← Ch.127 | Ch.129 → |
Nắng mai từ mờ nhạt đến sáng ngời, khuôn mặt đại tướng quân Hạ Hầu không chút biểu cảm đi tới tiền tuyến phía đông, Cốc Khê cùng một đội thân vệ tùy thân trầm mặc đi theo hắn. Mặt trời mới mọc vừa lên cao phát ra tia sáng chiếu rọi bề mặt khôi giáp của hắn, tỏa ra màu trắng bạc sáng bóng nhàn nhạt, trông như một bức tượng của vị thần uy vũ đứng trong thần huy thánh khiết vậy.
Đi vào trong lều chủ soái tạm thời, sau khi nghe quan tướng cấp dưới bẩm báo kết quả cuộc chiến lúc sáng kỵ binh tiên phong cánh trái đột nhập lãnh thổ nước Yến, Hạ Hầu trầm mặc rất lâu rồi ngẩng đầu lên nói: "Chém giết ba trăm tù binh người Yến làm cảnh cáo đi."
Trong lều cỏ bây giờ ngoại trừ hắn cùng Cốc Khê thì không có người thứ ba. Cốc Khê nhìn hắn, muốn nói lại thôi, khuyên can: "Lúc trước tướng quân quyết định kế sách giấu diếm chuyện ám sát, chỉ bí mật gửi thư cho bệ hạ thôi. Nếu ở trước trận giết tù binh, việc này chỉ sợ rất khó giấu diếm xuống, huống hồ những người Yến đó khẳng định sẽ chủ động tuyên dương việc này đấy."
Hạ Hầu hờ hững nói: "Quân Yến nhập biên giới làm hại bá tánh già yếu của Đại Đường ta, đốt cháy thôn trại của dân chúng Đại Đường ta, giết ba trăm tù binh của chúng là việc phải làm theo lý thường, bản đại tướng quân quả quyết không tin có kẻ nào sẽ cả gan nhiều lời đâu."
Cốc Khê trầm mặc một lát, nói: "Vậy thì giết tù binh là điềm xấu, bệ hạ... cũng sẽ không thích."
Hạ Hầy tháo mũ xuống, đặt sang một bên, lẳng lặng nhìn tên cấp dưới trung thành đã làm bạn với mình hơn hai mươi năm này, nói: "Ngươi hẳn rất rõ rồi, bệ hạ vẫn luôn không thích ta lắm, tới nay ta vẫn còn có thể sống, đó là vì ta thay đế quốc lập nên chiến công bất hủ. Từ xưa đến nay, Đại Đường ta thưởng phạt phân minh, miễn là ta vẫn có thể tiếp tục lập công, quan công trong triều không nắm được điểm yếu của ta, bệ hạ sẽ không dễ dàng động đến ta, vì thế, bệ hạ có thích bản đại tướng quân hay không thì cũng không quan trọng nữa. Huống hồ, nếu bệ hạ quá thích ta, ta thật sự không biết tự xử trí như thế nào nữa đâu."
Một đoạn lời này, nhất là chút ý tứ giấu trong một câu cuối cùng mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được, Cốc Khê trầm mặc một lát, đang muốn nói cái gì đó, nơi nào đấy trên cổ tay áo dùng chỉ vàng thêu thành hoa văn trang trí ngang đột nhiên sáng lên.
"Đi thôi." Hạ Hầu nói.
Cốc Khê trầm mặc cúi người chắp tay hành lễ, liền rời khỏi lều.
Trong lều không có một bóng người, trên mặt Hạ Hầu hiện lên tươi cười hơi chua xót tự giễu, thấp giọng nói: "Bản đại tướng quân may mắn cỡ nào chứ, gặp được một vị quân vương rộng lượng nhân từ như bệ hạ, bằng không đã phải chết không biết bao nhiêu lần rồi, có thể lấy lòng quân tử đối đãi với người, chẳng lẽ ta còn có thể ôm lòng tiểu nhân đối với bệ hạ hay sao? Chẳng qua quân vương nhớ tình cũ, niệm tầng tình nghĩa không ai biết rõ kia, cho phép ta sống lâu thêm mấy năm mà thôi."
Sau một lúc, Cốc Khê trở về, nhấc mành lều lên, trong tay cầm một phong thư mật quết sơn, tới trước người Hạ Hầu, nhỏ giọng nói: "Quân bộ phù thư truyền tin đến, mấy ngày gần đây trong thành Trường An có chút không yên ổn, nghe nói phía nam thành đã xảy ra một vụ án mạng, thậm chí đã kinh động cả Vũ Lâm Quân rồi."
Hạ Hầu nhàn nhạt trào phúng nói: "Đa số quan công trong triều coi thường bệ hạ rộng lượng nhân từ, vậy mà ngay cả cấp dưới của bản đại tướng quân cũng dám giết, vài ngày trước đó còn chịu thiệt thòi thật lớn trên tay Triều Tiểu Thụ rồi, chẳng lẽ còn chưa học được việc thành thành thật thật một chút ở trước mặt bệ hạ ư?"
"Thật sự là không có quan hệ với quan công trong triều." Cốc Khê lắc đầu trả lời nói: "Án mạng mùa xuân ở nam thành đó đã chết một vị cao thủ cảnh giới Động Huyền, hơn nữa trước kia người nọ còn từng là quan viên quân bộ, cho nên mới sẽ nổi lên những sóng gió này."
Ánh mắt Hạ Hầu dần chăm chú, híp mắt nhìn hắn, nói: "Tiếp tục đi."
"Không biết tướng quân có còn nhớ người này hay không, hắn tên Nhan Túc Khanh, đã từng là thầy giám định công văn của quân bộ, nhưng mà không có mấy người biết chuyện hắn là một vị đại kiếm sư ..."
Nói đến đây, Cốc Khê chứa đầy thâm ý nhìn tướng quân một cái, tiếp tục nói: "Người này khai ngộ luyện tập kiếm thuật ở Tây Lăng Hạo Thiên thần điện, theo việc năm đó nên bị đuổi khỏi quân bộ, sàu này vẫn luôn an ổn theo một vị trà thương nào đó trong thành Trường An ngây ngốc qua ngày, thật không ngờ rằng cuối cùng bị chết oan chết uổng."
Không khí trong lều dần dần trở nên nghiêm túc lạnh lẽo lên, ánh nến trong góc lều lay động bất an. Yên tĩnh một lát, đại tướng quân Hạ Hầu lạnh nhạt hỏi: "Năm Thiên Khải thứ mười ba... Đây là kẻ thứ mấy rồi?"
Cốc Khê thấp giọng đáp: "Ngự Sử Trương Di Kỳ chết vì đụng xe, thủ hạ của tiền Tuyên Uy tướng quân Trần Tử Hiền đột tử ở đông thành, cộng thêm Nhan Túc Khanh bị người ta chặt đầu, năm nay đã chết người thứ ba."
Dân phong Đại Đường giản dị, kiên định tàn nhẫn, dân cư trong thành Trường An rất đông đúc, dẫu trị an cực tốt, nhưng nếu nói không phải chết tự nhiên, chỉ sợ mỗi ngày đều có một hai vụ như vậy đấy, lúc này hai người trong lều nói đến kẻ thứ ba, tất nhiên không phải chỉ số lượng người chết không bình thường trong năm Thiên Khải thứ mười ba, mà chỉ cái chết này có liên quan tới những chuyện cũ trước kia.
"Nếu không phải năm nay, hoàng hậu nương nương ngừng việc làm tiệc mừng thọ, lại trích ra một món bạc tư cho quân bộ, quân bộ cũng sẽ không tìm kiếm hỏi thăm những lão binh đã xuất ngũ để ban thưởng vải vóc an ủi, thì cũng sẽ không phát hiện Trần Tử Hiền người không ai còn nhớ đến nữa, đã chết bất đắc kỳ tử rồi."
Cốc Khê nhìn Hạ Hầu nhỏ giọng nói: "Hiện tại Nhan Túc Khanh cũng bị người ta chém rơi đầu, thủ pháp rất tương tự, nếu có thể xác định cái gọi là ngoài ý muốn của ngự sử Trương Di Kỳ... cũng là một sát cục, như vậy có thể tìm được chân tướng của chuyện này."
"Không phải toàn bộ sự việc đều có chân tướng." Đại tướng quân Hạ Hầu lạnh nhạt nói: "Hai vụ án năm đó, người đáng chết đều đã chết sạch rồi, ai còn nhớ rõ việc này nữa đây?"
Cốc Khê đáp: "Lúc tung lưới đánh cá, người đánh cá luôn cho rằng có thể một lưới là có thể bắt được hết, nhưng trên thực tế mỗi lần cá ra khỏi nước, luôn có thể thấy mấy con cá lọt lưới, ở dưới ghi chép của ta, quý phủ Tuyên Uy tướng quân có ít nhất mười một người còn sống đấy."
Đại tướng quân Hạ Hầu chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Có thể sống sót đều là chút tạm dịch làm thuê ngắn hạn, luật Đường có giới hạn không được chém giết, mà phàm là những gia đinh tỳ nữ có thân thế thì đều đã chết cả rồi, ta không tin đám tạp dịch làm thuê đó không có chút vướng mắc gì cùng gia chủ còn dám mang lòng thù hận đối với triều đình, ẩn nhẫn nhiều năm còn có suy nghĩ báo thù đâu."
"Vẫn phải tra một chút." Cốc Khê sầu lo nói: "Ít nhất giống như lời lúc trước, hẳn nên phái người đi xem cái chết của ngự sử Trương Di Kỳ có gì kỳ quái hay không. Thuộc hạ cũng không tin hai vụ án đó còn lưu lại khổ chủ, nhưng ta lo lắng lần luân phiên tru sát này là do vị quý nhân nào đó trong cung mượn chuyện này để lập uy đấy."
Hạ Hầu lạnh nhạt đáp: "Các hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi, tứ công chúa cũng chỉ là một nha đầu lông tóc còn vàng, nếu bệ hạ muốn vòng qua luật pháp chỉnh ta, mười năm trước đã phái người tới trực tiếp chém đầu ta rồi, làm gì đến nỗi dùng chút thủ đoạn không vẻ vang chút nào này chứ."
"Nhưng trong cung còn có một vị quý nhân." Cốc Khê nhìn thoáng qua sắc mặt hắn, cẩn thận nói.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói này, sắc mặt đại tướng quân Hạ Hầu chợt biến lạnh, lạnh lùng nhìn chòng chọc hắn nói: "Hai mươi năm trước, khi ngươi thề độc để đi theo ta, ta đã cảnh cáo người rồi, chỉ cần ta còn sống, chỉ cần ta còn một hơi thở, ngươi không thể nhắc tới vị quý nhân kia ở trước mặt bất cứ kẻ nào, chẳng lẽ ngươi đã quên ư?"
Cốc Khê cúi đầu thật sâu, thành khẩn thỉnh tội, nơi sâu trong đáy lòng lại dâng lên một tiếng thở dài bất đắc dĩ cực kỳ mệt mỏi, nghĩ thầm đại tướng quân ngài không muốn người đời biết đến quan hệ giữa ngài cùng vị quý nhân kia, vị quý nhân kia chỉ sợ cũng không muốn cho người đời biết được, chẳng qua cách ngài lựa chọn là im lặng rời xa Trường An, nhưng ai có thể xác định được rằng vị quý nhân kia sẽ không dùng những phương pháp càng lãnh khốc cực đoan hơn đây? Cái gọi là vừa vào cửa cung, tâm như sắt đá....
Hạ Hầu nhìn cấp dưới đang thỉnh tội trước người, nghĩ đối phương mấy năm nay trung thành, nghĩ đối phương cùng với mình trong ngần ấy năm đó không ngừng gian khổ đưa đò ở giữa hai bờ sông chảy xiết, sắc mặt hơi nguôi giận, trầm giọng nói: "Nhưng ngươi nói cũng đúng, chuyện trong thành Trường An cần phải đi điều tra một chút, phái một gã niệm sư trở về đi."
Tạm dừng một chút, mặt hắn không biểu tình nói thêm: "Cảnh báo người làm việc, mặc dù điều tra ra bất cứ điều gì cũng nghiêm cấm tự ý hành động, tất cả chứng cớ phải trình lên quân bộ cùng Trường An phủ, tra án chung quy là việc của triều đình."
Cốc Khê lĩnh mệnh rời đi.
Trong lều không còn bóng người nữa, Hạ Hầu cởi khôi giáp nặng nề trên người xuống, sau đó ngồi lên giường, trầm mặc nhìn ánh nến mỏng manh sắp bị mặt trời bên ngoài cắn nuốt, giống như một tòa pho tượng không chút nhúc nhích.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, một tiếng quát như sấm sét lúc trước trực tiếp đánh chết hai gã cường giả tu hành, hình ảnh đó cường hãn uy mãnh như thế, nhưng không ai biết được thân thể của hắn vẫn có một ít thương tổn.
Thân là cường giả võ đạo trên thế gian, sức chiến đấu mạnh mẽ có thể nói vô song, chỉ cần động niệm liền có ngưng tụ thiên địa nguyên khí hùng hậu bên ngoài thân thể quán thông trong ngoài, niệm lực không thể thương tổn được, phi kiếm không thể phá vỡ, trên thực tế, để giết hai gã thích khách tu hành đến từ nước Yến kia, hắn có thể chọn cách càng đơn giản hơn, sẽ không thương tổn khi đối phó.
Nhưng hắn là đại tướng quân Hạ Hầu lấy thô bạo máu lạnh dã man để xưng bá, trên thế gian có quá nhiều kẻ địch cường đại, hắn cần duy trì hình tượng vô địch của bản thân ở trước mặt cấp dưới cùng kẻ địch, cho nên hắn phải lựa chọn thủ đoạn kiêu ngạo uy mãnh nhất để ứng đối, vì thế hắn không tiếc làm thân thể và ý niệm của mình bị tổn thương.
Không muốn phiền những phiền muộn không chịu nổi rồi nghênh đón những cuộc ám sát liên tục cuồn cuộn, liền cần bày ra thủ đoạn sấm sét, mạnh mẽ đè sập dục vọng chiến đấu của tuyệt đại bộ phận kẻ địch, cái này đại khái là sự bất đắc dĩ của rất nhiều cường giả tuyệt thế nhỉ.
Mành lều nhấc lên, một gã sai vặt bưng một chén cháo tổ yến đại bổ đã trải qua quá trình điều chế tỉ mỉ đi đến, bộ dáng gã sai vặt thanh tú, thức ăn trong chén sứ đặt trên bàn ăn được tinh chế đẹp đẽ, tất nhiên không phải vật tầm thường.
Đại tướng quân Hạ Hầu lạnh nhạt tiếp nhận chén cháo, uống một hơi cạn sạch, phất tay ra hiệu gã sai vặt rời đi.
Hắn biết những đám quan công trong thành Trường An hâm mộ đố kỵ với mình kia vẫn luôn âm thầm truyền thuyết đại tướng quân Hạ Hầu thích gã sai vặt tuấn tú, đối với việc giường chiếu có tình thú khác loại, đối với mấy lời đồn đãi này, hắn hờ hững chống đỡ, không tức giận chút nào, bởi vì vô luận là bệ hạ hay là những nơi hắn chân chính kiêng kị mà nói, đều rất rõ ràng một sự thật: Từ sau năm giết nấu nàng tiểu thiếp thương yêu nhất kia, hắn chưa từng thân cận nữ sắc, cũng không cho bất cứ một tỳ nữ nào hầu hạ bên người nữa rồi.
Năm đó, trong khoảnh khắc hắn nấu tiểu thiếp, đúng là bị ngự sử công kích như thủy triều, lúc địa vị đại tướng quân bấp bênh, những kẻ tự cho là biết được nội tình, cho rằng khi ấy hắn lấy cớ rình coi việc quân cơ, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết nấu nàng thiếp mà bản thân sủng ái nhất, là khiến vị đại thái giám nào đó phụng chỉ tới kinh doanh xét hỏi phải kinh sợ một phen.
Nhưng chỉ có bản thân Hạ Hầu biết, lúc đó vị đại thái giám phụng chỉ đến hỏi chuyện kia, căn bản không quan hệ với những tấu chương của đám ngự sử trong triều, chuyện hắn sợ hãi không liên quan tới những tay ngự sử trói gà không chặt.
Đó là một mùa hè, đêm rất ngắn, ngày thì rất dài, Hạo Thiên chiếu xuống ánh sáng không chỉ ấm áp mà còn rừng rực hơn. Một bức thư tín chất vấn nghiêm khắc đến từ Tây Lăng thần quốc đưa thẳng tới hoàng cung thành Trường An, thậm chí những nơi không thể biết kia cũng tỏ vẻ quan tâm nghiêm trọng, mà trong dải Mân Sơn mênh mang cách quân doanh không quá xa, lại có thể mơ hồ nhìn thấy vô số đạo kiếm quang.
"Sương Nhi, ngày đó nàng không nên nhảy điệu Thiên Ma kia." Hạ Hầu nhìn chằm chằm chút nước cháo đã bị đông lạnh giữa ngón tay, nghĩ nếu vẫn là năm ấy, nữ tử dịu dàng mà mình yêu thương nhất kia khẳng định sẽ phát hiện đầu tiên, mà ngay sau đó nàng sẽ cười lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch thay mình, nhịn không được lắc lắc đầu, mặt không lộ cảm xúc lặp đi lặp lại: "Nàng thực sự không nên nhảy điệu múa đó, mặc dù điệu múa đó cùng nàng lúc múa... Thật rất đẹp."
← Ch. 127 | Ch. 129 → |