← Ch.134 | Ch.136 → |
Sau khi một chưởng đánh bay Doanh Thừa Phong, Lâm Đào không khỏi cảm thấy có gì đó khác lạ, lão có cảm giác được một chưởng mình vừa đánh ra cũng không đánh trúng thân thể đối phương, mà giống như đánh lên một khối thép.
Trước mặt đột nhiên lóe lên đạo hồng quang, con Huyết Bức to lớn kia một lần nữa ập tới chỗ Lâm Đào.
Vẻ mặt Lâm Đào dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng cũng không rảnh suy nghĩ tới cái khác, hai tay huy động, hỏa hệ lực lượng trên người cuồn cuộn dâng lên nghênh đón con Huyết Bức.
Tuy chỉ liếc qua, nhưng lão cũng đã khẳng định con Huyết Bức này chính là thiên niên Huyết Bức Vương khiến lão phải ở đây hơn mười năm qua. Con thiên niên Huyết Bức Vương này khi ẩn nấp trong đàn dơi ngay cả sát khí trên người cũng che giấu đi. Trừ khi Linh Sư sử dụng tinh thần lực lượng để cảm ứng, nếu không thì căn bản không thể phát hiện ra chúng.
Chẳng qua, chỉ cần thứ này hiện thân, Lâm Đào tuyệt đối nắm chắc có thể lưu nó lại.
Đã như vậy, tên tiểu tử thiên phú Linh Sư không còn tác dụng gì nữa, để đảm bảo hắn không truyền tin lão săn bắt được thiên niên Huyết Bức Vương ra ngoài, cho nên chuyện đầu tiên lão phải làm chính là giết người diệt khẩu.
Nhưng khi đối mặt với thiên niên Huyết Bức Vương không ai có thể khinh thường nó. Đồng thời, Lâm Đào lại rất tự tin với lực lượng của mình, một quyền kia đánh ra dù là sĩ cấp võ sĩ đỉnh phong cũng không thể ngăn cản được hoàn toàn. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thân hình tiểu tử kia bay xa như thế thì biết thương tích của hắn cực kỳ trầm trọng. Ngay cả khi may mắn không chết trong tay đàn dơi của huyệt động này thì cũng không đủ sức mà sống tiếp nữa.
Cho nên, lão lập tức thu liễm tâm thần, xuất ra toàn bộ lực lượng và tinh lực của mình để đấu với sinh vật khủng bố đã sống hơn ngàn năm kia.
Ầm ầm....
Những tiếng nổ như sấm liên tục vang lên, lúc Lâm Đào toàn lực ứng phó, thi triển ra thực lực hơn xa so với trước kia. Khi từng quyền đánh vào đạo hỏa hồng sắc kia đều mang theo khí tức nóng rực lan ra trong không khí. Chúng nó giống như một chiếc mạng nhện lớn, dần dần ở trong khu vực này hình thành một trận thiên la địa võng.
Những con dơi bình thường kia đụng phải tấm lưới này thân thể lập tức bốc lửa, một số con dơi thực lực mạnh mẽ thì còn có thể vỗ cánh bỏ chạy, chứ số còn lại thì ngay lập tức bị thiêu cháy thành tro.
Quyền pháp ẩn chứa Hỏa hệ lực lượng cường đại được Lâm Đào phát huy toàn lực, đây mới chính là lực lượng mà sư cấp cường giả sở hữu, những con dơi bình thường làm sao có thể chống đỡ nổi.
Nhưng mà, lúc này đối thủ của lão cũng không phải là con dơi bình thường có thể so sánh.
Dơi hút máu bình thường chỉ nhỏ bằng nắm tay của một đứa trẻ, Huyết Bức thì còn tốt hơn chút có thể so sánh với nắm tay một người trưởng thành. Nhưng khi con Huyết Bức sống qua ngàn năm, thân hình lập tức sinh ra biến dị, thân thể của nó bành trướng lên, to bằng qua bóng chuyền mới thôi.
Chỉ cần nghĩ tới một con dơi to bằng quả bóng chuyền thôi cũng đủ để người ta phải lạnh gáy rồi.
Hơn nữa, Huyết Bức Vương tăng trưởng cũng không phải chỉ thể tích của nó, mà là lực lượng của nó nữa.
Thân thể to lớn như quả bóng chuyền cũng không tạo thành trói buộc với Huyết Bức Vương, nó nhẹ nhàng vẫy động đôi cánh, toàn bộ thân hình lập tức giống như tia chớp lao đi. Nó ở trong chiếc lưới màu hồng do Hỏa hệ lực lượng tạo thành bay loạn khắp nơi, đối với khí tức nóng rực ở bên trong cũng không kiêng kị quá lớn.
Chỉ khoảng thời gian nửa khắc đồng hồ mà nó đã đụng vào tấm lưới màu đỏ mấy lần. Mỗi khi đụng phải, trên thân thể Huyết Bức Vương xuất hiện một tia huyết sắc quang mang. Luồng huyết sắc quang mang này giống như một tấm bùa hộ thân, bao phủ toàn bộ thân thể của nó không còn một kẽ hở.
Tấm lưới cường đại được tạo bởi Hỏa hệ lực lượng do bị Huyết Bức Vương tấn công liên tục mấy lần cuối cùng cũng lộ ra lỗ hổng.
Tấm lưới được tạo bởi Hỏa hệ lực lượng tuy rằng có thể dễ dàng vây khốn Huyết Bức bình thường, nhưng ở trước mặt Huyết Bức Vương nó dễ dàng bị nó phá vỡ.
Nhưng mà, Lâm Đào đối với chuyện này dường như đã sớm dự tính, lão tức giận hừ một tiếng, nói:
- Súc sinh thật giỏi! Xem chiêu.
Cổ tay hơi đảo, lão lấy ra một cái vật hình tròn, đây là một kiện linh khí giống như chiếc phễu, đằng trước lớn, đằng sau nhỏ, hơn nữa phía dưới còn tròn tròn.
Một tay Lâm Đào cầm chặt phần dưới linh khí, chĩa phía đầu to của kiện linh khí vào con Huyết Bức Vương đang không ngừng phá hoại tấm lưới lửa kia.
Chân khí khổng lồ nhanh chóng ùa vào trong kiện linh khí, khiến cho nó bắt đầu sinh ra những biến hóa kỳ dị.
Chỗ đầu to lập tức phát ra tiếng nổ kỳ dị, phảng phất như vô cùng vô tận ong mật cùng lúc phi hành. Tiếng động của nó tạo thành thậm chí còn có thể áp chế cả tiếng kêu của đàn dơi.
Khi đạo thanh âm này vang lên, kiện linh khí lập tức phát ra một cỗ lực hút cường đại giống như gió lốc.
Đứng mũi chịu sào chính là con Huyết Bức Vương đang cố gắng xé rách tấm lưới lửa.
Tốc độ của con Huyết Bức Vương cực nhanh, hai cánh nó huy động sinh ra lực lớn vô cùng. Khi nó xé rách tấm lưới lửa kia thì ngay lập tức muốn mượn cơ hội đó để bỏ chạy, như vậy Lâm Đào căn bản không thể làm gì nó. Nhưng mà, luồng huyết quang trên người nó cùng với tấm lưới lửa kia dường như có bất mãn rất lớn với nhau, nó dùng tốc độ không gì so sánh nổi phi hành trong không trung, dường như nếu không thể đem tấm lưới đó làm cho biến mất thì không cam lòng.
Nhưng chỉ trong thời gian trì hoãn ngắn ngủi như vậy, lực hút do kiện linh khí tạo ra rất nhanh đã bao phủ lấy.
Tuy rằng lúc nó phi hành sẽ tạo thành lực lượng cường đại, nhưng cỗ lực hút đó rõ ràng cũng mạnh hơn. Nó giống như một sợi dây thừng, trói buộc chặt chẽ Huyết Bức Vương vào bên trong, hơn nữa còn dần bị hút về phía cái phễu. Dường như cảm thấy có điều không ổn, Huyết Bức Vương liều mạng huy động đôi cánh, toàn bộ thân hình nó bị một vầng huyết quang bao phủ, xung quanh thân thể nó không ngừng có cỗ sát khí giống như thực chất tuôn trào ra ngoài khiến cho huyết quang nồng đậm hơn, không ngờ cuối cùng còn lộ ra hương vị thảm thiết.
Dưới sự bảo hộ của huyết quang, thân hình của nó không ngờ lại dần ổn định lại.
Đôi mắt đỏ lòm tràn ngập sự tàn nhẫn của nó nhìn chằm chằm vào Lâm Đào, dường như muốn khiến cho tên nhân loại làm cho nó bị lâm vào quẫn bách phải bằm thây vạn đoạn.
Thế nhưng, Lâm Đào đối với ánh mắt của nó làm như không nhìn thấy, áo bào trên người lão chậm rãi phình lên, đây là kết quả do lão vận dụng chân khí tới cực hạn.
Một lượng chân khí khổng lồ tiến vào trong chân khí, tốc độ xoay tròn của cái phễu càng lúc càng nhanh. Con thiên niên Huyết Bức kia tuy rằng kiệt lực quơ cánh, muốn ổn định thân hình giữa không trung, nhưng nó lập tức bi ai phát hiện ra dù nó dùng hết toàn lực thì thân thể vẫn càng lúc càng bị hút lại gần kiện linh khí hình cái phễu kia.
Tuy rằng nó cũng không biết nếu bị hấp thu vào kiện linh khí kia sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào, nhưng bản năng của sinh vật cường đại nó tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện này.
Một tiếng kêu bén nhọn từ trong miệng nó phát ra.
Toàn bộ đàn dơi trở nên sôi trào, trong đó có vài tiếng kêu đặc biệt bén nhọn, dường như đang hô ứng cùng với nó.
Từ khi thiên niên Huyết Bức Vương xuất hiện, các con dơi khác đều tản ra, không ngờ chẳng con nào dám tới gần khu vực của nó.
Huyết Bức Vương cũng thuộc loại dị thú có tôn nghiêm của nó, một khi nó tự mình động thủ như vậy sẽ không cho phép thủ hạ tham chiến. Thế nhưng, giờ phút này khi đối mặt với nguy hiểm, bản năng sinh vật của nó khiến cho nó bất chấp tất cả.
Mấy đạo quang mang màu đỏ chợt bắn ra từ trong bầy dơi, chúng nó giống như những mũi tên dài sắc bén lao về phía Lâm Đào.
Lâm Đào khẽ hừ lạnh một tiếng, lão ở lại trong này hơn mười năm cho nên hiểu biết rất sâu về những thủ đoạn của đàn dơi.
Hơn nữa, lão cũng biết, ở bên cạnh Huyết Bức Vương tuyệt đối không có khả năng không có hộ vệ cường đại, cho nên đã sớm có chuẩn bị.
Vươn một tay còn lại ra, bàn tay Lâm Đào bỗng nhiên tỏa ra luồng hồng sắc quang mang xinh đẹp, đặc biệt là trong lòng bàn tay lão lại có chỗ tỏa ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
- Chi... Chi... Chi....
Đám Huyết Bức đang lao xuống lập tức phát ra từng tiếng kêu thê thảm, chúng đang trên đà lao xuống vội vàng thay đổi hướng bay. Chúng bay ngược ra xa, đối với luồng hào quang mãnh liệt đó cực kỳ sợ hãi.
Lâm Đào thấy vậy thì cười lớn.
Nhật Quang Thạch là một loại thạch tương đối hiếm có, lão có được nó cũng là do cơ duyên xảo hợp.
Loại thạch này công năng lớn nhất là khi dung nhập chân khí sẽ phóng xuất ra ánh sáng giống như ánh sáng của mặt trời. Loại ánh sáng này đối với thân thể nhân loại thì không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, nhưng đối với loài dơi mà nói thì nó là một đòn trí mạng.
Ngoại trừ con quái vật biến thái như thiên niên Huyết Bức Vương ra thì không có một con dơi nào chịu được loại ánh sáng này.
Thiên niên Huyết Bức Vương kêu lớn một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không thể khiến cho đàn dơi nghe theo mệnh lệnh của nó.
Lâm Đào cúi đầu, nhìn chiếc phễu đang ngày một hút thiên niên Huyết Bức Vương lại gần, trong ánh mắt lão tràn ngập sự thù hận và tham lam.
Kỳ thật, với tốc độ của thiên niên Huyết Bức Vương, nếu ngay từ đầu định bỏ chạy như vậy Lâm Đào cho dù có lợi hại hơn cả chục lần cũng không thể ở trong loại địa hình này bắt lấy nó.
Mà cho dù Huyết Bức Vương cùng lão công bình đánh một trận thì với tu vi ngàn năm của nó Lâm Đào cũng chưa chắc đã là địch thủ.
Nhưng, Lâm Đào là một nhân loại, hơn nữa còn hiểu rõ tập tính của loài dơi như lòng bàn tay.
Trước tiên, lão dùng lưới lửa để gây sự chú ý với Huyết Bức Vương, lợi dụng nó có lòng thù hận trời sinh với lửa để cầm chân một lát. Sau đó sử dụng một loại linh khí đặc chế để hạn chế tốc độ của Huyết Bức Vương, cuối cùng kích phát ra Nhật Quang Thạch, khiến cho trợ thủ của nó không giám tới gần.
Lúc này, Huyết Bức Vương giống như con hổ rơi vào cạm bẫy của lão thợ săn, tuy rằng có được răng nanh, móng vuốt sắc nhọn, nhưng cũng không còn đất dụng võ.
Kiện linh khí hình cãi phễu không ngừng xoay tròn, cuối cùng hút Huyết Bức Vương càng lúc càng gần.
Lâm Đào quát khẽ một tiếng, lão giơ Nhật Quang Thạch lên, khảm nó vào trong miệng nhỏ của kiện linh khí hình cái phễu.
Ngay sau đó, từ kiện linh khí hình cái phễu vốn đang tỏa ra sức hút mạnh mẽ lại tràn ngập quang minh lực lượng.
Huyết Bức Vương phát ra một tiếng kêu bén nhọn, thanh âm của nó truyền ra xa dường như muốn chọc thủng màng nhĩ người khác.
Trên không, từng nhóm dơi rơi xuống đất, dưới tiếng kêu sợ hãi của con Huyết Bức Vương, cho dù là đồng loại của nó cũng không thể chống cự.
Nhưng mà, tiếng kêu của Huyết Bức Vương cũng không vang lên được bao lâu, chỉ một khắc đồng hồ sau đã dừng lại. Huyết Bức Vương đình chỉ vẫy cánh chống cự, nó lập tức bị hút vào trong kiện linh khí.
Trong lòng Lâm Đào tràn ngập sự hưng phấn, lão há to miệng cưới lớn một hồi.
Nhưng mà, ngay khi thân thể lão thả lỏng đột ngột nghe được một chút thanh âm quen thuộc.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |