← Ch.0735 | Ch.0737 → |
Nếu đối tượng là một đệ tử bình thường trong Trọng Kiếm môn, nghĩ tới hắn sẽ không làm ra quyết định như thế.
Tất cả mọi người đều muốn biết lúc này Vân Mộng Kỳ nghĩ như thế nào?
Cuối cùng công bố đáp án chính là Vân Mộng Kỳ đáp ứng đám hỏi lần này.
Sau khi tin tức truyền ra, trên dưới Tử Thiên tông đều ồ lên một mảnh.
Chẳng lẽ Vân Mộng Kỳ cũng không thể ngoại lệ sao?
Nàng cũng muốn gả vào thất phẩm tông môn, làm tông chủ phu nhân tương lai sao?
Có lẽ nàng chỉ vì muốn tìm địa phương tu luyện tốt hơn?
Hoặc nàng mê muội cùng sùng bái thực lực cường hãn của La Phách Thiên đây?
Đáp án có lẽ chỉ có một mình nàng biết được đi!
Từng tòa hùng sơn trùng điệp, từng vòng linh khí lượn lờ tràn ngập trên không một phương Thiên Địa.
Xa xa nhìn lại, mang đến cho người ta một loại cảm giác như tiên sơn tràn đầy linh khí vậy.
Nơi này là tông môn Tử Thiên Tông.
Ở trên chủ phong, trong một biệt viện xinh đẹp tĩnh mịch.
Nơi này là chỗ ở của Vân Mộng Kỳ.
Lúc này có hai nữ tử thanh lệ vô song ở trong đó.
Một nữ tử ăn mặc một bộ đồ lụa mỏng màu lam nhạt, nữ tử này giống như tiên nữ tập trung Thiên địa chi thanh tú uẩn dục ra vậy, hoàn mỹ đến khiến người cảm thấy hít thở không thông, khí chất phiêu miểu linh động kia cực kỳ xuất trần, tựa như một đóa Thanh U Lan Hoa trong tiên trì, khiến người xem mãi không chán.
Một nữ tử khác tử sắc cũng khiến người mê muội, chỉ có điều khuôn mặt lạnh lùng kia của nàng mang đến cảm giác như muốn cự người ngoài ngàn dặm, lụa mỏng thuần trắng kia khiến nàng càng thêm thuần khiết vô hạ, từng đợt tia sáng trắng lập lòe quanh thân nàng, càng khiến nàng tăng thêm cảm giác thanh thuần nói không nên lời.
Nhị nữ này không phải là Vân Mộng Kỳ và Băng Nhược Thủy thì còn ai nữa?
Hai người là sư tỷ muội, lại là bằng hữu tốt nhất, nhưng lúc này các nàng lại đang xảy ra xung đột.
- Tại sao phải làm như vậy?
Băng Nhược Thủy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Kỳ hỏi.
Nàng lớn hơn Vân Mộng Kỳ hai tuổi, nhưng thực lực lại dưới Vân Mộng Kỳ, cho nên vabax một mực tôn xưng Vân Mộng Kỳ là "Sư tỷ", nhưng hiện giờ nàng ngay cả xưng hô cũng giảm đi, giọng nói kia có cảm giác bức nhân nói không nên lời.
Vân Mộng Kỳ không nhìn thẳng vào ánh mắt Băng Nhược Thủy, mà ngẩng mặt nhìn bầu trời trong xanh như rửa kia thản nhiên nói:
- Ta không thể chỉ lo cho lợi ích riêng mình.
Băng Nhược Thủy nắm thật chặt nắm đấm nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ là ai khiến hắn vĩnh viễn ở lại nơi đó sao? Chẳng lẽ ngươi ngay cả mối thù của hắn cũng quên rồi sao?
Băng Nhược Thủy nói rất lớn tiếng, có một cổ oán khí nói không nên lời, băng hàn chi khí càng không ngừng tán phát ra.
Cách nửa năm không gặp, Băng Nhược Thủy rõ ràng đã tu luyện đến cảnh giới cao giai Linh Sư, hơn nữa cảnh giới thập phần vững chắc, không hề giống như vừa vào cao giai Linh Sư
Vân Mộng Kỳ sắc mặt bình tĩnh như trước, tựa hồ đối với lời Băng Nhược Thủy nói với nàng cũng không để trong lòng, không nhìn phẫn nộ của Băng Nhược Thủy vào mắt.
- Hắn không thể xuất hiện nữa, chẳng lẽ ta còn ngây ngốc chờ hắn sao? Cừu hận quá khứ đã tan thành mây khói rồi, chúng ta phải đối mặt sự thật, Trọng Kiếm Môn không phải Tử Thiên Tông chúng ta có thể đối với kháng được, huống chi muốn cưới ta lại là thiếu tông chủ của Trọng Kiếm Môn, chỉ mới 30 tuổi đã là cao giai Vương cấp rồi, thiên phú xuất sắc như vậy, nam nhân như vậy mới xứng đôi với Vân Mộng Kỳ ta.
Vân Mộng Kỳ nhàn nhạt nói, thần sắc cực kỳ bình thản, nhìn không chút chấn động cảm xúc nào cả.
Băng Nhược Thủy nhíu chặt mày, khuôn mặt đẹp phẫn nộ nói không nên lời.
- Chẳng lẽ ngươi không nhớ lúc trước là ai cứu mạng ngươi? Là ai vì ngươi từ xa xôi tìm đến tông môn? Là ai vì ngươi ở trước mặt mọi người cầu thân với tông chủ? Ngươi cũng từng nói qua, trong lòng ngươi chỉ có mình hắn mà? Mới chỉ qua nửa năm, ngươi rõ ràng ngay cả hắn cũng quên mất rồi sao? Ngươi không thấy đã phụ lòng hắn sao? Không phụ lòng cái giá mà hắn đã trả vì ngươi sao?
Băng Nhược Thủy từ trước đến nay không phải là người nhiều lời, nhưng hôm nay nàng lại liên tục chấn vấn.
Bỗng nhiên, Vân Mộng Kỳ phá lên cười:
- Đúng vậy, lúc trước ta vì sự ngốc nghếch của hắn mà cảm động, nhưng bây giờ thì sao? Hắn vĩnh viễn ở lại trong Bí Cảnh không thể ra được rồi, chẳng lẽ cứ bắt ta ở thế này mà đợi sao? Huống chi hắn có chung tình với ta không? Ngươi tự hỏi lương tâm xem, ngươi có thích hắn không? Mà hắn có thích ngươi không? La sư tỷ chết đi kia lại tại sao lại vi hắn mà chết, hắn lại vì sao vì La sư tỷ mà đại khai sát giới, tất cả đều là do hắn quá đa tình, quá lạm tình, ta thấy rõ, ta không muốn tiếp tục chờ hắn nữa, hắn... Không đáng!
- Ngươi...
Băng Nhược Thủy bị tức đến á khẩu, nhưng lại biết rõ Vân Mộng Kỳ nói là thật, nhưng thế giới này nam nhân có thực lực nào lại không phải ba vợ bốn nàng hầu chứ? Huống hắn còn xuất sắc như vậy nữa.
- Sao vậy? Không còn lời nào để nói sao, sư muội, ngươi đừng ngu ngốc nữa, hắn đã không thể nào xuất hiện nữa, ngươi cũng chớ vì hắn mà đánh mất cả đời, tin rằng hắn sẽ không trách chúng ta đâu.
Vân Mộng Kỳ ôn nhu khuyên nhủ.
- Ngươi... Ngươi thay đổi!
Băng Nhược Thủy có chút lui về phía sau một bước, không thể tin được nhìn Vân Mộng Kỳ.
Nàng thật sự không nghĩ tới Vân Mộng Kỳ thuần khiết vô bì lúc trước lại biến thành như vậy.
- Vậy sao? Có lẽ đây mới thực sự là ta.
Vân Mộng Kỳ không cho là đúng nói, dừng một chút nàng mới nói
- Nếu không ngươi và ta cùng gả đến Trọng Kiếm Môn đi, như vậy sư tỷ muội chúng ta còn có thể ở cùng nhau, ngày sau chúng ta nhất định có thể đạt được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa, bằng vào thiên phú của chúng ta, muốn đạt đến Địa Hoàng thành tựu Thiên Tôn hắn cũng không phải việc gì khó.
- Ngươi vô sỉ!
Băng Nhược Thủy rốt cục không thể nhịn được nữa.
Băng hàn kiếm trong tay nàng đâm về phía Vân Mộng Kỳ, từng đóa băng hoa như bông tuyết trong mùa đông bay tán loạn không ngớt.
Vân Mộng Kỳ đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, trước người một mảnh màn nước dần hiện ra ngăn cản lấy toàn bộ băng hoa đâm tới.
- Sư muội, ta và ngươi chênh lệch quá xa, cho dù ngươi không đồng ý lời của ta thì ngươi có thể rời đi mà? Chỉ đáng tiếc...
Vân Mộng Kỳ nhàn nhạt nói.
Băng Nhược Thủy không có trả lời, lấy nàng làm trung tâm bỗng nhiên tách ra băng hàn chi khí cường đại.
Băng hàn chi khí kia rõ ràng ngưng lại toàn bộ trên mũi kiếm của nàng.
Cuối cùng băng hàn chi khí kia kết thành hình mưa đá cực lớn, nàng khẽ nói một tiếng mưa đá cực lớn trút xuống toàn bộ như mưa nện tới Vân Mộng Kỳ.
Vô số mưa đá như lưỡi dao sắc bén, vừa nhanh vừa mãnh liệt, chỉ sợ có thể sánh với một kích toàn lực của đê giai Vương cấp bình thường rồi.
Đây là nàng lam giai kiếm kỹ nàng đạt được trong Bí Cảnh.
Chiêu này vừa ra, cơ hồ dùng hết tất cả linh lực của nàng, khuôn mặt đẹp tái nhợt đi rất nhiều.
← Ch. 0735 | Ch. 0737 → |