← Ch.573 | Ch.575 → |
Giết..
Một chữ lạnh lùng được thốt ra từ trong miệng của Doanh Thừa Phong, mười sáu tên Quỷ binh rống lên một tiếng, quơ móng vuốt sắc bén của mình, nhanh chóng lao về phía lão già.
Nội tâm lão già chợt lạnh xuống, rốt cục ông ta cũng hiểu được rằng mình không thể đánh thắng được nhân vật này.
Mười sáu tên Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh này, lấy tu vi cường đại của Tử Kim Cảnh của ông ta, phối hợp với linh khí hùng mạnh trong tay thì có thể giết chúng trong vòng nháy mắt. Tuy rằng bọn quỷ binh này có thể tái sinh được, nhưng ông ta cũng không thèm để ý đến.
Cho dù là ba mươi hai tên Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, thì ông ta cũng chỉ đánh một trận, và chiến thắng cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về ông ta.
Tuy rằng như vậy chắc chắn ông ta cũng sẽ phải trả một cái giá nhất định, nhưng ông ta vẫn luôn tự tin rằng mình có thể chém giết hết tất cả bọn Quỷ binh này.
Nhưng khi số lượng quỷ binh lên đến con số bốn mươi tám tên, thì trong lòng ông ta không còn thấy tự tin như trước nữa.
Bọn chúng đều là cao thủ Hoàng Kim Cảnh đấy, tuy rằng không có trang bị thích hợp nên không thể đánh đồng chúng với cao thủ Hoàng Kim Cảnh chân chính. Nhưng chúng lại có thể bất tử, cộng với tử khí dũng mãnh kia cũng đủ để bù vào sự chênh lệch giữa chúng và những cao thủ Hoàng Kim Cảnh bình thường rồi.
Bốn mươi tám cao thủ Hoàng Kim Cảnh, cho dù là ông ta, sau khi nhìn thấy cũng chỉ có cách chạy trối chết mà thôi.
Thân hình khẽ chuyển, lão già hóa thành một dải ánh sáng hồng, định chạy thoát khỏi nơi này.
Nhưng những Quỷ binh bị đánh tan lúc ban đầu giờ đây đã hồi sinh lại, chúng rống to một tiếng, những cánh tay thô và to kia lần lượt kết thành một tấm lưới lớn giữa không trung.
- Ầm...
Thân hình vừa biến thành dải ánh sáng hồng của lão già khi tiếp xúc với tấm lưới lớn đó, thì mảnh lưới lập tức vỡ ra thành từng mảnh, nhưng đồng thời thân hình của ông ta cũng bị ngăn lại.
Chờ đến khi ông ta muốn tăng tốc độ một lần nữa, lại hoảng sợ mà phát hiện ra, một tấm lưới lớn nữa lại đang được hình thành.
Trong mắt lão già hiện lên một tia hối hận. Với kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú của mình, ông ta biết rằng lúc này nếu không thừa cơ mà trốn thoát thì sẽ rơi vào thế bị động trong cuộc tấn công của nhóm Quỷ binh. Đến lúc đó, cho dù ông ta có ba đầu sáu tay cũng đừng mơ là có thể chạy thoát được.
Bước chân lên một chút, mặt ông ta đột nhiên đỏ lên.
Vào giờ khắc này, ông ta không còn lựa chọn nào khác thi triển mật thuật. Chân khí trên người cuộn trào, nhảy lên tới một loại độ cao khó có thể hình dung được.
- Ầm..
Ông ta giơ trường tiên lên cao, trường tiên mềm dẻo kia vào thời khắc này bất ngờ lại trở nên cứng rắn như kim cương.
Trường tiên mạnh mẽ lao về phía tấm lưới lớn trong không trung kia, tấm lưới lập tức vỡ tan ra thành nhiều khúc.
Mười sáu Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh tuy rằng hùng mạnh, nhưng so với người có tu vi của một Tử Kim Cảnh như lão thì cũng không thể địch nổi.
Khi ông ta bắt đầu liều mạng chiến đấu, thì nhóm Quỷ binh cũng khó có thể ngăn cản ông ta tháo chạy.
Thân hình chợt lóe lên một cái, cuối cùng ông ta cũng thoát ra khỏi cái tấm lưới lớn đó.
Nhìn tử khí màu đen trước mắt bỗng biến thành những hình ảnh thiên nhiên quen thuộc, trong lòng lão già mừng như điên.
Từ trước đến này chưa bao giờ ông ta lại cảm thấy ánh nắng lại có thể trong sáng và đáng yêu đến vậy.
Nhưng mà vào đúng lúc này, một bóng đen to lớn lại đột ngột chắn ở trước mặt ông ta.
Đó là một tên Quỷ binh quỷ dị. Nó có hai cái đầu lớn, mà càng làm cho ông ta kinh hãi chính là trên người tên Quỷ binh này lại mặc một bộ linh giáp màu đen.
Đây là một tên quỷ binh mặc giáp trụ xuất trận, cũng là tên quỷ binh đầu tiên sử dụng linh khí mà ông ta nhìn thấy.
Không kịp nghĩ ngợi gì, lão già quát lên một tiếng lớn, trường tiên trong tay ông ta lao về phí trước.
- Ba..
Trường tiên hung hăng đánh vào hai cái đầu của tên Quỷ binh.
Nhưng khác với những tên quỷ binh khác, thân thể của tên quỷ binh này chỉ khẽ lay động một cái rồi đứng yên không nhúc nhích nữa.
Hơn nữa một lượng lớn lực lượng phản chấn theo trường tiên truyền đến người ông ta.
Cỗ lực lượng này hùng mạnh vô cùng, ngay cả tay của ông ta cũng bị chấn động và nhức mỏi.
Tiếp đó quỷ binh hai đầu phát ra một tiếng gầm lớn. Thân thể cao lớn của nó đung đưa rồi vọt lên cao.
Trên mặt lão già lại xuất hiện một màu đỏ ửng, trường tiên trong tay ông ta lại một lần nữa đâm thẳng lên.
Trường tiên và thân thể to lớn của quỷ binh đụng mạnh vào nhau, bước tiến của tên quỷ binh kia bị chặn lại, hơn nữa còn bị đẩy lùi về phía sau.
Nhưng lão già cũng không có thừa cơ hội này mà rời đi.
Bởi vì bản thân ông ta cũng bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể kháng cự đẩy lùi về phía sau mấy trượng.
Ông ta đột nhiên cảm thấy buồn bã, ánh mặt trời sáng rực trước mắt đã biến mất tăm rồi.
Lực lượng của tên quỷ binh hai đầu kia không ngờ lại mạnh mẽ như vậy. Chỉ với một kích mà hai bên đều phải chịu tổn thương, ông ta vất vả lắm mới tìm ra chỗ hổng trong tấm lưới bao vây của bọn quỷ binh để thoát ra, nhưng bây giờ lại bị đánh ngược trở lại.
Đến lúc này, sắc mặt lão già đã giống như tro tàn. Ông ta nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Tử Kim Cảnh... Binh Vương
Binh Vương chính là tên quỷ binh hùng mạnh nhất trong đám quỷ binh.
Nếu sớm biết trên người tên tiểu tử Bạch Ngân Cảnh này có Binh Vương thì ông ta sao dám ngông cuồng mà sinh ra lòng tham như vậy.
- Hống hống hống...
Tiếng gầm gừ hung bạo phát ra từ miệng của đám quỷ binh, chúng vây quanh lão già rồi thở ra quỷ khí, quơ móng vuốt sắc bén lên, giống như muốn băm thây lão già ra làm vạn mảnh.
Tuy nhiên lão già cũng không có khoanh tay chờ chết, thân hình của ông ta khẽ lóe lên, trường tiên trong tay linh hoạt như một vật sống có linh hồn vậy.
Phong thái hùng mạnh của cao thủ Tử Kim Cảnh vào giờ phút này được thể hiện vô cùng rõ ràng, cho dù là bị bao vây trong vòng vây của đám quỷ binh, nhưng cũng chưa bao giờ có ý định đầu hàng.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hình thể của lão già này và quỷ binh hai đầu kém nhau khá xa, nhưng nếu so sánh về sức lực chiến đấu thì cũng không hề hơn kém nhau là mấy.
Cao thủ Tử Kim Cảnh là cấp bậc cao nhất, quả nhiên sức chiến đấu mạnh hơn quỷ binh.
Đương nhiên, một phần nguyên nhân cũng là do quỷ binh hai đầu mới thăng lên cấp Tử Kim Cảnh chưa được bao lâu, nếu mà nó đã thăng tiến được hơn một ngàn năm rồi, thì lúc đó cũng đã đạt được đến một danh giới nhất định, như vậy ai thắng ai thua cũng rất khó đoán trước được.
Tuy nhiên, lúc này nó lại có bốn mươi tám Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh ở phía sau trợ giúp, vì thế khả năng đánh thắng của lão già cũng không còn nữa.
Ông ta bị nhốt bên trong vòng vây của đám quỷ binh, còn lại nhóm quỷ binh bên ngoài thì thay phiên nhau tiến công, giống như là bắt rùa trong hũ, muốn bắt sống ông ta.
Bỗng nhiên, quỷ binh hai đầu ẩn ở giữa đám quỷ binh bắt đầu chuyển động, hai cái đầu khổng lồ của nó từ giữa lách qua khe hở của đám quỷ binh Hoàng Kim Cảnh vọt ra bên ngoài, hướng về phía lão già xông tới.
Lão già đã có sự đề phòng từ trước, ông ta thà rằng bị đám quỷ binh Hoàng Kim Cảnh dốc toàn lực công kích còn hơn là bị quỷ binh cùng cấp bậc với mình cắn trúng.
Thân hình thoáng động, ông ta nhanh chóng di chuyển, tránh được đòn công kích của quỷ binh hai đầu.
Nhưng ngay khi thân thể ông ta giống như một mũi tên xuyên qua mồm của quỷ binh hai đầu cũng là lúc một luồng khí đen đột ngột được phun ra từ trong cái miệng lớn dính đầy máu của quỷ binh.
Luồng khí đen này nhanh như tia chớp, mạnh như sấm sét.
Lão già không kịp phản ứng, nhưng dù sao ông ta cũng là một cao thủ chân chính. Hai mắt ông ta đột nhiên mở lớn, quát lên một tiếng, một ánh hào quang mạnh mẽ từ trong tay của ông ta thoát ra, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Sau đó, ông ta dùng bàn tay này đánh về phía luồng khí màu đen.
- Đinh.
Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Một luồng khí đen kia hóa ra là một con dao găm đen khổng lồ, lúc này khi bị đập vào, liền bay trở lại trong miệng con quỷ binh hai đầu.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm than đáng tiếc, lão già này phản ứng thật sự là rất nhanh, hơn nữa kỹ năng của ông ta rất giỏi, quỷ binh hai đầu tập kích bất ngờ vậy mà cũng không đạt được tác dụng gì.
Có điều, hắn không biết rằng, tuy lão già đánh bay dao găm nhưng trên tay của ông ta cũng đã xuất hiện một vết máu.
Từ lúc chiến đến bây giờ, đây là lần đầu tiên ông ta bị thương.
- Rống.
Quỷ binh hai đầu tức giận gầm thét. Tiếng rống giận dữ của nó tác động đến nhóm quỷ binh Hoàng Kim Cảnh, khiến cho chúng trở nên hung bạo hơn, mỗi lần công kích đều dùng toàn lực, dường như đã coi lão già là kẻ thù lớn nhất.
Lão già ngẩng đầu lên, nuốt vào một viên linh đan, cảm nhận được một luồng sức mạnh đang tuôn ra mãnh liệt không ngừng nghỉ bên trong cơ thể mình, trong lòng ông ta đến lúc này mới thả lỏng được một chút.
Liên tục chiến đấu, ngay cả người có chân khí cao đến cỡ nào thì cũng không chịu nổi.
Tuy nhiên, ông ta nuốt những viên đan dược này cũng không có tác dụng cho lắm, nhiều quỷ binh Hoàng Kim Cảnh như vậy, hơn nữa lại có thêm quỷ binh hai đầu Tử Kim Cảnh, kết quả của trận chiến này đã sớm định rồi.
Nếu đổi lại là cao thủ Tử Kim Cảnh bình thường, thì chỉ sợ rằng lúc này đã sớm kiệt sức, bó tay chịu trói rồi, làm sao có thể kiên trì chống đỡ được đến hiện tại chứ.
Bỗng nhiên, lão già ngửa đầu lên, nói lớn:
- Tiểu ca, vừa rồi lão phu đã đắc tội, kính xin thứ lỗi. Lão phu sẽ bồi thường. Xin tiểu ca dừng tay.
Doanh Thừa Phong lạnh lùng nói:
- Các hạ cho rằng chúng ta có thể hòa giải được nữa sao?
Lão già chợt hô lên:
- Tiểu ca, trên người lão phu có mấy viên Lôi Chấn Tử, mỗi viên đều có uy năng có thể giết chết được cao thủ Tử Kim Cảnh, ngươi đừng ép ta phải liều mạng.
Trong lòng Doanh Thừa Phong chợt lạnh, nhưng ngay lập tức lại cười giễu cợt, nói:
- Các hạ có thủ đoạn gì thì cứ sử dụng hết đi.
Lão già lớn tiếng nói:
- Được, đây là do người ép ta đấy nhé!
Ông ta quát lên một tiếng lớn, giơ tay lên, một viên thiết cầu nho nhỏ xuất hiện.
Trong lòng Doanh Thừa Phong chợt dâng lên một cảm giác cực kì nguy hiểm, hắn lập tức lui về phía sau và âm thầm hạ lệnh cho quỷ binh hai đầu rời xa chỗ lão già.
Những Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh bình thường thì hắn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng quỷ binh hai đầu lại không giống như vậy.
Hắn thà rằng để cho bốn mươi tám quỷ binh Hoàng Kim Cảnh bị thương vong không còn một con nào, còn hơn là để mất quỷ binh hai đầu.
- Ầm...
Một tiếng vang lớn vang lên tử giữa vòng vây của đám quỷ binh.
Lão già dứt khoát quyết định thật nhanh, quyết đánh đến cùng, quăng thiết cầu trong tay ra ngoài.
Lúc thiết cầu va chạm vào đám quỷ binh, một tiếng nổ mạnh không thể nào hình dung được lập tức bùng lên.
Tất cả những thứ xung quanh lão già đều bị nổ tan bay tít lên cao, nhóm quỷ binh Hoàng Kim Cảnh ở gần đó cũng bị nổ thành phấn vụn, cho dù chúng có thể hồi phục lại được nhưng cũng không thể hồi phục lại ngay được.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến hóa, uy lực của vật này thật lớn, thật là khó có thể hình dung được.
Xem ra, trong thế giới Sơn Hà đồ này cũng có rất nhiều cao thủ tồn tại, tuyệt đối không thể khinh thường được.
Đôi mắt của lão già sáng ngời, thân hình ông ta thoáng qua một cái, lại một lần nữa hóa thành một tia sáng màu hồng, nhanh chóng bay đi.
Lúc này đây, cho dù là quỷ binh hai đầu cũng không ngăn lại kịp được rồi.
- Hừ.
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, lầm bầm nói:
- Muốn chạy trốn ư, không thể nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên bầu trời quang đãng đẹp đẽ kia, dường như hắn có thể nhìn thấy được một cái khe thật lớn.
Trong thâm tâm xuất hiện một ý nghĩ.
Ta muốn ra ngoài.
Lập tức, thân thể hắn được một luồng sáng trắng bao phủ, ngay sau đó đã rời khỏi thế giới trong tranh này.
← Ch. 573 | Ch. 575 → |