← Ch.377 | Ch.379 → |
Thiếu nữ câm không biết nói chuyện, Hoắc Nguyên Chân lẩm bẩm một mình, sau đó chợt nói với nàng:
- Nói cho nàng biết, tiết Trùng Dương này là phải đeo thù du*, uống rượu hoa cúc, bất quá ta là hòa thượng, không thể uống rượu. Sau khi trời sáng nàng trở về, nhớ uống một chút rượu hoa cúc, sẽ rất có ích.
(Thù Du (trái nhót): Có ba loại, một thứ gọi là Ngô thù du dùng làm thuốc, một thứ gọi là Thực thù du dùng pha thức ăn, một thứ gọi là Sơn thù du. Có thể nói đây là một loại cây cát tường, hương vị rất nồng nàn, có thể làm thuốc. Tập tục xưa vào ngày Tết Trùng Cửu, đeo thù du trên người có thể lui được ma quỷ. )
Thiếu nữ cầm nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, lộ ra vẻ cười cợt, hiển nhiên là đang cười Hoắc Nguyên Chân nói chuyện không thật, rõ ràng tối hôm qua hắn đã uống rượu tới say.
- Ôi, nàng không cần cười ta, tối ngày hôm qua ta uống là nước suối, không tính là uống rượu.
Hoắc Nguyên Chân giải thích một câu, quay đầu nhìn đêm đen vô tận:
- Đã lâu ta không được ăn một cái tết Trùng Dương thoải mái, ôi năm nay Trùng Dương cũng trôi qua như vậy. Nếu như ta ở Thiếu Lâm tự, nhất định sẽ cho đám tiểu hòa thượng đeo túi hương thù du, không uống rượu hoa cúc cũng phải uống trà hoa cúc, chậc chậc, cảnh tượng ấy thật là...
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên thiếu nữ câm để vải cầm trong tay xuống, sau đó đưa cho Hoắc Nguyên Chân một thứ.
Hoắc Nguyên Chân không hiểu là gì, cầm lấy đưa lên trước mắt nhìn qua, lại là một túi hương nho nhỏ.
Trên túi hương thêu một vầng trăng khuyết, bị mây che khuất một chút, đường nét tinh xảo, hắn là tay nghề thêu thùa rất cao mới thêu được như vậy.
Mở ra nhìn qua, bên trong lá cây xanh biếc, trái cây đo đỏ, chính là thù du.
- Túi thù du này rất đẹp, tặng cho ta sao?
Thiếu nữ cầm cười lắc đầu một cái, đưa tay ra nhìn Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân có vẻ lúng túng trả túi thù du lại cho nàng.
- Ôi..
Mặc dù gió không nhỏ, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không quan tâm gió này, ngửa đầu nhìn bầu trời:
- Ta không biết nàng có thích lễ tết hay không, nhưng ta không thích. Có Trung Thu, Trùng Dương, còn có năm mới, đều không thích. Bởi vì mỗi lần đến lễ tết, người ta luôn luôn sẽ cảm thấy cô đơn, sẽ không có tinh thần.
- Hắn vừa nói như vậy, thiếu nữ cầm liền ở bên cạnh cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng liếc hắn một cái.
- Lúc nào nàng cũng cười, nhất định bình thời nàng cũng là người rất vui vẻ, như vậy đi, chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau ở chỗ này, ta tặng cho nàng một bài thơ, coi như làm kỷ niệm đi.
Mặc dù không phải là ngày tốt cảnh đẹp, nhưng tâm trạng Hoắc Nguyên Chân cũng không tệ, thiếu nữ cầm không biết nói chuyện này chính hợp ý hắn, nơi này chính là võ đài của một mình hắn, thiếu nữ câm chính là những người nghe.
Thiếu nữ câm có vẻ hứng thú nhìn hắn.
- Trời cao không thấy nhận về Nam, mưa bụi ngăn người lên núi xanh, trần thế tương phùng cười vui vẻ, than thở giang hồ mấy kẻ về, gió Đông thổi áo bay lất phất, mày thanh bất nhiễm thẳng tóc mai, ai nói trời cao không tật đố, hồng nhan tịch mịch gió bên tai.
Thơ Hoắc Nguyên Chân xuất phát từ tận đáy lòng, lời lẽ cũng hay, thiếu nữ câm nghe vậy dần dần cúi đầu, đúng là bị thơ Hoắc Nguyên Chân xúc động nội ở tâm nàng.
- Ôi, ông trời thật là không công bình, hòa thượng như ta cũng phải lăn lộn vất vả trong chốn giang hồ này, một cô nương như nàng cũng phải vĩnh viễn nghe người khác nói chuyện. Ngay cả dịp lễ trời cũng đổ mưa, thật là... Ủa...
Hiếm khi Hoắc Nguyên Chân tâm sự nỗi buồn trong lòng một lần, thình lình hắn phát hiện ra thiếu nữ câm đưa túi hương trở lại cho mình.
- Cho ta sao?
Thiếu nữ gật đầu, lần này không cười.
- Tạ ơn cô nương.
Hoắc Nguyên Chân cũng không khách sáo, nhận lấy túi thù du này, đeo lên cánh tay.
- Vậy cũng không uống phí ngày lễ, ta cho nàng biết, ngày mai sẽ là đại hội Võ Lâm Minh xếp hạng... à, không, là hôm nay. Sau khi trời sáng đại hội sẽ bắt đầu, Đông Phương Minh kia cố ý gây khó khăn cho Thiếu Lâm tự ta, cũng không biết lần này có thể thuận lợi vào minh hay không, hy vọng túi hương thù du này của cô nương có thể mang đến cho ta may mắn.
Nói đôi câu, Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía thiếu nữ câm:
- Cô nương, hiện tại đã là sau nửa đêm, nàng không cần trở về sao?
Thiếu nữ lắc đầu, ý nói không sao.
Sau một trận gió mãnh liệt thổi qua, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy lưng bàn tay chợt lạnh, một giọt nước vừa rơi xuống.
- Thật đúng là trời mưa, nếu như còn không đi, sẽ phải mắc mưa.
Thiếu nữ không nhúc nhích, mà là cúi đầu nhìn đầm nước đang lăn tăn gợn sóng vì mưa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Thấy thiếu nữ không đi, Hoắc Nguyên Chân có hơi nóng nảy, cố nhiên mình không sợ mưa này, nhưng nha đầu này nhìn qua yếu ớt như vậy, vạn nhất gặp mưa ngã bệnh sẽ không tốt.
Lại không thể kéo nàng rời đi, Hoắc Nguyên Chấn bất đắc dĩ nhích qua một bên, ngồi sát vào người thiếu nữ.
Thiếu nữ kỳ quái nhìn hắn một cái, lộ vẻ hỏi han.
- Không có gì, nếu nàng không đi, vậy thì cùng nhau tránh mưa đi.
Tâm niệm lặng lẽ vận chuyển nội lực, Kim Chung Tráo hiện lên bên ngoài thân Hoắc Nguyên Chân.
Kim Chung Tráo này có thể dùng để chống đỡ người khác công kích, dĩ nhiên là không có khe hở chút nào. Hoắc Nguyên Chân chỉ dùng một chút nội lực thúc giục Kim Chung Tráo, bên ngoài cơ thể chỉ có một tầng chuông vàng mơ mơ hồ hồ, nhưng mưa gió cũng không lọt.
Trong mắt thiếu nữ hiện lên vẻ vui mừng, không ngờ rằng hòa thượng này có bản lãnh thần kỳ bậc này, có thể hoàn toàn ngăn cách mưa gió.
Bên trong Kim Chung Tráo tự thành không gian, thiếu nữ bên người đang ngồi yên lặng, mùi vải thơm ngát vẫn còn lượn lờ trong không gian. Hoắc Nguyên Chân nhìn qua tầng kim quang thấy mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, nghĩ thầm có thể nào Kim Chung Tráo này giống như cột thu lôi hấp dẫn sét trên trời, nếu là như vậy quả thật chết con bà nó..
Hắn còn đang suy nghĩ, đột nhiên bầu trời xuất hiện một tia sét giáng xuống đầm nước, đánh vào một tảng đá cách Kim Chung Tráo của Hoắc Nguyên Chân không xa, hoa lửa bắn ra bốn phía.
Hoắc Nguyên Chân bị dọa sợ hết hồn, quay đầu lại liếc mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh, lại phát hiện dường như nàng không nhúc nhích. Âm thầm bội phục can đảm của thiếu nữ này, Hoắc Nguyên Chấn hỏi:
- Vì sao nàng tới nơi này chỉ một mình vậy, thân nhân bằng hữu của nàng không lo lắng hay sao?
Thiếu nữ này khẽ lắc đầu, cũng không biết muốn nói sẽ không ai lo lắng cho nàng, hay là nàng không hề có thân nhân bằng hữu.
Mặc dù nàng không nói rõ, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại cảm thấy rất có thể là nàng không có thân nhân cùng bằng hữu.
Chẳng biết tại sao lại nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn có cảm giác này.
Nếu như là thật, thiếu nữ này rất đáng thương, không biết nói chuyện, còn không có thân nhân bằng hữu, tình huống như thế cũng không phải là người bình thường có thể chịu đựng được.
Nhưng còn có một điểm, chính là thân phận thiếu nữ câm này cũng làm cho Hoắc Nguyên Chấn nổi lên chút nghi ngờ.
Nhìn qua dường như không biết võ công, lại có thể tự do qua lại trong Hồ Điệp cốc quần hùng tụ tập này, tác phong hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, hết thảy biểu hiện này không phải là một cô nương tầm thường có thể làm được.
Nhưng quan sát diện mục nàng, đầu mày cuối mắt anh khí bừng bừng, mũi thon tinh xảo, đôi môi hoàn mỹ và chiếc cằm đầy cá tính, nhìn sao cũng thấy rõ ràng là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, nhếch mày nhăn mặt đều toát ra nét đẹp kinh tâm động phách.
← Ch. 377 | Ch. 379 → |