Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 333

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 333: Hậu sơn sư sinh cùng kim lan thụ
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Phu tử trừ thân hình cao lớn, nhìn không ra có bất cứ chỗ nào đặc thù, trừ từng lên Tây Lăng trảm hoa đào, hắn không có quá nhiều sự tích truyền kỳ truyền lưu trên thế gian, thậm chí không bằng sư đệ hắn hạo nhiên ở trên nhân gian lưu lại nhiều dấu vết hơn, nhưng mọi người trong giới tu hành xác nhận hắn mới là truyền kỳ lớn nhất nghìn năm qua.

Mà đối với mọi người trong nhà cỏ mà nói, phu tử là sự phụ bọn hắn kính yêu hơn nữa sợ, cho nên bọn họ phi thường không hiểu càng không thể đồng ý phu tử xử phạt đối với tiểu sư đệ, lại không biết nên làm như thế nào.

Ngay tại lúc này, Trần Bì Bì có chút khẩn trương chà chà tay, đi đến bên cạnh Ninh Khuyết giữa sân, đối với phu tử trên ghế cực kỳ thành thật với dài hành lễ, giọng run rẩy nói: "Sư phụ, quá nặng chút rồi nhỉ?"

Trước khi Ninh Khuyết nhập môn, đệ tử nhỏ nhất Trần Bì Bì là thư viện tầng hai, trừ đại sư huynh được phu tử sủng ái nhất dựa theo thói quen trước kia, lúc này quả thật cũng chỉ có hắn có thể đứng ra nói mấy câu.

Mùa xuân năm trước đến hôm nay, tuy nói Ninh Khuyết đi xa hoang nguyên, thời gian dừng lại ở trong hậu sơn cũng không phải quá dài nhưng toàn bộ sư huynh sư tỷ trong hậu sơn đều rất thích tiểu sư đệ mới nhập môn này, lúc này Trần Bì Bì đã lấy dũng khí mở đầu, các sư huynh còn lại cũng đều tiến lên thay Ninh Khuyết cầu tình.

Thất sư tỷ Mộc Dữu đi đến phía sau phu tử thay hắn đấm lưng, Bắc Cung Vị Ương cùng Tây Môn Bất Hoặc mặt sầu khổ than thở nói hậu sơn vách đá hiểm trở, ngũ sư huynh bát sư huynh muốn nói chuyện ngắt lời, mọi người dùng đủ loại kiểu dáng phương pháp dò sư phụ vui vẻ, muốn sự phụ thu hồi quyết định xử phạt.

Thập Nhất sư huynh Vương Lâm chưa tiến lên vây quanh sư phụ, hắn nhìn sự phụ, trầm mặc tự hỏi thời gian rất lâu sau đó phi thường nghiêm túc hỏi: "Vô vật tự nhiên vô tâm, vô bì tự nhiên vô mao, vô hoa tự nhiên vô sắc, vô tội tự nhiên vô phạt, sư phụ phạt tiểu sư đệ nặng như thế, không biết tội ở nơi nào."

Vương Lâm xưa nay trầm mặc ít lời, chỉ thích đối thoại cùng hoa, lúc này lại cũng đưa ra ý kiến đối với sự phụ xử phạt thi thể có thể thấy mọi người đối với kết cục của Ninh Khuyết bị nhốt vào vách đá sau phi thường lo lắng.

Nhị sư huynh xưa nay coi trọng nhất đạo lý luân thường lễ nghi cực kỳ chú ý tôn sư trọng đạo, nhưng lúc này hắn nhìn Thập Nhất sư đệ Vương Lâm một cái, chưa lớn tiếng quát, ngược lại là nhìn phía phu tử trên ghế chậm rãi bẩm báo: "Sư phụ, lúc trước con lén thay đổi viện quy, tiểu sư đệ vẫn chưa từng phạm tội đáng phạt nặng như thế."

Bên bàn sách một góc của nhà cỏ, tam sư tỷ Dữ Liêm dừng tổ chữ nhỏ lau bút, nhìn sư phụ một cái, lại nhìn Ninh Khuyết một cái như có chút đăm chiêu lại không nghĩ được rõ.

Mọi người của thư viện hậu sơn không ngừng khuyên bảo phu tử, phu tử trước sau ngồi yên trên ghế nhắm mắt không nói, đại sư huynh lắng lặng nhìn sư phụ, bỗng nhiên đi về phía trước hai bước, với một cái thật sâu.

Chỉ là một bước này, trong nhà có nhất thời khôi phục im lặng, các đệ tử hậu sơn đều tự trầm mặc, sau đó lui về vị trí của mình, khẩn trương mà tràn ngập mong chờ nhìn đại sư huynh.

Phu tử chậm rãi mở mắt, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, nói: "Ngươi cũng có lời?"

Đại sư huynh đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Hành động này của sư phụ tự nhiên có thâm ý, đệ tử mơ hồ cũng có thể đoán được một ít, nhưng tiểu sư đệ thời gian nhập môn ngắn ngủi, tuy nói chuyến đi hoang nguyên có kỳ ngộ, tu vi cảnh giới tăng rất nhanh, nhưng lại nào có thể cùng tiểu sư thúc năm đó đánh đồng?"

Nhị sư huynh khẽ nhíu mày, cũng nhớ tới chuyện xưa của năm đó, lắc đầu nói: "Sư phụ, sư huynh nói có lý, nhỡ đầu tiểu sư đệ mười năm cũng không nghĩ thông, vậy nên làm như thế nào?"

Phu tử nhìn hai đệ tử từ nhỏ đã theo mình, nhìn bốn phía nhà có bọn nhỏ mặt mang vẻ khẩn cầu, hai hàng lông mày dài hơi bay lên, nói: "Không nghĩ thông thì vĩnh viễn không cần đi ra, ta xưa nay không tin cơ duyên, nhưng nó đã ứng cái cơ duyên đó, vậy thì cần chính nó đến giải quyết cái cơ duyên kia."

Ánh mắt phu tử rất bình tĩnh.

Ông chỉ chậm rãi nhìn quét mọi người một cái, mà mọi người đều cảm thấy ánh mắt lão ngạn luôn dừng lại ở trên người mình, trong bình tĩnh ẩn chứa uy nghiêm không cho phép phản đối, mọi người theo bản năng cúi đầu, cũng không dám thay Ninh Khuyết nói cầu tình nữa, ở đây im lặng tựa như một cái đầm chết.

Liên quan vách đá sau của thư viện hậu sơn, Ninh Khuyết trước kia từng nghe Trần Bì Bì nhắc tới một lần, lúc ấy cũng chưa để ý, dù là lúc trước nghe được phu tử muốn phạt mình nhất vào vách đá sau, cũng chưa quá mức khiếp sợ, nghĩ đã là bế quan sẽ luôn có ngày xuất quan, phu tử có lẽ là muốn mượn việc này rèn luyện tâm thần mình, cho mình một hồi tạo hóa nữa.

Nhưng nhìn phản ứng của các sư huynh sư tỷ, ngay cả vẻ mặt đại sư huynh cùng nhị sư huynh cũng ngưng trọng như vậy, hắn mới hiểu được bị nhốt hậu nhai là trừng phạt cực đáng sợ, nhất là cuối cùng nghe được nhị sư huynh nói mười năm đoạn thời gian này, phu tử trả lời vĩnh viễn không cần đi ra, hắn nhất thời cảm thấy lạnh cả người.

Đều nói trên nhân gian bất cứ chuyện gì cũng là tu hành, nhưng ở trong cuộc sống tu hành cùng ở trong phòng tủ lạnh cô đơn tu hành dù sao cũng là hai việc khác nhau, cho dù là tạo hóa lớn như thế nào nữa, nếu thật phải mười năm thậm chí cả đời bị nhốt ở giữa tường đá hậu nhai, hắn cũng tuyệt đối không thể tiếp nhận, chết cũng không thể.

Ninh Khuyết cúi đầu nghĩ tương lai bị thảm cả đời bị tù, thân thể rét lạnh như là rơi vào hầm bằng, như thế nào cũng không hiểu, mình đến tột cùng làm sai chuyện gì, lại phải tiếp nhận trừng phạt như vậy.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, trên mặt không có bất cứ vẻ mặt phẫn nộ không cam lòng nào, bởi vì hắn biết đối mặt phu tử, những cảm xúc đó không có bất cứ tác dụng gì, chỉ là nghiêm túc hỏi: "Sư phụ, như thế nào mới gọi là nghĩ thông?"

Phu tử nói: "Nghĩ thông đó là nghĩ thông rồi."

Nghĩ thông đó là nghĩ thông rồi, những lời này nghe như thế nào cũng như là một câu lời thừa.

Ninh Khuyết nghĩ cảnh tượng khi mình lúc trước tuyết sơn khí hải các khiếu không thông nghĩ thông, nghĩ hình ảnh lúc trước ngộ phù suy nghĩ khổ sở, lại mơ hồ đã hiểu một số chuyện, nghĩ thông một số điểm mấu chốt.

Hắn trầm mặc một lát sau đó nói: "Vậy như thế nào mới có thể chứng minh con đã nghĩ thông rồi?"

Phu tử nói: "Lúc nghĩ thông người tự nhiên sẽ có thể biết."

Ninh Khuyết nhìn hắn nói: "Đệ tử cho rằng chung quy cần có cái tiêu chuẩn."

Phu tử nhìn tiểu đồ đệ trước người, nhìn kiên trì cất dấu dưới khuôn mặt bình tĩnh của hắn, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời lên, giống như là giọt sương trên cành tùng, phản chiếu ánh sáng sáng sớm.

"Tự nhiên là có tiêu chuẩn."

"Ai tới xác định tiêu chuẩn? Sư phụ ngài???

"Tiêu chuẩn đã ở nơi đó."

*****

"Sư phụ, nhưng con không có cách nào thời gian dài ở trong hậu nhai bế quan, bệ hạ còn muốn gặp con, con còn cần học như thế nào quản thành Trường An tòa trận kia, qua mấy ngày nữa chính là tế trăm ngày sư phụ Nhan Sắt kia của con, con cũng cần đi dập đầu, không bằng con mỗi mười ngày bế quan tám ngày như thế nào?"

Nghe Ninh Khuyết nói, đôi mắt phu tử càng lúc càng sáng, giọt sương dần dần tụ thành hồ nước, trong hồ nước tất cả là ý cười trong suốt mà không biết đến tột cùng ý gì, ý cười đậm giống như sắp tràn ra.

Đột nhiên, ý cười trong mắt phu tử chợt biến mất, nhìn Ninh Khuyết từ tốn nói: "Đêm qua ở trên lộ đài Tùng Hạc lâu, người từng nói ngươi là đạm nhân gì trên đồi gì?"

"Ta vốn là tán đạm nhân Ngọa Long cương "Ninh Khuyết thì thào đáp.

Phu tử nói: "Ta không biết Ngọa Long cương ở nơi nào, nhưng biết tán đạm ý gì."

Ninh Khuyết đã nghe hiểu những lời này, ngẩng đầu nhìn phía cỏ trắng rủ xuống góc mái hiên nhà có, biết người như phu tử, quả quyết không có khả năng bởi vì phen tranh chấp nọ trên lộ đài Tùng Hạc lâu liền tức giận đối với đệ tử của mình, như vậy vì sao muốn đem mình nhốt vào hậu sơn? Là vì mình... Nhập ma sao?

Tiểu sự thúc năm đó gặp thiên phạt mà chết, thanh danh cùng thân thể cùng nhau hủy diệt ở trong hoang dã, không còn nghe thấy nữa, chẳng lẽ phu tử là bởi vì chuyện xưa đó, liền muốn đem bản thân hắn một đệ tử kế thừa hao nhiên khí của tiểu sự thúc nhốt vào hậu sơn, đây là vì thanh danh chính đạo của thư viện, hay là bởi vì nguyên nhân gì khác?

Suy nghĩ hỗn loạn mà tới, một số chuyện Ninh Khuyết lúc trước mới nghĩ thông nhất thời lại trở nên mặt mũi mơ hồ hẳn đi, đạo hao nhiên khí kia trong ngực bụng theo ý niệm mà động, như một thanh đao đi thẳng tắp hướng về phía trước, đầm yết hầu hắn có chút khô, thanh âm hơi nghẹn nói: "Sư phụ... Thì ra là người không nói đạo lý."

Nghe lời này, mọi người của thư viện hậu sơn trong nhà có cảm thấy khiếp sợ, nhị sư huynh mặt lộ vẻ không vui, đại sư huynh thở dài, tuy nói ngày thường giữa phu tử cùng các đệ tử ở chung hài hòa, nhưng sự phụ là sư phụ, ở trường hợp nghiêm túc bậc này, ai dám giống Ninh Khuyết lúc này nghi ngờ thậm chí là phê phán như vậy?

Phu tử không hề nổi giận, nói: "Ở trên Tùng Hạc lâu ngươi không phải đã nói sư phụ của ngươi không nói đạo lý nhất?

Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó nói: "Xin sư phụ cho phép con dặn dò chút việc với thị nữ trong nhà, rồi đi hậu nhai."

Phu tử nói: "Không cần, ngươi ở trên hậu nhai chung quy vẫn là cần ăn cơm, bảo người mang theo tiểu thị nữ tới, đó là muốn nó hầu hạ ngươi, chốc nữa dẫn nó cùng đi hậu nhai là được."

Ninh Khuyết lúc này mới hiểu vì sao phu tử muốn mình mang theo Tang Tang cùng nhau tới gặp hắn, thì ra đã sớm làm tốt chuẩn bị muốn đem mình nhất vào hậu sơn, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, lấy tính tình của Tang Tang, mình bị nhốt ở hậu nhai, nàng khẳng định sẽ không rời khỏi một mình, trên thực tế sẽ giống như hai người cùng bị tù, như

vậy nếu mình bị nhốt ở hậu nhai cả đời, Tang Tang chẳng lẽ cũng phải bị nhốt cả đời?

Vừa nghĩ tới đây, đạo hạo nhiên khí lạnh thấu xương giống như đao lao thẳng tới trong lòng, hắn khó có thể khống chế cảm xúc của mình nữa, tức giận nhìn phía phu tử trên ghế, siết chặt nắm tay.

Nhưng hắn cái gì cũng chưa làm, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn phu tử, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đem cơn giận đó nuốt trở về, sau đó bình tĩnh nói: "Cẩn tuân sự mệnh.".

Phu tử nhìn đệ tử nhỏ nhất này trước người, cũng là đệ tử cuối cùng của mình, lẳng lặng nhìn thời gian rất lâu, nhìn hắn đau khổ suy tư, nhìn hắn uể oải tiếp nhận số mệnh, nhìn hắn phẫn nộ khó nén, nhìn hắn khí phách dần nổi lên, nhìn hắn liễm thanh tĩnh khí, nhìn hắn quy về bình tĩnh, nhìn hắn hồi phục như thường.

"Ha! Ha! Ha! Ha!"

Phu tử bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, sau đó hắn từ trên ghế vươn người đứng lên, khoác áo khoác màu đen lên người, chưa hướng các đệ tử dặn dò một tiếng, vui vẻ hướng nhà cỏ bước ra ngoài.

Đi ra khỏi nhà cỏ, nhìn cây kim lan sấn nhiều năm trước hai người tự tay trồng bên đường kia, nhìn lá rậm rạp xanh đậm, lão nhân có chút vui sướng lại có chút tiếc nuối thấp giọng cảm khái nói: "Trên đời quả nhiên không có hai cái lá cây hoàn toàn giống nhau, như vậy lại nào có thể có hai người hoàn toàn giống nhau chứ?"

Nhìn hướng bóng lưng phu tử ra khỏi nhà có, đại sư huynh cùng nhị sư huynh mơ hồ đã hiểu chút gì, nhưng bọn họ vẫn cho rằng sư phụ xử phạt đem tiểu sư đệ nhất đến vách đá hậu sơn quá mức khắc nghiệt, bởi vì tuy nói dồn vào chỗ chết rồi sau đó sống, nhưng không phải ai cũng có thể giống tiểu sư thúc năm đó.

Dư Liêm thu thập xong giây và bút mực trên bàn, đi ra khỏi nhà cỏ, lúc đi ngang qua bên người Ninh Khuyết dừng bước, nhẹ giọng nói: "Sư phụ đã quyết định không thể vãn hồi, cứ mang theo thị nữ nhà ngươi theo sư phụ đi đi, không được để cho sư phụ ở phía trước chờ thời gian quá dài."

Ninh Khuyết lúc này cũng đang nhìn bóng người phu tử xa xa, cũng mong phu tử sau khi cười to vài tiếng liền quên mình, khiến mình né qua kiếp số này, nhưng tam sư tỷ nói, mới biết được mình chỉ là đang si tâm vọng tưởng, cười khổ thở dài một tiếng, theo nàng đi ra khỏi nhà có đi tới trước ghế trúc.

Dư Liêm sư tỷ nói với Đường Tiểu Đường: "Ngươi theo ta, ta an bài chỗ ở cho ngươi."

Đường Tiểu Đường cao hứng gật gật đầu, phất tay các biệt với Tang Tang, nói: "Xem ra về sau ta sẽ luôn ở lại trong thư viện, đến lúc đó người tìm đến ta chơi."

Tang Tang gật gật đầu.

Đường Tiểu Đường vui vẻ theo Dư Liêm hướng phía bãi đá đi đến, vui vẻ nhảy nhót tựa như tảng đá không an phận, Dư Liêm lại là văn tĩnh điềm đạm như là khỏa tú xứng, hai nữ tử tuổi chênh lệch rất lớn, dáng người nhỏ nhắn tương tự, khí tức lại là hoàn toàn khác nhau, ở một chỗ lại tỏ ra cực kỳ hài hòa.

Ninh Khuyết thu hồi ánh mắt, nhìn Tang Tang trước người, cười nói: "Vừa rồi bái sư, phu tử thấy ta liền rất vui vẻ, quyết định truyền thụ ta một ít công pháp bí mật bất truyền của thư viện, nhắm chừng những ngày này ta sẽ phải ở hậu sơn bế quan tiềm tu, người về Lão Bút Trai giữ nhà trước, sau khi xong việc ta lập tức trở về thành."

Phu tử bảo hắn mang theo Tang Tang đến thư viện hậu sơn, đó là dự bị hắn sau khi bị tù cần người chiếu cố, nhưng Ninh Khuyết nào chịu để cho Tang Tang theo mình cùng nhau bị nhốt ở trên vách đá.

Tang Tang nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Lúc trước các ngươi ở trong phòng nói chuyện thanh âm quá lớn, hơn nữa thiếu gia người biết ta tai rất tốt, cho nên ta đều nghe được rồi."

Ninh Khuyết trầm mặc chốc lát sau đó nói: "Phải, ta bị sư phụ trừng phạt nhốt ở hậu nhai bế quan, ta không biết mình khi nào có thể phá quan đi ra."

Tang Tang nhìn hắn lo lắng nói: "Vậy làm sao bây giờ?"

Ninh Khuyết nhìn nàng. Nàng lắc lắc đầu, nói: "Ta khẳng định cùng một chỗ với ngươi."

Ninh Khuyết nghĩ một chút sau đó nói: "Vậy trước xem tình hình một chút đi, nếu ta ở hậu nhai bị nhốt thời gian quá dài, ngươi về học sĩ phủ trước, nghĩ hắn sẽ không ai ngăn cản ngươi."

Tang Tang không nói gì.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-981)