Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0777

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0777: Huy hoàng thuộc về bản thân mình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Lý Dương có một khách sạn năm sao, hắn đích thân dẫn Thanh Mộc Vị Ương đến đó.

Rồi cùng Thanh Mộc Vị Ương ăn tối, sau đó Lý Dương mới quay về biệt thự, dù sao thì người ta vẫn là khách, lại mang đến vật mà Lý Dương cần, nên không thể chậm trễ quá được.

- Anh Lý, anh thực sự tin vào cái này sao?

Lưu Cương đang lái xe, chợt quay đầu lại hỏi Lý Dương một câu, Lý Dương và Lưu Cương vẫn còn ở trên xe, đây là chiếc xe Volvo, lâu rồi Lý Dương không lái nó.

Cái mà Lưu Cương hỏi chính là bản chép tay Lý Dương đang cầm.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Lý Dương cứ cầm bản chép tay này xem mãi, Tùy Hầu Châu có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, tuy là manh mối này có cách đây mấy trăm năm, nhưng Lý Dương vẫn muốn thử một lần.

Lý Dương nhẹ nhàng cầm bản chép tay lên nói:

- Bản chép tay này là thật, tôi đã cẩn thận phân tích giấy mà bản chép tay này dùng, không giống như giấy thường người dân vẫn sử dụng, nó giống như loại giấy đặc biệt dùng trong cung hơn.

- Giấy của Hoàng cung?

Lưu Cương lại quay lại kinh ngạc nhìn bản chép tay đã ố vàng trên tay Lý Dương, vật này hắn chỉ biết đã có từ rất lâu, chử viết cũng toàn là chữ cổ, còn những cái khác thì không nhìn ra được.

Lý Dương cười gật đầu, bản chép tay này có từ thời Minh, lỗ trập phía trên đã chứng minh điều đó.

Sau khi cầm bản chép tay này lên, Lý Dương đã sử dụng năng lực đặc biệt để phân tích, đúng là vật thời Minh, bất kể là giấy hay mực đều như thế, hơn nữa trang giấy rất tinh tế, nếu không thì làm sao còn giữ được đến tận hôm nay.

Loại giấy này tuyệt đối không phải là giấy người dân thường dùng, Lý Dương từng xem qua một vài bản chép tay thời Minh để lại trong cố cung, giấy bọn họ dùng còn không bằng loại giấy này nữa.

Tổng kết lại thì Lý Dương đoán đây là đồ được truyền ra từ trong cung.

Nếu là như vậy, thì mức độ tin cậy của bản chép tay này rất cao, tiếc là sự việc xảy ra lâu quá, cho dù là thật, thì vật này vào thời điểm hiện tại có tác dụng hay không cũng chẳng ai biết được.

Đây cũng là nguyên nhân làm Lưu Cương hoài nghi.

Đồ vật cách đây mấy trăm năm, mà lại còn là một manh mối rất mờ ảo, bây giờ đi điều tra thấy khả năng có kết quả ít quá.

Đây cũng là nguyên nhân mà Thanh Mục Gia không điều tra, thời gian cách nhau quá lâu, lại không có manh mối nào đáng tin cậy, chỉ dựa vào những dòng chữ này chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Việc vô dụng này tốt nhất là không nên làm.

Quay về biệt thự, Lý Dương quay về nhà của mình trước, ba mẹ bây giờ cũng trở về rồi.

Biệt thự đã được quét dọn xong, hai ông bà Lý Quân Sơn cũng đã từ nhà ông trở về, một vài đồ dùng họ cần phải tự mình thu dọn, giao cho người khác không yên tâm.

Nói chuyện với ba mẹ một lúc, Lý Dương lại đến nhà ông.

Giao bản chép tay cho Hà lão xem một lúc rồi Lý Dương lại nói suy nghĩ của mình cho ông nghe, cuối cùng cũng được ông ủng hộ, cho dù là có tìm ra được kết quả hay không thì cũng phải thử một lần.

Cái này cũng giống như mua vé số vậy, nhưng dù sao cũng có chút hi vọng, nếu không mua thì sẽ không có chút hi vọng nào cả.

Ngày thứ ba, Lý Dương giao bản ghi chép Thanh Mộc Long Nhất cho Thanh Mộc Vị Ương, giao dịch này coi như là đã hoàn thành.

Lúc này Thanh Mộc Vị Ương cũng đã bắt đầu nói ra mục đích đến thăm của mình.

Trong nước có phản ánh rất lớn về thanh kiếm Thiên Tùng Vân, Thiên Hoàng hi vọng Lý Dương có thể hoàn trả lại thanh kiếm Thiên Tùng Vân, chỉ cần Lý Dương đồng ý, bọn họ nhất định sẽ đền đáp xứng đáng cho hắn.

Nói trắng ra, Thanh Mộc Vị Ương là đại biểu được cử đến đàm phán với Lý Dương, xem thử cuối cùng sẽ dùng giá gì để đồi lại thần khí Thiên Hoàng.

Ly không từ chối yêu cầu này, nhưng hắn cũng không đồng ý.

Đàm phán có thể, cứ để từ từ rồi nói, nếu từ chối ngay thì không biết đối phương sẽ tức giận như thế nào. Hơn nữa, không từ chối, đưa cho đối phương một ý niệm, có khi họ còn mang đến bảo bối tốt hơn cũng có.

Bảo bối Trung Quốc đang lưu truyền thực sự là rất nhiều.

Hai ngày sau, Lý Dương lại quay về Trịnh Châu, mang Truyền Quốc Ngọc Tỉ đến Bắc Kinh, giao cho Cục Công an bảo quản.

Lý Thành, anh trai Lý Dương, vào ngày thứ ba còn lái xe chở ba mẹ đến Trịnh Châu tham quan Truyền Quốc Ngọc Tỉ, nhìn Quốc Tỉ xinh đẹp, cao quý, cả nhà không khỏi xuýt xoa tự hào.

Đợt triển lãm Truyền Quốc Ngọc Tỉ lần thứ nhất kết thúc, tất cả là năm thành phố, thành phố nào cũng được hưởng ứng mạnh mẽ.

Đợt triển lãm tiếp theo vẫn chưa biết ở thành phố nào, tuy nhiên Viện Bảo Tàng khắp mọi nơi đang ráo riết liên hệ với Lý Dương, hi vọng có thể nhanh chóng định ra thời gian và địa điểm của cuộc triển lãm tiếp theo, vô hình chung đã hâm nóng hơn sức ảnh hưởng của Lý Dương trong lĩnh vực của mình.

Thời gian chầm chậm trôi, chớp mắt một cái đã hết 10 ngày.

Mười ngày này cuộc sống của Lý Dương trôi qua rất vui vẻ, ở trong biệt thự, sống cùng bố mẹ, lúc rãnh rỗi lại dẫn Vương Giai Giai đến nhà ông chơi, học thêm vài kiến thức mới, nhân tiện nói chuyện phiếm với ông, cuộc sống an bình này tốt hơn cuộc sống bôn ba trước đây nhiều.

Ông mấy ngày nay cũng rất vui, Hà San San không đi nữa, mấy đứa trẻ ở nhà, ngày nào cũng cười nói vui vẻ, thoải mái hơn nhiều so với cuộc sống một mình của ông trước đây.

- Lý Dương, Giai Giai, dậy đi, nhanh thu dọn đồ đạc!

Vừa sáng sớm, Lý Dương và Vương Giai Giai đang nằm trong phòng ngủ thì chợt có tiếng gõ cửa, vừa nghe là đã biết Hà San San rồi, mấy ngày nay Lý Dương bị cô nàng đầu độc liên tục.

- Dậy rồi, đợi một chút!

Tiếng Vương Giai Giai trong phòng vọng ra, Vương Giai Giai đã dậy rồi, đang thu dọn đồ, còn Lý Dương vẫn đang nằm ngủ nướng trên giường.

Sáng nay bọn họ phải bay đến Quảng Châu, giao dịch Bình Châu còn ba ngày nữa là bắt đầu, sau khi trải qua giao dịch ở Miến Điện, Lý Dương không còn có hứng thú lắm với giao dịch Bình Châu nữa, tuy nhiên giao dịch lần này có một chuyện có ảnh hưởng rất lớn đến hắn.

Trần Vô Cực nhân lúc khai mạc giao dịch sẽ nhận hắn làm đồ đệ, bất kể là đối với hắn hay đối với Trần Vô Cực thì ngày này đều rất quan trọng.

Về chuyện Lý Dương nhận Trần Vô Cực làm thầy để học khắc ngọc, ông không phản đối, ngược lại còn rất ủng hộ, thứ nhất ông rất hiểu khả năng thiên bẩm của Lý Dương, tương lai của Lý Dương ông cũng không dám đoán trước được.

Thứ hai là thân phận của Trần Vô Cực, Trần Vô Cực đã có bước đột phá, nghiễm nhiên trở thành tông sư, khả năng bẩm sinh của Lý Dương sẽ không thể nào bị vùi lấp dưới tay Tông sư được, không chừng Lý Dương sẽ có được thành tựu lớn trong ngành điêu khắc ngọc cũng nên.

Ông không phải là người ích kỷ, tuy là có chút khó chịu khi Lý Dương bái người khác, nhưng chỉ cần có lợi cho Lý Dương thì ông đều toàn tâm ủng hộ.

Mơ màng, Lý Dương mở mắt ra nhìn đồng hồ, rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

Bọn họ bay lúc 10h, bây giời mới có 7h mà Hà San San đã chạy đến gõ cửa rồi, đúng là sung sức quá.

Đi Quảng Châu lần này, Hà San San cũng đi cùng, là cô nhất quyết đòi đi theo.

Không chỉ có cô, Hà Kiệt cũng đi, công việc của Hà Kiệt sắp phải điều động rồi, sau này rất có thể về phương nam làm việc, vì vậy cũng nên đến làm quen với môi trường trước.

9h, Lý Dương chào tạm biệt ông và bố mẹ, rồi lên xe, cuộc sống an bình ngắn ngủi của hắn lại kết thúc rồi.

Hai ông bà Lý Quân Sơn không nỡ để con đi nhanh như thế, nhưng bọn họ cũng biết là tương lai của con trai rộng lớn, Minh Dương nhỏ hẹp này không phải là nơi hắn có thể phát triển, chỉ có thê bay ra bên ngoài, bay càng cao càng xa, tương lai hắn mới càng thêm xán lạn.

Hai ông bà cũng giống như bậc làm cha làm mẹ khác, chỉ cần con cái sống tốt, thì bọn họ sẽ không phản đối.

Quảng Châu, Bình Châu, mấy ngày nay lượng người đến đây không ít.

Giao dịch Bình Châu mấy năm nay càng làm càng thành công, đã trở thành thị trường giao dịch đổ thạch huyên náo nhất ngoài giao dịch Miến Điện rồi, quy mô của giao dịch năm nay còn lớn hơn năm ngoái nhiều.

Ngoài ra, giao dịch nguyên thạch hạng thấp năm nay giá có xuống thấp một chút, nhưng những nguyên thạch hạng cao vẫn đắt như thế.

Cái này có công lao rất lớn của Lý Dương, khu mạch khoáng lớn Lý Dương phát hiện ra đã khai thác được rất nhiều nguyên thạch, dựa vào hai gia tộc lớn của Tướng Quân Thornton, trong vòng mười năm tới sẽ không cầ phải lo lắng vì mạch khoáng nữa.

Chịu sự kích thích của họ, ba gia tộc lớn Cu Ba khác cũng sẽ tập trung đầu tư lớn vào đổ quặng.

Thời gian gần đây, việc đầu tư của bọn họ cũng đã có hồi báo, tuy là không thấy khu mạch khoáng lớn, nhưng những khu mạch khoáng vừa và nhỏ không ít, những khu quá nhỏ thì bọn họ bán cho nhà thầu, lớn hơn một chút thì sẽ tự mình khai thác.

Kết quả này có nghĩa là nguyên thạch đổ thạch năm nay phong phú hơn năm ngoái, đặc biệt là những nguyên thạch hạng thấp, nguồn hàng rất nhiều, giá cũng vì thế mà có giảm xuống.

Tuy nhiên những nguyên thạch hạng vừa và thấp từ trước đến nay không đóng vai trò chủ đạo trên thị trường đổ thạch, chỉ cần giá thị trường của nguyên thạch hạng cao ổn định thì cả thị trường đổ thạch sẽ không bị dao động.

Máy bay từ từ hạ cánh, Lý Dương không phải là lần đầu tiên đến Quảng Châu, mỗi lần đến cảm giác đều không giống nhau.

Lần đầu tiên đến là để nghiệm ngọc, lúc đó Lý Dương vừa xuất đạo đã được giao cho trọng trách, trong lòng có chút không yên.

Hơn nữa lúc đó người trong ngành công nhận năng lực của hắn không nhiều, bất kể là ở Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu đều có những chuyên gia hoài nghi hắn.

Hôm nay, nếu còn có những hoạt động như thế, thì không có bất kỳ ai còn hoài nghi Lý Dương nữa, cũng không dám hoài nghi, đây chính là do sự ảnh hưởng của thực lực và cả thân phận. Một năm gần đây, Lý Dương đã hoàn toàn đứng vững bằng đôi chân của mình, trở thành một đại sư cao thủ được mọi người kính ngưỡng.

- Lý Dương, anh làm sao thế?

Vương Giai Giai thấy Lý Dương hơi lạ liền hỏi một câu, lúc này máy bay đã hạ cánh xuống sân bay rồi.

- Anh không sao, đi thôi!

Lý Dương cười lắc đầu, lấy lại tinh thần, hắn vẫn còn trẻ, tương lai vẫn còn rất dài, cho dù là vì mình hay vì những người xung quanh mình thì hắn đều phải cố gắng, làm ra những điều huy hoàng thuộc về bản thân mình.

- Uhm?

Vương Giai Giai nghi hoặc nhìn Lý Dương một cái rồi không hỏi gì nữa, hai người cùng xuống máy bay, Hà San San rất vui vẻ, toàn ở Bắc Kinh và Minh Dương, ít được đi ra ngoài. Lần này không có người lớn bên cạnh, có thể thoải mái chơi một chuyến rồi.

Lần này Lý Dương dẫn theo Lưu Cương và bốn bảo vệ nữa, Triệu Khuê và Hải Đông bảo vệ ngầm, Triệu Vĩnh và một người nữa cũng vậy, hai sáng hai tối sẽ ổn thỏa hơn.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)