Vay nóng Homecredit

Truyện:Nghĩa Hải Hào Tình - Chương 088

Nghĩa Hải Hào Tình
Trọn bộ 370 chương
Chương 088: Cút ra khỏi Thượng Hải
0.00
(0 votes)


Chương (1-370)

Siêu sale Shopee


Lúc Lý Dật rời khỏi Vĩnh Hòa hội sở, từ chỗ Trịnh Thiết Quân cầm một phần tư liệu ghi chép toàn bộ tin tức về việc Sơn Khẩu Tổ thành lập phân xã tại Thượng Hải.

Từ trong tư liệu Lý Dật biết được, người phụ trách Sơn Khẩu Tổ ở Thượng Hải là một người Nhật Bản tên là Biên Đằng Thắng, tại Thượng Hải ẩn núp ba năm, vẫn nỗ lực thành lập phân xã trong Thượng Hải, thế nhưng bị áp lực của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang nên chậm chạp còn chưa nổi lên mặt nước.

Trước đó không lâu, Biên Đằng Thắng để Trúc Liên Bang Trần Hạo Thiên lộ ra khỏi mặt nước, chỉ là muốn thử điểm mấu chốt của Tiêu Thanh Sơn.

Kết quả Lý Dật đứng ra giết chết Trần Hạo Thiên, đạt được hiệu quả rung núi chấn hổ, làm Biên Đằng Thắng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng buông tha cho kế hoạch lộ ra khỏi mặt nước.

Biên Đằng Thắng không muốn lộ mặt, thế nhưng Tiêu Thanh Sơn cũng tra được lên đầu của hắn, đồng thời sưu tập tất cả tư liệu liên quan tới hắn.

Trước khi Lý Dật rời đi, Trịnh Thiết Quân nói cho Lý Dật, dặn Lý Dật buổi tối dẫn người đến nơi đó xử lý chuyện này.

Vào buổi tối chín giờ, trời đã tối hẳn, Lý Dật lái chiếc Hummer của Trịnh Dũng Cương đi tới căn cứ của Sơn Khẩu Tổ tại Thượng Hải.

Vào sáng sớm, Dũng Cương mang theo Dương Phàm đến làm quen với tình hình hai địa bàn của hắn.

Dương Phàm làm việc vài năm trong dạ tổng hội, đối với khuôn sáo trong chỗ ăn chơi mười phần quen thuộc, làm việc cũng có chút thuận lợi, dùng cách nói của Trịnh Dũng Cương, Dương Phàm trời sinh là để quản lý những nơi ăn chơi này.

Dương Phàm thuận lợi tiếp nhận hai hội sở kia, lại thành thuộc, điều này làm cho Lý Dật nhiều ít có chút vui mừng.

Nguyên bản hắn đối với việc thiếu nghị lực của Dương Phàm còn có chút thất vọng. Thế nhưng trải qua một ngày đêm suy tư, hắn cũng đã nghĩ thật kỹ, với tính cách và thân thủ của Dương Phàm, có thể không cần tiến nhập vào hắc đạo cũng sẽ là một chuyện tốt.

Mà theo Lý Dật xem ra, Dương Phàm chỉ cần có cuộc sống hài lòng là được rồi, về phần làm gì cũng không trọng yếu!

Đi theo trước sau xe Hummer chính là bốn chiếc xe màu trắng mui kín, trong xe toàn bộ đều là tinh anh thuộc Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang. Cả đám người đều mang theo súng ống, đó là để phòng ngừa vạn nhất.

"Dật ca, một hồi chúng ta trực tiếp giết chết đám tạp chủng kia hay giết giết chết vài người để lại một ít làm bao cát?" Cũng giống như Trịnh Thiết Quân, Trịnh Dũng Cương đối với người Nhật Bản hận thấu xương.

Nghe Trịnh Dũng Cương vừa nói như thế, Lý Dật hiểu được, Trịnh Thiết Quân cũng không đem chuyện lúc sáng nói lại cho Trịnh Dũng Cương. Vì vậy nói: "Trước tiên khoan động thủ, cùng bọn họ đàm phán. Nếu như bọn họ không thức thời thì hãy động thủ."

"Đàm phán?" Trịnh Dũng Cương có chút phiền muộn nói: "Dật ca, đàm phán với người Nhật Bản chỉ là lãng phí nước bọt!"

"Dũng Cương, hiện tại Thượng Hải thậm chí toàn bộ thế cục của hắc đạo hai miền nam bắc cũng không ổn định, hiện nay Tiêu tiên sinh còn bị vây trong giai đoạn tẩy trắng, không thể tạo ra địch nhân cường đại, một hồi không thể xung động!" Trong lòng Lý Dật cười khổ, giọng nói cũng cực kỳ nghiêm khắc.

Thấy Lý Dật lộ ra biểu tình nghiêm túc, Dũng Cương bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, tôi nghe lời anh."

Bốn mươi phút sau, Lý Dật và bốn mươi tinh anh Mãnh Hổ Bang đi tới một tòa biệt thự cũng không có gì nổi bật nằm vùng ngoại ô Thượng Hải.

Xe của Dũng Cương vừa dừng lại thì đám tiểu đệ từ trong góc tối nhảy đi ra.

"Dật ca, Dũng Cương ca." Hai người đầu tiên cung kính hành lễ với Lý Dật và Trịnh Dũng Cương, sau đó hồi báo: "Bọn họ vẫn ở bên trong, tổng cộng là mười bốn người."

"Làm rất tốt." Lý Dật vỗ vỗ vai hai người, rõ ràng nhìn thấy được biểu tình kích động trên mặt hai người. Lý Dật cũng không nói thêm gì nữa với họ, mà là nhìn bốn mươi tinh anh của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang phía sau nói: "Các anh lưu lại ba mươi người vây quanh biệt thự, còn mười người khác đi theo tôi vào trong."

"Dật ca, chúng ta chỉ đi vào mười người có phải quá ít không?" Trịnh Dũng Cương thoáng có chút lo lắng.

Lý Dật tự tin cười, nói: "Dũng Cương, cậu cho rằng bọn họ dám hạ thủ đối với chúng ta sao?"

Nghe Lý Dật vừa nói như thế, Trịnh Dũng Cương bừng tỉnh hiểu ra!

Thượng Hải dù sao cũng là địa bàn của Tiêu Thanh Sơn, tuy rằng thế lực của Sơn Khẩu Tổ cường đại, thế nhưng tuyệt đối không dám ở phía sau động thủ, bằng không, dù bọn họ có mọc cánh cũng không trốn thoát khỏi Thượng Hải.

Nguyên lai, Lý Dật dự định chỉ cùng Trịnh Dũng Cương đi vào, nhưng lại sợ Trịnh Dũng Cương không khống chế được tâm tình mà động thủ, cho nên mới quyết định mang theo mười người đi vào.

Khi Lý Dật mang theo Trịnh Dũng Cương và mười tên tinh anh Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang đi tới cửa biệt thự, cánh cửa lớn liền mở rộng ra, hai gã người Nhật Bản thấp bé hướng Lý Dật cúc cung nói: "Lý tiên sinh, chào ngài, Biên Đằng tiên sinh chờ ngài đã lâu, xin đi theo chúng tôi."

Nghe được hai thành viên của Sơn Khẩu Tổ nói, sắc mặt Trịnh Dũng Cương khẽ biến!

Lần này bọn họ hành động ngoại trừ Lý Dật cùng Trịnh Dũng Cương và đám thủ hạ biết được, những người khác cũng không hay biết, người Nhật Bản làm sao mà biết được?

So sánh với Trịnh Dũng Cương mà nói, Lý Dật trấn định hơn rất nhiều, dù sao, Sơn Khẩu Tổ là hắc bang cường đại nhất Nhật Bản, hơn nữa còn dự mưu muốn ở trên Thượng Hải thành lập phân bộ đã không còn là chuyện một hai ngày, nếu như chút năng lực này cũng không có, như vậy sẽ không có tư cách ở tại Nhật Bản trở thành đệ nhất hắc bang.

"Các anh đều chờ bên ngoài, tôi và Dũng Cương đi vào." Lý Dật suy nghĩ một chút, quay lại nhìn đám tinh anh Thiên Tự Đầu ở phía sau dặn dò một câu, sau đó thâm ý nhìn Trịnh Dũng Cương, ý bảo hắn một hồi nữa không nên xung động.

Làm xong tất cả, Lý Dật nhìn hai gã thành viên Sơn Khẩu Tổ gật đầu.

Hai gã thành viên Sơn Khẩu Tổ nghe được Lý Dật nói, biểu tình hơi đổi, tựa hồ bọn họ thật không ngờ Lý Dật lại lớn mật như vậy.

Sau đó, dưới sự dẫn đường của hai gã thành viên Sơn Khẩu Tổ, Lý Dật và Trịnh Dũng Cương cùng đi vào biệt thự.

Có thể vì lý do không muốn làm người chú ý, biệt thự cũng không trồng hoa anh đào, hơn nữa biệt thự thoạt nhìn có chút cũ, tựa hồ có chút cổ xưa, đi trong biệt thự, Lý Dật phát hiện có mấy trạm gác ngầm, cũng không có lên tiếng.

Khác với bên ngoài biệt thự, thiết bị lắp đặt bên trong biệt thự thập phần xa xỉ, ngay giữa phòng khách được trải thảm lông dê màu trắng, một người Nhật Bản đang khoanh chân ngồi trên thảm, thấy Lý Dật và Trịnh Dũng Cương đi vào cửa, mỉm cười đứng lên.

Người Nhật Bản kia cũng không phải ai khác, chính là Biên Đằng Thắng.

"Lý tiên sinh, hoan nghênh quang lâm." Biên Đằng Thắng hướng Lý Dật cúc cung cười nói.

Thấy dáng dấp cười tủm tỉm của Biên Đằng Thắng, Dũng Cương tức giận nắm chặt tay, thế nhưng Lý Dật không lên tiếng, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà lông mày Lý Dật lại nhướng lên, hiển nhiên, hắn cũng không có nghĩ đến Biên Đằng Thắng thấy hắn đến, lại biểu hiện trấn định như vậy.

"Thoạt nhìn, ông cũng đã đợi thật lâu." Lý Dật nhàn nhạt trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt Biên Đằng Thắng.

Ánh mắt Lý Dật rất bình tĩnh, nhưng làm cho Biên Đằng Thắng có một loại cảm giác khó chịu, hắn cùng Lý Dật nhìn nhau khoảng hai giây, liền vô ý thức dời ánh mắt đưa tay thỉnh mời: "Mời Lý tiên sinh hai vị ngồi xuống nói chuyện."

Dứt lời, hắn vỗ nhẹ hai cái.

Hắn vỗ tay một cái, bình phòng phía tây phòng khách nhất thời bị người đẩy ra, sáu nữ nhân mặc kimono cúi người xếp thành một hàng từ trong đi ra, trong tay mỗi nàng đều cầm một cái khay có rượu và ly rượu, còn có một ít điểm tâm.

Không đợi Biên Đằng Thắng lên tiếng, một nữ nhân Nhật Bản cung kính đặt hai ly rượu trước mặt Lý Dật và Trịnh Dũng Cương, sau đó khom lưng đứng ở phía sau hai người.

"Mẹ nó, chúng ta không phải đến đây uống rượu!" Thấy trận thế này, Trịnh Dũng Cương rốt cục nhịn không được nữa, mở miệng chửi thề.

Lý Dật vỗ nhẹ lên vai Trịnh Dũng Cương, nói: "Nếu Biên tiên sinh hiếu khách như vậy, chúng tôi cũng không ngại uống vài chén."

Nghe được lời nói ôn hòa của Lý Dật, khóe mắt Biên Đằng Thắng hơi giật lên một chút, trong lòng có loại trực giác nói cho hắn, nếu như hắn không cấp cho người thanh niên ngồi trước mặt này một câu giải thích thỏa mãn thì hạ tràng của hắn sẽ rất thảm.

Sau khi Lý Dật lên tiếng, Trịnh Dũng Cương cũng không nói gì nữa, chỉ sầm mặt, dáng dấp như muốn ăn thịt người, sợ đến mức hai nữ nhân Nhật Bản run cả thân thể.

Mà Lý Dật lại không chút hoang mang cầm lấy ly rượu, uống cạn sạch sẽ, sau đó buông chén, nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: "Biên tiên sinh, rượu cũng đã uống, hiện tại nên nói chuyện chính sự. Còn nữa, lúc nói chuyện chính sự, ta không hi vọng có các nàng ở đây."

"Các cô lui xuống đi!" Biên Đằng Thắng ra lệnh một tiếng, trong lòng cũng buồn bực, hắn vốn biết, Lý Dật từng cùng một nữ nhân Nhật Bản tên Anh Tử ngủ cả một đêm tại Trân Châu Cảng hội sở.

Mắt thấy sáu nữ nhân Nhật Bản đã lui xuống, Biên Đằng Thắng mới nói: "Lý tiên sinh, nếu như có thể, mời chuyển cáo Tiêu tiên sinh, Sơn Khẩu Tổ chúng tôi cũng không có ác ý, chỉ là muốn cùng Tiêu tiên sinh kết giao bằng hữu."

"Có cách kết giao bằng hữu như các vị sao?" Lý Dật cười lạnh một tiếng, nói: "Các vị đã có thành ý như vậy, thì ông trở lại nói cho lão đại của ông, Mãnh Hổ Bang chúng ta muốn đến Tokyo tại Nhật Bản phát triển phân xã, ông xem thế nào?"

Lý Dật nói làm sắc mặt Biên Đằng Thắng hơi đổi, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ mỉm cười như cũ: "Lý tiên sinh, theo tôi được biết, quý bang cũng không có buôn bán xe lậu, Sơn Khẩu Tổ chúng ta đến Thượng Hải phát triển phân xã cũng không có dự định tranh giành cướp đoạt sự buôn bán gì của Tiêu tiên sinh, càng không nghĩ qua muốn đoạt địa bàn gì, chỉ là muốn làm buôn bán buôn lậu xe hơi mà thôi. Đương nhiên, để biểu đạt lòng kính ý của chúng ta đối với Tiêu tiên sinh, chúng ta có thể xuất ra một phần lợi nhuận."

"Chúng ta không cùng người Nhật Bản hợp tác!" Lúc này đây mở miệng cũng không phải Lý Dật, mà là Trịnh Dũng Cương, vẻ mặt của hắn cũng không còn là phẫn nộ, mà lại thập phần âm lãnh.

Trịnh Dũng Cương nói làm Biên Đằng Thắng nhiều ít có chút bất mãn, bất quá hắn vẫn không hề tức giận, vẫn là dáng dấp cười ha hả: "Vị này chính là Trịnh tiên sinh phải không? Tôi biết, tổ tông của chúng tôi từng làm ra chuyện có lỗi với người Trung Quốc, thế nhưng, đây đều là lịch sử, không quan hệ gì đến chúng tôi. Mặt khác, ngài có thể không biết, lợi nhuận buôn lậu xe hơi rất lớn, đây là một mối làm ăn lớn."

Thấy biểu hiện của Biên Đằng Thắng, nghe được Biên Đằng Thắng nói, Lý Dật phải thừa nhận, nam nhân thấp bé trước mắt này không giống tầm thường.

"Con mẹ nó ai nói lịch sử không quan hệ đến chúng ta? Lão tử nếu như hãm hiếp bà nội của ngươi, giết ông nội ngươi, ngươi có phải cũng cười nói với lão tử, lịch sử không quan hệ gì với chúng ta?" Trịnh Dũng Cương lạnh lùng nói: "Huống chi đến bây giờ, con mẹ nó người Nhật Bản các ngươi cũng không chịu thừa nhận lịch sử, còn nói cuộc đại tàn sát tại Nam Kinh chỉ là một hồi chiến dịch, con mẹ nó các ngươi thật là đủ vô sỉ!"

Lúc này đây, Biên Đằng Thắng rốt cục có chút ngồi không yên, sắc mặt hắn có chút xấu xí: "Trịnh tiên sinh, những chuyện này là do các chính khách mới quan tâm, tôi nghĩ, chúng ta chỉ nên nói chuyện làm ăn buôn bán mà thôi."

"Sinh ý có thể thương lượng, hợp tác cũng có thể tiến hành." Lý Dật đứng dậy, như cười như không nói: "Nhưng, điều kiện quan trọng là, chúng ta thu chín thành lợi nhuận, hơn nữa các ngươi ngoại trừ những gì liên quan tới sinh ý cần thiết, không được tùy ý phái người đến Thượng Hải, càng không được phái người đến Thượng Hải thành lập phân xã."

Nói đến đây, Lý Dật dừng lại một chút, lạnh lùng nói: "Nếu như các ngươi nghĩ không thể hợp tác, như vậy, thỉnh mang theo người của ngươi cút ra khỏi Thượng Hải, kỳ hạn là hai ngày."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-370)