← Ch.391 | Ch.393 → |
Tử Dương đạo nhân cũng không hiểu chuyện gì, nhìn lên đài cao xem thử, chỉ thấy Đông Phương Thiếu Bạch cũng đang nhìn lấm lét về phương hướng đại điện Minh chủ, vội vàng chạy tới, hỏi:
- Thiếu Minh chủ, tại sao Minh chủ còn chưa hiện thân?
Đông Phương Thiếu Bạch cũng nghi ngờ nói:
- Ta cũng không rõ ràng lăm, ngày hôm trước ta đi nói chuyện với nghĩa phụ, y bảo hôm nay nhất định sẽ xuất hiện lúc kết thúc so tài xếp hạng.
- Nhưng hôm nay đã kết thúc, chẳng lẽ không có ai đi thông báo sao?
- Mới vừa rồi người hầu của ta đã đi gọi, y ở bên trong đã đáp ứng, không biết vì sao còn chưa ra.
- Vậy thì phiền Thiếu Minh chủ cực khổ một chuyến nữa, tự mình đi mời y,
Sắc mặt của Đông Phương Thiếu Bạch có hơi tái nhợt, y thật sự là không muốn đi. Chuyện hôm qua y đã hiểu rất rõ ràng, hơn nữa hắn cũng gánh vác sứ mạng cực kỳ trọng yếu, mãi đến hiện tại hai chân y vẫn còn run rẩy. Bảo y đi gặp Đồng Phương Minh, vạn nhất lộ ra sơ hở gì đó sẽ hết sức không ổn.
- Đạo trưởng, bây giờ Thiếu Bạch không muốn đi, hay là người tìm người khác đi.
- Thiếu Minh chủ, người khác chắc chắn không được, người phải biết bình thời chỉ có người có thể thường ra vào đại điện Minh chủ, ngươi là con y, lời ngươi tự nhiên có tác dụng một ít. Hơn nữa ngươi cũng biết bây giờ Minh chủ không còn là Minh chủ, mà là mãnh thú chỉ có hàm răng sắc bén, người khác đi sợ rằng sẽ bị y xé nát.
- Nhưng... y đã...
- Không nhưng gì cả, bất kể thế nào người vẫn là con y, điểm này sẽ không thay đổi, y sẽ không làm gì ngươi. Hơn nữa nhờ như vậy, ngươi có thể đứng bên cạnh y thuận lý thành chương, đợi lát nữa đại sự bắt đầu, ngươi cũng thích hợp động thủ.
Lúc này mồ hôi lạnh trên đầu Đông Phương Thiếu Bạch bắt đầu rịn ra, đứng lần lữa mãi ở đó không dám động.
Lúc này Tử Dương đưa một cái bao cho Đông Phương Thiếu Bạch, để cho y vác lên vai, sau đó vỗ vỗ vai y:
- Thiếu Minh chủ, nhớ lời của Triệu Minh chủ đi, ngươi muốn bị Đông Phương Minh hoàn toàn vứt bỏ, hay là muốn làm Phó Minh chủ Võ Lâm Minh tương lai? Nếu như muốn làm Phó Minh chủ, chỉ làm một lần là không đủ, đây chính là cơ hội cho người biểu hiện lần nữa.
Đông Phương Thiếu Bạch có vẻ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, giờ khắc này, y đã không có đường lui.
Nhận lấy bao của Tử Dương, Đông Phương Thiếu Bạch chậm rãi đi tới đại điện Minh chủ.
Mà lúc này, người chủ trì nói với người phía dưới:
- Xin mọi người chờ cho một chút, có lẽ Đông Phương Minh chủ tạm thời có chuyện, Thiếu Minh chủ chúng ta đã đích thân đi mời, tin rằng sẽ đến rất nhanh.
Nói tới chỗ này, người chủ trì này dùng một chút:
- Mọi người cũng không nên rời đi, nếu như lúc này đi rồi, chỉ sợ cả đời sẽ hối hận.
Y nói xong những lời này, dưới đài nhất thời tiếng bàn tán nổi lên bốn phía, người chủ trì này đã tuyên bố rất rõ, một hồi thật sự sẽ có chuyện xảy ra.
Những người vốn là cho là lời đồng tính toán rời đi cũng ngừng lại, xem ra thật đúng là không thể đi.
Hoắc Nguyên Chân ở dưới đài cũng hít sâu một hơi khí lạnh, rất rõ ràng người chủ trì này cũng biết gì đó, nói cách khác, y cũng đã theo phe Triệu Vô Cực.
Không biết còn có bao nhiêu người ẩn núp trong bóng tối câu thông với Triệu Vô Cực, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng tuyệt đối không chỉ có một môn phái mà Tử Dương vừa nói với mình.
Triệu Vô Cực dám phát động, tự nhiên đã chuẩn bị mười phần, màn kịch kế tiếp chính là dồn Đông Phương Minh vào thế bị động.
Lại một lát sau, rốt cục Đông Phương Thiếu Bạch chạy trở lại, hô to với người chủ trì:
- Tới rồi!
Cổ nhạc đã chuẩn bị từ trước vang lên, ánh mắt của mọi người nhất tề nhìn về phía bậc thang dẫn lên đài.
Giữa tiếng hoan hô, rốt cục Đông Phương Minh xuất hiện trong sự trông đợi của mọi người, bắt đầu tiến lên đài.
Hôm nay Đông Phương Minh khác rất xa trước kia, toàn thân phủ một chiếc áo choàng màu đỏ, không thấy được y phục bên trong, trên đầu đội ngọc quán, trên cắm một cây ngân trầm, mặt như hoa đào, khóe miệng mỉm cười. Y vừa ra sân, cho người ta có cảm giác không phải là uy phong lâm lâm, mà là xinh đẹp vô cùng!
Đông Phương Minh dĩ vãng sắc mặt âm trầm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giết người, cho dù là anh tuấn nhưng cũng không ai muốn nhìn.
Nhưng hôm nay y hoàn toàn khác hẳn, đầu mày cuối mắt lộ vẻ vui mừng, thậm chí lúc bước lên thang còn khẽ nhún nhảy một chút.
Cuối cùng là võ lâm Minh chủ, y vẫn phải chú ý thân phận một chút, nhanh chóng đi lên đài cao, đi tới chỗ của mình ngồi xuống.
Đông Phương Thiếu Bạch đi theo đứng ở bên người Đông Phương Minh, dáng vẻ như một tên hiếu tử hiền tôn.
Người ở dưới đài kinh ngạc nhìn Đông Phương Minh, dĩ vãng Đông Phương Minh khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng hôm nay Đông Phương Minh cho người ta cảm giác thân thiết hơn nhiều, mọi người cũng đều to gan quan sát.
Cẩn thận quan sát, mọi người phát hiện thì ra dung mạo Đông Phương Minh lại đẹp như vậy, đôi mày xinh đẹp tuyệt trần kéo dài tận tóc mai, đôi mắt to tròn hết sức mê hồn, mũi cao thon thả hơi hếch lên một chút, đôi môi hoàn mỹ, còn có chiếc cằm nhỏ nhắn tinh xảo... Quả thật đầu thai làm nam nhân là hết sức sai lầm.
Dưới đài Hoắc Nguyên Chân nhìn Đông Phương Minh trên đài, trong lòng cũng không nhịn được nổi lên nghi ngờ.
Lần trước hắn đã phát hiện Đông Phương Minh cùng thiếu nữ câm có hơi giống nhau, nhưng không giống như lần này. Nếu như Đông Phương Minh thay một thân bạch y, xõa tóc xuống, như vậy e rằng sẽ giống tới tám thành.
Hơi lắc đầu một cái, bất kể thế nào y vẫn đúng là Đông Phương Minh, mà không phải thiếu nữ câm bên đầm nước, tinh khiết tựa như đóa sen xanh kia.
Ở trên đài nhìn xuống một hồi, ánh mắt Đông Phương Minh dừng lại trên mặt của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân thấy Đông Phương Minh nhìn mình, đang chuẩn bị làm mặt lạnh với đối phương, đột nhiên Đông Phương Minh lại cười với hắn.
Nụ cười kia giống như trăm hoa đua nở, làm người ta hoa mắt loạn thần, Hoắc Nguyên Chân chỉ cảm thấy ngực mình giống như bị đánh một quyền thật nặng, vì sao nụ cười này lại giống như vậy, chẳng lẽ là...
Người ở dưới đài càng bàn tán xôn xao hơn nữa, người này hẳn là Đông Phương Minh không sai, nhưng quả thật cũng quá hoang đường. Nếu như thay nữ trang vào, e rằng sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp phong hoa tuyệt đại, Đông Phương Minh chủ lạnh lùng như núi băng trước đây đã đi đâu mất?
Ngay cả Triệu Vô Cực đã đứng lên muốn nói gì đó, cũng sững sờ nhìn trên đài Đông Phương Minh một lúc, quên mất mình muốn làm gì.
Cho đến khi Tử Dương kéo lão một cái, Triệu Vô Cực mới phục hồi tinh thần lại, biết sắp đến thời gian mình ra sân biểu diễn.
Trên đài cao, Đông Phương Minh tựa hồ đang muốn lên tiếng nói chuyện, Triệu Vô Cực chợt phi thân nhảy một cái, nhảy thẳng lên trên lôi đài.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào Triệu Vô Cực, biết rằng màn kịch chân chính đã sắp sửa bắt đầu.
Đầu tiên Triệu Vô Cực ôm quyền với chào bốn phía, sau đó nói với Đông Phương Minh trên đài:
- Minh chủ chậm đã, Triệu mỗ có lời muốn nói.
Bị Triệu Vô Cực cắt đứt, sắc mặt Đông Phương Minh biến đổi, không thấy nụ cười tươi như hoa kia nữa, mà là mím chặt đôi môi, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Triệu Vô Cực. Lão già này muốn làm gì, thách thức lòng kiên nhẫn của mình sao?
Lúc này Triệu Vô Cực nói:
- Chư vị đồng đạo võ lâm, trước khi Đông Phương Minh chủ nói chuyện, Triệu mỗ có mấy câu nói muốn nói cùng mọi người.
Lúc này người chủ trì trên đài đột nhiên nói:
- Triệu Phó Minh chủ, có lời gì chờ Đông Phương Minh chủ nói chuyện xong rồi, Phó Minh chủ hãy nói cũng không muộn.
Mặc dù lời này hình như là đang chất vấn Triệu Vô Cực, nhưng người sáng suốt liếc qua một cái là có thể nhìn ra, người chủ trì này là đang cố ý phối hợp Triệu Vô Cực, để cho lão có thể nói ra lời muốn nói một cách hợp tình hợp lý.
Quả nhiên Triệu Vô Cực chợt vung tay lên:
- Không được, không nói ra chuyện này, Triệu mỗ ăn ngủ không yên, mà bây giờ chính là lúc tốt nhất.
Người chủ trì quay đầu lại liếc mắt nhìn Đông Phương Minh, tựa hồ có vẻ khổ sở.
Đông Phương Minh nhẹ nhàng phất tay, bảo để cho Triệu Vô Cực nói, hôm nay y không muốn bị bất cứ chuyện gì phá hư tâm trạng.
Không nghĩ tới tựa hồ Triệu Vô Cực không cảm kích chút nào, giơ tay lên đột ngột chỉ một cái, chỉ thẳng vào Đông Phương Minh trên đài.
Toàn trường nhất thời yên lặng như tờ, giờ khắc này bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, Triệu Vô Cực tính toán trực tiếp làm khó dễ Đông Phương Minh.
Chuyện này quả thật hết sức chấn động, mọi người đều biết có chuyện sẽ phát sinh, nhưng không ngờ rằng mục tiêu của Phó Minh chủ lại là võ lâm Minh chủ, là Đông Phương Minh khiến cho nhân sĩ võ lâm thiên hạ sợ hãi.
Ánh mắt Triệu Vô Cực âm trầm, tay chỉ Đông Phương Minh điểm điểm vài cái, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Đông Phương Minh! Ngươi có biết tội của ngươi không!
Đông Phương Minh khẽ khép mắt lại, như đang cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, sau đó lại chậm rãi mở mắt, nói với Triệu Vô Cực:
- Triệu Vô Cực, lão có biết lão đang làm gì chăng?
Thanh âm có hơi khàn khàn, nhưng lại rất êm tai, dễ nghe hơn hôm qua nói chuyện một ít, nếu không phải nhìn y, chắc chắn người ta sẽ cho rằng đây là giọng của một nữ tử.
- Đông Phương Minh, không nên nói chuyện với Triệu mỗ bằng giọng điệu này, người đã không còn tư cách này nữa.
Triệu Vô Cực không úy kỵ Đông Phương Minh, chuyện tới nước này rồi lão cũng không hề tỏ ra căng thẳng, ý nghĩ cũng trở nên rõ ràng, nhìn Đông Phương Minh cười lạnh nói:
- Ngươi làm Minh chủ gần hai mươi năm rồi, những năm gần đây, người đã làm gì võ lâm chính ngươi cũng biết rõ ràng. Triệu mỗ có thể nói rằng ngươi không làm được gì cho võ lâm, ngược lại sự tồn tại của ngươi chính là nguyên nhân khiến cho võ lâm quay ngược.
Đông Phương Minh khinh thường cười một cái, không thèm trả lời.
- Chư vị đồng đạo võ lâm!
Triệu Vô Cực quay đầu nhìn tất cả mọi người dưới đài gọi một tiếng, sau đó nói:
- Hôm nay không phải là Triệu mỗ nổi điên, Triệu mỗ biết làm như thế, Đông Phương Minh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, có thể một hồi Triệu mỗ sẽ phơi thây ở chỗ này. Nhưng hôm nay Triệu mỗ đã sớm hạ quyết tâm, cho dù là nói xong mấy câu nói này sẽ chết, Triệu mỗ cũng muốn nói rõ, để cho anh hùng thiên hạ hiểu bộ mặt thật của người này!
Người ở dưới đài bàn tán một trận, đột nhiên có người hô to một tiếng:
- Triệu Minh chủ, ngài nói đi, mọi người đều là người trong giang hồ, có quyền được biết chuyện trong chốn giang hồ, chúng ta bất kể quan hệ giữa các ngươi, nhưng chúng ta muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lời của người này nhìn như công bình, nhưng trên thực tế là đang giúp Triệu Vô Cực lôi kéo lòng người, bức bách Đông Phương Minh không thể lập tức hạ thủ đối với Triệu Vô Cực.
Rất nhanh lại có một ít người phụ họa, cũng tạo thành thanh thế không nhỏ.
Chỉ bất quá những người phụ họa này dường như cũng có liên lạc với phe Triệu Vô Cực, có vài người đã nhìn thấu đầu mối, Triệu Vô Cực này đã có chuẩn bị từ trước.
Triệu Vô Cực vội vàng thi lễ với phía dưới, sau đó nói:
- Nếu mọi người muốn biết vì sao Triệu mỗ làm như thế, như vậy Triệu mỗ sẽ cho mọi người một câu trả lời, người đâu, đem sổ sách ra đây.
Dưới đài có người lấy tới một quyển sổ, giao tới tay Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực nhận lấy sổ sách vào tay, nhìn mọi người nói:
- Chư vị đồng đạo, Võ Lâm Minh chúng ta là đồng minh bạch đạo giang hồ, là đồng minh tất cả nhân sĩ chính phái Thịnh Đường, chúng ta tồn tại chính là muốn chính phái kết thành một khối vững chắc, đối kháng những thế lực tà ác trên giang hồ, nói như vậy có đúng không?
Dưới đài lập tức có người phụ họa, lời của Triệu Vô Cực trên phương diện đại nghĩa là đúng, ban đầu Võ Lâm Minh thành lập quả thật là như thế.
- Cho nên nói, võ lâm Minh chủ nhất định phải là một người tài đức kiêm toàn, tài cao vượt quần hùng, chẳng những phải có võ công cao siêu, hơn nữa còn phải có phẩm đức phục chúng, phải có thể chủ trì chính nghĩa, nêu cao công lý, là tấm gương sáng cho người tập võ trong thiên hạ. Chỉ có người như vậy mới xứng lãnh đạo võ lâm, dẫn dắt nhân sĩ giang hồ, nếu không làm được mấy điểm này, như vậy cho dù là võ công người đó cao tới mức nào cũng không xứng làm võ lâm Minh chủ.
Triệu Vô Cực nói xong, giơ sổ sách trong tay lên, sau đó xoay tay về phía sau, chỉ chỉ Đông Phương Minh trên đài:
- Nhưng Đông Phương Minh chủ chúng ta là loại người gì, mọi người có biết rõ ràng không?
- Võ công Đông Phương Minh chủ rất lợi hại!
- Dung mạo Đông Phương Minh chủ rất anh tuấn!
Dường như những kẻ dưới đài cố ý, nói toàn những lời không dính dấp gì.
- Võ công thật sự không tồi, bề ngoài xấu đẹp cũng không quan hệ, tìm Minh chủ cũng không phải là chọn Phò mã, dáng dấp đẹp xấu không sao. Hôm nay Triệu mỗ muốn nói với mọi người rằng, Đông Phương Minh chủ mà hiện tại các ngươi nhìn thấy chính là một con sâu mọt lớn nhất trong võ lâm, hơn nữa còn là một cuồng ma sát nhân, những gì y làm càng tàn ác hơn cả tà đạo tà ma gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!
Triệu Vô Cực nói xong, sau đó liền mở ra sổ sách trong tay ra, nói với phía dưới:
- Mọi người đều biết, phàm là môn phái gia nhập Võ Lâm Minh ta, môn phái mạt đẳng cũng phải nộp thuế trong minh. Hiện tại Võ Lâm Minh ta đã có gần trăm môn phái mạt đẳng, những môn phái này hàng năm nộp thuế cho Võ Lâm Minh cả trăm vạn lượng. Hơn nữa chuyện của võ lâm, phàm là thông qua Võ Lâm Minh giải quyết cuối cùng cũng phải thu thù lao, Võ Lâm Minh còn có các loại sản nghiệp. Trong một năm, tổng bộ Võ Lâm Minh cũng chính là Hồ Điệp cốc bây giờ, thu nhập đơn thuần đạt tới gần ba trăm vạn lượng, con số này không nhỏ.
Mọi người đều cảm ngạc nhiên, nếu Triệu Vô Cực không nói, bọn họ còn không biết một năm Hồ Điệp cốc lại có thể thu vào nhiều tiền như vậy.
Triệu Vô Cực tiếp tục nói:
- Mà các khoản chi trong một năm của Hồ Điệp cốc, bao gồm xây dựng cùng phúc lợi cho các trưởng lão cũng không vượt qua một trăm vạn lượng.
← Ch. 391 | Ch. 393 → |