Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1147

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1147: Ba đại nội gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Thần thức từng vị từng vị Đại Đế phong tỏa sáu người bọn họ, đối diện với tinh thần mênh mông bát ngát của tồn tại Đế cấp, bọn họ giống như một chiếc thuyền nhỏ trong biển rộng mênh mông vậy, nói lật liền lật.

Đột nhiên, thần thức của Chung Nhạc kịch liệt va chạm với đạo tinh thần Đại Đế phóng vọt về phía hắn:

- Thần thức Đế cấp thì có làm sao? Không đích thân tới đây, kẻ nào cũng không thể chưởng khống sinh tử của ta!

Không gian bốn phía Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên lay động, phảng phất như sâu bên trong không gian có một đại vật khổng lồ đang ẩn nấp, hiện tại muốn thuận theo thần thức của hắn chạy tới, tiến vào thế giới hiện thực.

Đó là tinh thần Đại Đế bắt lấy thần thức của Chung Nhạc, muốn tìm hiểu nguồn gốc, tìm được chân thân của hắn.

Ông!

Sau đầu Chung Nhạc xuất hiện từng đạo từng đạo quang luân, giống như từng đạo từng đạo đao nhận hình thái viên hoàn, liên tục cắt tới. Bảy đạo quang luân xoay tròn, chặt đứt tinh thần của vị Đại Đế kia.

Bất quá, tinh thần lực của vị tồn tại Đế cấp này vô cùng khủng bố, tinh thần sau khi chặt đứt liền lập tức liên tiếp lại, cuộn trào mãnh liệt đè xuống. Bất Diệt Thần Thức của Chung Nhạc nhất thời bị nghiền ép tới cơ hồ vỡ vụn, đại não hắn cơ hồ sắp sửa bị tinh thần của vị Đại Đế này xâm nhập vào.

- Lợi hại! Tinh thần của tồn tại Đế cấp quả thật cường đại tới không thể tin nổi! Bất quá, ta cũng không kém! Không Gian Luân Hồi!

Đạo luân thứ bảy sau đầu Chung Nhạc xoay tròn, không gian trùng điệp mở ra, dịch chuyển tinh thần vị Đại Đế này ra ngoài. Cách Thiên Dực Cổ Thuyền một quãng xa xa, một khỏa Thái Dương đột nhiên chia năm xẻ bảy, chính là Chung Nhạc đã dịch chuyển tinh thần của vị Đại Đế kia vào trong khỏa Thái Dương kia, đạo tinh thần mạnh mẽ khủng bố đó đã hủy diệt nó.

Không gian quanh người hắn vẫn đang không ngừng mở rộng, tầng tầng lớp lớp, nhiễu loạn tinh thần đang oanh tới của vị Đại Đế kia.

o0o

Cùng lúc đó, trong Thánh địa Trung Ương thị, Tử Quang Quân Vương cũng đang tao ngộ hiểm cảnh. Hắn mặc dù là Tạo Vật Chủ đỉnh cao, nhưng đối mặt với tinh thần của Đại Đế vẫn còn xa xa không đủ nhìn.

- Đế Tu La!

Tử Quang Quân Vương quát khẽ một tiếng. Đế Tu La sau lưng hắn lập tức tiến về phía trước một bước, một cỗ thần thức khủng bố tuôn trào ra, mãnh liệt va chạm với cỗ tinh thần của vị Đại Đế đang vọt tới kia.

- Cao thủ!

Sâu bên trong không gian truyền tới một đạo thanh âm vang vọng.

Thần thức của Đế Tu La chấn động, dự định thuận theo đạo tinh thần Đại Đế đang lùi về kia truy kích tới, Tử Quang Quân Vương vội vàng nói:

- Không cần đuổi theo! Đuổi theo chỉ là vô duyên vô cớ tạo ra cho chúng ta thêm một đối thủ cường đại mà thôi!

Đế Tu La thu hồi thần thức, vẫn như cũ đứng sau lưng hắn, không nói lời nào.

o0o

Trong Thiên Đình, đám người Thiên Ti nương nương, Mặc Ẩn, Phong Vô Kỵ và Vân Quyển Thư cũng đều đang tao ngộ hiểm cảnh, bị tinh thần của bốn vị Đại Đế truy tìm tới vị trí chân thân của bọn họ, trực tiếp trấn áp xuống, công kích vào trong đại não bọn họ.

Khuôn mặt Phong Vô Kỵ có chút vặn vẹo, mi tâm thì lại tỏa sáng. Trong mi tâm hắn cất chứa thần thông bảo mệnh của rất nhiều tồn tại cường đại, nếu gặp tình huống nguy hiểm, tinh thần của Đại Đế muốn phá hủy đại não của hắn, đám thần thông bảo mệnh này sẽ liền bạo phát.

- Không cần kinh hoảng! Nơi này là Thiên Đình, địa phương Thiên Đế cư trú, không phải là nơi bọn họ có thể càn rỡ địa!

Sắc mặt Vân Quyển Thư bất biến, tế khởi Lục Đạo Thiên Thư. Chỉ thấy quyển Thiên thư này càng lúc càng lớn, Thần quang từ trong sách dâng trào ra, chiếu rọi về phía Thiên Đình. Chỉ nghe thanh âm ông ông vang lên liên miên không dứt, sau đầu ức vạn Thiên binh Thiên tướng trong Thiên Đình không tự chủ được hiện ra Ngũ Đạo Luân Hồi cùng Lục Đạo Luân Hồi, bị quyển Thiên thư này nhất thống lại.

Tinh thần của bốn vị Đại Đế kia oanh kích xuống, bị tinh thần của ức vạn Thần Ma ngăn cản, phát ra bốn tiếng nổ vang chấn động. Tiếp theo, sâu bên trong không gian truyền tới bốn tiếng kêu đau đớn. Bốn vị Đại Đế kia không chiếm được bất cứ tiện nghi gì. Tinh thần bọn họ oanh tới phảng phất như oanh kích lên trên tường đồng vách sắt vậy, bị mạnh mẽ bắn ngược trở về, ngược lại khiến cho tinh thần của chính mình bị chấn động.

Vân Quyển Thư phất ống tay áo một cái, Lục Đạo Thiên Thư trên không trung càng ngày càng nhỏ, biến thành một mảnh thẻ tre được hắn nâng trong tay. Đám quang luân sau đầu ức vạn Thần Ma trong Thiên Đình lần lượt tắt đi, biến mất không thấy đâu nữa, từng người từng người kinh nghi bất định.

Phong Vô Kỵ nhìn về phía Lục Đạo Thiên Thư, ánh mắt chớp động, mỉm cười nói:

- Đúng là một kiện bảo bối tốt! Vân sư huynh, có thể cho ta xem kiện bảo vật này một chút không?

Vân Quyển Thư tiện tay đưa Lục Đạo Thiên Thư cho hắn, nửa cười nửa không nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, quyển sách này ngươi căn bản không dùng được!

Phong Vô Kỵ thử thôi động Lục Đạo Thiên Thư, nhưng nửa điểm uy năng cũng đều không thể phát huy ra. Hắn mở quyển Thiên thư ra, chỉ thấy văn tự trong đó vừa giống như giun lại giống như nòng nọc, một chữ cũng không nhận ra. Hắn cố gắng ghi nhớ vài chữ văn tự trong sách, lại khiến cho đầu óc hắn trở nên choáng váng, có cảm giác muốn nôn mửa, trong lòng không khỏi hoảng sợ, vội vàng trả Lục Đạo Thiên Thư lại cho Vân Quyển Thư.

Vân Quyển Thư thu hồi Lục Đạo Thiên Thư, biến nó thành một mảnh thẻ tre, cất vào trong Bí cảnh Lục Đạo của chính mình, nói:

- Trước mắt chúng ta có hai con đường có thể đi! Một là đi tới Vũ trụ Cổ lão, truy sát Dịch tiên sinh, diệt trừ hắn, hai là tấn công Trung Ương thị. Lực lượng mạnh nhất trong Tiên Thiên Cung đều đã đánh xuống Vũ trụ Cổ lão cả rồi, là thời cơ tốt để chúng ta nhân cơ hội diệt trừ Tiên Thiên Cung, Trung Ương thị và Trường Sinh thị! Ta kiến nghị tuyển chọn con đường thứ hai!

Mặc Ẩn cười nói:

- Tử Quang vẫn luôn khoác lác nói chính mình là Trí tuệ nhập Đạo, hiện tại chúng ta sẽ có thể lĩnh giáo hắn một phen rồi!

Thiên Ti nương nương nói:

- Vô Kỵ tiên sinh cho rằng chúng ta nên tuyển chọn con đường nào?

Phong Vô Kỵ có lòng muốn đuổi theo truy sát Chung Nhạc. Bất quá, Vân Quyển Thư nói quả thật cũng rất có lý, hắn thật sự không phản bác được, chỉ đành nói:

- Không bằng đồng thời tiến hành cả hai con đường? Một đường truy sát Dịch Quân Vương, một đường tấn công Trường Sinh thị? Không làm phiền ba vị, bản thân ta có mấy vị hảo hữu, có thể mời bọn họ tới, chặn giết Dịch Quân Vương tại giữa đường!

- Thuyền của Dịch Quân Vương rất nhanh, ngươi có thủ đoạn thần thông gì có thể chặn đường được hắn?

Ánh mắt Mặc Ẩn chớp động, mỉm cười nói:

- Hơn nữa, bản lĩnh của hắn phi phàm, dưới trướng có mấy tôn Đế Quân Nhân Tộc, Tạo Vật Chủ cũng không phải số ít, đều là Dã Man Nhân Tộc, chiến lực cường hoành. Hảo hữu của ngươi có phải là đối thủ của bọn họ không?

Phong Vô Kỵ cười hắc hắc, nói:

- Các ngươi yên tâm! Những hảo hữu này của ta đều là Tiên Thiên Thần Ma, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, bản lĩnh phi phàm. Hơn nữa, ta cũng có chút quan hệ với các đệ tử của Tà Đế, Thần Đế và Ma Đế. Chỉ cần tới Vũ trụ Cổ lão, ta sẽ có thể thuyết phục bọn họ tương trợ!

Vân Quyển Thư, Thiên Ti nương nương và Mặc Ẩn liếc nhìn nhau một cái, trong lòng không khỏi rung động.

Bộ dạng Phong Vô Kỵ dương dương đắc ý, trong lòng thầm nghĩ:

- Bản lĩnh của ba người này mặc dù không tệ, nhưng vẫn không so sánh được bằng hữu của ta nhiều!

Hắn lập tức kêu bạn gọi bè các nơi. Cũng không lâu lắm, hai mươi bốn tôn Tiên Thiên Thần Ma nhận tin chạy tới, chính là đám người La lão. Đại đa số đều là Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ, còn có hai tôn Đế Quân nữa.

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Chờ một chút a! Ta vẫn còn một vị hảo hữu nữa chưa tới!

*****

Lại qua một hồi, chỉ thấy một vị Ma Thần Đế Quân yêu diễm tà mị tới đây, chính là Vũ Đô Lang, mỉm cười nói:

- Vô Kỵ tiên sinh, truy sát Lê Dương Thần Quân, há có thể thiếu được ta?

Phong Vô Kỵ đang muốn dẫn người rời đi, đã thấy ba vị Đại Đế Đế Hậu, Thanh Hà Đế và Kim Thiên Đế trở về Thiên Đình. Đế Hậu gọi Phong Vô Kỵ tới, nói:

- Vô Kỵ tiên sinh đi truy sát Dịch tặc, việc này rất tốt! Bất quá, Dịch tặc cực kỳ giảo hoạt, ta sợ ngươi không lưu nổi hắn. Trẫm ban cho ngươi ba đạo thần thông, ngươi dùng ba đạo thần thông này tru diệt hắn!

Dứt lời, Đế Hậu nương nương liên tục bắn ra ba mũi tên. Ba đạo quang tiễn chui vào mi tâm Phong Vô Kỵ, biến mất không thấy đâu nữa.

Trong lòng Phong Vô Kỵ đại hỉ, vội vàng khấu tạ. Thanh Hà Đế lấy ra một chiếc thuyền nhỏ, mỉm cười nói:

- Đây là Thanh Hà Chu, chính là bảo vật do ta luyện thành, mặc dù không có bao nhiêu không gian, nhưng tốc độ rất nhanh, liền tặng cho Vô Kỵ tiên sinh, chúc tiên sinh kỳ khai đắc thắng, giết chết Dịch tặc!

Bàn tay Kim Thiên Đế khẽ lật, trong lòng bàn tay xuất hiện một nhánh cây, trên nhánh cây treo chín đóa hoa ngô đồng, mỉm cười nói:

- Đây là cành ngô đồng trên Ngô Đồng Thụ trong Hoang vực Thiên Hỏa, chính là bảo vật do sư tôn Phượng Thiên Nguyên Quân ta ban cho ta. Trong chín đóa hoa ngô đồng trên đó đều ẩn chứa Niết Bàn Thiên Hỏa, có uy năng cực lớn, có thể thiêu hủy Đế binh. Hôm nay ta cho Vô Kỵ tiên sinh mượn, dùng để giết chết Dịch tặc!

Phong Vô Kỵ thu hồi hai kiện bảo vật, không ngừng khấu tạ. Hắn lập tức tế khởi Thanh Hà Chu, hai mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma leo lên chiếc thuyền nhỏ. Đám người thôi động Thanh Hà Chu, chỉ thấy một dòng Thanh Hà hạo hạo đãng đãng xuyên suốt thiên không, chiếc thuyền nhỏ theo gió vượt sóng viễn độn bỏ đi.

- Đúng là bảo bối tốt!

Phong Vô Kỵ không khỏi tán thán, bộ dáng hăng hái bừng bừng, cười hắc hắc, nói:

- Đã có những bảo bối này, ta còn lý do gì sợ hãi Dịch tiên sinh nữa chứ?

o0o

Nửa năm sau, Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào Vũ trụ Cổ lão, chỉ thấy Thần Thành thứ chín trống trống trải trải, không có Thần Ma Thiên Đình đồn trú, chỉ có một đám yêu ma quỷ quái chiếm đóng nơi đó, kêu gào muốn thu tiền qua đường, cầm đầu chính là một gã Yêu Hoàng.

Phù Lê trực tiếp xuất thủ, bắt giữ gã Yêu Hoàng kia, ném xuống trước mặt Chung Nhạc.

Gã Yêu Hoàng kia căng căng thẳng thẳng, không ngừng dập đầu van xin. Chung Nhạc phất tay, nói:

- Đứng lên đi! Ta hỏi ngươi, Thần Ma trấn thủ Thần Thành thứ chín đâu hết cả rồi?

- Chạy mất rồi!

Gã Yêu Hoàng kia nơm nớp lo sợ, cười bồi nói:

- Nghe nói là lão bà nương Đế Hậu kia giết chết Đế Minh Thiên Đế, tự mình lên làm Thiên Đế. Đám Thần Ma trong Thần Thành thứ chín kia nghe được tin tức, không muốn hiệu lực cho Đế Hậu, cho nên toàn bộ đều bỏ chạy hết cả rồi. Vị đại lão gia này, chúng ta ở nơi này chỉ là kiếm chút cơm thừa canh cặn, đòi chút tiền qua đường kiếm ăn qua ngày mà thôi, mong đại lão gia tha mạng!

- Các ngươi đi đi! Đừng lưu lại Thần Thành thứ chín nữa!

Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền rời đi, nói:

- Sau khi ta đi rồi, sẽ có một đám hung thần ác sát tới đây. Ta không giết các ngươi, nhưng bọn họ thì chưa chắc! Các ngươi lưu lại chỗ này chính là chịu chết!

Gã Yêu Hoàng kia khom người cung kính tiễn hắn đi xa, thở phào nhẹ nhõm, cười hắc hắc, nói:

- Nơi này có rất nhiều dầu mỡ, há có thể nói đi là đi? Đoán chừng hắn chỉ là hù dọa chúng ta mà thôi...

Đột nhiên, quang mang trong Trận đài Truyền tống chợt phun trào, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện trong Trận đài, trên chiếc thuyền nhỏ chở theo một đám Tiên Thiên Thần Ma.

- Thiên Đình tuy tốt, nhưng đã lâu không được khoái hoạt rồi! Vẫn là khoảng thời gian vô pháp vô thiên tại Vũ trụ Cổ lão càng khoái hoạt hơn!

Ánh mắt Vũ Đô Lang quét về phía đám yêu ma quỷ quái trong Thần Thành thứ chín kia, nhãn tình sáng lên, cười hắc hắc, nói:

- Thật nhiều thức ăn a! Có thể ăn thống khoái rồi!

Lúc này gã Yêu Hoàng kia mới biết không ổn, đang muốn chạy trốn, nào ngờ Vũ Đô Lang đã vươn bàn tay bắt tới, chụp lấy hắn nhét vào trong miệng, nhai răng rắc vang dội, khóe miệng chảy ra máu tươi giàn giụa.

- Vũ Đô Lang, đừng lề mề nữa! Chúng ta đi mau a!

La lão khẽ nhíu mày, thúc giục nói.

Vũ Đô Lang mở ra cái miệng to như chậu máu, hút dài một cái. Đám Yêu Thần, Ma Thần trong Thần Thành thứ chín kia khoa tay múa chân, không tự chủ được bay lên, nhao nhao rơi vào trong miệng hắn.

Vũ Đô Lang một ngụm nuốt trọn mấy vạn yêu ma quỷ quái, ăn đến toàn bộ tòa Thần Thành thứ chín biến thành một mảnh đất trống, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, cười hắc hắc, nói:

- Các vị, ta chính là địa đầu xà của Vũ trụ Cổ lão, cực kỳ quen thuộc Vũ trụ Cổ lão. Ta cũng quen biết không ít Tiên Thiên Ma Thần, có thể mời tới, cùng nhau đối phó Lê Dương Thần Quân!

Trong lòng Phong Vô Kỵ đại hỉ, mỉm cười nói:

- Ta lại liên lạc với môn hạ của Tà Đế, Ma Đế và Thần Đế, mời thêm một số cao thủ nữa tới đây tương trợ, đảm bảo Dịch tặc sẽ chết không có chỗ chôn!

o0o

Mà vào lúc này, trong Thiên Đình, Đế Hậu nương nương bổ nhiệm Mặc Ẩn làm Thống soái Tam quân, chưởng quản đại quân Thiên Đình, Thanh Hà thị và Kim Thiên thị. Thiên Ti nương nương và Vân Quyển Thư làm Hữu Quân sư và Tả Quân sư, bắt buộc bọn họ tức khắc tiến công Trung Ương thị.

Ba người chưởng quản binh quyền, điều động đại quân Thiên Đình, Thanh Hà thị, Kim Thiên thị, lại thống suất đại quân của các tộc hàng phục Đế Hậu, hạo hạo đãng đãng, đi tới Đế tinh.

- Ta luôn cảm thấy chúng ta có chút không quá phúc hậu a!

Mặc Ẩn lẩm bẩm:

- Đế Hậu thật đúng là xui xẻo! Nàng giao toàn bộ binh quyền cho chúng ta, sao có thể không bại được? Cả ba chúng ta đều là nội gian...

Bộ dáng Vân Quyển Thư lười biếng, nhàn nhạt nói:

- Sai rồi! Chúng ta cũng không phải là nội gian!

Thiên Ti nương nương có chút không hiểu, tò mò nhìn hắn, mỉm cười hỏi:

- Sao phu quân lại nói chúng ta không phải là nội gian? Có thuyết pháp gì?

Vân Quyển Thư mỉm cười, nói:

- Chúng ta vẫn sẽ dốc hết khả năng làm việc cho Đế Hậu, sao lại nói là nội gian? Chúng ta chỉ là muốn tận lực kéo dài trận tranh đoạt Đế vị này mà thôi. Bất quá...

Trong mắt hắn lóe lên tinh quang, trầm giọng nói:

- Tử Quang Quân Vương là một đại họa, nhất định phải diệt trừ! Nếu thật sự để cho hắn Trí tuệ nhập Đạo, chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn, ngay cả Dịch Quân Vương cũng không phải là đối thủ của hắn!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)