← Ch.388 | Ch.390 → |
Cánh tay già nua chậm rãi gõ nhẹ cửa sổ xe.
Một hơi thở nhàn nhạt bao phủ nơi đây.
Mọi người ngoài xe ngựa nghe tiếng gõ nhẹ nhàng, trong lòng dâng lên cảm giác quỷ dị mà sợ hãi.
Có người thấy mặt Trần Bát Xích, hoảng sợ suýt nữa ngã xuống.
Trần Bát Xích cái gì cũng chưa cảm giác được, cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Cho nên vẻ mặt hắn vẫn oán độc, thậm chí ý đồ giải thích phản bác.
Nhưng hắn mở miệng, lại nói không ra lời.
Hắn đưa tay sờ sờ trong miệng phát hiện trong ngón tay chạm một thứ hơi ướt hơi dính.
Sau đó hắn cảm thấy trong miệng rất ngọt.
Hắn lúc này mới tỉnh ngộ lại đã xảy ra cái gì, vẻ oán độc trên mặt nhất thời hóa thành vô cùng hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Đầu lưỡi của hắn không còn.
Trong miệng hắn chỉ có máu cùng thịt nát.
Nhìn trong miệng Trần Bát Xích không ngừng hướng ra phía ngoài trào máu đặc, mọi người hoảng sợ vạn phần, có người nhịn không được phát ra kinh hô, vài tên thần điện kỵ binh theo bản năng muốn tiến lên, lại bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, đây khẳng định là thần tọa đại nhân trong xe ngựa trừng phạt, run rẩy dừng bước.
Trong xe lại vang lên tiếng Thiên Dụ đại thần quan.
"Lời không nên nói."
"Thì không thể nói."
"Lại phải đổi người khác truyền lời." "Vậy về sau không cần nói chuyện nữa."
Cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá đó, xử lý xong công việc thần điện kỵ binh tiếp tục hướng về phía trên cùng của Đào sơn bốn tòa thần điện to lớn kia chạy đi, không có chút trì hoãn.
Trong xe ngựa u ám, Thiên Dụ đại thần quan lẳng lặng nhìn phong cảnh đầu mùa hè trong Đào sơn, trầm mặc thời gian rất lâu sau đó bỗng nhiên mở miệng nói: "Việc của Tài Quyết ti, bổn tọa không muốn quản cũng không nên quản, nhưng nay xem ra, lại là không thể không quản như vậy đành phải quản một chút."
Trình Lập Tuyết trầm mặc không nói gì, nhìn khuôn mặt thần tọa già nua mà mỏi mệt, đối với vị đại nhân vật kia trên mặc ngọc thần tọa bỗng nhiên sinh ra phản cảm cực kỳ mãnh liệt.
Xe ngựa sứ đoàn đã đều tự tán đi, chỉ còn lại có xe ngựa vàng đen của Thiên Dụ thần tọa, chậm rãi đi lên chỗ cao nhất của thần điện, đi tới ngoài tòa thần điện trang nghiêm màu đen kia.
Cỗ xe ngựa đó ở trước thần điện cực lớn tỏ ra đặc biệt nhỏ bé mà cô đơn, nhưng người nhìn cỗ xe ngựa này, vô luận là chấp sự tòa thần điện nào cũng toát ra vẻ mặt kinh ngạc cùng kính sợ.
Kính sợ là thần tọa trong xe ngựa.
Kinh ngạc là Thiên Dụ thần tọa lại xuất hiện ở trước Tài Quyết thần điện.
Phải biết vô số năm qua, ba vị đại thần quan địa vị tôn quý nhất Tây Lăng thần điện sẽ tuyệt đối không tiến vào thần điện khác, bởi tôn trọng vì đối với nhau cùng bản thân kiêu ngạo.
Mọi người quỳ ở trước thềm đá thần điện quỳ gối cạnh cột đá quỳ gối bên đường, lo sợ bất an nhìn cỗ xe ngựa đó, không biết hôm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ nhìn Thiên Dụ đại thần quan già nua chậm rãi rời xe ngựa, chậm rãi đi lên thềm đá chậm rãi đi vào Tài Quyết thần điện màu đen, trong lòng không biết vang lên bao nhiêu tiếng kinh hô.
Thiên Dụ đại thần quan rất già, rất gầy yếu.
Nhưng khi hắn đi vào Tài Quyết thần điện, lại tỏ ra rất cao lớn tựa như sắp chạm tới đỉnh cao cao của Tài Quyết thần điện.
Hắn đi qua mặt đất bằng phẳng bằng đá, mọi người của Tài Quyết ti đều hai đầu gối quỳ xuống đất đón chào.
Vô luận Thiên Dụ đại thần quan đến đối với Tài Quyết có ý gì, thậm chí có thể là làm nhục hoặc là khiêu khích, trừ Tài Quyết đại thần quan, không ai có tư cách biểu đạt cảm xúc của mình.
Thiên Dụ đại thần quan đi vào Tài Quyết thần điện, đứng ở phía trước đại điện trống trải đơn điệu sát khí lạnh lẽo, nhìn bức rèm che cực xa xa kia, liền dừng bước, không tiếp tục đi tới.
Hắn là đến tìm người nói chuyện, cho nên hắn phải đi vào Tài Quyết thần điện, nhưng nếu hắn tiếp tục hướng trong thần điện đi nữa, như vậy gia hỏa tính tình nóng nảy kia phía sau bức rèm che khẳng định cho rằng hắn là đến tìm người đánh nhau.
Tây Lăng đại thần quan cũng là người, là người, thì nhất định sẽ có tình cảm.
Thiên Dụ đại thần quan nhìn bóng người kia trên thần tọa sau rèm châu cực xa xa, nói:
"Ta đã đi Nam Tấn một chuyến, mang về tro cốt của người nào đó."
Bức rèm che sâu trong thần điện không gió mà động, mơ hồ lộ ra cái mặc ngọc thần tọa nọ.
Tài Quyết đại thần quan lấy tay chống trán, mi mắt cụp xuống nhìn phía dưới, không nói gì.
Thiên Dụ đại thần quan lắc lắc đầu, nói: "Ngươi không nên làm việc
này."
Tài Quyết đại thần quan vẫn chưa ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Thì tính sao? Dưới Hạo Thiên, trên thần tọa, chẳng lẽ bổn tọa làm việc còn cần hướng Liễu Bạch cúi đầu?"
Thiên Dụ đại thần quan trầm mặc thời gian rất lâu sau đó nói: "Trước khi Quang Minh sư huynh rời đi, ngươi không cần cúi đầu, nhưng ở sau khi hắn rời khỏi, ngươi cũng chỉ có thể ngồi ở trên thần tọa, đầu ngươi vốn đã thấp."
Quang Minh đại thần quan từ U các chạy đi, dẫn phát một hồi chấn động cực lớn của Tây Lăng thần điện, có một số rất ít người biết, vị lão nhận được gọi là Quang Minh thần tọa mạnh nhất mấy trăm năm qua này, ở lúc trốn ra, đã đẩy đổ lồng giam Tài Quyết đại thần quan lấy bản mạng thần lực xây thành.
Nhưng hầu như không ai biết, vị lão nhân đó đẩy đổ lồng giam, mang đến cho Tài Quyết đại thần quan thương tổn thật lớn, qua thời gian dài như vậy, Tài Quyết đại thần quan vẫn không thể rời khỏi mặc ngọc thần tọa.
Thiên Dụ đại thần quan tất nhiên biết.
Cho nên hắn mới sẽ nói như vậy.
Tài Quyết đại thần quan ngồi ở trên mặc ngọc thần tọa giống như máu tươi ngàn vạn người ngưng kết thành, lấy tay chống trán, tựa như đang tự hỏi, nhưng cái đầu thô bạo mà cường đại của hắn trước đây, quả thật là cúi.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy cảm xúc lạnh lùng thô bạo, nhìn phía ngoài bức rèm che, Thiên Dụ đại thần quan đứng cực xa xa, nói: "Đầu bổn tọa lúc nào cũng có thể ngẩng lên."
Trong đạo điện màu đen trống trải mà sát khí lạnh lẽo, cuồng phong đột nhiên nổi lên.
Mọi người của Tây Lăng thần điện không biết trong Tài Quyết thần điện đã xảy ra chuyện gì, không biết Thiên Dụ đại thần quan cực kỳ hiếm thấy đi vào Tài Quyết thần điện, sau khi gặp mặt Tài Quyết đại thần quan đã nói những gì, ta đã làm gì, cũng không biết buổi gặp tính lịch sử này ý nghĩa cái gì.
Bọn họ chỉ nghe được tiếng gió, tiếng gió cuồng bạo, tiếng gió so với gió bờ Đông hải Tống quốc còn khủng bố hơn, giống như là vô số người khổng lồ đang rít gào chiến đấu.
Gió lốc từ trong thần điện thổi quét ra, thổi vụn trên thềm đá lên cột đá, vang lên bốp bốp, mọi người khiếp sợ quỳ gối trên mặt đất, lại căn bản không thể ổn định thân thể.
Không biết qua bao lâu, tiếng gió ngừng gió cũng ngừng.
Thiên Dụ đại thần quan từ trong Tài Quyết thần điện đi ra, thân thể vẫn ổn định như vậy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ là nếp nhăn khóe mắt tựa như lại sâu thêm vài phần.
*****
Mọi người kính sợ bất an nhìn Thiên Dụ thần tọa đi xuống thềm đá, phát hiện hắn chưa đi vào xe ngựa, mà là hướng về chỗ cao nhất của Đào sơn, đạo điện màu trắng thánh khiết nhất kia đi đến, trong lòng càng thêm sinh ra vô hạn khiếp sợ phán đoán.
Thiên Dụ đại thần quan rời khỏi Tài Quyết thần điện, chưa trở lại thần điện của mình, mà là đi vào chỗ vô thượng uy nghiêm của Hạo Thiên đạo môn trên thế gian.
Tòa đạo điện màu trắng cao nhất thánh khiết nhất đó, thuộc về chưởng giáo Tây Lăng thần điện.
Mọi người không biết Thiên Dụ thần tọa vì sao đi gặp Tài Quyết thần tọa trước, sau đó lại muốn đi gặp mặt chưởng giáo đại nhân, tương tự bọn họ cũng không thể tận mắt thấy trong tòa bạch điện thánh khiết kia đã xảy ra cái gì, chỉ nghe được vô số tiếng sấm từ trong tòa thần điện màu trắng kia vang lên, vang vọng cả tòa Đào sơn.
Chỗ sâu nhất thần điện màu trắng có một quầng sáng.
Quầng sáng đó do Hạo Thiên thần huy thuần khiết nhất tạo thành, có được vô thượng uy áp cùng lực lượng khó có thể tưởng tượng.
Màn sáng này đại biểu Hạo Thiên thống trị đối với thế giới này.
Có một bóng người dừng ở trên màn ánh sáng thần huy thánh khiết
này.
Bóng người trên quầng sáng cực kỳ cao lớn, giống như chân giẫm đại địa, đầu đội trời xanh, đem trời cùng đất mạnh mẽ tách ra.
Bóng người đó nói mỗi chữ, đều là một tiếng sét.
Đó là người thống trị cao nhất của Hạo Thiên đạo môn trên thế gian, chưởng giáo đại nhân Tây Lăng thần điện.
Thiên Dụ đại thần quan đối với bóng người thật lớn trên quầng sáng hơi khom mình hành lễ.
Một thanh âm từ phía sau quầng sáng vang lên.
"Thiên Dụ, ngươi nghĩ quá nhiều rồi."
Thanh âm này rất bình tĩnh, nhưng lúc xuyên thấu qua quầng sáng thánh khiết nọ, lại khiến vạn trượng hào quang nơi đó hơi lay động, sau đó biến thành tiếng sấm trên chín tầng trời.
Thiên Dụ đại thần quan nhìn bóng người cực kia lớn, bình tĩnh nói: "Đạo si là tương lai của thần điện, những kẻ ngu xuẩn kia lại ép nàng đi, đây là chuyện ta không thể tiếp nhận, chưởng giáo đại nhân ngài đối với việc này bảo trì trầm mặc, theo ý ta cũng là hành vi rất ngu xuẩn."
Tây Lăng đại thần quan địa vị tôn sùng đặc thù, nhưng giáp mặt chỉ thẳng chưởng giáo đại nhân ngu xuẩn, vẫn là chuyện khó có thể tưởng tượng, càng làm người ta khó có thể tưởng tượng là, chưởng giáo đại nhân phía sau màn thần huy sau khi nghe lời này lại không hề nổi giận, mà là lâm vào trong tự hỏi thời gian dài.
"Đạo si là không thể về quan.
"Biết."
"Nàng đã phế rồi."
"Có thể."
"Thần điện cần lực lượng."
"Nàng vẫn có thể là lực lượng."
Thiên Dụ mặt không chút thay đổi nói: "Ta so với các ngươi nhìn được xa hơn."
Sau khi Quang Minh đại thần quan rời khỏi, cả tòa Đào sơn tất nhiên là Thiên Dụ đại thần quan nhìn sự tình nhìn xa nhất chuẩn nhất.
Một điểm này, mặc dù bóng người cực lớn kia trong vạn trượng hào quang cũng phải thừa nhận.
"Có lẽ ngươi là đúng."
Tiếng sấm dần thu liễm.
Thiên Dụ rời khỏi.
Tây Lăng thần điện thần vệ thống lĩnh La Khắc Địch, là một nam tử trung niên rất cao to, sau khi hắn mặc vào khối giáp, cả người tựa như tòa thành lũy kim loại có thể di động. Nhưng khi hắn quỳ gối trước màn ánh sáng đó, quỳ gối trước bóng người cực lớn kia, thì thấp kém như là một tên lùn, như là một người hầu gầy yếu.
Bởi vì hắn vốn chính là người hầu trung thành nhất của chưởng giáo đại nhân Tây Lăng thần điện.
Hắn là con chó trông núi Đào sơn này của Tây Lăng thần điện.
"Thần điện cần lực lượng so với bất cứ thời khắc nào trước kia cũng càng cần lực lượng hơn, nếu Hồng Ngư kia đi rồi, ngươi sẽ phải phụ trách đem nàng bắt về, nếu nàng không có lực lượng nữa, như vậy vì thần điện tôn nghiêm, ta cho phép ngươi giết chết nàng, sau đó người lại đi tìm kiếm một ít lực lượng khác trở về."
Chưởng giáo đại nhân đứng ở trong hào quang vạn trượng bình tĩnh nói.
La Khắc Địch dập đầu vái, như núi vàng để nghiêng.
Thiên Dụ đại thần quan về tới thần điện của mình, về tới trên thần tọa của mình, bàn tay già nua của hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân tọa dây hoa hướng dương dệt mà thành, nhìn mấy trăm gã chấp sự cùng quan viên Thiên Dụ ti quỳ gối trên mặt đất thần điện, nếp nhăn trên mặt khắc sâu giống như vết nứt trên vách đá Đào sơn.
Trình Lập Tuyết phất phất tay, ra hiệu mọi người đến bái kiến thần tọa tản đi, sau đó hắn đi đến bên cạnh thần tọa, thấp giọng cảm khái nói: "Chung quy vẫn là đã xảy ra."
Thiên Dụ đại thần quan nói: "Cái này cũng không phải đại sự kia trong suy tính của ta."
Trình Lập Tuyết khiếp sợ không biết nói gì, thầm nghĩ đạo si phản bội Đào sơn, nếu cái này cũng không phải đại sự, như vậy đại sự Tài Quyết ti sắp sửa phát sinh trong suy tính của thần tọa đến tột cùng là gì?
"Đại sự đích thật đó còn chưa xảy ra."
Thiên Dụ đại thần quan mỏi mệt nói: "Tất cả vận mệnh trên đời đều do Hạo Thiên nhất định, phật tông nói mệnh thay đổi liên tục, thật ra cũng là ý tứ này, chuyện nên xảy ra, chung quy nhất định xảy ra, chẳng qua sẽ muộn chút thời gian."
Có lẽ là vì mỏi mệt, có lẽ là vì cùng Tài Quyết đại thần quan cùng chưởng giáo đại nhân liên tục gặp mặt, nếp nhăn khóe mắt Thiên Dụ đại thần quan càng lúc càng sâu, rất có chút đáng sợ.
Trình Lập Tuyết nhìn nếp nhăn khóe mắt lão nhân, trong lòng trào ra rất nhiều cảm xúc lo lắng, lại không dám trực tiếp hỏi, hỏi dò: "Không Biết Diệp Hồng Ngư hiện tại ở nơi nào."
Thiên Dụ đại thần quan mỉm cười nói: "Loại chuyện này không cần suy tính. Si nhi kia đã hiếm thấy tránh lui rời khỏi Tây Lăng, tất nhiên là đi Trường An."
Vẻ mặt Trình Lập Tuyết hơi kinh dị, không hiểu vì sao thần tọa xác định như thế.
"Hạo Thiên thần huy chiếu khắp thế gian, trừ thành Trường An, còn có nơi nào có thể để nàng ở lâu?".
Thiên Dụ đại thần quan thở dài một tiếng, sau đó mỉm cười nói: "Cũng may Trường An là tòa thành thị không tệ, có thể nhìn thấy học tập được một số chuyện thú vị."
Trình Lập Tuyết nghe thần tọa đánh giá đối với thành Trường An, bỗng nhiên nghĩ đến tình huống của mình ở cửa hồng thư viện Trường An, khẽ nhíu mày nói: "Đó quả thật là tòa thành thị rất thú vị, Ninh Khuyết ở cửa hồng thư viện cùng Liễu Diệc Thanh chiến một trận, Hà Minh Trì vậy mà so với ta còn cảm giác được trước Ninh Khuyết sử dụng thần thuật."
Hà Minh Trì là đồ đệ của Đại Đường quốc sư Lý Thanh Sơn.
Lúc ấy ở cửa hông thư viện, Ninh Khuyết một đạo chém về phía Liễu Diệc Thanh, thần huy mãnh liệt, người tu hành nơi đó căn bản xem không hiểu, chỉ có hai người Trình Lập Tuyết cùng Hà Minh Trì có điều phản ứng.
Trình Lập Tuyết húc vỡ vách xe ngựa.
Hà Minh Trì bóp vỡ bánh xe xe ngựa.
Trình Lập Tuyết là Thiên Dụ ti đại ti tọa của Tây Lăng thần điện, hắn có thể nhanh như vậy phán đoán Ninh Khuyết thi triển là thần thuật chẳng có gì lạ, Hà Minh Trì vì sao cũng có thể làm được điểm này?
Nhớ lại hình ảnh lúc ấy, Trình Lập Tuyết nhíu mày nói: "Ta có thể xác nhận, cảnh giới của Hà Minh Trì hẳn là còn ở trên ta, tuyệt đối không yếu giống trong lời đồn."
← Ch. 388 | Ch. 390 → |