← Ch.1339 | Ch.1341 → |
Thời gian vô thanh, tuế nguyệt chảy dài, một đời thiên kiêu ngã xuống sẽ có một đời thiên kiêu mới sinh ra.
Sau trận chiến Tổ Đình, Mục Tiên Thiên đại thương nguyên khí, Thiên cũng ẩn nấp hành tung, Hắc Bạch Nhị Đế quay về Tử Vi, Tổ Đình cũng là rách nát tả tơi. Song phương giao chiến cũng đều tử thương thảm trọng, Thần Ma trong toàn thể vũ trụ cũng thoáng cái giảm đi rất nhiều.
Đám Thần Ma trong Tổ Đình còn sống sót không tới một thành, trong đó có không ít tồn tại trên Tương Lai Chư Đế Bảng cũng đã ngã xuống trong chiến tranh. Mà đại quân Thiên Đình và đại quân Thần Ma của Vũ trụ Cổ lão dưới trướng Mục Tiên Thiên cũng tử thương thảm trọng. Bất quá, so sánh một chút, so với Tổ Đình vẫn còn tốt hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bất luận bên nào cũng không có lực lại phát động đại chiến tiêu diệt đối phương. Sau lần kiếp nạn này, những tồn tại cổ lão dần dần trầm tịch xuống, chỉ có một đám tân tú mới xuất hiện thì vẫn còn mười phần sống động, khiến cho vũ trụ đã trở nên tiêu điều có thêm mấy phần sinh khí tươi mới.
Về phần Thiên, cũng đặc biệt yên tĩnh hơn. Hẳn là trận chiến tiến công Tổ Đình cũng khiến cho hắn hao tổn thảm trọng, Tiên Thiên Tà Đế và rất nhiều Thần Vương cũng đều chết trận, trong khoảng thời gian ngắn hắn khó có thể khôi phục lại nguyên khí.
Mà tôn Tứ Diện Thần kia cũng không cánh mà bay, không ai biết được tung tích của hắn, hẳn là đang dưỡng thương. Hắn ở trong Tổ Đình đối kháng với Chung Nhạc xa tại tám mươi năm sau, đối kháng với Phục Mân Đạo Tôn xa tại mười vạn năm trước, vẫn đã bị thương tổn không nhẹ.
Bản thân hắn cũng có rất nhiều cừu gia, không thể không ẩn núp xuống, chờ đợi thương thế khỏi hẳn.
Chung Hoàng Thần tạm thời chưởng quản Tổ Đình, chủ trì Đại điển Tế tự, tế tự đám anh linh chết trận kia. Bất quá, hắn dù sao vẫn còn trẻ, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, không biết xử lý chính vụ, cũng không hiểu làm cách nào khiến cho các tộc sinh con đẻ cái, hành binh bố trận cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Cũng may có đám huynh trưởng và tỷ tỷ bọn Hiếu Văn, Không Động ở bên cạnh, có thể trợ giúp hắn. Cộng thêm ba người bọn Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Ti xử lý nội chính ngoại sự, hết thảy đều ngay ngắn rõ ràng, cũng không cần hắn tới xử lý.
Hắn cũng đã đi tới khu Luân Hồi thứ bảy, đã gặp mặt mẫu thân của chính mình, hai mẹ con có rất nhiều chuyện muốn nói.
Tư Mệnh đã thành lập lãnh địa của chính mình trong khu Luân Hồi thứ bảy, cư trú trong Vãng Sinh Cung, một thân một mình, có chút cô đơn. Cũng may đám người Âm Phần Huyên thỉnh thoảng cũng đi tới thăm viếng.
- Khu Luân Hồi thứ bảy đã mở ra, cần phải nghiên cứu thần thông của khu Luân Hồi thứ bảy!
Vân Quyển Thư nói với Chung Hoàng Thần:
- Trong trận chiến Chư Đế Thượng Cổ bao vây tiễu trừ Thần Vương Thái Cổ, đã từng thi triển ra Thần thông Đạo Giải, chính là thần thông tới từ khu Luân Hồi thứ bảy. Năm xưa, bọn họ bị Thần thông Đạo Giải phản phệ, thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán. Hiện tại khu Luân Hồi thứ bảy đã thành công mở ra, lại thi triển thần thông Đại nhất thống, sẽ không bị cắn trả. Thiếu chủ hẳn là nên tụ tập tài tuấn thiên hạ, tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy nghiên cứu thần thông Đại nhất thống. Một người trí ngắn, nhiều người trí dài, tập hợp lực lượng của tài tuấn thiên hạ, nói không chừng có thể khai sáng ra thần thông Đại nhất thống trước đám Thần Vương Thái Cổ kia, cũng tốt chuẩn bị cho chiến sự sau này!
Chung Hoàng Thần có chút chần chừ, nói:
- Tụ tập tài tuấn thiên hạ? Chỉ sợ ta không có lực hiệu triệu lớn như vậy a?
Vân Quyển Thư khẽ giật mình, gật đầu một cái. Chung Hoàng Thần không phải là Chung Nhạc, quả thật không có lực hiệu triệu lớn như vậy. Chung Nhạc thiết lập Tương Lai Chư Đế Bảng, tổ chức Đại hội Chư Đế tương lai, giao lưu Thất Đạo Luân Hồi, quả nhiên là vung cánh tay hô lên, kẻ ứng lời tập hợp nhiều như mây.
Nhưng Chung Hoàng Thần tư lịch quá cạn, vẫn chưa dưỡng thành khí phách giống như phụ thân của hắn, căn bản là không làm được chuyện này.
- Thiếu chủ có thể lệnh cho tài tuấn của Tổ Đình ta tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy, ít nhiều có thể phá giải một chút huyền bí của khu Luân Hồi thứ bảy!
Vân Quyển Thư lui một bước cầu chuyện khác, nói.
Chung Hoàng Thần gật đầu một cái, triệu tập tài tuấn trong Tổ Đình, dẫn người tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy, cảm ứng đại đạo thiên địa, nỗ lực khai sáng ra thần thông Đại nhất thống. Mà Tư Mệnh đã hòa làm một thể với khu Luân Hồi thứ bảy, đối với phương diện này có càng nhiều lĩnh ngộ hơn, thỉnh thoảng lại khai đàn giảng pháp cho đám tuấn kiệt của Tổ Đình, cũng có thể giải tỏa một chút tịch mịch.
Mà ở bên kia, Mục Tiên Thiên mang theo Thần Ma Nhị Đế trở về Tử Vi, một lần nữa xây dựng lại Thiên Đình. Thiên Đình mới so với trước đây lại càng xa hoa hơn, càng rộng lớn hơn, chỉ là đã không còn Thiên Hà, phiên hiệu Thủy sư Thiên Hà cũng không còn tồn tại.
Thần Ma Nhị Đế lại trọng luyện Đế tinh, ghép hai mảnh Đế tinh lại thành một như cũ.
Bất quá, xây dựng Thiên Đình hao tổn của cải kinh người. Tài phú của Tiên Thiên Cung và Thiên Đình đều đã bị Cổ Nhạc dọn sạch, lần này trùng kiến Thiên Đình chính là lệnh cho các tộc Tử Vi và các tộc Thần Ma của Vũ trụ Cổ lão hiến cống, dâng lên tài phú của các tộc, lúc này mới xây dựng xong Thiên Đình mới.
Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế lập ra rất nhiều sưu cao thuế nặng, khiến cho các tộc cơ hồ không chịu nổi gánh nặng, thỉnh thoảng lại có chủng tộc tạo phản tác loạn, nhưng đều bị Thần Ma Nhị Đế huyết tinh trấn áp, tất cả mọi người trong toàn tộc đều bị biếm làm nô dịch.
Trong lúc nhất thời, các tộc trong Vũ trụ Cổ lão và Tinh vực Tử Vi đều câm như hến.
Ngày hôm đó, Thiên Đình mới xây dựng thành công, Mục Tiên Thiên thiết yến khen thưởng quần thần, vừa múa vừa hát, lại đại phong Ngự Đế, thiên hạ thái bình.
- Giang sơn của Trẫm, không có biên giới! Trong khu Luân Hồi thứ bảy cũng phải có Thiên Đình của Trẫm, hành cung của Trẫm!
Mục Tiên Thiên lại điều động vô số Thần nô Ma nô tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy, xây dựng Thiên Đình và hành cung trong khu Luân Hồi thứ bảy. Các tộc gần như không chịu nổi gánh nặng, nhưng thủy chung cũng không dám tạo phản tác loạn, lo lắng sẽ bị diệt tộc.
Cũng không lâu lắm, Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế lại hạ lệnh cho các tộc hiến cống Thần Ma, cùng nhau tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy, nhanh chóng xây dựng Thiên Đình trong khu Luân Hồi thứ bảy, khiến cho thiên nộ dân oán.
o0o
- Sao Mục Thiên Tử lại thất tâm thất đức, bại chiêu hôn chiêu tầng tầng lớp lớp như vậy?
Chung Hoàng Thần đạt được tin báo, cũng là kinh ngạc không thôi, nghi hoặc hỏi:
- Nàng đây là chuyện gì xảy ra? Thiên Đình của Tổ Đình ta rách nát tả tơi, nhưng ta cũng không dám tu sửa, chỉ có thể để cho các tộc dưới trướng ta nghỉ ngơi lấy lại sức, chính mình ở trong cung điện rách nát. Mà Mục Tiên Thiên thì lại xây dựng rầm rộ, không khỏi có chút cảm giác tham danh háo lợi a!
Vân Quyển Thư mỉm cười, nói:
- Cái này, ngươi cần phải hỏi Quân sư Mặc Ẩn rồi!
Chung Hoàng Thần nhìn về phía Mặc Ẩn. Mặc Ẩn mỉm cười, nói:
- Hai trăm năm trước, ta đã bắt đầu chém khí vận của nàng. Mặc dù nàng là Tiên Thiên Thần Ma, khí vận phi phàm, nhưng hai trăm năm không ngừng chém khí vận, nói thế nào cũng sắp sửa chém cho khí vận nàng không còn. Hơn nữa, Mẫu thể Mục Tiên Thiên luận quả đoán không bằng chân thân Ma đạo của nàng, luận hiền lương không bằng chân thân Thần đạo của nàng. Chân thân Thần đạo và chân thân Ma đạo của nàng hiện tại vẫn còn đang ở trong Thánh địa đợi phục sinh, vì thế cho nên nàng mới hôn chiêu chồng chất như vậy!
Thiên Ti nương nương mỉm cười, nói:
*****
- Còn có một tầng nguyên nhân khác nữa! Đó chính là Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế cố ý muốn làm xấu căn cơ của nàng. Hai tôn Thần Vương Thái Cổ này bị Mục Tiên Thiên hàng phục, trong lòng không phục, bởi vậy mượn danh tiếng của Mục Tiên Thiên làm điều ngang ngược, làm hại thương sinh. Mục Tiên Thiên thân là Thiên Đế, toàn bộ báo ứng đều sẽ rơi xuống trên người nàng. Thần Ma Nhị Đế rắp tâm bất lương, lúc này mới khiến cho Mục Tiên Thiên hôn chiêu một cái tiếp một cái!
- Thật ra, Thần Ma Nhị Đế cũng là một đám khốn kiếp, mà hành xử cũng cực kỳ hồ đồ!
Mặc Ẩn mỉm cười, nói:
- Từ khi Mục Tiên Thiên hàng phục bọn họ, khí vận nhất thời tăng nhiều. Có bọn họ tương trợ, lúc này mới có thể trên danh nghĩa là Thiên Đế nhất thống Tử Vi, Vũ trụ Cổ lão và ba ngàn Lục Đạo Giới. Ba người bọn họ có thể nói là một người vinh, toàn bộ vinh, một người tổn thất, tất cả tổn thất. Thần Ma Nhị Đế làm ô uế khí vận của Mục Tiên Thiên, cũng chính là làm ô uế khí vận của chính mình. Thần Triều của Mục Tiên Thiên tan thành mây khói, bọn họ cũng khó có thể tránh thoát một kiếp!
Vân Quyển Thư nói:
- Mà sở dĩ Mục Tiên Thiên để mặc cho Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế giày vò như vậy, chính là vì nàng cần Thần Ma Nhị Đế, hấp thu tu vi của Thần Ma Nhị Đế lớn mạnh bản thân. Thực lực của nàng chỉ sợ đã tới trình độ ngang vai ngang vế với Thần Ma Nhị Đế. Giữa bọn họ đều là lợi dụng lẫn nhau, đều có bàn tính!
- Thì ra là thế!
Chung Hoàng Thần nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
o0o
Hắc Đế Cung, Hắc Đế lẳng lặng quan sát Thiên Đình mới, quan sát khí vận của Mục Tiên Thiên, mỉm cười nói:
- Mùa thu hoạch sắp tới rồi! Đệ tử của ta đã phi thường mỹ vị ngon miệng rồi!
o0o
Thời gian trôi nhanh, trong lúc bất tri bất giác, kỳ hạn tám mươi năm sắp tới. Trên dưới Tổ Đình một mảnh nghiêm nghị. Trên từ Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô, Tương Vương, dưới xuống binh sĩ Tiên Thiên Cấm Quân cũng đều lẳng lặng thủ bên cạnh địa điểm trước đây Chung Nhạc đã rời khỏi kia.
Đám người Âm Phần Huyên, Khâu Cấm Nhi khẩn trương vạn phần, gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó.
Mà ở trong khu Luân Hồi thứ bảy, Tư Mệnh cũng xuyên qua không gian vô tận, từ xa nhìn về phía Tổ Đình, đang chờ đợi gã nam tử kia trở về.
- Hai trăm năm một cái búng tay! Hai trăm năm này, đã phát sinh quá nhiều cố sự!
Thần Hậu nương nương có chút buồn bã vô cớ, than thở:
- Nếu năm xưa, Chung Sơn thị không tự chém hai trăm năm, có lẽ hiện tại hẳn là sẽ còn nhiều người hơn có thể sống sót a?
Trải qua tám mươi năm tu dưỡng, Tổ Đình nguyên khí vẫn là không có khôi phục, bốn phía vẫn là một mảnh Hỗn Độn, sáu mươi bốn tòa Thần thành không có trùng kiến, bởi vì quá hao tài tốn của, Thiên Đình cũng là đổ nát không chịu nổi, rất khó tìm được một tòa cung điện hoàn chỉnh.
- Khả năng càng lớn hơn là toàn quân bị diệt, một người cũng không sống nổi!
Lôi Trạch Cổ Thần nói:
- Bất luận Chung Sơn thị có mặt hay không, thì trận chiến này thủy chung cũng vẫn sẽ tới. Hơn nữa, hai trăm năm này mặc dù Chung Sơn thị nhìn như không ở đây, nhưng vẫn luôn tồn tại. Hắn vẫn luôn đang tham dự vào trận chiến tranh này, chỉ là mượn tay của Hoàng Thần thị mà thôi!
Hắn cảm khái nói:
- Cố sự trong hai trăm năm này, hẳn là có thể viết thành một bộ sách sử thật dầy a?
Hồn Đôn Vũ mỉm cười, nói:
- Lôi Tổ, ta đã soạn xong rồi! Những năm qua, ta vẫn luôn bận rộn chỉnh lý những chuyện phát sinh trong hai trăm năm này, định giao cho Lão tổ tông nhà ta xem a!
Hắn vẫn còn sống, không chết trong kiếp nạn của Tổ Đình, những năm qua vẫn luôn biên soạn tư liệu lịch sử, ghi chép lại những chiến sự phát sinh trong hai trăm năm này, ghi chép từng cái từng cái nhân vật vui buồn lẫn lộn trong chiến tranh.
Hỗn Độn thị chỉ lệnh cho hắn ghi chép lại những sự tích liên quan tới Chung Nhạc, mà hắn lại cảm thấy cần thiết phải ghi chép lại trận chiến Tổ Đình, bởi vì trong này có quá nhiều sự tình khiến cho hắn cảm động.
Đột nhiên, ánh mắt Hoa Thiến Mân chợt sáng lên, nói:
- Thời không đang chấn động a!
Thanh âm nàng vừa dứt, đám người liền cảm ứng được cỗ chấn động kỳ dị kia. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ba động của hai loại đại đạo Vũ và Trụ, không gian và thời gian trước mặt phảng phất như đã biến thành hồ nước, đang dâng lên gợn sóng.
Tâm thần đám người xao động. Chỉ thấy sâu bên trong thời không, một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền đang chậm rãi từ hư hóa thực, hiện ra trước mặt bọn họ.
Trên thuyền, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung cũng đang từ hư hóa thực, dần dần trở nên chân thật.
Hai trăm năm một cái búng tay...
Từ lúc bọn họ cưỡi Thiên Dực Cổ Thuyền trở về mười vạn năm trước, tới hiện tại bọn họ quay trở về, đối với hai người Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung ở trên thuyền, bọn họ chỉ mới trải qua thời gian ba ngày mà thôi, nhưng đối với những người khác, bọn họ đã trải qua hai trăm năm tuế nguyệt rồi.
Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung bước xuống Thiên Dực Cổ Thuyền. Đám người nhao nhao vọt tới, phi thường náo nhiệt. Các vị nương nương khó có thể kềm chế cảm xúc, còn có các vị Thái tử, Công chúa nhao nhao khấu kiến, từng gã từng gã Thần tướng hành lễ, lại còn đám Cổ Thần bọn Lôi Trạch, Thần Hậu cũng muốn gặp.
Chung Nhạc bận rộn tới tối mày tối mặt, trong lúc bất chợt lòng có cảm giác, xoay đầu nhìn lại, ánh mắt của hắn và ánh mắt của Tư Mệnh xuyên qua thời không xa xôi gặp nhau.
Toàn thân Tư Mệnh bao phủ trong hỏa diễm thản nhiên cười một tiếng, giơ tay lên ngoắc ngoắc hắn một cái.
Hai trăm năm một cái búng tay, người xưa đã không sinh không tử.
Hai trăm năm này, vẫn đã có một chút chuyện tiếc nuối phát sinh rồi.
← Ch. 1339 | Ch. 1341 → |