← Ch.337 | Ch.339 → |
Hai vị sư huynh trước khi rời khỏi hang, còn nói một số lời với Ninh Khuyết, hắn biết sự phụ cùng thư viện sẽ không cứ như vậy đem mình ném ở trong hang tùy ý mình tự sinh tự diệt tự mình nghĩ, hơi yên tâm hơn chút, ở trong hang tìm góc gió thôi không đến, trải kĩ cái đệm mệt mỏi ngủ một giấc say.
Một giấc tỉnh lại, hắn mở to mắt, phát hiện sắc trời vẫn tối.
Đi đến miệng hang hướng ra phía ngoài nhìn, chỉ thấy không có mưa gió, biển mây ngoài bãi ở thành Trường An xa bao phủ ở trong nắng sớm phi thường mỹ lệ, lúc này mới hiểu vách núi tuyệt bích đối mặt phía tây, ở trong hang có thể ngắm mặt trời lặn thêm mấy cái, nhưng muốn thân cận ánh sáng mặt trời nắng sớm, lại so với những người dưới biển mây khó khăn hơn rất nhiều.
Trong gánh của nhị sư huynh có rất nhiều thứ, thậm chí có rất nhiều là vật trong Lão Bút Trai, không biết là Trần Bì Bì hay là vị sư huynh sư tỷ nào vào thành Trường An câm tới, trước khi ngủ Tang Tang kiểm kê một lần, cái ô đen to Nguyên Thập Tam Tiên cùng với hộp ngân phiếu kia đều còn, ngay cả bàn chải khăn mặt cũng có.
Tang Tang đem nước sạch bàn chải khăn mặt đưa vào trong hang, Ninh Khuyết rửa mặt qua loa một phen, sau đó ăn điểm tâm, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng hẳn lên, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, không khỏi nhíu nhíu mày.
"Có bồn cầu." Tang Tang nhìn sắc mặt hắn liền biết hắn đang lo lắng cái gì.
Ninh Khuyết bất đắc dĩ nói: "Sẽ rất thối."
Tang Tang nói: "Chăm rửa là được."
Ninh Khuyết nhìn biển mây trong vách núi tuyệt bích, lắc đầu cảm khái nói: "Thật sự là đáng tiếc những đám mây này, chẳng qua tiểu sư thúc năm đó cũng từng làm bẩn, nghi hắn có thêm hai người chúng ta cũng không tính là gì."
Thật sự nhẹ nhàng khoan khoái qua đi, Ninh Khuyết bịt mũi, liền chuẩn bị đi đưa bồn cầu.
Tang Tang nhìn bộ dáng hắn, nhịn không được cười, nói: "Lúc còn nhỏ không phải đều là chính người làm việc này, lúc này mới vài năm thời gian, đã có thể ngại thối rồi."
Ninh Khuyết nghiêm túc nói: "Cư di thể, dưỡng di khí, chúng ta bây giờ thân phận khác, tự nhiên cảm giác khác, lại nói có chuyện đứng đắn luôn quên thương lượng với ngươi.
Tang Tang hỏi: "Chuyện gì?"
Ninh Khuyết nói: "Ta suy nghĩ có phải nên đi mua nha hoàn hay không."
Tang Tang chỉ vào mình, hoang mang hỏi: "Ta không phải là nha hoàn?
Ninh Khuyết cười nói: "Ngươi tuy vẫn là tiểu thị nữ của ta, nhưng dù sao cũng là con gái đương triều nhất phẩm đại học sĩ, trải giường gấp chăn thì thôi, sao để người tiếp tục làm những việc nặng đó?"
"Ta cũng không quen được người khác hầu hạ."
Tang Tang nói: "Nghĩ trong Lão Bút Trai sẽ có thêm người, ta liền cảm thấy có chút không được tự nhiên."
Ninh Khuyết nghĩ một chút, nói: "Quả thật có chút không được tự nhiên."
Tang Tang cười lắc lắc đầu, bưng chậu nước sạch đi vào trong hang để hắn rửa tay, sau đó đi đến góc nhấc bồn cầu, đi về bên vách đổ vào trong mây.
Ninh Khuyết rửa tay xong, kéo khăn khô treo trên vách hang lau lau tay, nhìn nàng nhắc nhở nói: "Đặt xa một chút, tuy là mùi của mình, nghe vẫn là ghê tởm."
Tang Tang ừm một tiếng.
Động tác lau tay của Ninh Khuyết bỗng nhiên cứng đờ, nhìn bóng người nàng cảm thấy mình có chút hoa mắt.
Hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, khiếp sợ hô: "Sao người vào được?"
Tang Tang ngạc nhiên quay đầu, lúc này mới phát hiện thì ra mình đã đi vào hang hơn nữa lúc trước cầm bồn cầu, đã từng tiến vào một lần, không khỏi khẽ kêu một tiếng, vội chạy ra ngoài.
Một lát sau, nàng chống vách hàng thật cẩn thận thăm dò nhìn phía bên trong, hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Ninh Khuyết có chút hồ đồ, nói: "Không có việc gì, vấn đề là người có việc gì hay không?"
Tang Tang cúi đầu nhìn nhận bản thân, lại vỗ vỗ ngực mình, xác nhận chưa bị thương, cũng không hộc máu như Ninh Khuyết, nói: "Giống như không có việc gì... Ngươi muốn thử lại hay không?"
Ninh Khuyết đi đến cửa hang đứng ở trong đường thẳng ngày hôm qua về, vươn tay chống hướng không trung ấn xuống, có chút thất vọng phát hiện trên bàn tay vẫn truyền đến cảm giác ngưng trệ đó.
"Ta không ra được."
Hắn lắc lắc đầu, hiểu là chuyện gì xảy ra.
Cấm chế cửa hàng là Phu tử năm đó vì nhốt tiểu sư thúc chuyên môn bố trí, nhằm vào đó là hạo nhiên khí trong cơ thể tiểu sư thúc, đạo khí tức đơn giản Phu tử để ở cửa hàng kia, một khi cảm ứng được hạo nhiên khí tồn tại liền sẽ đột nhiên phát tác, mà hao nhiên khí cường độ càng lớn, gây ra trấn áp liền càng cường đại.
Trong cơ thể hắn cùng tiểu sư thúc đều có hạo nhiên khí, như vậy nếu muốn đi ra khỏi hang, chỉ có đem hạo nhiên khí tu hành đủ cường đại, cường đại đến đánh bại đạo khí tức Phu tử lưu lại này, đem hải dương thiên địa nguyên khí cửa hang ngưng tụ trực tiếp hủy diệt, hoặc là nghĩ thông như thế nào để hạo nhiên khí trong cơ thể cùng thiên địa nguyên khí trong thiên nhiên hòa hợp một thể hài hòa tuy hai mà một như thế mới có thể không xúc động biển nguyên khí kia cho cửa hang.
Còn có một loại phương pháp cuối cùng, đó chính là hủy hạo nhiên khí trong cơ thể.
Ninh Khuyết nhìn cửa hàng, sinh ra rất nhiều cảm khái, Phu tử bày ra cấm chế này phi thường đơn giản, thực chất đó là một đạo khí tức của hắn để lại nơi đây, lại bố trí cho người phá cấm chế nan đề vô cùng. Trên đời có rất nhiều đề mục rất khó, khó ở dưới vô số manh mối phức tạp, ngươi cần tìm được đáp án duy nhất, mà Phu tử lưu lại đạo đề mục này rất khó lại khó ở nó có mấy cái đáp án.
Vài cái đáp án này phi thường khó lựa chọn, nếu không có lòng tin có thể đem hao nhiên khí tu luyện đến trình độ chiến thắng Phu tử, như vậy ngươi bỏ được hủy diệt hạo nhiên khí cường đại mà trân quý trong cơ thể mình sao?
Thời gian sẽ ở phá sự do dự cùng giãy dụa của người đề giả trôi qua, theo thời gian trôi qua, từng ngày từng ngày trôi qua, làm ra lựa chọn liền sẽ trở nên càng lúc càng khó khăn, thậm chí biến thành một loại tra tấn đáng sợ.
Nếu bị nhốt trong hang nhiều năm ngươi rốt cuộc quyết định từ bỏ, quay đầu nhìn về phía năm đó đêm đầu tiên vào hang, nghĩ hắn sẽ khổ sở bởi vì sao mình lúc ấy không lập tức hủy diệt hạo nhiên khí trong cơ thể, mình kiên trì nhiều năm như vậy chẳng phải là biến thành hành vi ngu xuẩn nhất, ở trước loại thống khổ này người còn cam tâm từ bỏ sao?
Rất rõ ràng, tiểu sự thúc không lựa chọn loại phương pháp cuối cùng kia, bởi vì lúc hắn rời khỏi thư viện nhập thể, vẫn có hao nhiên chính khí, quần ma lui tránh, hơn nữa tiểu sư thúc nhân vật tuyệt thế bực này, khẳng định sẽ so với Ninh Khuyết sớm rõ ràng dụng ý chân thật vấn đề kia của Phu tử hơn, lấy tâm tính ý chí của hắn, nếu muốn từ bỏ chắc chắn ở ngay lúc đầu từ bỏ, mà không có bất cứ sự do dự gì, lại càng sẽ không cần lãng phí ba năm thời gian.
Ninh Khuyết chưa từng nghĩ khả năng tiêu sư thúc bằng hao nhiên khí trực tiếp phá tan cấm chế Phu tử bày ra không có đạo lý gì ủng hộ phán đoán của hắn, hắn chỉ cảm thấy loại hình ảnh này rất không có mỹ cảm.
Tiểu sư thúc hẳn là lựa chọn loại phương pháp thứ hai.
← Ch. 337 | Ch. 339 → |