← Ch.424 | Ch.426 → |
Sóng đen như mực dâng cao, từng đợt u minh chi khí từ cơn sóng bốc lên, nhìn xa chỉ thấy hải dương đen ngòm vô tận, hắc vụ cuồn cuộn, âm u cực độ.
Tầng không cũng bị ô vân che kín, trong vùng tử vong chi hải kỳ dị này trở nên u ám, đáng sợ vô cùng.
Chỉ có hòn đảo vẫn sáng rực hào quang, nhìn từ xa như viên bảo thạch chói lọi.
Từng dòng sáng xanh vây quanh hòn đảo nhưng những con rồng đang bảo vệ cho hòn đảo sinh mệnh duy nhất trên tử vong chi hải.
Tên hải đảo, hai cỗ dao động sinh mệnh đang đối kháng hỏa diễm rừng rực, họ đang trong giây phút quan trọng, thần tình vô cùng ngưng trọng, thân thể phát ra hào quang nhiều màu, kịch liệt đan xen với lục quang tà dị.
"Cốp." Thần Nam nghiến răng tưởng chừng vỡ vụn, đầu ướt đầm mồ hôi, áo quân đã bị đốt sạch, mồ hôi chưa kịp hóa thành vụ khí đã bị ngọn lửa đốt khô.
Trùng trùng tinh thần ảo tượng trùm lên hắn, phảng phất thấy Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao, lại như thấy Huyền Hoàng cầm cờ tiến vào. Giữa lúc đầy sát lục, một bóng hình thiên nữ lõa thể phát ra dụ hoặc vô hạn lao vào hắn khiến trong thời khắc khẩn trương mà tâm tình hắn nổi sóng, quả là kiểu dày vò tâm tình đáng sợ.
Tất cả đồng thời hiển hiện, dù biết đó là ảo ảnh nhưng không thể dứt ra, như tồn tại thật sự khiến bản thân hắn tưởng rằng chân chính trải qua mọi cảnh tượng.
Cạnh đó, Đạm Đài Tuyền càng thảm hơn, chiếc áo bị đốt thành tro, thân thể xinh đẹp như lớp sứ phát ra ánh sáng khiến người khác ngây ngẩn, dụ hoặc vô hạn, thậm chí có thể cho rằng nàng đang mị hoặc chúng sinh!
Đó là tôi luyện lập ra cho nàng nên tinh thân đang chịu dày vò cùng cực, thất tình lục dục nhi nhào tràn tới khiến tâm tình như lòng giếng lặng của nàng dậy sóng như mặt hồ rồi như biển động, càng lúc càng kịch liệt.
"Thần Nam, ngươi chết đi." Sau cùng nàng cũng hành động, dùng đại pháp lực đả phá cấm cố, định chế trụ Thần Nam trước để khỏi xảy ra "bất ngờ."
Thần Nam tuy bị sức mạnh kỳ dị trên đảo giữ lại nhưng lúc sinh mệnh bị uy hiếp, tiềm lực vô cùng khiến hắn thoát ra mà hành động, chặn lại đợt tiến công của Đạm Đài Tuyền.
Cây cối chung quanh liên tục bị hai người đánh tan nhưng lục sắc hỏa diễm không giảm đi mà càng nóng hơn. Vốn ngọn lửa do cây cối đột, giờ đây trực tiếp từ lòng đất cháy ngùn ngụt, che kín cả hai.
Động tác của họ nhanh như điện, như hỏa diễm tinh linh đang giao phong.
Không hiểu bao lâu sau, cả hai đều thấy đại sự không ổn, tinh thần càng lúc càng nóng nảy.
Hai người nhanh chóng tách ra, nỗ lực điều tiết. Bất quá chỉ một loáng sau lại lao vào nhau, cứ vậy, trường đại chiến diễn ra mười ngày mười đêm liền.
Sau cùng, họ thật sự ngừng tay, bị lục sắc tà hỏa giày vò không còn chút khí lực nào, cả sức mạnh của Thời Không bảo tàng mà Thần Nam xuất ra cùng hủy diệt chi nhãn của Đạm Đài Tuyền đều vô hiệu.
Thần Nam thở hồng hộc, cạnh đó, Đạm Đài Tuyền cũng rã rời nhưng tôi luyện mới chỉ bước vào giai đoạn gian nan, thất tình lục dục ào ào kéo đến...
Không hiểu bao lâu sau, hai người không còn khí lực chiến đấu bắt đầu mắng chửi nhau, tinh thần họ dần lung lay nhưng bản năng khiến họ hiểu rằng, phía trước có đại địch cần ứng phó.
"Tên khốn kiếp Thần Nam dám khinh nhờn thiên nữ chân thân, ta... phải thay Mộng Khả Nhi thiên nữ báo cừu."
"Đạm Đài Tuyền ngươi đừng ra vẻ thanh cao, chẳng qua có thế. Nếu thoát khỏi hòn đảo này ta sẽ phong ấn ngươi."
"Tên vô sỉ Thần Nam, ta cũng không tha ngươi. Đợi ta tu thành Thất Tuyệt thiên nữ chân thân, ngươi sẽ bị diệt vong, ta phải khiến ngươi tịch diệt."
"Muốn giết ta? Hiện tại ta giết ngươi trước, Đạm Đài Tuyền, ngươi là tử địch của ta."
Hai người vừa thở hồng hộc vừa bò về phía đối phương, cơ hồ không chết không dừng tay.
Khung cảnh thật khiến người ta kinh ngạc, hai nam nữ lõa thể, bản thân đang chịu khảo nghiệm, tinh thần linh thức bị dày vò mà vẫn muốn công sát đối phương.
Thể phách cường kiện của Thần Nam ánh lên màu cổ đồng, tràn đầy mị lực.
Làn da Đạm Đài Tuyền trắng như tuyết, lấp lánh như ngọc, thân thể mềm mại như rắn bò.
Trong xuân quang dụ hoặc vô hạn phát ra sát cơ đáng sợ, đôi chân ngọc như tiễn đao đạp ra."Bình, " hất văng Thần Nam đi, đoạn bàn chân ngọc mảnh mai lại độc địa ấn xuống đất, định tung đòn tất sát.
Cường kình của đòn đánh vượt khỏi ý liệu, lúc bàn chân ngọc như tiễn đao đá Thần Nam văng đi, hắn chợt thấy đau nhói, toàn bộ xương sống và xương sườn đều gãy nát, một cước đạp xuống khiến xương ngực gãy tan, linh hồn thụ thương nghiêm trọng.
Hắn nén cơn đau, định triệu hoán Thần ma đồ xuất chiến nhưng lần này Thái cực đồ im lìm, không hề có phản ứng.
Hắn đành ép cơn đau xuống lăn đi, dùng sức mạnh của tàn hồn chưa lành xương cốt bị gãy, cơn đau khiến thần thức hơi tỉnh lại, lăn tiếp tới, giơ chân đạp mạnh vào Đạm Đài Tuyền.
"Bình."
Đạm Đài Tuyền cũng kiệt lực, đôi tay như sương tuyết đan nhau đỡ đòn, rít giọng: "Tên vô sỉ ngươi làm nhục thiên nữ chân thân tại hồng trần, hôm nay ta phải thanh toán bằng hết." Đoạn sóng chưởng ánh lên hào quang kích tới, định đánh gãy chân phải Thần Nam.
Hắn đành thu chân, lăn sang một bên.
Hiện giờ hai người đều như nỏ cứng hết tầm, mười ngày liền tranh đấu đã hao tận hết sức mạnh nhưng họ vẫn là thiên giai cao thủ, xuất thủ uy lực vô cùng.
"Đạm Đài Tuyền, ngươi tự cho mình là nữ nhân, thật ra chỉ là một đóa độc hoa! Người chết là ngươi." Phát quyết xuất ra, thần quang mờ mờ trùn lên Đạm Đài Tuyền.
Ngọc thể vô song của Đạm Đài Tuyền phát ra trận trận hào quang nhưng vẫn bị hất đi cả chục thước, làn da lấp lánh xuất hiện mấy vết đỏ.
"Tên khốn đáng ghét, chết đi." Nàng lại công tới.
Dù là người bằng đất có hỏa khí, Thần Nam bị Đạm Đài Tuyền liên mồm mắng là "vô sỉ", "khốn kiếp" cũng động nộ, mắng lại không kém phần long trọng: "Ngươi là nữ nhân hạ tiện, đồ chết tiệt."
Hai người cố bò tới, đồng thời không ngừng chửi mắng nhau, ngôn ngữ càng lúc càng ác độc.
"Tên, vô sỉ lưu manh, sống trên đời đúng là bất hạnh."
"Nữ nhân hạ tiện như ngươi, lòng dạ rắn rết, đáng diệt."
"Tên tiểu nhân ti bỉ, phải hủy diệt mới xong."
"Ngươi tự cho là bất phàm, chẳng qua là nữ nhân vô sỉ ác độc, giờ nên chết đi."
"Tên tạp chủng..."
"Đồ gái thanh lâu..."
Vừa độc mồm độc miệng chửi nhau, vừa cắn xé, họ đã không còn sức mạnh hủy diệt nên không mạnh mẽ như thần tiên, đành cận chiến xáp lá cà.
Khó lòng tưởng tượng đó là hai thiên giai cao thủ, Thần Nam cầm một cẳng chân ngọc, định xé toạc nhưng không thể như ý.
Song thủ Đạm Đài Tuyền tóm lấy cổ hắn, định bẻ đầu, tuy có tiếng khùng khục nhưng sau cùng cũng công cốc.
"Tên vô sỉ tạp chủng, chết đi." Nàng cố nhỏm thân thể lõa lồ dậy, cố lật người đè lên Thần Nam, vung mạnh quyền đấm vào đầu hắn.
Thần Nam vội ôm đầu chặn đòn đánh quá mạnh này lại, đoạn dùng cùi tay phải đập mạnh vào tiểu phúc đối phương, đồng thời mắng: "Loại hạ tiện kĩ nữ chết đi."
Tiểu phúc của Đạm Đài Tuyền nõn nà như ngọc, nhanh chóng co lại, tránh khỏi đòn tất sát, đồng thời hữu chưởng như độc xà mổ vào cổ họng Thần Nam, mắng mỏ hết lời: "Tên lưu manh khốn nạn."
Đó là trận thiên giai chi chiến không ai tưởng tượng nổi, hương diễm mà ám muội cực điểm, hai đại cao thủ lõa lồ quấn lấy nhau, bất cứ ai nhìn thấy cũng sửng sốt, không tin nổi.
Cả hai vừa đấu nhau sinh tử hương diễm vừa liên mồm chửi rủa, khí chất khác hẳn bình thường.
Đạm Đài Tuyền không còn là nữ nử cao cao tái thượng, xuất trần phiêu dật linh động đến mức không với tới, Thần Nam cũng không còn là sát thần cương quyết. Nếu ai đó nhìn thấy biểu hiện của hai người, nhất định sẽ ngã ngửa vì kinh ngạc.
"Bình", Thần Nam tung một quyền vào vai Đạm Đài Tuyền khiến thân thể nàng rúng động, thụ thương không nhẹ. Hắn nắm lấy cơ hội, lật người lại, ép Đạm Đài Tuyền xuống, cưỡi lên trên, vừa vung quyền đấm xuống vừa mắng: "Nữ nhân dâm đãng như ngươi đi chết đi."
Đạm Đài Tuyền liên tục vung ngọc thủ chặn lại, đồng thời tiểu phúc tuy bị áp chế nhưng chân lại không, đá mạnh lên nhắm vào gáy Thần Nam.
"Tên khốn vô sỉ, ta phải diệt ngươi."
Không biết từ bao giờ, ánh lửa màu lục chuyển sang màu hồng nhạt.
Đạm Đài Tuyền nhìn thấy, kêu lên kinh hãi, hỏa diễm để luyện thất tình lục dục đã chuyển sang mức khảo nghiệm tình dục.
Trong khu rừng màu lục, hỏa diễm màu hồng ngùn ngụt, cả hai thở phì phò, quấn lấy nhau, lăn lộn, mắng chửi, tư thế cực kỳ hương diễm. Đó là trận chiến nam nữ kiểu khác....
← Ch. 424 | Ch. 426 → |