← Ch.159 | Ch.161 → |
Phát hiện thấy tình hình này, tâm tư Hạ Kiến Quốc biến đổi nghĩ đến dùng điểm để đánh vào mặt rất có ưu thế, vì vậy dùng sức mạnh tâm trí khống chế trường kiếm để nó di động trên mặt ngoài kết giới ánh sáng, tự động truy tìm trường kiếm của Từ Tĩnh, mỗi lần đều đánh lui nó một cách huyền diệu khó giải thích được.
Như vậy, qua một lúc, Hạ Kiến Quốc bắt đầu cảm giác cố hết sức, lập tức đổi thủ thành công, lợi dụng lúc trường kiếm của Từ Tĩnh lùi lại phía sau, bề mặt kết giới ánh sáng màu xanh và vàng ngưng tụ một chùm ánh sáng kỳ lạ, hình thành tự phát một thanh kiếm ánh sáng màu xanh đen, đánh thẳng một chiêu kiếm của Từ Tĩnh.
Lúc này, chỉ nghe một tiếng ầm to lớn, hai thanh kiếm chia ra hai phía, ngọn lửa rừng rực quanh đó chớp mắt đã tản ra, để lộ hình bóng của Hạ Kiến Quốc.
- Đánh cả nửa ngày rồi, bây giờ đến lượt ta phát động công kích, ngươi hãy xem cho cẩn thận.
Trong tiếng quát to, toàn thân Hạ Kiến Quốc căng ra, hai mắt giận dữ bắn ra ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Từ Tĩnh.
Đồng thời, hai hình bóng một xanh một vàng đấu lưng vào nhau, trên bề mặt kết giới ánh sáng hiện ra ngàn vạn hình kiếm, vô số làn kiếm mang theo khí tức của hai phái Phật, Đạo liên tục như dòng nước không ngừng bổ xuống Từ Tĩnh.
Vẻ mặt cả kinh, Từ Tĩnh biến đổi pháp quyết, ngọn lửa quanh người chớp mắt đã biến đi hóa thành sương băng dày đặc, dùng sức mạnh đông kết vạn vật để bố trí một phòng ngự băng lạnh bên ngoài cơ thể.
Đồng thời, trường kiếm bay về dựng đứng trên đỉnh đầu, thân kiếm lóng lánh như ngọc tự động xoay tròn, mũi kiếm bắn ra hào quang màu trắng đẹp đẽ, chớp mắt đã xông lên đến tận trời cao.
Thiên Ảo Tà Vân đấu với Huyền Hàn Âm Sát, mỗi thứ có sở trường của mình, có uy lực của mình.
Cả hai theo sự thi triển của Hạ Kiến Quốc và Từ Tĩnh tạo nên một trận tranh đấu hoàn toàn mới giữa không trung.
Thân là phía chủ động tiến công, pháp quyết Thiên Ảo Tà Vân của Hạ Kiến Quốc biến hóa đa đoạn, trước mắt chỉ vẻn vẹn phát huy được một phần uy lực.
Còn phía Từ Tĩnh phòng ngự, sau khi thi triển pháp quyết Huyền Hàn Âm Sát, cả người lập tức trở nên lạnh lùng bình tĩnh, hắn biết rõ không thể để cho Hạ Kiến Quốc nắm quyền chủ động, vì thế thúc động trường kiếm dự tính dùng thực lực cực mạnh phá vỡ tình trạng bế tắc trước mắt.
Như vậy, chỉ thấy làn kiếm ngập trời, một cột kiếm rực rỡ phá trời đánh xuống áp chế tất cả các làn kiếm còn lại, xuất hiện trên đỉnh đầu Hạ Kiến Quốc.
Thấy vậy, Hạ Kiến Quốc quát to một tiếng, hai phân thân đâu lưng vào nhau cùng giơ bốn tay lên, lòng bàn tay hướng về phía sau ép vào nhau.
Tức thì, hào quang hai màu xanh và vàng kim dung hợp thành một, hình thành một cột sáng rực rỡ bắn thẳng lên trời cao, vừa hay đỡ lấy cột kiếm đang chém xuống.
Thời khắc đó, ánh sáng chói mắt, tiếng sấm nổ vang, vụ nổ đáng sợ cuốn sạch xung quanh.
Giữa không trung, hoa lửa tung tóe, làn sáng như mưa, cuồng phong gào thét, dòng khí thổi tùy tiện hất Hạ Kiến Quốc và Từ Tĩnh rơi xuống mặt đất.
Trên đài, người xem vẻ mặt kỳ dị, dưới đài, người xem la hoảng không ngừng, người bàng quan ngoài cốc mỗi người có suy nghĩ riêng, người đang tranh đấu lắc lư không ngừng.
Một lúc sau, cuồng phong tan đi, Từ Tĩnh vẻ mặt lộ ra vẻ nghiêm trang, từng bước từng bước đi vào sàn đấu, toàn thân phát ra khí thế ép người.
- Sự mạnh mẽ của ngươi khiến ta vui mừng, cũng đủ để khiến ta khiếp hãi. Bất quả chỉ với như vậy, ngươi còn chưa đủ để thủ thắng. Bây giờ hãy để chúng ta định thắng thua trong một chiêu, thắng bại được mất cũng trong một hành động này.
Dứt lời, Từ Tĩnh phi thân lên không trung, toàn thân lấp lánh ánh sáng xanh đỏ, khiến người ta cảm thấy một loại bá khí hùng hồn.
Hạ Kiến Quốc thu pháp quyết lại, ánh mắt kỳ dị nhìn Từ Tĩnh, gật đầu nói:
- Được, cuộc đấu tranh định mệnh xác định ở hành động lần này, ai có thể thu được thắng lợi cuối cùng, ai mới xứng đáng với Tân Nguyệt. Đến đây, để ngươi được biết Thiên Ảo Tà Vân của ta có thể đánh bại ngươi hay không!
Tung mình bay lên, Hạ Kiến Quốc giữa khoảng cách ba trượng với Từ Tĩnh, toàn thân làn sáng lưu động hiện ra bốn màu vàng kim, xanh, đỏ, đen.
Đồng thời, Hạ Kiến Quốc thân thể phân làm bốn, cả bốn đấu lưng vào nhau hình thành một tổ hợp Sát Thần bốn phía, mỗi phía đều lấp lánh hào quang khác nhau.
Thiên Ảo Tà Vân, bốn quyết hợp nhất, đây chính là cảnh giới cao nhất mà hiện nay Hạ Kiến Quốc mới tu luyện đạt được, nó dung hợp pháp quyết bốn phái Phật, Đạo, Nho, Ma, biến hóa của nó rất nhiều mà uy lực kinh người.
Từ Tĩnh vẻ mặt nặng nề, ánh mắt lóe lên, gật đầu nói:
- Được, không hổ là đệ tử kiệt xuất của Thiên Tà tông. Bây giờ hãy để cho ngươi được biết, Bang Hỏa thần quyết sau khi kết hợp Liệt Diễm Chân Hỏa và Huyền Hàn Âm Sát có uy lực thế nào. Xem chiêu, Băng Hỏa trảm!
Đây là tuyệt kỹ Từ Tĩnh sau khi dung hợp hai loại pháp quyết năm ngoái mà mới tu luyện thành, được Hàn Hạc và Điền Lỗi tán thưởng vô cùng, uy lực của nó kinh người.
Khi thi triển, hai tay Từ Tĩnh giơ cao, toàn thân tràn ngập lửa đỏ và khí băng lạnh, hình thành bên ngoài thân thể một kết giới đồng thời băng hỏa, bộc phát ra khí thế cuồng bá, khiến những người ở đó bao gồm cả những người bên ngoài cốc quan sát đều chấn động tâm thần, khiếp hãi.
Chân khí băng hỏa vốn bài xích lẫn nhau, đối lập với nhau, nhưng sau khi Từ Tĩnh vượt qua mốc sống chết dung hợp được rồi, liền sản sinh ra một luồng sức mạnh mới hoàn toàn, uy lực của nó tăng gấp bốn, đây là chuyện Hàn Hạc và Điền Lỗi đều không hề ngờ được.
Đương nhiên, pháp quyết mới cần tu vi cực mạnh mới có thể khống chế được, hiện này Từ Tĩnh còn đang trong cảnh giới Bất Diệt, tuy có thể miễn cưỡng điều khiển, nhưng uy lực lại hao tổn to lớn.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn lúc này ngạo nghễ giữa không trung, người như Chiến Thần, hai tay giơ cao một đỏ một xanh bắn thẳng ra hai cột sáng vài trăm trượng, đang theo sự di động hai tay của hắn mà dần dần đến gần.
Quanh đó, cuồng phong gào thét, dòng khí hội tụ, trong phương viên vài dặm gió sét tuôn trào, hình thành một đám mây sáng biến hình uốn khúc giữa bầu trời.
Thần uy như vậy, người thường khiếp hãi. Trương Trọng Quang nhìn thấy vậy kích động vô cùng, Mã Vũ Đào vẻ mặt lại nặng nề. Hàn Hạc, Điền Lỗi khuôn mặt vui mừng, Thiên Lân, Lâm Phàm thì cau chặt mày lại.
Giữa không trung, Hạ Kiến Quốc đột nhiên tâm thần không yên, không khỏi liếc mắt Tân Nguyệt dưới đài, trong ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kiên định.
Kêu lên một tiếng dài, Hạ Kiến Quốc bắt đầu thúc động chân lực, ánh sáng bốn màu quanh người tầng tầng rõ rệt, hình thành bốn vòng ánh sáng bán nguyệt, xảo diệu kết nối với nhau.
Khi hai tay Từ Tĩnh dần dần đến gần, thân thể xếp bằng giữa không trung của Hạ Kiến Quốc bắt đầu chuyển động, càng lúc càng nhanh, chớp mắt hóa thành một cột sáng mang theo bốn màu bắn thẳng lên trời cao.
Thời khắc đó, một luồng khí tức hỗn tạp ngập đầy trời mang theo giáo lý khác biệt của bốn phái Phật Ma Đạo Nho, ảo hóa thành bốn ảo tượng Kim Phật, Tam Thanh, Thánh Nhân, Ma Vương trên tầng mây, mỗi cái đều phát xuất làn sáng khác nhau, hình thành một vòng sáng bốn sắc giữa không trung đang xoay tròn bay thẳng xuống mặt đất.
Lúc này, cột sáng do Hạ Kiến Quốc xoay tròn phát ra vừa hay gặp phải vòng sáng kia, hai bên tạo nên một loại liên hệ, gián tiếp kết hợp với bốn ảo ảnh trên trời với nhau, hình thành một loại thế công độc đáo đặc biệt.
Bên này, hai tay của Từ Tĩnh càng lúc càng gần, sức mạnh chí dương chí cương và khí chí âm chí hàn sản sinh ra từ trường, cả hai tương hỗ bộc phát hoa lửa ri ri khiến người ta cảm thấy run sợ trong lòng.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó hai luồng sức mạnh đột nhiên hợp lại.
Lập tức, giữa trời đất ngập đầy sức mạnh mênh mông cùng với bá khí không gì ngăn được, chớp mắt đã dâng đầy trời đất, khiến cho trong phương viên trăm dặm ai cũng cảm ứng được luồng khí thế đó.
Trên đỉnh đầu Từ Tĩnh, hai luồng sáng xanh đỏ theo sự hợp nhất của hai tay hắn mà dung hợp lại với nhau, hình thành một cột sáng màu tím nối lên tới trời hệt như một thanh thần kiếm khai thiên, theo sự khống chế của hắn chém thẳng xuống Hạ Kiến Quốc.
Chiêu này chính là "Băng Hỏa trảm", dung hợp được sức mạnh liệt hỏa và hàn băng, có thể nói là cực cường cực cứng, chính là tuyệt kỹ mạnh nhất hiện nay của Từ Tĩnh.
Nhát chém phá tan trời đất, chấn động lòng người.
Hạ Kiến Quốc phải ứng phó như thế nào?
Đây là chuyện vô số người quan tâm.
Nhìn thấy một chiêu kinh người đó, Thiên Lân ánh mắt kỳ lạ, cười hơi tà dị nói:
- Băng Hỏa trảm, đúng là tên không tồi.
Thiện Từ nhẹ giọng nói:
- Uy lực cũng kinh người, nhưng hiện nay hắn tu vi có hạn, còn chưa phát huy được được uy lực chân chính của chiêu này.
Vũ Điệp khẽ nói:
- Đối mặt với một chiêu như vậy, nếu không nắm vững tuyệt đối sẽ chế ngự được, tốt nhất là không nên liều mạng.
Thiên Lân cười đáp:
- Nói tuy là vậy, nhưng Hạ Kiến Quốc tên đã lắp vào dây, không thể không thực hiện.
Vũ Điệp cảm xúc nói:
- Đây chỉ là tỉ thí. Nếu như đổi thành đối địch, thì tình hình sẽ khác.
Thiện Từ hơi ngạc nhiên hỏi:
- Vũ Điệp, ngươi dường như đã trải qua không ít chuyện rồi?
Vũ Điệp nghe vậy hơi biến sắc, nhỏ nhẹ nói:
- Thái sư tổ dạy ta rất nhiều thứ.
Thiện Từ vừa nghe, lập tức hiểu được vài phần, êm ái nói:
- Nghĩ lại thì bà ấy làm như vậy cũng vì ngươi thôi.
Thiên Lân phát hiện tâm tình Vũ Điệp không vui, cười nói:
- Những chuyện không vui trong quá khứ chúng ta hãy bỏ qua đi, để lại những ký ức tươi đẹp làm bạn với chúng ta trong những năm tháng sau này.
Vũ Điệp nhìn Thiên Lân, lại nhìn Thiện Từ, mặt hơi mơ hồ cười cười, xinh đẹp như một vị tiên tử.
- Đa tạ các ngươi.
Thiên Lân và Thiện Từ ánh mắt ngẩn ngơ, khi tỉnh lại thì phát hiện Vũ Điệp đã dời mắt nhìn sang cuộc tỉ thí.
Cùng lúc khi Từ Tĩnh phát xuất Băng Hỏa trảm, thế công của Hạ Kiến Quốc cũng đã dâng lên đến cực hạn.
Giữa không trung, vòng sáng bốn màu xoay tròn khi hạ xuống đến độ cao nhất định liền kết thành một bộ với cột sáng do Hạ Kiến Quốc xoay tròn sinh ra, nhìn từ xa hệt như một thanh kiếm lớn cắm ngập vào tầng mây, mà vòng sáng đó lại hệt như chuôi kiếm.
Thanh kiếm lớn hình thành, bá khí kinh người, thế công dung hợp công pháp của bốn giáo vào, được ý niệm cố chấp của Hạ Kiến Quốc khống chế, đồng thời phát động công kích với Từ Tĩnh.
Như vậy, hai thế công kinh thiên gặp nhau giữa không trung, Băng Hỏa trảm màu tím gặp phải thanh kiếm lớn bốn màu, hai bên không hề nhường bước, va chạm kịch liệt, tạo ra ánh sáng mạnh mẽ chói mắt giữa bầu trời cùng với tiếng sấm điếc tai, kéo dài liên miên không ngớt.
Mới đầu va chạm, hai bên ra tay thân thể run rẩy, Từ Tĩnh vẻ mặt lập tức trắng bệch, khóe miệng trào máu tươi. Hạ Kiến Quốc không thấy rõ tình hình cụ thể, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng thanh kiếm lớn đó chấn động mạnh hơn.
Đồng thời, hoa lửa vỡ vụn giữa không trung, không còn vết tích tuyết bay, lân cận điểm giao nhau xuất hiện khu vực chân không, từng luồng chớp điện rít lên bắn ra, tình cảnh kinh người.
Mới đầu, thế công hai người khó mà phân cao thấp, giằng co với nhau. Nhưng theo thời gian trôi qua, Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh bắt đầu tỏ lộ thực lực kinh người của nó, sau vài ngàn lần liên tục va chạm, cuối cùng phá nát thanh kiếm lớn của Hạ Kiến Quốc, tiếp tục chém thẳng xuống.
Thấy vậy, Trương Trọng Quang đang xem hưng phấn vô cùng, mà Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào lại lắc đầu than thở.
Thiên Lân, Lâm Phàm vẻ mặt nặng nề, Công Dương Thiên Tung khuôn mặt trầm trọng. Hàn Hạc, Điền Lỗi vui mừng, Giang Thanh Tuyết và Sở Văn Tân lại cảm thấy thần kỳ.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |