Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tây Du Nhất Mộng - Chương 074

Tây Du Nhất Mộng
Trọn bộ 162 chương
Chương 074: Ai lừa ai?
0.00
(0 votes)


Chương (1-162)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dịch & Biên:†Ares†

Mãi tới trưa Đại Nhiệt mới online. Rỗi rãi không có việc gì, hắn bèn đảo qua khu chợ Trường An, muốn xem thử có tìm được thứ gì hay ho hỗ trợ đối phó Trấn Nguyên Tử không — Boss cấp bậc như Trấn Nguyên Tử đã sớm nhảy ra khỏi Tam giới, vượt qua ngũ hành, nói cách khác đã không có nhược điểm ngũ hành tương khắc, coi thường công kích phàm tục.

Chợ luôn là nơi náo nhiệt nhất bất kể thật ảo, mua đồ bán vật, tụ tập dạo chơi, cò kè mặc cả, đâu đâu cũng ồn ã không ngớt tiếng người.

- Đi qua đừng bỏ qua nàoooooo! Pháp bảo cửu phẩm Ngũ Xỉ Đinh Ba (bồ cào 5 răng) mới ra lò đại hạ giá đây, tăng 15% sát thương cho pháp thuật hệ Hỏa, vũ khí sở trường của class Trư Bát Giới, giá chỉ 8000 đồng đâyyyyyy!

- Bà con mau vào an ủi tôi nào! Hôm qua vừa mua Lưu Vân Hài giá 7000 đồng, hôm nay thiếu tiền phải bán 6000, tốc độ cưỡi gió cộng thêm 10% đâyyyyy!

- Đại ca à, giá này là thấp nhất rồi! Nếu không phải không có tiền mua thuốc thì còn lâu em mới bán... Này này, đừng đi, chuyện gì cũng có thể bàn mà, bớt thêm 500 nhé!

- Người đẹp ơi, nhìn nàng khí chất cao quý, cử chỉ bất phàm, chiếc dây lưng tên Liên Hoa Yêu Đái cho tiên nữ này quá phù hợp, để cho nàng giá cực tốt 2 vạn nè!

Đại Nhiệt hết nhìn Đông tới nhìn Tây, quét mắt khắp các gian hàng, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở một nữ người chơi có chút kỳ quái tên là Sương Nguyệt Dạ. Cô gái này chơi class Đường Tăng, dáng người khá cao, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, đứng ở trong đám người có chút như là hạc giữa bầy gà. Nói nàng quái, chủ yếu là nàng đứng ở nơi đó không kêu một tiếng, không hề giống người đi bán hàng, thế nhưng lại thật sự mở ra một gian hàng, ở trên bày một miếng ngọc bội màu vàng sậm, nhìn như là vừa móc ra từ lòng đất, thuộc tính không ngờ là — Võ lực +20%!

Võ lực là vật gì, hiện trong số người chơi chỉ có một mình Đại Nhiệt biết, đây cũng là lần đầu tiên Đại Nhiệt thấy có trang bị thêm Võ lực. Từ sau khi lấy võ nhập đạo, Đại Nhiệt vẫn luôn buồn rầu vì không tìm được trang bị thích hợp cho mình, hiện tại đột nhiên thấy miếng ngọc bội này, mắt hắn sáng bừng lên, vội chạy qua.

Cuối cùng có khách tới, Sương Nguyệt Dạ không khỏi vui ra mặt. Miếng ngọc bội này là nàng cùng bằng hữu tiến vào Động Không Đáy giết một con hồ ly tinh trăm năm mới có được, nhưng khi thấy thuộc tính của nó thì muốn choáng váng — Hoàng Thổ Ngọc, Võ lực +20%. Võ lực là cái trị số gì? Hay là sau khi khai khiếu lực lượng đã biến thành võ lực? Dù là thế cũng coi như một món đồ hoàn toàn bỏ đi! Một hồi vất vả lại chỉ thu hoạch được thứ đồ chơi như vậy, Sương Nguyệt Dạ rất không cam lòng, vì thế liền cầm ngọc đến chợ bán, hi vọng gặp phải một con gà, lừa ít tiền bù đắp lại.

Vị tiểu bạch kiểm trước mắt này thoạt nhìn hoàn toàn phù hợp tiêu chí kia, toàn thân không một món đồ thêm công kích, phòng ngự cũng thấp đến đáng thương, không phải gà thì còn có thể là cái gì?

Thường xuyên bị người hiểu nhầm là gà, nhưng Đại Nhiệt tuyệt đối là vô tội. Hắn cũng không phải cố ý điệu thấp, chẳng qua là do tất cả các trang bị tốt đều không phải yêu cầu Phật đạo thì cũng là Tiên đạo, hắn mặc lên kiểu gì? Chỉ có thể an an ổn ổn kiếm tạm mấy món đồ nát không yêu cầu về con đường tu luyện để che người!

- Không tồi! Chậc, đúng là không tồi!

Đại Nhiệt đánh giá một phen sau đó tán thưởng không thôi.

Mắc câu rồi! Sương Nguyệt Dạ vui sướng ngây ngất, vội hỏi:

- Đúng đúng, rất không tệ, chỉ cần 500 đồng là có thể mang đi!

Đại Nhiệt kêu lên:

- Quá rẻ rồi, tôi xem ít nhất cũng phải 5000 đồng ấy chứ!

Hắn vừa nói xong, Sương Nguyệt Dạ lập tức hối hận đến ruột gan cũng co lại — chẳng những gặp phải gà, còn là gà rất có tiền! Tại sao vừa xong lại chỉ báo có 500 thôi chứ?

Đại Nhiệt quan sát vẻ mặt của nàng, thầm cười trộm, nói:

- Nếu chỉ bán 500 đồng thì mau làm xong thủ tục đi, rồi cô theo tôi đi thôi!

Sương Nguyệt Dạ sửng sốt:

- Tôi theo anh đi đâu?

Đại Nhiệt chớp mắt nói:

- Cô bán mình tôi mua thân còn gì! Sau này cô là người của tôi, có ai dám khi dễ cô thì cứ nói cho tôi một tiếng, tôi sẽ ra mặt giúp!

Sương Nguyệt Dạ giận tới tái mặt:

- Ai bán thân? Anh nói bậy bạ cái gì đó?

Đại Nhiệt kỳ quái hỏi:

- Cô đứng ở chỗ này, không mua không bán gì, tôi tưởng cô muốn bán mình.

Sương Nguyệt Dạ cuối cùng hiểu được, cười lạnh:

- Hóa ra là tới đùa bỡn... Tốt, tốt lắm!

Đại Nhiệt vội vàng xua tay:

- Mỹ nữ đừng tức giận, hiểu lầm thôi mà! Ai bảo cô đứng giữa chợ không nhúc nhích, cũng chẳng mua bán!

- Mắt anh mù hả? Quầy của tôi rõ ràng có một khối ngọc kia kìa!

Sương Nguyệt Dạ trợn trừng mắt hạnh, giống như một con nhím xù lông.

- Ô!

Đại Nhiệt tựa hồ mới phát hiện chuyện này, đi đến gần nhìn nhìn, nghi ngờ hỏi:

- Võ lực +20%, Võ lực chính là lực lượng chứ gì hả! Ngất, mỹ nữ! Lực lượng thêm 20% mà còn không biết xấu hổ lấy ra bán, trong cửa hàng ở Tân Thủ Thôn chỉ có 20 đồng thôi, ai thèm chứ? Định lừa người sao!

Bị vạch trần ý đồ, Sương Nguyệt Dạ chột dạ nhưng vẫn cố nói vớt:

- Ai lừa chứ! Tôi bán gì ai cần anh lo! Không mua mời đi!

Đại Nhiệt vội nói:

- Tôi thấy cô cũng không giống lừa đảo... Ài, xem ra tôi nói bậy rồi, đắc tội đắc tội!

Hắn diễn quá tuyệt, bộ dáng luống cuống, trên trán còn nặn ra được cả mấy giọt mồ hôi, xem ra ngày càng có tốt chất làm diễn viên chính!

Hai bên làm loạn một hồi cũng đã dẫn khá nhiều người vây lại đây.

Sương Nguyệt Dạ dù sao cũng đúng là định đi lừa ít tiền, thấy vậy đứng ngồi không yên, vội thu quầy lại mà chạy. Đại Nhiệt đuổi theo nàng, thực thành khẩn nói:

- Mỹ nữ! Thật sự là tôi không hề định tìm cô đùa giỡn mà! Tôi chỉ sợ cô không rõ thị trường mà lãng phí thời gian... Nhưng tôi nói không được rõ, đã đắc tội rồi, mong cô thông cảm bỏ quá cho!

Sương Nguyệt Dạ thấy hắn nói thành khẩn, cũng không cách nào tiếp tục phát hỏa, dù sao mình cũng đích xác có ý định lừa dối người ta:

- Anh đã không cố ý thì quên đi!

- Tuyệt đối không thể đơn giản như vậy!

Đại Nhiệt bày ra vẻ mặt cực kỳ kiên quyết:

- Tôi nói sai thì phải chịu trách nhiệm! Như vậy đi, tôi mua miếng ngọc kia giá 50 đồng, coi như là lời xin lỗi với cô!

Sương Nguyệt Dạ ngẩn ngơ:

- Anh muốn miếng ngọc nát này làm gì?

Đại Nhiệt ho khan:

- Tuy rằng ngọc này không có tác dụng gì, nhưng coi như là đồ trang sức, bộ dáng cũng khá, lúc rảnh rỗi có thể đem ra ngắm chơi.

Sương Nguyệt Dạ nghĩ nghĩ rồi đáp ứng! 50 đồng tuy rằng ít, nhưng cũng đủ tiền trà, không phải mất trắng. Ngọc này nàng lưu lại vô dụng, bán cho NPC thì nhiều nhất được 20 đồng, không bằng bán cho tên tiểu bạch kiểm này, dù sao là hắn mãnh liệt yêu cầu chính mình bán cho hắn, cũng không tính là lừa dối.

Hoàng Thổ Ngọc tới tay, Đại Nhiệt muốn nhảy cẫng lên nhưng vẫn cố làm một bộ không hề cao hứng, mỉm cười nói:

- Thật vui vì cô đã nhận lời xin lỗi.

50 đồng vào túi, Sương Nguyệt Dạ cảm giác mình chiếm được đại tiện nghi, có chút ngượng ngùng nói:

- Cảm tạ!

Đại Nhiệt thiếu chút nữa cười sặc sụa, phất tay cùng nàng từ biệt, cũng nói rằng lần sau nếu có cơ hội, có thể cùng đi uống trà v. v...

Mau chóng trang bị Hoàng Thổ Ngọc lên, Đại Nhiệt chỉ nhanh nhanh muốn thể nghiệm hiệu quả Võ lực thêm 20%. Nhưng hắn vừa mới ra khỏi chợ đã bị một đám người chơi có hai chữ "Thiên hạ" ở trong tên vây lấy:

- Đại Nhiệt, lão đại của chúng tôi muốn gặp anh!

Cái gì phải đến sẽ đến, Đại Nhiệt bộ dạng uể oải nói:

- Muốn gặp thì để hắn tới đi, tôi không trốn đâu.

- Lão đại đã ở Khách Vân Lai đặt món Phật Nhảy Tường, muốn mời anh qua dùng bữa.

Phật Nhảy Tường? Suất ăn trị giá 5000 đồng cộng 500 điểm ngộ tính? Ừm, Hồng Môn Yến (1) này đáng giá để đi.

- Phía trước mở đường!

Đại Nhiệt vênh mặt mà sai khiến.

-----oo0oo-----

Chú thích:

- (1) Hồng Môn Yến: là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Điển tích này nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ) với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Từ đó về sau Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!

Crypto.com Exchange

Chương (1-162)