tới. Đến lúc đó, màn che của trận quyết chiến đông nam này cũng chính thức mở ra. Trăm ngàn chiến hạm sẽ kịch liệt chiến đấu khắp nơi từ đường hàng không chủ đông nam của tinh hệ A3 đến tinh hệ Long Bow của Salerga.
Một trận chỉ có thể thắng, không thể thua!
Mập mạp mở trình tự thôi diễn trên máy vi tính, tiếp tục những công tác thôi diễn hắn viết đó tới nay. Lần này, hắn đem chiến trường giả tưởng thiết trí ở hành lang Song Tinh Giác tại tinh hệ A3.
Hành lang này chính là chỗ lúc trước Russell lựa chọn suất lĩnh Phỉ Quân tập kích bất ngờ hạm đội đi trước của Tây Ước.
Bất quá Russell lựa chọn chỉ là một đoạn bên trong. Nếu như lấy đoạn tọa độ lúc đầu làm trung tâm, hoặc trên bản đồ tinh tế này, mọi người có thể thấy rất rõ ràng một thông đạo hẹp dài bị tinh vân màu đỏ đè ép tiểu hành tinh mang trải rộng bốn phía và đá ngầm dẫn lực.
Hành lang Song Tinh Giác là chiến trường chủ đầu tiên của mập mạp.
Địa hình của hành lang phức tạp dễ thủ khó công. Ngoại trừ vài đoạn không vực chật hẹp của hành lang có thể làm cho hạm đội Tây Ước khó có thể hoàn toàn triển khai do đó hạn chế ưu thế binh lực của đối thủ. Quan trọng hơn là, ở đây còn có đường hàng không cấp F hình chữ U nối với Mars!
Chổ này ở vào đường hàng không tự do trong tinh vực Tam Giác Vàng của băng hải tặc Râu Đỏ, thật ra cũng không tính bí ẩn, trong phần lớn bản đồ tinh tế quân sự của quốc gia đông nam đều có thể tìm được. Bất quá, có thể tìm được cũng không ý nghĩa có thể phòng bị.
Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thông đạo này tồn tại, giống như là một sợi dây treo cổ, lắc lư theo cái cổ của Soberl.
Đây là nguyên nhân mập mạp thích cái địa phương này nhất.
Ánh sáng của máy vi tính thôi diễn hiện ra trước mắt, các tiểu hành tinh to nhỏ, tinh vân vô biên vô hạn... Tất cả đều rất thật như vậy, giống như một vũ trụ thu nhỏ lại.
Theo trình tự thôi diễn vận hành, hoàn toàn dựa theo binh lực hạm đội dưới trướng Soberl mạnh mẽ tiến đến hạm đội trước mặt. Mập mạp bẻ bẻ ngón tay phát ra tiếng bẻ xương liên tiếp, chợt bắt đầu điên cuồng nhập vào chỉ lệnh, trận địa chỉ huy sẵn sàng đón quân địch đón đánh.
Đỏ 110A đối với xanh 240A. Tổng số là ba trăm năm mươi chi hạm đội cấp A của đỏ xanh hai bên cùng mấy vạn chiến thuyền chiến hạm và hơn mười vạn chiến cơ, trong vũ trụ ngươi tới ta đi, đánh cho khó hoà giải.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Theo chiến cuộc thâm nhập, cái trán mập mạp đầu tiên là thấm ra đầy mồ hôi, sau đó thì từng giọt rơi xuống. Một giờ sau, hắn dường như mất hết sức lực dừng thời gian lại, hai con số gai mắt hiện lên càng thêm chói mắt tại khu vực chiến bại của màu đỏ.
Tỉ lệ thương vong, bên đỏ trăm phần trăm, bên xanh sáu mươi lăm phần trăm.
Mập mạp phiền muộn nhìn kết quả, hung hăng đập một quyền xuống bàn làm việc, chấn ly cà phê nhảy lên, văng ra nước màu nâu.
"Mẹ nó." Mập mạp ngậm điếu thuốc trong miệng, châm lửa lên lộ ra khuôn mặt tròn, bước đi đến cửa sổ, phun ra một ngụm khói trắng thật dài.
Cảnh đêm của thành phố phương xa ảm đạm hơn nhiều so với mấy ngày trước. Trên đường phố dưới lầu đầy ánh đèn xe cộ, sân bay cách đó không xa, hàng trăm phi thuyền bận rộn khởi hàng. Tia sáng trên cửa sổ của phi thuyền, giống như vô số đèn Khổng Minh thiêu đốt.
Mập mạp đã nhớ không rõ đây là kết quả thôi diễn lần thứ mấy. Hắn chỉ nhớ rõ là nhằm vào hành lang Song Tinh Giác, mình đã làm không dưới hai mươi loại kế hoạch tác chiến cũng tiến hành hơn một trăm lần thôi diễn. Nhưng cuối cùng, kết quả đều là thất bại!
Mập mạp trong lúc nhất thời có chút uể oải. ------
*****
Soberl người ta là cử toàn bộ binh lực của Tây Ước. Hơn hai trăm chi hạm đội nam hạ phía sau còn có toàn bộ Tây Ước ủng hộ. Mà Phỉ Minh bên này lại tuyệt nhiên ngược lại. Chiến tranh chuẩn bị không đầy đủ, nội bộ mâu thuẫn trọng trọng, Hasting có thể trong thời gian ngắn như vậy lôi ra một chi hạm đội quân đồng minh nam hạ tiếp viện, đã là kiệt lực đem hết toàn lực cùng với trả giá rất lớn!
Cái này chỉ là binh lực tương đối. Nếu như từ năng lực tác chiến tổng hợp lại mà xem, dựa vào năng lực động viên của Tây Ước, hiện nay thế cục chiến tranh và ủng hộ mà Soberl có thể thu được, sức chiến đấu tổng hợp lại của bọn họ là gấp năm lần liên quân đông nam cô độc bất lực!
Trong thôi diễn, mình đã dùng hết khả năng lợi dụng chiến hạm phân kiểu của Phỉ Quân, mẫu hạm vũ trụ Mạt Thế và kỹ thuật ẩn thân thiết kế rất nhiều bẩy rập nhằm vào chiến thuật của họ.
Thế nhưng, sức chiến đấu của Phỉ Quân dù có cường thịnh, cũng chỉ có mười chi hạm đội cấp A.
Vô luận là đánh bọc cũng tốt, đánh lén cũng được, mười chi hạm đội cấp A này cùng mười mẫu hạm vũ trụ Mạt Thế đứng bên cạnh hạm đội khổng lồ của Tây Ước, giống như là con chó ghẻ bên cạnh sư tử. Chó ghẻ có hăng hái cỡ nào thì cũng không cách nào tạo thành vết thương trí mệnh đối với sư tử.
Mỗi lần thôi diễn bắt đầu, chiến cuộc sẽ tiến vào con đường không có lối thoát này.
Lúc đầu chiến dịch, một chiếc chiến hạm Phỉ Minh có thể chỉ cần đối phó hai chiến hạm Tây Ước. Nhưng theo hiệu suất thương vong tăng lên và rất nhiều bộ đội của Tây Ước đến, một chiếc chiến hạm Phỉ Minh lại phải đối mặt sáu chiến hạm Tây Ước thậm chí nhiều hơn.
Quá trình diễn biến này nhiều lần xuất hiện trong hơn trăm lần thôi diễn.
Mặc dù mình đã cẩn thận vận dụng mỗi một chiếc chiến hạm trong tay, rất sợ gặp tổn thất không tất yếu. Mà khi hiệu suất thương vong của quân đồng minh vượt lên ba mươi phần trăm, chiến cuộc vẫn là cấp tốc tiến vào trạng thái tan vỡ không thể vãn hồi.
Hơn trăm lần thôi diễn, kết quả tốt nhất cũng là lần này.
Trước đó trong tất cả phương án tác chiến, hiệu suất thương vong của đối thủ cũng không có vượt lên hơn sáu mươi phần trăm.
Từ sáu mươi phần trăm tăng lên tới sáu mươi lăm phần trăm, đã là kết quả mà mình dùng hết tất cả chiêu độc tổn hại. Tăng lên năm phần trăm đều gian nan như thế, muốn dưới tình huống hiệu suất thương vong của quân đồng minh không vượt hơn ba mươi phần trăm chiến thắng Soberl, quả thật cũng là nói nhảm giữa đêm!
Nghĩ đến báo cáo bệnh lịch của Hasting, một loại áp lực thật lớn giống như Thái Sơn xuống tới, khiến cho mập mạp cảm thấy không thở nổi.
Hắn hung hăng hút thuốc, lông mày nhíu chặt.
Tuy rằng, trong tay mình còn có hai vương bài, thế nhưng, những con bài chưa lật này cũng căn cứ vào giả thiết của mình. Hơn nữa, cho dù giả thiết thành lập, mình cũng không biết con bài chưa lật của đối thủ. Lỡ như Soberl và Tiểu Nữ Hài kia...
Đem điếu thuốc đã cháy tới cán bắn vào trong gạt tàn thuốc, mập mạp quay người trở lại trước máy vi tính, trên bàn phím giả thuyết đưa vào một chuỗi chỉ lệnh.
Đèn chỉ thị thong thả mà lóe lên có tiết tấu, sau một lát, vô số điểm sáng nhỏ màu trắng xuất hiện trên màn hình giả thuyết. Theo điểm sáng xoay tròn dung hợp, khuôn mặt như được bọc trong thủy ngân của Tiểu Thí Hài, dần dần hiện ra tới, theo màu tóc biến ảo mà rõ ràng.
"Thí Thí, ngươi bên kia thế nào?" Mập mạp hỏi.
"Bên kia?" Tiểu Thí Hài trừng mắt mập mạp: "Thí đại gia hiện tại thân kiêm sổ chức, ngươi là hỏi tinh hệ A8, huấn luyện lục quân, xây dựng di dân tinh mới, nghiên cứu phòng thí nghiệm hay là hỏi Phỉ Minh bên này?".
Tuy rằng Tiểu Thí Hài kể lể dài dòng, nhưng mập mạp chỉ là nhíu nhíu mày, không cùng cãi nhau với Tiểu Thí Hài như bình thưòng, hỏi: "Đương nhiên là Phỉ Minh bên kia, kế hoạch chủ thần hoàn thành chưa?".
Tiểu Thí Hài gật đầu nói: "Hoàn thành.".
" Phương diện an toàn không có vấn đề?" Mập mạp hai tay hợp thành chữ thập, tựa lưng vào ghế ngồi.
"Phi thuyền đã tiến vào không vực đường hàng không. Ngoại trừ Heidfeld thế thân chủ thần ra, ta tổng cộng bố trí ba mươi tám vạn điểm nhảy, " Tiểu Thí Hài nhàn nhạt nói: "Trên thế giới này, ngoại trừ cô ấy ra, không có bất luận một người nào có thể đi qua số liệu truy tung tìm được chủ thần.".
Mập mạp gật đầu, hắc một tiếng: "Thí Thí, ngươi nói cô ấy sẽ đến sao?".
Tiểu Thí Hài im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói: "Cô ấy đã tới!".
"Tới rồi?" Mập mạp bỗng nhiên đứng dậy.
"Phải, vài mấy giờ trước đó, ta đã thông qua thiên võng của hạm đội Phỉ Quân, trong tin tức điện tử của hạm đội quân tiên phong Tây Ước khi tiến vào Deseyker ngửi được mùi vị của cô ấy." Tiểu Thí Hài nói từng chữ, "Sẽ không sai, nhất định là cô ấy. Chúng ta là cùng loại, chỉ cần một chút là có thể nhận ra rõ ràng!".
...
...
Ngọn đèn phòng khách lờ mờ, tiếng TV giảm tới nhỏ nhất.
Phương Hương nằm nghiêng trên sô pha. Tóc dài màu đen buột cao lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn và bờ vai tinh xảo ưu nhã. Bộ ngực không có mặc "áo giáp" dán trên áo ngủ mỏng, hiện ra hình dạng mê người. Đường cong thân thể thoải mái phập phồng trong tia sáng lúc sáng lúc tối của TV tản ra một loại ý nhị thành thục Câu Hồn Đoạt Phách.
Đêm khuya yên tĩnh, ngay cả Helen về nhà muộn nhất cũng đã tắm rửa vào phòng.
Phương Hương xem TV, đôi mắt đẹp nhìn vào tia sáng trong màn hình, tựa như rất chuyên chú, tựa như lại có chút xuất thần.
Trong TV đang chiếu một bộ phim được quay vào thời hòa bình, diễn viên chính là hai vị minh tinh điện ảnh vô cùng nổi danh của liên bang Salerga.
Cả bộ phim đầy những hình ảnh mờ ảo, ánh mắt mờ ám câu hồn và ngực công mông thủ.
Lời thoại mang đầy tính nghệ thuật, hình ảnh chập chờn, khung cảnh mộng ảo mê ly và nam nhân vật chính cầm theo súng, mặc bộ quần áo cả người vết máu cùng với nữ nhân vật chính đi trên đường bừng tỉnh trong mộng độc thoại trong lòng, không một lúc nào không nỗ lực phác thảo một loại mê man và trụy lạc.
Nội dung phim rất đặc sắc. Đạo diễn, diễn viên, cảnh quay và âm nhạc đều làm cho người ta thán phục. Bộ phim này năm đó đã từng lấy được giải thưởng điện ảnh quốc tế. Không ít người bình luận khen ngợi tính chân thực của bộ phim khi tín ngưỡng của con người trong xã hội ấy đã thiếu mất tinh thần, là tác phẩm khó gặp.
Bất quá, Phương Hương thích, không quan hệ với triết lý khắc sâu đó.
Cô ấy thích tình yêu của hai diễn viên chính tinh thuần như nước lại đặc làm cho người ta say trong bể dục ái tình, thích nam nhân vật chính cầm theo súng đi trên đường, phía sau là xe cảnh sát gào thét, phía trước là hàng trăm kẻ địch. Cô ấy cũng thích nữ nhân vật chính bị kẹp giữa hai bên an tĩnh đợi người đàn ông của mình nghĩ cách cứu mình rồi thản nhiên rơi lệ, càng thích thành phố Salerga quen thuộc, phong cảnh mỹ lệ và đoàn người rộn ràng nhốn nháo trên đường phố.
Duy nhất không thích, cũng chỉ là bông hoa hồng trắng tượng trưng cho kết cục bi thương nhuộm dần máu tươi.
Trùng hợp mở đến kênh này, thì dừng lại, lẳng lặng xem. Bất quá, ánh mắt tuy rằng dừng trên màn hình, nhưng tâm tư của cô ấy lại hoàn toàn đặt ở cú điện thoại ngày hôm nay nhận được...
Điện thoại là một người trước đây cuồng nhiệt theo đuổi cô ấy gọi tới. Hắn tên là Albert, là một gã trung tướng khu canh gác của thủ đô Salerga, tiền nhiệm quan chỉ huy hạm đội thứ ba thủ đô.
Người này nhân phẩm không được tốt lắm. Tại thời đại của thượng tướng Tolstoi, hắn cũng là kẻ nửa vời điển hình. Lúc trước hắn đã từng là thủ trưởng của Phương Hương, vì truy cầu Phương Hương, đã làm tất cả chuyện tình theo người khác thấy là lãng mạn nhưng theo Phương Hương thấy lại là buồn nôn. Thậm chí từng dùng ngọn đèn hạm đội đánh ra biểu ngữ cầu yêu với Phương Hương.
Đối với cái này, Phương Hương đương nhiên là một mực từ chối.
Vốn dĩ, vị trung tướng này trong hàng trăm tướng quân của liên bang Salerga hầu như nhìn không thấy đầu, vĩnh viễn cũng không có khả năng cầu yêu thành công.
Nhưng thế sự khó liệu, Phương Hương nằm mơ cũng không ngờ rằng, là một người như thế, dĩ nhiên không lâu trước đó lợi dụng Tây Ước bị Phỉ Minh đuổi ra BlueStone tinh ra tay can thiệp nội chính Salerga, phát động một chính biến vô luận là tổ chức hay là kết quả có chút khó hiểu, một phát đem quốc hội chủ tịch mất đi Tây Ước ủng hộ đạp xuống đài, trở thành kẻ khống chế trên thực tế của liên bang Salerga!
Mà lần này, hắn trải qua liên quân bộ chỉ huy Phỉ Minh trung chuyển, gọi điện thoại tới mục đích chỉ có một. Đó chính là thỉnh cầu Phương Hương về nước gả cho hắn. Làm điều kiện trao đổi, hắn đem ra hết hạm đội chủ lực của liên bang Salerga, hiệp trợ Phỉ Minh tác chiến.
Có thể là bản năng nửa vời trời sinh. Phương Hương phải thừa nhận, Albert nắm thời cơ rất chuẩn.
Lúc này, vô luận đối với Tây Ước hay là đối với Phỉ Minh mà nói, thái độ của Salerga đều trở nên quan trọng dị thường. Nếu như đổi lại là những người khác, có thể sẽ không quyết định tiếp viện Phỉ Minh, thế nhưng đổi thành Albert... Vì chiếm được mình, hắn chuyện gì đều làm ra được!
Ánh mắt của Phương Hương, chớp động trong tia sáng màn hình. Những kẻ như vậy, mỗi một chút thay đổi của thế cục bọn họ đều thấy trong mắt. Cô ấy cũng biết, trận chiến tranh sắp xảy ra đối với Leray, đối với Phỉ Minh, đối với Salerga mà nói có ý nghĩa gì. Cũng biết mập mạp lúc này, đối mặt bao nhiêu áp lực.
Cô ấy không muốn tiếp thu cái giao dịch này. Thế nhưng, nếu như muốn vì cô độc quân đồng minh đông nam tăng một trợ lực thật lớn, muốn vì mập mạp chia sẻ một chút áp lực, muốn cho tổ quốc liên bang Salerga bởi vậy thoát khỏi khuất nhục và nhu nhược, một lần nữa thắng được thế giới tôn trọng, cô ấy phải lo lắng đề nghị của Albert.
Phía sau, truyền đến tiếng mở cửa.
Phương Hương quay đầu nhìn lại, thấy mập mạp đóng cửa lại, xoay người thay dép, hàm hậu cười cười với mình.
Khuôn mặt cười vui vẻ cũng không cách nào che giấu được sự mệt mỏi rã rời... ---
← Ch. 749 | Ch. 751 → |