← Ch.385 | Ch.387 → |
Bởi vì đây là khu vực thuộc về phe Triệu Vô Cực, cho nên khoảng cách cũng không xa, Hoắc Nguyên Chân chú ý cũng có thể nghe được những tiếng người nói chuyện kia.
Hình như là không tìm được Tứ Tiểu Danh Kiếm, không biết bọn họ đi đến địa phương nào, hơn nữa còn là mới vừa không thấy bóng dáng.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm gật đầu, Tứ Tiểu Danh Kiếm canh thời gian rất chuẩn xác, vừa kịp trốn thoát trước khi đối phương tìm tới, khiến cho thủ hạ của Triệu Vô Cực về trật đích.
Bất quá chắc chắn là bọn họ vẫn còn ở bên trong Hồ Điệp cốc, chỉ là không biết ẩn náu ở địa phương nào.
Hoắc Nguyên Chân suy đoán, bọn họ hắn là chạy trốn tới khu vực Đông Phương Minh khống chế, bởi vì chỉ có chạy đến bên kia, người của Triệu Vô mới không dám lục soát không chút kiêng kỵ.
Qua thêm chốc lát, thậm chí có người đi tới chỗ Hoắc Nguyên Chân lục soát, sau khi tìm một hồi lại đến những địa phương khác.
Hoắc Nguyên Chân đã xem thường quyết tâm của Triệu Vô Cực, những người đó cầm lệnh bài Triệu Vô Cực, lại dám tiến thẳng vào khu vực Đông Phương Minh khống chế tìm kiếm bốn phía, xuất động mấy trăm người, trong lúc nhất thời bên trong Hồ Điệp cốc náo loạn cả lên.
Khắp nơi đều có người canh gác dò xét, giờ khắc này thủ hạ của Đông Phương Minh cũng chọn lựa thái độ phối hợp, bởi vì theo như lời Triệu Vô Cực là Tứ Tiểu Danh Kiếm lấy trộm cơ mật Hồ Điệp cốc muốn bỏ chạy, là địch nhân của Hồ Điệp cốc. Dưới tình huống Đông Phương Minh không ra mặt, những người này cũng phối hợp với Triệu Vô Cực.
Chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra, nếu như xuất hiện người làm hại tới lợi ích của Hồ Điệp cốc, Đông Phương Minh hạ lệnh lùng bắt, Triệu Vô Cực cũng sẽ phối hợp.
Thấy khí thế như vậy, Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, cứ theo đà này, Tứ Tiểu Danh Kiếm có thể kiên trì đến giờ Hợi hay không quả thật rất khó nói.
Bây giờ giờ Hợi, là chín giờ tối đến mười một giờ, qua giờ Hợi chính là nửa đêm giờ Tý.
Xem thử thời gian Hệ Thống, bây giờ đã là giờ Tuất, chưa tới một canh giờ sẽ đến giờ Hợi, Hoắc Nguyên Chân quyết định lập tức đi tới đầm nước bên núi, đến nơi đó chờ đợi Tứ Tiểu Danh Kiếm.
Hoắc Nguyên Chân cởi tăng bào ra, bên trong phòng này có trường bào màu xanh thống nhất do Hồ Điệp cốc chuẩn bị cho mọi người, dùng để tắm rửa thay đổi tạm thời. Hắn nhanh chóng thay bộ y phục này, sau đó lấy ra một tấm mặt nạ da người mô phỏng, lại đội tóc giả lên đầu.
Đây là vì để ngừa vạn nhất, vạn nhất bị người phát hiện, cũng sẽ không bị nhận ra là mình.
Soi mình trong gương đồng trong phòng, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhận ra người trong gương. Ngoại trừ chiều cao không thay đổi, còn lại đã hoàn toàn đối khác.
Không thể để lại tăng bào trong phòng, nói không chừng những kẻ lục soát kia sẽ còn trở lại. Vì phòng ngừa bị bọn họ phát hiện, Hoắc Nguyên Chân lấy một cái bao bọc tăng bào lại, khoác lên vai.
Còn có túi hương thù du kia hắn cũng cho vào bọc.
Bởi vì dọc theo con đường này không ít người, Hoắc Nguyên Chân cũng thận trọng đi về phía trước, thỉnh thoảng tránh né ẩn núp, đi mất nửa canh giờ mới tới đầm nước kia.
Tuy rằng ở đầm nước không có ai nhưng cách đó không xa cũng có người lục soát. Hoắc Nguyên Chân đến nơi này liền tìm một chỗ phía sau tảng đá lớn nằm xuống, dùng bao y phục gối đầu, cứ như vậy lẳng lặng chờ Tứ Tiểu Danh Kiếm đến.
Nếu bọn họ mạng lớn, có thể còn sống né tránh lục soát hơn nữa đi tới nơi này, ấy mình sẽ để cho Kim Nhãn Ưng đưa bọn họ ra đi, nếu như bọn họ không còn mang tới đây, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không thể nào tương trợ.
Qua chừng nửa canh giờ, nơi xa truyền đến một trận tiếng ồn ào.
- Tìm nhanh lên một chút, dường như là chạy qua bên này.
Hoắc Nguyên Chân từ phía sau tảng đá thò đầu ra, phát hiện cách đây ước chừng một dặm có thật nhiều ánh đuốc sáng thấp thoáng.
- Tới rồi!
Hoắc Nguyên Chân lập tức nghĩ đến, đây là Tứ Tiểu Danh Kiếm chạy trốn về phía này, nhưng cũng không bỏ được truy binh quá xa.
Chỉ trong thoáng chốc, mấy bóng người chạy như bay tới, rất nhanh đã tới cạnh đầm nước.
Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ quan sát, chính là Tứ Tiểu Danh Kiếm, vội vàng đứng dậy từ phía sau tảng đá lớn, cất tiếng gọi bọn họ:
- Bên này!
Tứ Tiểu Danh Kiếm nhìn lại, phát hiện lại là một thanh niên bọn họ chưa từng gặp qua, không khỏi kinh ngạc sửng sốt.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng nói:
- Các vị không cần phải lo lắng, đây là bần tăng hóa trang.
Nghe thấy thanh âm của Hoắc Nguyên Chân, bọn họ mới chợt hiểu ra, vội vàng thở hổn hển chạy tới.
Sài Nhàn nói trước:
- Đại sư, bản lãnh cải trang của người quá cao, hoàn toàn thể không nhìn ra!
Trang Cầm cắt đứt lời Sài Nhàn:
- Đừng nói những chuyện này nữa, Đại sư, mau mau đưa chúng ta rời đi, truy binh đã sắp sửa đuổi tới, chậm chút nữa là không thể ra được.
Hoắc Nguyên Chân không nói gì, trong lòng yên lặng cho gọi Kim Nhãn Ưng, Kim Nhãn Ưng vẫn chờ ở trên trời lập tức đáp xuống, mười mấy giây đã đi tới bên cạnh mấy người.
- Mấy vị, Kim Nhãn Ưng này một lần chỉ có thể mang hai người, các ngươi mau lên hai người, chỉ cần hai lần là cũng có thể rời đi.
- Dường như bốn người cũng đã thương lượng từ trước, Thượng Minh cùng Sài Nhàn dẫn đầu nhảy một cái lên lưng Kim Nhãn Ưng, Kim Nhãn Ưng ra sức huy động cánh, bay lên không, đưa hai người này lên đỉnh vách đá.
Đưa xong hai người, Kim Nhãn Ưng bay xuống lần nữa.
- Đại sư, không dám nói lời cảm kích, sau khi huynh đệ bọn ta rời đi, nhất định không quên ân đức Đại sư.
Trang Cầm nói một câu, cùng Hà Viễn nhảy lên lưng Kim Nhãn Ưng, bay lên định vách đá.
Mà lúc này đám truy binh vẫn chưa chạy tới, Hoắc Nguyên Chân âm thầm vui mừng, đây là mạng Tứ Tiểu Danh Kiếm vẫn chưa tuyệt, những người đó không tìm được phương hướng, may cho bọn họ.
Từ nay bọn họ có thể thoái ẩn giang hồ, rời đi chốn thị phi này.
Đang nghĩ tới đây, đột nhiên trên vách đá truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời chợt lạnh trong lòng, xong rồi, đây là thanh âm của Tứ Tiểu Danh Kiếm!
Trên vách đá lại có người, vừa đúng gặp phải Tứ Tiểu Danh Kiếm, liền ra tay giết bọn họ.
Tiếng kêu của bốn người phát ra gần như cùng lúc, chuyện này có nghĩa là bọn họ ngộ hại cùng lúc. Phải biết Tứ Tiểu Danh Kiếm đều là cao thủ Tiên Thiên, không ngờ rằng bị đánh chết cùng lúc, có thể thấy được kẻ ra tay giết người có võ công cực cao.
Nghe thấy tiếng kêu, những kẻ truy kích lập tức kéo tới, tập trung về phía đầm nước.
Hoắc Nguyên Chân thấy không xong, lúc này cũng không kịp lo cho Tứ Tiểu Danh Kiếm nữa, vội vàng lặng lẽ không tiếng động lặn xuống đầm nước.
Hắn còn có thể nghe được thanh âm bên ngoài, chỉ nghe những người truy kích kia chạy tới, nhất tề đi tới dưới vách núi hô to:
- Ra mắt Minh chủ!
Hoắc Nguyên Chân dưới nước nghe rất rõ ràng, những người này đang nói chuyện trên vách đá, xem ra kẻ ở trên đỉnh giết chết Tứ Tiểu Danh Kiếm là Đông Phương Minh.
Nửa đêm canh ba Đông Phương Minh chạy đến vách đá làm gì... Hoắc Nguyên Chân không hiểu được.
← Ch. 385 | Ch. 387 → |