Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1166

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1166: Cực Lạc Thiên Vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Thanh Hà Chu nhanh chóng chạy tới. Phía trước, càng nhiều Thực Duyệt Ma hơn nhao nhao bay lên. Chung Nhạc dùng Tam Mục Thiên Đồng nhìn lại, chỉ thấy con đường phía trước thoáng cái đã trống trải một tảng lớn, trong lòng không khỏi đại hỉ, vội vàng nói:

- Vũ sư huynh, chúng ta nhanh chóng đi xuyên qua!

Hai người lập tức phát lực phóng chạy như điên, nhanh chóng chạy về phía trước. Bất quá, tốc độ của bọn họ quá nhanh, khiến cho bọn họ không kịp tránh né từng bức từng bức hình ảnh đập mặt mà tới. Địa phương hai người xông qua, cũng đâm đầu xuyên qua từng bức từng bức hình ảnh. Vô số tin tức hỗn tạp nhất thời ào ào xuất hiện, giống như đã trải qua một đời lại một đời trong hồng trần, khiến cho ký ức của chính mình bắt đầu hỗn loạn.

Đây chính là hung hiểm lớn nhất!

Thần Ma cũng là Luyện Khí Sĩ, tu luyện là rèn luyện đạo tâm của chính mình. Mà trải qua hồng trần càng nhiều, tuế nguyệt càng dài, lại càng dễ dàng khiến cho đạo tâm bị long đong, nhất định phải tẩy đi bụi bậm trên đạo tâm, mới có thể khiến cho đạo tâm của chính mình càng ngày càng tinh thuần, tu vi thực lực cũng sẽ càng tinh dũng mãnh tiến.

Bọn họ chạy xuyên qua từng bức từng bức hình ảnh, tương đương với đã trải qua cả đời của chủ nhân hình ảnh. Mà những hình ảnh ở nơi này thật sự rất nhiều, rất dễ dàng sẽ khiến cho đạo tâm của chính mình mê thất.

Nếu xuyên qua một bức hình ảnh là trải qua thời gian năm mươi năm, tốc độ của bọn họ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua ngàn vạn bức hình ảnh, tương đương với trong nháy mắt đã xuyên qua năm ức năm, trải qua ngàn vạn lần Luân Hồi, ảnh hưởng đối với đạo tâm của chính mình cực lớn, có thể nói là dùng thời gian đi ăn mòn đạo tâm của chính mình.

Bất quá, đây cũng là một trận ma luyện đối với đạo tâm. Nếu có thể không bị hồng trần sầu loạn ảnh hưởng tới đạo tâm của chính mình, như vậy sự vững chắc của đạo tâm cũng sẽ đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi.

Hồn Đôn Vũ thôi động đạo tâm Hỗn Độn của chính mình, mà Chung Nhạc thì tay bắt Tuyên Cổ Bất Động Ấn, đối kháng sự tập kích của thời gian đối với đạo tâm. Đạo tâm Hỗn Độn của Hỗn Độn thị đối phó tình hình trước mắt chính là đơn giản nhất. Hết thảy sự quấy nhiễu đối với đạo tâm đều quay về Hỗn Độn, công pháp tổ truyền của Hồn Đôn Vũ ở nơi này có thể nói là đại phóng dị thải.

Mà Tuyên Cổ Bất Động Ấn do Đế tử Phục Thương truyền thụ cho Chung Nhạc ở nơi này cũng cực kỳ hữu dụng. Trải qua thời gian ma luyện càng nhiều, Tuyên Cổ Bất Động Ấn lại càng lúc càng ma luyện đạo tâm càng ngày càng vững chắc hơn.

Hai người chạy càng lúc càng nhanh, mắt thấy đã sắp sửa xuyên qua phạm vi của đàn dê Thực Duyệt Ma này. Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc đại chấn, bỗng nhiên dừng bước lại, dừng lại trong một bức hình ảnh.

Hồn Đôn Vũ lập tức theo hắn dừng lại, gấp gáp thúc giục:

- Dịch tiên sinh, không thể dừng lại! Đám Thực Duyệt Ma kia không đuổi kịp Thanh Hà Chu sẽ liền xuống đây, sẽ lập tức phát hiện ra chúng ta!

Chung Nhạc vẫn như cũ trầm tịch trong bức hình ảnh kia, phảng phất như đã ngây dại vậy.

Bức hình ảnh này là ký ức một đời ngắn ngủi của một nàng thiếu nữ. Nàng xuất thân từ Thủy Đồ thị Kiếm Môn Đại Hoang, là hậu nhân của danh môn vọng tộc. Đó là ký ức của Thủy Thanh Nghiên!

Chung Nhạc nhìn thấy chính mình đã biến thành Thủy Thanh Nghiên, đã trải qua cả đời của nàng thiếu nữ này. Khoảnh khắc này là nàng thiếu nữ vẫn còn ngây thơ, trong lúc hồ đồ, kết bạn với một đám tộc nhân cùng nhau đi tới Kiếm Môn.

Đám người bọn nàng đã không may gặp phải bầy thú bạo loạn. Rất nhiều tộc nhân trẻ tuổi trong tộc đã chết trong bầy thú, những người còn lại cũng đã bị bầy thú tách ra. Bản thân nàng tràn ngập nguy cơ. Nhưng vào lúc này, một gã thiếu niên đã từ xa giết tới, liều mạng bảo hộ nàng, đẩy lùi từng con từng con mãnh thú.

Chung Nhạc đã nhìn thấy rõ ràng một màn gã thiếu niên kia trong bầy thú liều mạng bảo vệ nàng, cảm giác được trong lòng chính mình nảy sinh ái mộ, loại ái mộ đó đã khiến cho tâm linh của nàng ấm áp.

Gã thiếu niên đã cứu Thủy Thanh Nghiên kia, chính là bản thân Chung Nhạc.

- Sư huynh!

Ánh mắt của nàng chưa bao giờ rời khỏi thân ảnh gã thiếu niên kia, dù cho đã tới Kiếm Môn.

Đó là quãng thời gian vui sướng nhất trong cả cuộc đời nàng. Các loại tiểu tâm tư thiếu nữ nhộn nhạo giống như một con sông nhỏ vậy, có cao có thấp, có lên có xuống, có mỉm cười ngây ngốc một mình, có u buồn sầu khổ như gió thu...

Mà hết thảy những cái này, lại hoàn toàn bị chặt đứt sau khi Thiên Tượng Lão Mẫu phục sinh.

- Dịch tiên sinh, đi nhanh a!

Hồn Đôn Vũ lớn tiếng nói, ngữ khí gấp gáp vạn phần. Đám Thực Duyệt Ma cuồn cuộn trên không trung kia đã bỏ qua Thanh Hà Chu, chuẩn bị rơi xuống đây.

- Thủy sư muội, ngươi vẫn chưa Luân Hồi sao?

Chung Nhạc lẩm bẩm:

- Ngươi không có Luân Hồi! Không có! Thế gian này căn bản không có Luân Hồi chân chính! Không có a!

Hồn Đôn Vũ vội vàng kéo lấy tay của hắn, ra sức kéo về phía trước, lo lắng nói:

- Đi mau a! Chúng ta sắp bị phát hiện rồi!

Nhưng hắn căn bản không kéo Chung Nhạc nhúc nhích được chút nào. Hồn Đôn Vũ không khỏi sợ hãi, quát lớn:

- Dịch tiên sinh, đạo tâm của ngươi đã bị mê muội rồi! Đã trải qua ức vạn năm, đạo tâm của ngươi đã không chịu nổi thời gian xâm thực, mục nát rồi sao?

- Không có!

Chung Nhạc từ trong hình ảnh ngắn ngủi cả đời của Thủy Thanh Nghiên đi ra, ngắm nhìn bức hình ảnh ký ức của nàng thiếu nữ này, lắc lắc đầu:

- Đạo tâm ta không có bị mê thất, mục nát! Ta chỉ là đang suy nghĩ, cái thế giới này căn bản chưa từng tồn tại qua Luân Hồi! Nàng vẫn còn đang ở nơi này. Ta đột nhiên minh bạch, vì sao Phục Mân Đạo Tôn lại muốn nhất thống Đại Luân Hồi trong toàn thể vũ trụ rồi!

- Đi mau a!

Hồn Đôn Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đám Thực Duyệt Ma đang hạ xuống kia, cả giận nói:

- Còn không đi nữa, sợ rằng chúng ta liền sẽ luân hãm ở trong này rồi!

Chung Nhạc vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trong bức hình ảnh kia, thấp giọng nói:

- Nàng hẳn không nên vứt đi những vui sướng trong ký ức nàng! Hẳn không nên...

Hồn Đôn Vũ nhất thời giận dữ, tế khởi Phù Tang Chi, biến thành một cây Cự thụ che trời, quét bay từng con từng con Thực Duyệt Ma nhào tới:

- Người chết cũng đã chết rồi, linh hồn cũng đã tiêu tán, ngươi có thể làm gì? Linh hồn đã chết, vĩnh viễn cũng không sống lại được! Luân Hồi Táng Khu này chính là quy chúc cuối cùng của bọn họ, linh hồn đã chết, nhất định là đã bị ma diệt ở nơi này rồi!

Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, lẩm bẩm:

- Không có biện pháp phục sinh lại sao?

- Không có!

*****

Hồn Đôn Vũ ra sức chống cự đám Thực Duyệt Ma, hét lớn:

- Linh hồn đã vỡ nát rồi, cho dù có thể đoàn tụ lại, cũng không còn là linh hồn trước kia nữa!

Khóe mắt Chung Nhạc run rẩy. Lúc này, rất nhiều Thực Duyệt Ma đã xông phá vòng phòng ngự của Hồn Đôn Vũ, lao thẳng về phía hắn.

- Không được tiếp cận nàng!

Chung Nhạc đột nhiên nổi giận, Tiên Thiên Bát Quái trong mi tâm đột nhiên bạo phát, từng thanh từng thanh Thần đao bộc phát ra quang mang đẹp mắt, không ngừng chém bay, chặt đứt vô số Thực Duyệt Ma đang nhào tới kia.

- Cút ngay!

Sau đầu hắn, bảy đạo quang luân gào thét chuyển động, càng lúc càng lớn, phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng, cuốn lên vô số Thực Duyệt Ma, cuốn vào trong Thất Đạo Luân Hồi. Đám Thực Duyệt Ma kia ở trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn nhao nhao tan rã, biến thành vô số mảnh vỡ linh hồn.

Hồn Đôn Vũ nhất thời ngẩn ngơ, đảo mắt nhìn lại khắp nơi. Chỉ thấy không biết bao nhiêu Thực Duyệt Ma trong phương viên ngàn vạn dặm hết thảy đều bị càn quét sạch sẽ, chỉ lưu lại từng bức từng bức hình ảnh phiêu động mà thôi.

- Không được tiếp cận nàng! Không được tiếp cận nàng!

Chung Nhạc không ngừng lẩm bẩm, nghĩ muốn thu hồi bức hình ảnh này lại, nhưng làm thế nào cũng không thể bắt được bức hình ảnh này.

Xa xa, càng nhiều Thực Duyệt Ma hơn không ngừng vọt tới. Đột nhiên, chợt có một tiếng thét trầm trọng truyền tới. Sâu bên trong trọng thiên thứ hai tựa hồ có đồ vật gì đó nổi giận, đang lúc chạy về phía này.

Hồn Đôn Vũ vội vàng nắm lấy bàn tay Chung Nhạc, ra sức kéo về phía trước, vừa chạy vừa quát lớn:

- Ngươi không làm được bất cứ chuyện gì đâu! Đi mau a!

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, giơ tay lên chấn động một cái. Chỉ thấy một tấm Tiên Thiên Bát Quái Đồ bay ra, gắn bức hình ảnh kia vào trong tấm đồ, thấp giọng nói:

- Ta có thể bảo hộ ký ức của nàng! Nói không chừng có một ngày nàng sẽ có thể trở về...

Hắn đảo mắt nhìn về phía đám hình ảnh vô biên vô tận kia. Nói không chừng trong này còn có cha mẹ của hắn, có tộc nhân của hắn, còn có tổ bối của hắn... Nhưng hắn có đủ thực lực đi bảo hộ toàn bộ ký ức của những linh hồn đã tử vong ở nơi này sao?

o0o

Đám Thực Duyệt Ma trong trọng thiên thứ hai của Luân Hồi Táng Khu trở nên cuồng bạo, không ngừng phóng vọt về phía Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ.

Hai người bọn họ nhanh chân phóng chạy như điên. Hồn Đôn Vũ thôi động Phù Tang Chi, không ngừng quét bay đám Thực Duyệt Ma vọt tới từ bốn phía. Chung Nhạc thì thôi động Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái trong mi tâm chính mình, biến thành các loại thần thông đám chung, đỉnh... bức lui đám Thực Duyệt Ma.

Đám Thực Duyệt Ma này không đả thương được bọn họ, duy nhất khốn đốn chính là nếu để cho bọn chúng tiếp cận, bị bọn chúng liếm một cái sẽ liền thôn phệ đi hết thảy những ký ức vui sướng trước đây của bọn họ, ăn tươi hết thảy những đồ vật tốt đẹp trong ký ức bọn họ, chỉ để lại khổ não và ưu phiền.

Số lượng Thực Duyệt Ma ở nơi này thật sự rất nhiều rồi. Chung Nhạc bất đắc dĩ, một lần nữa thi triển ra Thất Đạo Luân Hồi, bảy đạo Tinh luân thật lớn gào thét chuyển động, cuốn lên vô số Thực Duyệt Ma, kéo vào trong Luân Hồi, quét sạch một tảng lớn.

Đột nhiên, toàn bộ Thực Duyệt Ma chợt dừng lại, không phóng vọt tới nữa, mà là tầng tầng vây khốn bọn họ. Trong lòng Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ giật mình, lập tức đồng thời dừng bước lại.

Chỉ nghe tiếng thét trầm trọng ở xa xa càng lúc càng gần, rất nhanh đã đi tới trước mặt bọn họ. Vô số Thực Duyệt Ma đứng tách ra hai bên, chừa ra một con đường.

- Người sống căn bản không được phép đặt chân lên mảnh đất này! Hai vị người sống, các ngươi đã vượt ranh giới rồi!

Một đạo thanh âm trầm trọng truyền tới, không ngừng chấn động, chấn cho màng nhĩ Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ ông ông chấn động. Chỉ thấy một đống thịt thật lớn đang được hàng trăm hàng ngàn Thực Duyệt Ma cùng nhao nâng tới.

Nửa thân dưới của sinh vật kỳ lạ này toàn bộ đều là thịt, một tầng chồng lên một tầng, một vòng quấn lấy một vòng, trên đống thân thể phì nộn béo tròn là cái đầu với kích thước bình thường cỡ đầu người, lộ ra cực kỳ nhỏ bé.

- Nơi này là Cực Lạc Thiên của Luân Hồi Táng Khu, ta chính là Cực Lạc Thiên Vương của giới này!

Thanh âm trong miệng con sinh vật giống như đống thịt khổng lồ kia lại to lớn không thể tin nổi, nói:

- Hai vị người sống, các ngươi đặt chân vào lãnh địa của ta, ta cũng không trách cứ các ngươi. Bất quá, nơi này không phải là địa phương mà các ngươi có thể tới, còn xin mau chóng rời khỏi a!

Chung Nhạc chắp tay khom người, cực kỳ khách khí nói:

- Cực Lạc Thiên Vương, lần này chúng ta tới đây là dự định tiến vào trọng thiên thứ mười, không phải là cố ý muốn quấy nhiễu tới Thiên Vương, còn xin thứ tội!

- Đi tới trọng thiên thứ mười?

Trong cặp mắt nhỏ của vị Cực Lạc Thiên Vương này đại phát tinh quang, mỉm cười nói:

- Không có khả năng đâu! Các ngươi vẫn là trở về đi thôi. Đừng nói là trọng thiên thứ mười, cho dù là trọng thiên thứ chín, Đế Táng Thiên, các ngươi cũng đều không thể tới được. Miễn cưỡng đi tới nơi đó bất quá chỉ là đi chịu chết mà thôi. Nghe lời ta khuyên, hãy quay đầu lại đi!

Hồn Đôn Vũ thấy hắn mặc dù bộ dáng xấu xí hung ác, nhưng lại cực dễ nói chuyện, trong lòng không khỏi sinh ra một tia thiện cảm, nói:

- Xin hỏi Thiên Vương, phía trước sẽ có những hung hiểm gì?

Cực Lạc Thiên Vương cười ha hả, nói:

- Đoạn đường này hung hiểm nhiều tới bất tận. Trọng thiên này của ta gọi là Cực Lạc Thiên, vẫn còn tính là địa phương an toàn. Mấy trọng thiên phía sau, một tầng hung hiểm hơn một tầng. Trọng thiên thứ ba gọi là Táng Hồn Thiên, là địa phương mai táng hồn của Thần Ma, có vô số oan hồn Thần Ma ở trong đó quấy phá, đã sinh ra Tam Hồn Thiên Vương: Thiên Hồn Thiên Vương, Địa Hồn Thiên Vương và Thần Hồn Thiên Vương, kẻ nào kẻ nấy cùng hung cực ác!

- Trọng thiên thứ tư gọi là Táng Linh Thiên, chính là địa phương mai táng Linh của Thần Ma, có vô số Ác linh ở trong đó tác loạn, đã sinh ra Tam Linh Thiên Vương: Thiên Linh Thiên Vương, Địa Linh Thiên Vương và Thần Linh Thiên Vương. Kẻ nào kẻ nấy thủ đoạn cao siêu, chính là hạng người thần thánh!

- Trọng thiên thứ năm gọi là Đại Xích Thiên, có Địa Xích Thiên Vương cư ngụ ở trong đó, chuyên môn thôn phệ ác quả của Ác linh, chính là hạng người hung ác nhất!

- Trọng thiên thứ sáu gọi là Động U Thiên, có Động U Thiên Vương cư ngụ ở trong đó, chuyên môn thôn phệ tham niệm của linh hồn, chính là hạng người tham lam nhất!

- Trọng thiên thứ bảy gọi là Trí Tuệ Thiên, có Trí Tuệ Thiên Vương cư ngụ ở trong đó, chuyên môn thôn phệ trí tuệ của linh hồn, chính là hạng người xảo trá nhất!

- Trọng thiên thứ tám gọi là Thần Thông Thiên, có Thần Thông Thiên Vương cư ngụ ở trong đó, chuyên môn thôn phệ thần thông của linh hồn, chính là hạng người thần thông quảng đại nhất!

- Trọng thiên thứ chín gọi là Đế Táng Thiên, càng là địa phương hung ác nhất, chính là địa phương mai táng các linh hồn Đại Đế phiêu tán. Vô số mảnh vỡ linh hồn Đại Đế tụ tập lại cùng một chỗ, đản sinh ra Đế trong Thi Ma, chính là địa phương nửa bước khó đi!

- Mà trọng thiên thứ mười thì chính là địa phương Táng Địa Thần Vương cư trú. Nơi đó lại càng thêm hung ác rồi, không phải là địa phương Thần Ma có khả năng đặt chân lên. Hiện tại các ngươi trở về vẫn còn kịp, nếu không quay đầu lại, rất nhiều Thiên Vương phía sau nhất định sẽ lấy mạng của các ngươi!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)