Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sư Sĩ Truyền Thuyết - Chương 038

Sư Sĩ Truyền Thuyết
Trọn bộ 485 chương
Chương 038: Gặp gỡ ngoài ý muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-485)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tôn Tuyết Lâm lôi A Tú xăm xăm sáp lại gần.

Diệp Trùng nhíu nhíu mày, hắn vô cùng không thích trường hợp này, hoàn cảnh thế này quá ồn ào, người quá đông đúc, vô tình hạn chế phạm vi hoạt động của mình, hơn nữa cũng sẽ làm mình thêm khó khăn trong việc nắm bắt tình hình xung quanh.

Nhưng Diệp Trùng tuy rằng nhíu mày, nhưng vẫn cùng với 2 người đi tới.

Mảnh đất trống ngay chính giữa đám đông, một ông lão bị tông ngã trên đất, đồ đạc rồi đầy ra đất, gã đàn ông trung niên còn lại chính đang đứng ở đó lớn tiếng chửi bới: "Lão già chết tiệt ngươi, đi đường không mở mắt à? Bộ y phục của ta đáng giá 5 kim cương vàng đó! Ngươi nếu như làm hỏng rồi thì có đền nổi không? Ngươi xem, cái này nhăn hết rồi, lại phải tốn phí bảo dưỡng tới mấy trăm kim cương!" Nói rồi khinh thường liếc nhìn ông già trên mặt đất: "Xem lão nghèo kiết xác như vậy, chắc hẳn cũng đền không nổi, ài, hôm nay coi như ta xui xẻo, thật là lão già không có mắt!" Bộ dáng rất là kiêu căng, ngạo mạn.

Tôn Tuyết Lâm liền nhịn không nổi, lập tức nhảy ra, tức giận chỉ gã trung niên nói: "Ngươi thật là quá đáng, đụng ngã một ông lão mà còn ở đây nói năng lộn xộn, thật đáng ghét mà, ngươi mà dám nói năng lộn xộn nữa, coi chừng ta đập ngươi đó! Hừ hừ!" Tôn Tuyết Lâm xắn tay áo lên, dáng vẻ như muốn đánh người.

A Tú đi tới trước mặt ông lão, cố sức nâng ông lão đứng dậy, cẩn thận, tỉ mỉ phủi bụi trên người ông lão, ôn tồn hỏi: "Ông lão, ông không sao chứ?" Ông lão cảm kích nói với A Tú: "Ta không sao, tiểu cô nương, cám ơn cháu!" A Tú cười dịu dàng.

- A, tiểu nha đầu ngươi mà cũng dám hươ tay múa chân với ta, người lớn trong nhà ngươi không dạy ngươi chút gia giáo cơ bản nào sao? Ài, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì! À, ta cho ngươi biết..."

Tôn Tuyết Lâm tức đến đầu nổi gân xanh, nắm tay càng nắm càng chặt, A Tú vội vàng đi tới vỗ về Tuyết Lâm chẳng mấy chốc sẽ nổi điên, nếu như đánh người rồi tới đồn cảnh sát thì hậu quả sẽ không hay ho gì.

Gã trung niên thấy Tôn Tuyết Lâm không dám ra tay, không khỏi càng thêm đắc ý: "Hì hì... tiểu cô nương, ta cho ngươi biết..."

Tranh chấp giữa bọn họ không làm cho Diệp Trùng chú ý chút nào, tâm thần của Diệp Trùng hoàn toàn bị một cái hộp phóng ảnh nổi nhỏ bé trên mặt đất hấp dẫn.

Có lẽ nói là hộp có chút làm người ta dễ dàng ngộ nhận thể tích của nó, hộp phóng ảnh nổi thật ra chỉ có bề mặt rộng 5 cm, vô cùng xinh xắn, trên bề mặt màu tím nhạt có 2 cái hoa văn hình lốc xoáy đan xen vào nhau, có 2 mặt hơi lõm vào trong, chính giữa mặt trên có một lỗ nhỏ, trong lỗ nhỏ phóng ra tia sáng đủ màu, tia sáng tụ tập lại thành một hình người bán trong suốt, y phục, vẻ mặt sống động như thật, rõ ràng chính là đồ bỏ túi của ông lão vừa mới bị tông trúng này. Hộp phóng ảnh nổi dùng để ghi lại cảnh tượng nào đó, giá hơi cao so với con chip, thường dùng để lưu niệm.

Nhưng, điều hấp dẫn sự chú ý của Diệp Trùng không hề là bản thân cái hộp phóng ảnh nổi này, mà là báo cáo bỏ túi mà lão nhân đang làm.

- Liên quan tới thiết kế động cơ của quang giáp, phương pháp tôi chọn là kết hợp hình khuyên Fairfax với mạch (quang) xung mạch ngắn, ở đây, tôi không thể không nhắc tới một anh bạn trẻ gặp được trong mạng mô phỏng, chính là ý kiến của hắn mới mang lại linh cảm cho tôi..." Đây rõ ràng là một báo cáo tại một hội nghị khoa học chuyên nghiệp.

(Chú thích: NV: 费尔法, tìm trên mạng chỉ tìm được chữ này 费尔法克斯, nghĩa là Fairfax, tên một hạt của bang Virginia, Mỹ; 光路, giống như mạch điện, nhưng thay chữ điện bằng chữ quang, chắc một công nghệ mới truyền tải thông tin nhanh hơn, hiện đại hơn mạch điện, đã được đề cập đến ở đây (tangthuvie/forum/showthread. php?t=53212&page=9), nên dịch là mạch (quang))

Phương pháp kết hợp hình khuyên Fairfax và mạch (quang) xung mạch ngắn không phải là phương pháp mà Hứa gia gia trong "Cực quang" vẫn một mực nghiên cứu sao? Ông còn từng giảng giải phương pháp này cho Diệp Trùng vô cùng tỉ mỉ. Chẳng lẽ là Hứa gia gia? Diệp Trùng không khỏi quan sát tường tận ông lão trước mặt, cẩn thận nhìn một hồi, quả nhiên phát hiện ông lão trước mặt và Hứa gia gia mang máng có chút giống nhau.

Diệp Trùng đi qua đó, thử thăm dò: "Hứa gia gia?"

Ông lão rõ ràng ngây người: "Cậu là?" Hứa lão nhìn cậu nhóc đứng trước mặt này, phần lớn người quen biết mình đều gọi mình là Hứa lão hoặc Hứa giáo sư, gọi mình là Hứa gia gia, phần lớn là họ hàng của mình, hoặc là con cháu một số ông bạn già, nhưng người trước mặt này, mình vô cùng xa lạ, chẳng lẽ là cháu người bạn nào đó?

Diệp Trùng vừa thấy vẻ mặt của Hứa lão, liền biết mình đoán không sai, không khỏi hưng phấn nói: "Hứa gia gia, cháu là tiểu Y đây, YC, ông vẫn còn nhớ cháu chứ? Tiểu Y trong Cực quang đây!"

YC! Hắn là YC! Tôn Tuyết Lâm vừa rồi vẫn nổi giận lôi đình, gần như muốn bỏ đi bỗng an tĩnh trở lại, hai tay A Tú bụm miệng, hai mắt toát ra vẻ mặt không thể tin được. Hai người bỗng chốc ngớ ra, nhìn lẫn nhau, trong mắt đều toát ra vẻ vui mừng hớn hở khó có thể che giấu. Tất cả tâm tư đều đặt lên người ông Hứa, Diệp Trùng không hề phát hiện sự khác thường của 2 người. Nhưng, cho là Diệp Trùng phát hiện đi, cũng tuyệt không nghĩ là có quan hệ tới mình.

Ông Hứa cũng ngớ người, liền kích động kéo tay Diệp Trùng: "Tiểu Y? Cháu là tiểu Y? Quá tốt rồi! Quá tốt rồi!" Ông Hứa kích động đến nỗi có chút nói năng lộn xộn. Diệp Trùng xấu hổ cười! Ông Hứa nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc này của Diệp Trùng càng xác định không nghi ngờ!

Mà Tôn Tuyết Lâm và A Tú lại giống như là gặp quỷ, các nàng thế nào cũng nghĩ không ra vậy mà có thể thấy được loại vẻ mặt này trên mặt Diệp Trùng, vẻ mặt các nàng bây giờ càng đa dạng hơn so với vẻ mặt của Diệp Trùng.

Gã trung niên thấy Diệp Trùng dường như quen biết ông lão, con ngươi láo liên, liền dùng giọng nói vô lại nói: "Hà, lão già ngươi, làm dơ quần áo của ta, cái này là hàng cao cấp đáng giá 5 kim cương vàng đó, mau bồi thường cho ta!"

Đối với gã trung niên, Diệp Trùng không để ý chút nào, chỉ dìu ông Hứa: "Hứa gia gia, chúng ta đi!" Ông Hứa gật gật đầu: "Ừm, chúng ta đi!" Tôn Tuyết Lâm, A Tú dìu bên kia ông Hứa.

Gã trung niên thấy mấy người muốn đi, không khỏi vội vàng nhằm Diệp Trùng lôi kéo: "Không được, các người không thể đi như vậy, bồi thường tiền cho ta trước rồi nói, ta cho các người biết, ta là người có thân phận, địa vị..."

Tay gã trung niên vừa chạm tới Diệp Trùng, Diệp Trùng liền động!

Thân hình khẽ lui, Diệp Trùng thuận thế chộp lấy cổ gã trung niên, Diệp Trùng vừa chuẩn bị hạ sát thủ, Mục vội vàng nhắc nhở: "Đừng! Diệp tử!"

Tay Diệp Trùng khẽ dừng lại, may mà Diệp Trùng bây giờ đối với việc nắm bắt sức mạnh đã đạt tới một trình độ khá chính xác, nếu không gã trung niên này chết chắc rồi.

Diệp Trùng kỳ quái nói: "Mục, thế nào rồi?"

Mục nói: "Theo như tư liệu cho biết, ngươi giết người trên đường sẽ vi phạm luật pháp nơi này, sẽ phải chịu sự truy bắt cực kỳ nghiêm khắc!"

- Hử, luật pháp? Đây là cái gì?

- Quy tắc con người đặt ra vì xã hội của mình!

- Ừ, nhưng cái này với ta có quan hệ gì chứ? Vẫn là không hiểu thế nào!"

- Vấn đề này rất phức tạp, nhưng rõ ràng bây giờ không phải thời cơ tốt thảo luận vấn đề này!

- Được, cái này chúng ta trở về rồi nói, bây giờ nên làm thế nào?

- Theo như tư liệu cho biết, đe dọa rõ ràng là một lựa chọn không tồi! Theo lý luận tâm lý học đại chúng, đối phương rõ ràng đang trong trạng thái bị hoảng sợ, chỉ cần đe dọa ở một mức độ nhất định, xác suất thành công kết thúc phiền phức này vượt quá 92%.

- Đe dọa đúng không! Vậy thì thử thôi!

Người xung quanh chỉ cảm thấy trước mặt hoa lên, tay phải Diệp Trùng đã khóa chặt cổ họng của gã trung niên, cổ họng gã bị thít chặt, không khỏi mở to miệng ra sức vùng vẫy, người xung quanh cũng đồng thời phát ra kinh la hoảng.

Diệp Trùng lạnh nhạt nhỏ giọng nói bên tai gã trung niên: "Nếu như ngươi còn làm phiền, ta sẽ giết ngươi!", giọng nói nhạt nhẽo giống như đang kể lại một việc rất bình thường.

Vẻ mặt Diệp Trùng bình tĩnh thả gã trung niên ra, xoay người trở lại bên cạnh ông Hứa.

Gã trung niên ôm cổ họng, ra sức hổn hển thở, vẻ mặt đau đớn, một câu cũng nói không ra lời, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ đến cùng cực. Câu nói vừa rồi đó giống như gió lạnh thổi qua trong ngày mùa đông, mà mình thì giống như không mặc quần áo, cả người tự chủ được mà run cầm cập.

Đột nhiên, đám người vây quanh rối loạn, có người la: "Cảnh sát tới!", "Quá tốt rồi, cảnh sát cuối cùng tới rồi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-485)