← Ch.376 | Ch.378 → |
Bất tri bất giác, Hoắc Nguyên Chân thiếu chút nữa nhấn Start, vội vàng bình phục tâm tư, quan sát lại một lần nữa, sau đó chậm rãi nhấn Start.
Lúc quay thưởng, mọi việc đều nên né tránh, đây là nguyên tắc của Hoắc Nguyên Chân, không nghĩ tới sẽ phân tâm như vậy, hắn tự trách mình một chút, sau đó tập trung ánh mắt nhìn vào luân bàn Hệ Thống.
Sau khi điểm sáng kia quay một vòng, chậm rãi tiến về phía ô Cửu Dương chân kinh.
Nhưng trong lòng của Hoắc Nguyên Chấn lại có chút khẩn trương, bởi vì căn cứ hắn tính toán, lần này có vẻ điểm sáng chạy hơi nhanh, nói không chừng sẽ chạy lố qua khỏi ô Cửu Dương chân kinh.
Quả nhiên, điểm sáng đi từng bước một về phía trước, cuối cùng thật sự chạy tới phía sau Cửu Dương chân kinh.
Vừa thấy vị trí điểm sáng dừng lại là Phật quang tầng thứ ba, Hoắc Nguyên Chân cũng không biết có nên cao hứng hay không.
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Quay trúng đại lễ bao Trùng Dương, có lập tức tiến hành tra xét hay không?
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân mới nhớ lại, cứ đến thời điểm lễ tiết, mấy thứ Phật quang, Pháp Tướng cùng Phạm âm sẽ biến thành lễ bao ngày lễ.
Tiết Trung Thu chính là như vậy, không ngờ rằng lần này mình không nhớ, còn tưởng rằng quay trúng Phật quang tầng thứ ba.
Lần trước lễ bao Trung Thu là trả lời năm câu hỏi, cuối cùng mình đáp đúng bốn, đáp sai một, kết quả lựa chọn bốn phần thưởng.
Không biết lễ bao tiết Trùng Dương có thể giống như tiết Trung Thu hay không, Hoắc Nguyên Chân có vẻ nôn nóng lập tức tra xét xem thử.
Vừa mở lễ bao ra, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống truyền tới:
- Lê bao Trùng Dương, mời túc chủ trả lời năm câu hỏi, đáp đúng một câu hỏi có thể chọn một phần thưởng trong hạng mục tương ứng.
Nghe đến đó, trong lòng Hoắc Nguyên Chấn kích động khó có thể kềm chế. Khoan nói đến chuyện khác, nếu mình trả lời đúng câu hỏi hạng mục võ công, như vậy là có thể lựa chọn Cửu Dương chân kinh.
- Có lập tức bắt đầu trả lời câu hỏi hay không?
- Bắt đầu!
Sau khi chọn bắt đầu, câu hỏi đầu tiên của Hệ Thống đối ứng với hạng mục lệnh bài xây dựng.
Hoắc Nguyên Chấn tĩnh khí ngưng thần, chờ đợi Hệ Thống đặt câu hỏi, hiện tại hắn ý thức được bất kỳ một câu hỏi nào đều là vô cùng quan trọng. Bên trong mỗi một hạng mục đều có đồ tốt, chỉ cần có thể trả lời đều phải trả lời cẩn thận.
Câu hỏi thứ nhất của Hệ Thống xuất hiện:
- Phật pháp bao gồm những bộ phận nào?
Hoắc Nguyên Chân nghe xong sững người một chút, câu hỏi này có vẻ quá mông lung, hắn cảm thấy rất khó lòng trả lời triệt để.
Hơn nữa trả lời câu hỏi này vẫn có tính giờ, trong thời gian một phút yêu cầu trả lời hoàn tất, Hoắc Nguyên Chân suy tư một hồi, cuối cùng lựa chọn bỏ qua.
- Túc chủ không trả lời, thất bại!
Hệ Thống phân định Hoắc Nguyên Chân thất bại, cho ra câu trả lời:
- Phật pháp như đại dương mênh mông, bác đại tinh thâm, nội dung có thể chia làm bốn phương diện giáo pháp, lý pháp, hành pháp và quả pháp. Giáo là lời Phật nói, lý là nghĩa lý bên trong giáo. Hành là làm theo lý, quả là do hành và chứng giác.
Nghe thấy Hệ Thống trả lời, Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, lại bị lên một khóa, sở học Phật pháp mình còn chưa đủ tinh thâm.
Xuất sự bất lợi, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhụt chí, trả lời câu hỏi nhất định sẽ có một ít câu hỏi mình không biết xuất hiện, mặc dù không có lệnh bài xây dựng, còn có thể tranh thủ những thứ khác.
Câu hỏi thứ nhất trả lời thất bại, hạng mục lệnh bài xây dựng mờ đi, Hệ Thống xuất hiện câu hỏi thứ hai, hạng mục thứ hai bây giờ là hạng mục pháp khí tạp vật.
- Hết thảy pháp đều là Phật pháp, phải hiểu như thế nào?
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, mặc dù không dám hoàn toàn xác định, nhưng không thể nào tiếp tục lựa chọn bỏ qua, rốt cục lựa chọn trả lời.
- Hết thảy sự vật tùy nhân duyên mà sinh, hư ảo không thật, nhưng tự tính có thể hiển lộ vạn pháp, hết thảy sự vật lại không rời tự tính mà có. Chỉ cần không chấp tướng chính là đạo, toàn tính tức tướng, hết thảy sự vật đều là Phật pháp, rời hết thảy tướng, tức hết thảy pháp.
Theo Hoắc Nguyên Chân trả lời xong, Hệ Thống phán định:
- Chính xác, mời túc chủ tự do lựa chọn một vật phẩm bên trong hạng mục pháp khí tạp vật.
Hoắc Nguyên Chân không chút do dự lựa chọn mặt nạ da người mô phỏng, sau này nhất định vật này sẽ hữu dụng, cứ lấy trước đi rồi hãy nói.
Lựa chọn xong, câu hỏi thứ ba xuất hiện, hạng mục thứ ba là thảo mộc sinh linh.
Hệ Thống đặt câu hỏi:
- Hết thảy pháp hữu vị như mộng ảo bọt nước, hiểu như thế nào?
Câu hỏi này Hoắc Nguyên Chân vẫn có tự tin nhất định, lập tức trả lời:
- Hết thảy pháp hữu vị tức hết thảy những gì có tướng, như mộng ảo bọt nước tức tất cả đều là hư ảo, hàm nghĩa là giống nhau. Nói cách khác hết thảy sự vật hữu vị đều giống như mộng ảo, bọt nước, đều là không thật.
Trả lời xong, Hệ Thống lập tức phán định Hoắc Nguyên Chấn trả lời chính xác, có thể chọn lựa một phần thưởng bên trong hạng mục thảo mộc sinh linh.
Câu hỏi này tương đối đơn giản, nhưng đáng tiếc phần thưởng trong hạng mục thảo mộc sinh linh cũng không lý tưởng, không có gì đặc biệt.
Hai động vật nhỏ là một con rắn độc, lớn là một con heo rừng, cũng không biết Thống suy tính thế nào lại cho mình hai loại động vật vô dụng như vậy.
Thực vật là một ít lương thực cùng cây cối trái cây, Hoắc Nguyên Chân nhìn lướt qua, đột nhiên thấy trong các loại trái cây có một gốc vải, không khỏi thoáng động trong lòng, có lẽ thứ này có thể trả lại nhân tình của thiếu nữ cầm hôm qua.
Uống một giọt nước báo đáp suối nguồn, Hoắc Nguyên Chân vẫn tin tưởng nhân quả, nếu ăn của người ta vậy phải có lúc trả lại.
Gốc cây vải này không phải là thực vật trân quý gì, trồng xuống năm phút là có thể ra trái chín hẳn, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát lựa chọn nó.
Hôm nay đã trả lời xong ba câu hỏi, đúng hai sai một, câu hỏi thứ tư đối ứng với hạng mục võ công, Hoắc Nguyên Chân hơi có chút khẩn trương. Có thể lấy được Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba hay không, kết quả lần này là quyết định.
Câu hỏi thứ tư của Hệ Thống xuất hiện:
- Cái gì gọi là vô minh, vô minh là từ đâu tới?
Vừa nghe câu hỏi này Hoắc Nguyên Chân cũng có chút gãi đầu, vô minh hắn còn có biết đôi chút, nhưng từ đầu tới, thật đúng là chưa nghiên cứu qua.
Hắn suy nghĩ một chút bèn đáp:
- Nội tâm ám độn, ô nhiễm, mất đi trí tuệ quang minh, không thể chiếu rọi hết thảy sự vật, xưng là vô minh, cũng...
Trả lời đến đây, Hoắc Nguyên Chân không cách nào tiếp tục nữa, bởi vì hắn không biết vô minh là từ đầu tới.
Hết thời gian một phút, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Túc chủ chưa trả lời xong, thất bại!
Sau đó Hệ Thống cho ra câu trả lời, bởi vì Hoắc Nguyên Chân đã trả lời nửa phần trước, cho nên Hệ Thống chỉ gợi ý nửa phần sau:
- Vô minh là từ vô thủy tới nay, nhất niệm hôn mê bất giác dẫn dắt, gọi là gốc của vô minh, từ đó đưa tới phiền não tham, sân, si... gọi là ngọn của vô minh.
Nghe xong thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân thật sự có chút không cam lòng nhìn Cửu Dương chân kinh quyển thứ ba vuột khỏi tay mình.
Câu hỏi của Hệ Thống là có quy luật, câu hỏi hạng mục võ công này hẳn là khó hơn một chút, mặc dù Hoắc Nguyên Chấn tiếc nuối nhưng cũng không nản chí, mình còn rất nhiều cơ hội.
Lúc này câu hỏi cuối cùng xuất hiện, đối ứng hạng mục ảo cảnh của Hệ Thống:
- Mời túc chủ trả lời, cái gì là Phật?
Nghe thấy câu hỏi cuối cùng này, Hoắc Nguyên Chân nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói:
- Phật không phải là vật chất chiếu lấp lánh trên không trung, Phật là người Đại Từ Đại Bi, Phật là người lúc nào cũng nhớ tới chúng sanh, là người đức cao vọng trọng, là người chính trị chính kiến, là người rất tin nhân quả, là người tùy duyên liệu nghiệp, là người rời hết thảy tướng, tu hết thảy thiện, là người lộ ra trí tuệ viên mãn. Phật là người giác ngộ, giác ngộ chân tướng sinh mạng, giác ngộ vũ trụ, chân nghĩa cuộc sống, sinh mạng nhân quả luân hồi, duyên khởi tính không, chân tướng khổ tập diệt đạo.
Nói tới chỗ này, Hoắc Nguyên Chân dùng một chút, tiếp tục nói:
- Người người đều có bản giác, bản giác phải không bị lục căn tại mắt mũi lưỡi thân ý hạn chế, mê thất bản giác là người phàm, tìm được bản giác trở về tức là Phật.
Hoắc Nguyên Chân trả lời xong, Hệ Thống phán định:
- Túc chủ trả lời chính xác, có thể chọn lựa một phần thưởng bên trong hạng mục ảo cảnh.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chấn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đáp đúng câu hỏi này, phần thưởng hạng mục ảo cảnh không chạy khỏi tay mình.
Sáu ảo cảnh bao gồm ảo cảnh Súc Sinh Đạo, ảo cảnh Du Oa Địa Ngục, ảo cảnh Bác Bì Địa Ngục, ảo cảnh Linh Đài Phương Thổn Sơn, ảo cảnh Bà Sa Song Thụ Viên, ảo cảnh Đại Lôi Âm Tự.
Hoắc Nguyên Chân không do dự chút nào lựa chọn ảo cảnh Đại Lôi Âm Tự.
Nhưng mới vừa lựa chọn xong hắn liền phát hiện, ảo cảnh Đại Lôi Âm Tự chính là ảo cảnh cao cấp, đối ứng là thực lực Tiên Thiên hậu kỳ, sợ là tài nghệ mình bây giờ khó có thể thi triển.
Cho dù thi triển, hắn cũng không kiên trì được bao lâu.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân cũng không hối hận, ảo cảnh cao cấp hắn là cực kỳ trân quý, bây giờ không chọn, sau này không biết khi nào mới có cơ hội này.
Cảnh tượng đầy trời thần Phật kia, cho dù chỉ có thể thi triển trong thời gian ngắn, hắn cũng có thể hù dọa được không ít người.
Quay thưởng tiết Trùng Dương kết thúc, Hoắc Nguyên Chân nhận lấy phần thưởng.
Ba tấm mặt nạ da người mô phỏng và ba mái tóc giả, một gốc cây vải, còn có ảo cảnh Đại Lôi Âm Tự.
Sau khi nhận lấy phần thưởng, Hoắc Nguyên Chân cầm lấy ba tấm mặt nạ lên nghiên cứu cẩn thận.
Ba tấm mặt nạ, một tấm là diện mạo một thanh niên bình thường, tấm thứ hai là một trung niên nho nhã, còn có một tấm là lão nhân tóc bạc hoa râm.
Hoắc Nguyên Chấn thử phối hợp các loại một chút, cảm giác rất là thú vị.
Một lát sau, thời gian bây giờ đã là chừng một giờ rưỡi sau nửa đêm, Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ một chút, quyết định đi tới đầm nước kia một lần.
Cho dù thiếu nữ cầm kia tới đầm nước, thời gian này cũng đã rời đi, mình trồng cây vải này xuống, nếu sau này nàng nhìn thấy cũng coi như đem lại một bất ngờ vui mừng cho nàng.
Quyết định chủ ý, Hoắc Nguyên Chân rời đi chỗ ở của mình, đi thẳng tới đầm nước kia.
Hôm nay đã là mồng Chín tháng Chín, nhưng trăng sáng trước nửa đêm còn nhìn thấy lúc này cũng không biết đã trốn đã đi đâu, sắc trời tăm tối, còn có trận trận gió mát thổi qua, đoán chừng là có thể trời mưa.
Như vậy càng hay, hiện tại mình lặng lẽ đi, lặng lẽ trở lại, cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Thừa dịp bóng tối, tốc độ Hoắc Nguyên Chấn rất nhanh, bằng vào khinh công hôm nay của hắn giống như một con chim lớn xẹt qua bầu trời đêm, đi tới đâu chỉ để lại một đạo tàn ảnh, sau đó mất tích.
Chỉ một lúc sau đã tới bên đầm nước, bốn phía mờ tối một mảnh, không thấy bóng người, chỉ có thác nước đổ xuống đầm phát ra thanh âm ầm ầm từng trận.
Hoắc Nguyên Chân cầm hạt giống cây vải, suy nghĩ một chút, quyết định trồng địa phương hơi xa một chút, đừng cho quá mức nổi bật.
Địa thế đầm nước không phải là cao, chỗ cao thật sự là đỉnh thác nước kia, cũng là đỉnh núi.
Có lẽ trồng cây vải này trên đỉnh núi là một lựa chọn tốt, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát thi triển khinh công, đi tới vách núi sau đó không ngừng bay lên. Bằng vào Nhất Võ Độ Giang, Khinh Thân thuật cùng Đại Na Di của Hoắc Nguyên Chân hiện tại, thừa sức bay ngược lên đỉnh núi.
Nơi này có một con sông nhỏ chảy ra xa, chính là nguồn gốc của thác nước này.
Hắn tìm một nơi kín đáo cạnh bờ sông, sau đó gieo cây vải xuống.
Chỉ một lúc sau, cây vải nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, khai hoa kết quả, chỉ sau năm phút, những quả vải tươi mọng đã treo lủng lẳng trên cành.
Lo lắng kia thiếu nữ câm không cách nào lên đỉnh thác nước, Hoắc Nguyên Chân hái một ít trái vải trên cây xuống, sau đó phi thân từ đỉnh núi xuống, chuẩn bị rải những quả vải này bên đầm nước. Nếu như ngày mai nàng tới đây, những quả vải này vẫn còn tươi tắn.
Gió xung quanh dần dần lớn lên, xem ra là trời sắp mưa, động tác Hoắc Nguyên Chân cũng tăng nhanh, đi tới bên đầm nước, rải vải xuống nước.
Chưa làm xong hết thảy, Hoắc Nguyên Chân chợt thấy ở một chỗ cách mình trượng, một bóng người trắng toát đang ngồi đó không biết từ bao giờ, không ngờ rằng mình không phát hiện.
Từ xa nhìn thấy bóng người áo trắng kia, Hoắc Nguyên Chân nhướng mày, là thiếu nữ câm kia vẫn còn ở nơi này sao?
Hắn vớt những trái vải vừa mới ném xuống nước lên, đi tới chỉ thấy quả nhiên u nữ câm vận bạch y vẫn ở bên cạnh đầm nước chỗ cũ, hơn nữa còn đang nhìn mình chăm chú.
- Đã trễ thế này, vì sao nàng còn tới chỗ này?
Hoắc Nguyên Chân đi tới bên người thiếu nữ câm, thả những trái vải kia xuống bên cạnh nàng:
- Cho nàng đó.
Thiếu nữ cầm lộ vẻ ngạc nhiên cầm những trái vải kia lên, tỏ ra khó lòng tin được.
Bên trong Hồ Điệp cốc bốn mùa như Xuân, quả thật có một ít trái cây trân quý, nhưng hắn là hòa thượng này không thể nào có được mới phải.
Hơn nữa rời khỏi Hồ Điệp cốc, những địa phương khác không hề có vải.
Cho nên nàng mới cảm thấy ly kỳ, nhưng hiển nhiên hòa thượng này không muốn giải thích xuất xứ những trái vải này, nàng cũng không thể nào biết được.
Cầm lên một trái vải lột vỏ cho vào trong miệng, vừa vào miệng lập tức cảm thấy ngọt ngào mát mẻ, vải Hồ Điệp cốc so với vải này chênh lệch như trời với vực.
Hoắc Nguyên Chân không muốn giải thích xuất xứ những trái vải này, dù sao thiếu nữ câm cũng sẽ không hỏi mình.
Hắn ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ cầm, lên tiếng nói: - Ta cho rằng hôm nay nàng sẽ không ra đây, không ngờ rằng vẫn ra.
Thiếu nữ nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, trong mắt có vẻ giận dỗi.
Hoắc Nguyên Chân không nhìn thấy ánh mắt của thiếu nữ câm, mà là ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Lại là tiết Trùng Dương rồi, đáng tiếc trời sắp đổ mưa, thời tiết ngày này là chí dương trong một năm, vì sao trời lại đổ mưa như vậy?
← Ch. 376 | Ch. 378 → |