Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1343

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1343: Tuyệt đối không thể thua
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Kỳ quái! Sao hắn lại muốn trốn?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, lộ ra thần sắc kinh ngạc. Thực lực của vị tồn tại này cực kỳ cường đại, căn bản không cần thiết phải tránh né Chung Nhạc. Vậy sao hắn lại sợ bị Chung Nhạc nhìn thấu chân diện mục như vậy?

- Hắn lo lắng chân diện mục của chính mình bị nhìn thấu, hẳn là muốn tránh né một người nào khác!

Chung Nhạc nhất thời suy tư. Trong vũ trụ này, tồn tại cường đại hơn hắn mặc dù không nhiều, nhưng tuyệt cũng không phải số ít. Ví dụ như Hắc Đế, Bạch Đế, Thần Ma Nhị Đế, Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô, Tương Vương, Thiên, Đại Tư Mệnh, Nguyên Nha, Khởi Nguyên... thực lực của những tồn tại này cũng đều vượt qua hắn.

Ngoài ra còn có Tứ Diện Thần cùng với Đạo Thần trong Đạo Giới.

Hiển nhiên, vị tồn tại thần bí này đã giả mạo Khởi Nguyên Thần Vương. Bất quá, hắn hoàn toàn không cần thiết sợ hãi những tồn tại này mới đúng a? Sao hắn vẫn không nguyện ý để cho người khác nhìn thấu chân diện mục?

- Hắn hẳn chính là sư tôn của Hắc Đế, một tên gia hỏa cổ quái mà nguy hiểm...

Chung Nhạc lắc lắc đầu. Một tồn tại có thể tại Thời đại Hắc Ám đã ám toán Khởi Nguyên Thần Vương, tự mình thay thế, lại ám toán Đại Tư Mệnh tự mình thay thế, đã tới Thời đại Địa Kỷ lại ám toán không biết bao nhiêu tồn tại, không ngờ lại không dám hiển lộ ra chân diện mục, cái này thật cổ quái và nguy hiểm.

- Không biết kẻ năm xưa ám toán Lôi Trạch và Hoa Tư có phải cũng là hắn hay không?

Chung Nhạc nhớ tới Hoa Tư nương nương sinh tử chưa biết. Năm xưa, Lôi Trạch Cổ Thần cũng từng bị ám toán, chết trong Thánh địa, bị Mộ Cổ trấn áp, mãi về sau Chung Nhạc đi tới nơi đó giải trừ Mộ Cổ, lúc này hắn mới phục sinh trở lại.

Có thể ám toán được hai vị tồn tại này, tuyệt không phải tầm thường, hơn phân nửa chính là hành vi của vị tồn tại thần bí đã ám toán chính mình này.

- Loại tính cách này hẳn đã thành thói quen, thật sự khó có thể thay đổi. Hắn rõ ràng có được thực lực có một không hai trong thiên hạ, nhưng vẫn như cũ yêu thích ẩn núp trong bóng tối, ám toán đối thủ!

Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời cổ quái. Tứ Diện Thần và vị tồn tại nguy hiểm này cũng đều đang ở Hạ giới, không ở trong Đạo Giới, nói rõ trước mắt quả thật là một thời kỳ đại biến, cũng là thời kỳ đại tranh đấu.

Khu Luân Hồi thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi, bất luận cái nào thành công mở ra cũng có thể thay đổi cách cục của vũ trụ, tái tạo một thời đại càng huy hoàng hơn Thời đại Phục Mân Đạo Tôn.

Nhưng hiện tại, khu Luân Hồi thứ bảy đã mở ra, mà Thất Đạo Luân Hồi hẳn cũng tại tương lai không xa sẽ được xác lập, hai sự kiện vĩ đại một trước một sau hoàn thành, sẽ tạo nên một niên đại huy hoàng như thế nào? Sẽ xuất hiện bao nhiêu nhân vật chấn động cổ kim?

Thời đại như vậy, sẽ có bao nhiêu biến hóa, sẽ có bao nhiêu phân tranh?

Cho nên mới nói đây là thời kỳ đại biến, cũng là thời kỳ đại tranh đấu!

- Bước tiếp theo, là nên thành Đế rồi!

Chung Nhạc suy tư trong chốc lát, đặt kiện Mộ Cổ do đại đạo của vị tồn tại nguy hiểm kia biến thành và mảnh vỡ Mộ Cổ cấp bậc Bảo vật Đạo Thần mà chính mình đạt được lại chung một chỗ, trong lòng thầm nghĩ:

- Bảo vật Đạo Thần là do đại đạo biến thành, đạo thần thông này cũng là do đại đạo biến thành. Nếu đã như vậy, nói không chừng sẽ có thể hợp hai làm một, nói không chừng có thể chữa trị kiện Bảo vật Đạo Thần này... Ừm... Am hiểu đạo này nhất chính là Phong sư huynh, chuyện này vẫn là giao cho hắn làm, hắn nhất định sẽ rất vui lòng!

Mấy ngày nay, Phong Hiếu Trung đang bận rộn nghiên cứu Hắc Đế trong Thời Không Cầu. Hắc Đế bị nhốt trong Thời Không Cầu, thời gian trong cầu đã trôi qua không biết bao nhiêu vạn năm. Tôn Hắc Đế mười vạn năm trước này đã trải qua một trận lại một trận Luân Hồi, chết đi một lần lại một lần, thủy chung cũng không thể chạy thoát.

Thời điểm Chung Nhạc tới đây, chỉ thấy Phong Hiếu Trung đã tiến vào Thời Không Cầu, đang giải phẫu Hắc Đế đã trọng thương, tiến hành đủ các loại thí nghiệm.

- Sư đệ mới tới sao?

Phong Hiếu Trung giơ tay lên, đánh chết Hắc Đế đã bị dằn vặt hồi lâu, sau đó đi ra Thời Không Cầu, tinh tế quan sát Chung Nhạc, nhãn tình sáng lên, tán thưởng:

- Sư đệ hiện tại đã trở thành Tiên Thiên Thần Ma, có thể nói là tiên phong chưa từng có ai, sao không thấy kiếp số hàng lâm?

- Kiếp số đã qua, chỉ là chính gốc Linh căn đột kích mà thôi!

Chung Nhạc mỉm cười, nói.

Ánh mắt Phong Hiếu Trung càng thêm sáng ngời, nói:

- Ngươi có bắt giữ chín gốc Linh căn kia, tiến hành nghiên cứu một phen không?

- Chỉ là một đạo hư ảnh mà thôi!

Chung Nhạc lấy hai kiện Mộ Cổ ra, nói:

- Sư huynh có thể dung hợp hai kiện bảo vật này, chữa trị lại Bảo vật Đạo Thần hay không?

Phong Hiếu Trung quan sát một phen, suy tư nói:

- Bảo vật Đạo Thần đã bị phá hư, muốn chữa trị lại cũng có chút khó khăn. Bất quá... Đạo Thần cũng chỉ là cao hơn ta một cái cảnh giới mà thôi, hiện tại đã có tài liệu, hẳn là có thể chữa trị lại... Ngươi cứ lưu hai kiện bảo bối này ở đây đi. Mấy ngày nay ta nghiên cứu Hắc Đế, rất có thành tựu. Trong cơ thể hắn cũng có một chút ảo diệu của Chư Thiên Vô Đạo. Ta đang chuẩn bị đào sâu nghiên cứu, moi ra toàn bộ huyền bí của hắn, hoặc là có thể chữa trị lại Bảo vật Đạo Thần. Nói không chừng, ta còn có thể phá giải hết thảy ảo diệu của Chư Thiên Vô Đạo a!

Chung Nhạc nhất thời yên lòng, lưu hai kiện Mộ Cổ lại, nói:

- Ta chuẩn bị đi khu Luân Hồi thứ bảy thành Đế!

Phong Hiếu Trung cúi đầu nghiên cứu hai kiện Mộ Cổ, cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Ngươi đi trước đi! Đợi ta nghiên cứu xong Hắc Đế và Mộ Cổ, sẽ tự chém cảnh giới, cũng đi khu Luân Hồi thứ bảy một lần nữa thành Đế!

Chung Nhạc đảo cặp mắt trắng dã. Tự chém cảnh giới? Chém chính mình xuống khỏi Đế cảnh?

Loại lời nói vô vị này chỉ sợ cũng chỉ có Phong Hiếu Trung mới dám nói ra khỏi miệng. Chính mình tự chém tu vi xuống khỏi Đế cảnh, không chết cũng bị trọng thương, nghĩ muốn khôi phục lại Đế cảnh sợ rằng sẽ khó khăn gấp trăm lần.

Bất quá, nếu Phong Hiếu Trung đã dám nói như vậy, hẳn là cũng có nắm chắc. Chung Nhạc không thèm quản tới hắn, mặc cho hắn giày vò là được.

Tâm niệm hắn khẽ động, tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy.

Khu Luân Hồi thứ bảy là thế giới do hắn mở ra, sử dụng hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi lăm gốc Luân Hồi Đằng mới kiến thành cái thế giới này, xỏ xâu hết thảy Không gian Luân Hồi của Lục Đạo Giới, Vũ trụ Cổ lão, Tinh vực Tử Vi, Hư Không Giới và Đạo Giới.

Mở ra một thế giới mới, cần phải thừa nhận gánh nặng không thể thừa nhận. Bởi vậy, Đại Tư Mệnh nắm giữ Đại đạo Sinh Mệnh đã chết rồi, Đại Toại mở ra hệ thống tu luyện cho sinh linh Hậu Thiên, vĩnh viễn dung hợp cùng một chỗ với Hư Không Giới, Phục Mân Đạo Tôn vô địch thì liên lụy tới chủng tộc của chính mình, còn khiến cho chính mình hồn phi phách tán.

Chung Nhạc định thần trở lại, vậy nghênh tiếp chính mình sẽ là cái gì? Gánh nặng không thể thừa nhận, sẽ là dạng vận rủi gì đây?

Hắn chậm rãi tiến về phía trước. Phía trước chính là Vãng Sinh Cung của Tư Mệnh. Tư Mệnh đã dời Thánh địa Vãng Sinh tới nơi này, tu hú chiếm tổ chích chòe, đuổi Mẫu Hoàng Đại Đế ra khỏi Thánh địa Vãng Sinh.

*****

Thần khí Vãng Sinh của Mẫu Hoàng Đại Đế cũng bị Tư Mệnh cướp đi, biến thành Vãng Sinh Luân hoàn chỉnh. Mẫu Hoàng Đại Đế mặc dù không vui, nhưng vẫn nhẫn nại xuống. Bất quá, nàng thường xuyên chạy tới tố khổ với Chung Nhạc. Chung Nhạc nhắc lại chuyện xưa, hứa hẹn cấp cho nàng nửa cái vũ trụ, lúc này Mẫu Hoàng Đại Đế mới xem như bỏ qua.

Vãng Sinh Cung...

Chung Nhạc nhìn giai nhân trong Đạo hỏa, ánh mắt phức tạp, vươn tay ra, nghĩ muốn nắm lấy bàn tay nàng. Nhưng Tư Mệnh đã rụt tay trở lại, mỉm cười nói:

- Đây là Đạo hỏa, sẽ thiêu đốt luôn ngươi a!

Nhưng Chung Nhạc vẫn nắm lấy bàn tay nàng, lập tức cảm giác được bàn tay do đại đạo biến thành của chính mình nhất thời bị thiêu đốt, có một loại cảm giác thiêu đốt đau nhức, nhưng vẫn như cũ nắm lấy bàn tay nàng, nói:

- Ngươi vẫn luôn đau đớn như vậy sao?

- Vốn dĩ vẫn luôn rất đau đớn, nhưng về sau tương dung với khu Luân Hồi thứ bảy, đã không còn cảm giác nữa!

Khuôn mặt Tư Mệnh giãn ra, mỉm cười nói:

- Ta suýt chút nữa đã phong ấn sinh dục của tất cả chủng tộc trong thiên hạ, đây là kiếp số của ta, là hậu quả mà ta phải thừa nhận. Chỉ là ta không thể thân cận với những người khác được nữa. Cho dù là ngươi, cho dù là hài tử của chúng ta!

Chung Nhạc nhất thời trầm mặc.

Tư Mệnh mỉm cười, nói:

- Ta nắm tay của ngươi, lại có thể cảm giác được chính mình vẫn còn sống, nhưng thời điểm buông tay ra, lại có cảm giác chính mình đã chết rồi. Khu Luân Hồi thứ bảy là địa phương thật kỳ diệu, ta cũng không biết chính mình rốt cuộc là đã chết hay vẫn còn sống!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Ngươi vẫn còn sống, chỉ là sống trong khu Luân Hồi thứ bảy! Ngươi là Thần Minh duy nhất ở nơi này. Đối với những tồn tại khác, bọn họ chỉ là khách qua đường vội vã, chỉ có ngươi mới là Chúa tể nơi này!

- Ta vẫn là đã thua rồi, đã thất bại thảm hại!

Tư Mệnh đột nhiên hỏi:

- Ngươi trở về rồi, sẽ có một cái tương lai cho Phục Hy Thần Tộc sao?

- Sẽ có!

Chung Nhạc nhẹ giọng nói, bàn tay của hắn đã bị Đạo hỏa thiêu đốt thành tro tàn.

Tư Mệnh nhìn bàn tay đã biến thành tro tàn của hắn, than thở:

- Ngươi cũng không thể thân cận ta nữa rồi! Ta cuối cùng vẫn là kẻ cô đơn, ngươi thường xuyên tới thăm ta là được rồi!

Chung Nhạc gật đầu một cái.

- Ta đã thua rồi, nhưng ngươi tuyệt đối không thể thua! Nếu ngươi cũng thua rồi, Phục Hy Thần Tộc ta sẽ không còn tồn tại, không còn gì nữa!

Sắc mặt Tư Mệnh bình tĩnh, nói:

- Ngươi cần phải kết hôn với rất nhiều nữ nhân, cưới khắp các tộc!

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Tư Mệnh tiếp tục nói:

- Ngươi nói với Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề, cứ nói rằng là đây là người vợ lớn là ta đích thân nói, các nàng có nghi vấn gì, có thể tới hỏi ta! Ngươi cần phải sinh thật nhiều hài tử, thật nhiều thật nhiều hài tử, nhưng mà...

Nàng ảo não nói:

- Nhưng không thể yêu bọn họ giống như ta vậy! Tuyệt đối không thể! Tới thời điểm khẩn yếu quan đầu, bọn họ đều có thể hy sinh!

Chung Nhạc trầm mặc.

Khuôn mặt Tư Mệnh giãn ra, mỉm cười nói:

- Ngươi cứ đi làm chuyện của chính mình a! Ta rất tốt!

Chung Nhạc đứng dậy, bàn tay đã bị đốt thành tro tàn dưới tác dụng của Dịch đạo đang chậm rãi diễn sinh, trầm giọng nói:

- Ngươi yên tâm! Ta tuyệt sẽ không bại!

Bất Diệt Thần Thức của hắn đại phóng, tâm cảnh khủng bố bùng phát, theo thần thức của hắn mở rộng mà không ngừng lan tỏa, xúc động đại đạo thiên địa, xúc động đại đạo của khu Luân Hồi thứ bảy.

Hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi lăm gốc Luân Hồi Đằng cấu thành khu Luân Hồi thứ bảy cảm ứng được tinh thần của hắn, Bất Diệt Thần Thức của hắn, vô số đại đạo thiên địa chen chúc lao tới, phóng vọt về phía hắn.

Vô số hào quang ba động, chấn động, hoàn toàn bao vây lấy Thánh địa Vãng Sinh, khiến cho tòa Thánh địa này toát ra quang mang và quang huy trước giờ chưa từng có.

Vô số quang mang bao phủ toàn thân Chung Nhạc. Đại đạo thiên địa của khu Luân Hồi thứ bảy liên tiếp với Địa Ngục Luân Hồi, Lục Đạo Giới, Vũ trụ Cổ lão, Hư Không Giới, Tử Vi và Đạo Giới. Sáu cái không gian bất đồng này đều đang chấn động nhè nhẹ, đại đạo tầng tầng lớp lớp cuốn tới, tuôn trào về phía Chung Nhạc.

Hắn giống như một gã Thần Nhân bị quang mang bao phủ, đứng thẳng ở nơi đó, đang Hóa đạo, cũng đang Đạo hóa.

Cái gọi là Hóa đạo, chính là bị đại đạo thiên địa đồng hóa, là con đường tất phải trải qua khi thành Đế. Đạo tâm mạnh mẽ tới cực điểm, tất sẽ dẫn phát Hóa đạo. Trước đây Chung Nhạc đã từng trải qua mấy lần, nhưng bất luận một lần nào cũng không cường liệt bằng lần này.

Mà Đạo hóa, chính là mục tiêu thành Đế, khiến cho chính mình hàng phục được đại đạo thiên địa, biến đại đạo thiên địa thành tu vi của chính mình, một bộ phận của chính mình.

Nhưng giống như Chung Nhạc vậy, nhất cử hàng phục đại đạo của sáu thế giới, nhất là đại đạo của khu Luân Hồi thứ bảy, ngược lại vẫn là lần đầu tiên, càng gian nan hơn, càng gian khổ hơn.

Đây là tồn tại đầu tiên thành Đế trong khu Luân Hồi thứ bảy, cũng là tồn tại mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, được đại đạo thiên địa quan tâm. Nếu có thể không bị đại đạo thiên địa đồng hóa, thành Đế giống như Phục Mân Đạo Tôn vậy, thành tựu của hắn tất nhiên là chưa từng ai có.

Tư Mệnh nhìn chằm chằm gã Thần Nhân trong quang mang rừng rực kia, tâm thần chấn động, lẩm bẩm:

- Ngươi sẽ thành công! Nhất định sẽ...

Ầm ầm!

Càng lúc càng nhiều hào quang phóng vọt tới. Hào quang đại đạo tới từ các giới chen chúc lao tới, bao phủ Chung Nhạc trong quang mang.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)