Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tạp Đồ - Chương 085

Tạp Đồ
Trọn bộ 567 chương
Chương 085: Đục nước béo cò
0.00
(0 votes)


Chương (1-567)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhìn qua cửa sổ xe, con mắt Trần Mộ bỗng co rút lại, hắn thấy vài người khả nghi đứng trên sân ga. Mặc dù những người này đứng xen giữa đám đông, nhưng vẻ mặt lại giống như đang tìm kiếm gì đó.

Trữ phu nhân vốn đang chuẩn bị nói địa chỉ cho Trần Mộ, đúng lúc này lại nhìn thấy một màn kinh người. Trong chớp mắt, khí thế của thiếu niên ôn hòa này đột nhiên trở nên sắc bén hẳn, cả người tràn ngập nguy hiểm. Đồng tử co rút lại như châm, toàn thân giống như một thanh chủy thủ sắc bén giấu trong bóng tối. Điều này làm cho nàng không khỏi nhớ tới một tên gia hỏa trong gia tộc luôn luôn nghiêm mặt, không nói không cười.

Nàng nghi hoặc nhìn Trần Mộ, như thế nào cũng không ngờ lại bắt gặp khí chất như vậy ở trên người hắn. Nàng theo ánh mắt Trần Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trừ dòng người cuồn cuộn ra thì không phát hiện được điều gì khác.

Hắn đúng là một vị chế tạp sư sao? Trữ phu nhân trong lòng lo lắng, nàng cảm giác đầu óc dường như hỗn loạn thành một mớ.

Trong đầu Trần Mộ nhanh chóng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, đột nhiên thoáng thấy vẻ mặt sợ hãi của Trữ phu nhân. Hắn ngẩn ra, chợt ý thức được Trữ phu nhân đã nhận thấy vẻ khác thường của mình. Hắn chuyển vẻ mặt trở lại bình thường, nhẹ giọng nói: "Xin yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương phu nhân." Sự giúp đỡ vừa rồi của vị phu nhân tốt bụng này khiến cho hắn rất cảm động, hắn lập tức bổ sung một câu: "Xin phu nhân nhanh xuống xe đi."

Nếu như ở lại rồi phát sinh xung đột, hắn không muốn vị phu nhân đáng kính này bị thương tổn gì. Trữ phu nhân không nghĩ tới Trần Mộ sẽ nói ra lời này, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, do dự một chút, nàng nhanh chóng cùng Trần Mộ nói lời từ biệt rồi lập tức xuống xe.

Trần Mộ phát hiện bảy gã khả nghi, số lượng này thấp hơn hắn dự tính. Nếu như thấy được mấy chục người, hoặc trăm người thì hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ có bảy người, đối với một sân ga to như vậy mà nói thì có vẻ hơi ít.

Trần Mộ hiện đang ở sân ga ngầm số một, vì tạo sự thuận tiện cho hành khách, ở đây có tổng cộng năm cửa ra, đây cũng là cửa mà hành khách buộc phải đi qua.

Trong bảy người khả nghi thì có năm người đứng gần cửa ra.

Tình cảnh nguy hiểm lúc này cũng không làm cho Trần Mộ mất lý trí, ngược lại dưới áp lực cực lớn, sự cứng cỏi và tỉnh táo của hắn biểu hiện ra vượt xa người thường. Nhìn đám đông, một ý nghĩ lớn gan hình thành trong đầu Trần Mộ.

Ánh mắt chăm chú nhìn Trữ phu nhân biến mất giữa đám đông ở cuối lối ra, chút lo âu cuối cùng trong lòng Trần Mộ cũng biến mất. Sau khi trải qua nhiều biến cố, Trần Mộ đối với loại tình cảm ôn nhu này càng thêm trân trọng.

Ánh mắt của hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, lạnh như một lưỡi dao sắc bén.

Xốc áo lên, hắn cúi đầu lặng lẽ lẫn vào đám đông.

Không ai chú ý tới bên trên ngón trỏ tay phải được hắn buông xuống, thoát vĩ toa trong suốt sáng long lanh phát ra tiếng ong ong vui sướng. Hắn cẩn thận khống chế cảm giác ở chung quanh ngón trỏ, đó là thành quả của hắn trong khoảng thời gian này, việc khống chế tinh vi cảm giác của hắn đã tăng lên rất nhiều.

Những sợi cảm giác mỏng này rất thích hợp cho loại khống chế tinh vi này, đối phương rất khó nhận thấy được. Khuyết điểm duy nhất là quá trình khống chế tốn thời gian gấp năm lần so với tốc độ bắn nhanh nhất của hắn, tuy nhiên nếu dùng để đánh lén thì khuyết điểm này cũng không ảnh hưởng lớn lắm.

Ánh mắt ngắm về phía gã khả nghi ở lối ra thứ hai, vô thanh vô tức hắn tập trung cảm giác vào đối phương. Hắn biết những tạp tu chuyên nghiệp phản ứng cực kì nhạy bén, thời gian của mình rất ngắn, trên tay không chút chậm trễ, ngón trỏ liền điểm nhẹ.

Gã kia như phát hiện được điều gì, vẻ mặt hoảng hốt.

"Cẩn thận!"

Tiếng la của hắn bị một tiếng rít quái dị chặt đứt. Trên trán của hắn xuất hiện một lỗ máu bằng ngón tay, bờ môi nhúc nhích tựa như muốn nói gì đó, ánh mắt dần dần tiêu tan.

"A!"

"Giết người rồi!"

Tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên. Cả sân ga liền hỗn loạn, đám đông bị hoảng sợ liền điên cuồng lao về phía cửa ra.

Ngay khi vừa phóng ra thoát vĩ toa, Trần Mộ liền lui vào trong đám người nhanh như chớp. Hắn khom nửa người, tư thế quái dị, giống như con cá, vừa lại như con rắn, nghiêng nghiêng chui vào trong đám người. Người bình thường ở tình thế hỗn loạn như vậy nếu không cẩn thận bị ngã sấp xuống thì chỉ có một kết quả, đó là bị giẫm đạp đến chết. Song Trần Mộ lại giống như rắn xuyên qua bụi cây, tiến lui một cách tự nhiên.

Trong khoảng thời gian trước, hắn đều dành rất nhiều giờ để vào {Cá Kiếm Huấn Luyện}, việc này làm cho phản ứng thần kinh của hắn nhanh đến mức người khác khó mà tin được. Ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, hắn có thể ở trong khoảnh khắc sắp bị giẫm đạp, tại không gian cực kì chật hẹp mà tách ra.

"Đáng chết!" Gã tạp tu cầm đầu không nhịn được mắng chửi. Trong nháy mắt khi Trần Mộ phóng ra thoát vĩ toa, do sóng cảm giác nên bọn họ lập tức phát hiện ra hắn. Nhưng bọn họ chưa kịp phản ứng thì Trần Mộ đã lủi vào trong đám đông.

Đầu người như mây, bọn họ không thể tìm được Trần Mộ. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Trần Mộ lại cúi người di chuyển. Phải biết rằng dù thân thể tạp tu khỏe mạnh hơn người thường một ít, nhưng trong cảnh hỗn loạn như thế này, cũng rất dễ dàng bị giẫm đạp mà chết.

Đám đông điên cuồng như thủy triều tràn về phía cửa ra, trên mặt bọn họ tràn ngập hoảng sợ. Sáu gã tạp tu còn lại căn bản không dám ngăn những người này. Mặc dù bọn họ là tạp tu có được lực lượng mà những người bình thường không có, nhưng nếu như lúc này bọn họ không biết tự lượng sức mình, cố gắng ngăn cản làn sóng người bị nỗi sợ hãi bức đến điên cuồng này. Bọn họ sẽ bị đám người đã mất đi lý trí xé thành từng mảnh nhỏ.

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đông giống như thủy triều cuốn qua bên người. Bọn họ không nghĩ tới Trần Mộ lại dám ra tay giữa ban ngày ban mặt. Lần này hoàn toàn lâm vào thế bị động, nên họ chỉ có thể mở to hai mắt, cố gắng tìm Trần Mộ giữa đám đông nhưng chỉ uổng công vô ích.

Gã tạp tu dẫn đầu nhìn chằm chằm vào dòng người, lúc này vẻ mặt hắn rất tệ. Bảy người đi bắt một người, nghe nói còn là một lính mới tò te. Không bắt được ai mà lại còn mất một người, nếu tay không trở về thì kết quả này đủ để hắn mất hết mặt mũi trong gia tộc.

Chết tiệt, tên nào là tay mơ? Rõ ràng đây là một gã cao thủ, lợi dụng hoàn cảnh, nắm chặt thời cơ, không chê vào đâu được!

Đột nhiên, hắn cảm giác dưới chân có cái gì nhúc nhích, hắn cúi đầu vừa nhìn, liền ngẩn ngơ.

Dù cho khom người qua lại giữa đám đông, căn bản không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng Trần Mộ vẫn dùng hết khả năng duy trì cảnh giác. Tuy nhiên hắn cũng không ngờ mình lại đụng vào dưới chân đối phương.

Trong sát na, hắn nhìn thấy độ nghi trên tay gã này.

Trạng thái kích hoạt, có thể tấn công bất kì lúc nào. Hắn không hề suy nghĩ, nâng người, cứng rắn hướng về phía ngực đối phương lao tới.

Gã tạp tu này liền bừng tỉnh lại, nỗi hối hận trong lòng không ngừng nổi lên, sao mình lại ngây ra vào thời khắc chết người này chứ?

Hắn vừa định tấn công thì chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Phanh! Trần Mộ nặng nề tông thẳng vào ngực hắn, cú va chạm này hắn dùng hết sức lực toàn thân! Lực lượng đủ để thoát khỏi rong tảo trói buộc liền va chạm vào người gã tạp tu này.

Gã tạp tu này như bị một chiếc xe chạy tốc độ cao đâm vào, cả người giống như bao cát bay ngang lên. Bên cạnh hắn tất cả đều là người, tựa như quân bài đôminô, khiến một đám người ngã theo, trước người Trần Mộ liền lộ ra một khoảng trống.

Gã tạp tu kia quỳ rạp trên mặt đất, không hề nhúc nhích, độ nghi trên tay phải hắn kêu rè rè, tia lửa điện lóe lên. Năng lượng trong độ nghi bị mất khống chế không ngừng tản ra ánh sáng.

Trần Mộ không kịp nhìn, cả người lăn về phía sau, ngay sau đó giống như con cá lẩn vào đám đông một lần nữa, biến mất không thấy.

Hưu hưu hưu!

Ba đạo ánh sáng màu đỏ sậm cùng ba lưỡi đao dường như cùng lúc đánh trúng vị trí vừa rồi của Trần Mộ.

"Lão đại!""Lão đại!" Các tên tạp tu khác đồng thời la lên.

"Oanh!" Đáp lại bọn họ là một tiếng nổ thật lớn, một ngọn lửa màu đỏ tươi bốc lên từ chỗ tên tạp tu mới vừa ngã xuống, vài hành khách bên cạnh chạy không kịp liền bị ngọn lửa này vô tình nuốt mất.

Năng lượng tạp sử dụng rất an toàn, bình thường cũng không phát nổ. Nhưng dưới điều kiện có chút đặc thù, ví dụ đường dẫn năng lượng đi ra bị mất khống chế thì sẽ phát nổ. Tạp tu sử dụng năng lượng tạp đều có dung lượng rất lớn. Một khi phát nổ sẽ có uy lực cực kì đáng sợ.

Đám đông càng trở nên hỗn loạn hẳn lên, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai. Mọi người lớp sau tiếp lớp trước chen lấn về phía cửa ra. Nếu như một chiêu vừa rồi của Trần Mộ gây nên rối loạn, vậy vụ nổ lần này chắc chắn là đẩy sự hỗn loạn lên cao trào.

Ngay cả Trần Mộ cũng không dám cúi thấp thân người lẻn đi. Áp lực từ xung quanh truyền đến quá lớn, muốn đứng vững không phải chuyện dễ dàng. Nếu như lúc này không cẩn thận ngã xuống, Trần Mộ dám khẳng định không đợi bản thân đứng dậy, vô số bàn chân sẽ giẫm lên người hắn.

Hắn chỉ có thể ra sức bảo trì thăng bằng của mình.

Bất quá tình cảnh hỗn loạn như vậy, năm gã tạp tu còn lại cũng chỉ có thể cầu trời khấn phật. Bọn họ vốn đang xen lẫn trong trong đám đông, đám đông hỗn loạn thì bọn họ đành thân bất do kỷ, chỉ có đi theo dòng người. Lúc này ai muốn đi ngược lại thì không khác gì tự sát.

Nhìn đám hành khách bên cạnh loạn thành một đoàn, bọn họ biết khả năng vây bắt Trần Mộ càng ngày càng nhỏ. Lúc này bọn họ bị đám người sợ hãi bao bọc, lao về phía cửa ra. Bọn họ sáng suốt lựa chọn tự bảo vệ mình, lúc này muốn bay cũng bay không được. Chỉ sợ hai chân bọn họ vừa rời đất, sẽ bị chen lấn mất thăng bằng, hậu quả sau đó khỏi cần nói cũng biết.

Rời khỏi năm cửa ra, đám đông một lần nữa tập hợp lại cùng một chỗ, điên cuồng liều mạng chạy về phía trước. Tiếng la thét chói tai, chân vang thành một mớ, ồn ào vô cùng. Mới vừa chạy ra chừng một trăm mét, bọn họ gặp hành khách từ sân ga khác đi ra.

Mọi người cứ như vậy hoảng hốt chạy trốn, trùng trùng điệp điệp, thanh thế làm cho người ta cực kì sợ hãi. Người ngốc đến mấy đi nữa cũng biết chắc chắn xảy ra chuyện, hành khách ở sân ga khác cũng không hề do dự co giò mà chạy về phía trước.

Nhìn lối ra đã hỗn loạn, năm tên tạp tu còn lại rất rõ ràng, hành động lần này đã thất bại.

Đối phương thật sự rất giảo hoạt, lợi dụng đám đông che chở, cố ý gây nên hỗn loạn.

Tất nhiên còn có nguyên nhân quan trọng khác, đây là thành Ami nên bọn họ không dám dùng quá nhiều người.

Cho tới nay, Tả gia đều cực kì cẩn thận giữ gìn quan hệ tốt cùng hàng xóm Trữ gia. Số người của Tả gia đóng ở thành Ami vốn không nhiều lắm. Vì không muốn Trữ gia chú ý, lần này bọn họ chỉ bố trí một tiểu đội.

Vốn tưởng rằng đối phương chẳng qua là một tên tay mơ, mười phần thì hết chín phần nắm chắc, không nghĩ tới Trần Mộ ứng biến cùng phản ứng nhanh chóng hữu hiệu như thế. Làm người khác giật mình cũng không chỉ có thế, đòn tấn công của đối phương không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Phải biết rằng bọn họ đều là tạp tu chuyên nghiệp, kinh nghiệm phong phú, trong phạm vi cảm giác của bọn họ thì không có sóng cảm giác nào che giấu được, song lần này không ai trong bọn họ phát hiện đối phương đang chuẩn bị tấn công. Sau khi bọn họ phát hiện đồng bọn bị tập trung thì hắn đã ô hô ai tai.

Trần Mộ thoải mái ra khỏi sân ga, ngoại trừ quần áo có chút nhăn nheo, trên người hắn vẫn hết sức sạch sẽ như cũ. Hắn có vẻ rất tự nhiên, nhưng trong mắt thỉnh thoảng chớp động vẻ cảnh giác. Cửa ra đã thành một mớ hỗn loạn, vô số người từ bên trong chạy ra, rất nhiều người vẻ mặt kinh hoảng, nhưng vẻ nghi hoặc khó hiểu càng nhiều hơn, tuy nhiên không ai chạy chậm lại.

Trần Mộ đối với hành động lần này của mình rất hài lòng, có thể thoát khỏi tay của bảy tên tạp tu chuyên nghiệp, còn giết chết hai người trong đó, kết quả này đủ để hắn tự hào. Hắn còn không biết vị tạp tu thứ hai bị giết là thủ lĩnh tạp tu của Tả gia ở thành Ami.

Đường đường một gã cao cấp tạp tu, nhưng lại chết ở trên tay một tên vô danh tiểu tốt như Trần Mộ. Nếu như dưới suối vàng biết được, không biết hắn có cảm tưởng gì.

Tính ra đã có vài gã tạp tu cao cấp chết trên tay Trần Mộ. Dư Tín, Đại Ngưu, còn có người hôm nay, tổng cộng là ba người. Nếu như là đối mặt một chọi một, bất kì ai trong số ba người này cũng đều đủ để giết hắn mấy lần.

Hiện tại Trần Mộ mới thấu hiểu câu nói của nữ ma quỷ, phương pháp giết người rất nhiều, rất nhiều phương pháp đơn giản lại càng hiệu quả. Nếu như vừa rồi, khi gặp tên tạp tu mà mình không chọn sử dụng sức mạnh mà là {Thoát Vĩ Toa} tạp, vậy người chết chắc chắn là mình.

Độ nghi trên tay gã tạp tu kia phát nổ, là do năng lượng trong năng lượng tạp thông qua kết cấu đặc thù của huyễn tạp tạo thành năng lượng thể bị mất khống chế, từ đó phát nổ. Nói cách khác gã tạp tu kia chỉ còn thiếu một bước cuối cùng: bắn ra.

Mà bản thân nếu như không phải thừa cơ va chạm mà sử dụng thoát vĩ toa, thì tốc độ chậm hơn gã tạp tu này không biết bao nhiêu lần.

May mắn thật sự may mắn, sức lực của mình đủ lớn, lại lựa chọn một phương pháp thỏa đáng, điều này rất quan trọng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-567)