Vay nóng Homecredit

Truyện:Tinh Chiến Phong Bạo - Chương 0517

Tinh Chiến Phong Bạo
Trọn bộ 1398 chương
Chương 0517: Nhục dục
0.00
(0 votes)


Chương (1-1398)

Siêu sale Lazada


Chuyện Vương Tranh và Ina, Mông Điềm nên biết, cũng đều đã biết, ban đầu muốn hỏi một câu, nhưng bây giờ nhìn Vương Tranh, Mông Điềm lại cảm thấy không cần, "Đánh một trận nữa!"

"A. loạng choạng như vậy dùng cơ giáp sẽ có chuyện."

"Ngốc, đương nhiên là chiến đấu, mình vẫn là quân nhân tại chức, đương nhiên sẽ không làm trái thủ tục." Mông Điềm cười nói.

Phòng nghỉ riêng, thật ra cũng là phòng chiến đấu, ở giữa là sân quyền anh.

Vương Tranh lại uống một hơi cạn sạch, "Được, bây giờ giống lúc ở hội chiến đấu không?"

"Bạn nếu là cho rằng mình giống khi đó, thì sẽ chịu thiệt đó."

Một lần này, hai người đều không dùng năng lực X, mà là thuần túy thể thuật vật lộn. Mông Điềm quả thật đã khác, cổ võ trộn lẫn thuật đánh nhau của quân đội, từng chiều hung mãnh.

Sức rượu dâng lên, Vương Tranh cũng vốn không nương tay, cắt vào một cái, hai tay ôm, trực tiếp vật ngã.

Phành, Mông Điềm xinh đẹp như hoa cứ như vậy bị hắn trực tiếp vật sấp xuông, tuy sân quyền anh là mềm, nhưng lần này, tuyệt đối đủ ác, "Đau!"

Chẳng qua, ngoài miệng Mông Điềm kêu đau, khóe miệng lại là nụ cười thống khoái, "Vừa rồi không tính, lại! Tiếp tục, không được nhường mình!"

"Cũng không tính nhường bạn."

Cồn là thứ thần kỳ.

Đánh mãi tới hai giờ sáng, hai người đánh hơn mười trận, Whiskey cũng uống vài chai, cuối cùng, hai người ngà ngà say quyết định cùng đi đặt phòng.

Đơn thuần đặt phòng!

Hai giờ sáng, lại là cô nam quả nữ, về học viện rõ ràng không thích hợp, Vương Tranh là không có việc gì, nhưng Mông Điềm không được, cho nên nói chính xác, là Vương Tranh bầu bạn Mông Điềm đi đặt phòng.

Mông Điềm uống có chút nhiều, giống như uống so với Vương Tranh còn nhiều hơn, tuy Vương Tranh cũng có chút trời đất xoay chuyển, cố gắng chống đỡ làm xong thủ tục, nhưng vẫn đỡ Mông Điềm đi vào phòng đã đặt.

Đi vào phòng, tường giấy là hệ lãng mạn màu hồng, dụ dỗ nói không nên lời.

Vương Tranh đem Mông Điềm đặt đến trên giường, vừa mới chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bị kéo một cái trực tiếp gục ở trên thân Mông Điềm, hai người bỗng nhiên dính sát vào nhau cùng một chỗ, mặt đối mặt, hít thở lập tức dồn dập hẳn lên.

Vốn đã uống rượu, lại vận động một hồi lâu, tuyệt đối khiêu khích, dưới ngọn đèn tối tăm, Mông Điềm vốn tuyệt đẹp tỏ ra đặc biệt kiều diễm, ai có thể ngờ được một đóa hoa lạnh như băng của hạm đội thế mà lại có một khắc nụ hoa chờ nở như vậy.

Vương Tranh cảm giác được nhịp tim mình đang "bang bang tăng tốc, như là sắp nổ tung. Mông Điềm là có lực hấp dẫn với hắn, lần trước luyện công chỉ thiếu chút đã không khống chế được.

Tình huống Mông Điềm cũng không tốt đến đâu, nàng là hạ quyết tâm mới đến, lúc này cắn cắn môi, "Bạn... có dám không..."

Nói xong Mông Điềm liền xấu hổ cúi đầu, dưới da thịt trắng như tuyết, là khe ngực thật sâu.

Vương Tranh cảm thấy đầu ong ong lên...

Lúc này hắn nếu còn có thể nói một câu không dám, vậy hắn liền thật sự là siêu thần, tuyệt đối không bằng cầm thú.

Vương Tranh dùng hành động thực tế trả lời Mông Điềm, da thịt trắng như tuyết kia mang theo từng điểm đỏ ửng, tản ra mùi thơm xử nữ mê người, nữ hài tử hàn băng thuộc tính một khi hoàn toàn cởi mở, sức quyến rũ nở rộ ra là khó có thể tưởng tượng.

Không bao lâu, Mông Điềm đã bị lột như con dê trắng nhỏ, Vương Tranh cũng ngây người, đây là vẻ đẹp như nghệ thuật.

Mông Điềm luôn lấy bình tĩnh trứ danh lúc này đã mất đi dũng khí, như là một con sơn dương đợi làm thịt, ánh mắt bất lực sợ hãi kia kích thích Vương Tranh thật sâu.

Đây là cô gái của hắn, nữ nhân của hắn!

Một khắc khi Vương Tranh tiến vào, Mông Điềm phát ra tiếng kêu đau đớn, đôi tay trắng nõn ôm chặt Vương Tranh, cô nén đau đớn xé rách...

Tuy là trai tân, ngại lại Vương Tranh quả thật có chút thiên phú dị bẩm, thật ra Nghiêm Tiểu Tô không chỉ một lần ở trước mặt Vương Tranh đắc ý hắn là không tồi cỡ nào, chuyện này là tuyệt vời cỡ nào, nhưng ngôn ngữ nào cũng không bằng tự thể nghiệm.

Mông Điềm luôn lạnh như băng sao bộc phát ra nhiệt tình như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bị Vương Tranh chinh phục, hiển nhiên tối nay Mông Điềm rất có một loại giác ngộ xả thân.

Da thịt long lanh tỏ ra đặc biệt sáng bóng, có thể tưởng tượng một nữ thần lạnh như băng lập tức buông ra nhu tình của nữ nhân là kinh diễm cỡ nào.

"Hình như... được chứ?" Mông Điềm cười khẽ nói.

Đây tuyệt đối là hướng bạn học Vương Tranh khởi xướng khiêu khích có lợi nhất, đã không cần ngôn ngữ, Mông Điềm vì nàng xúc động trả giá "thê thảm nặng nề".

Đây là một đêm điên cuồng, bất tri bất giác Quy Nhất Quyết thế mà lại bắt đầu đi xuyên ở trong cơ thể hai người, hoàn toàn không chịu Vương Tranh khống chế, khi lực lượng mỗi lần từ thân thể một người tràn vào thân thể một người khác, lại chảy trở về, liền giống như đem hai người hoàn toàn dung hợp lại với nhau, huống chi hai người quả thật đã xâm nhập đối phương.

Rốt cuộc, không biết bao lâu, Vương Tranh rốt cuộc hoàn toàn phóng thích. Mông Điềm căn răng kiên trì, nhưng một khắc cuối cùng, cũng thất thủ.

Mông Điềm lẳng lặng nằm ở trong lòng Vương Tranh, hạ thể đau rát, nhưng trên mặt Mông Điềm quả thật dịu dàng hiếm thấy. Lúc này Vương Tranh hít thở phi thường đều đều, hắn đã ngủ, đã rất rất lâu chưa ngủ ngon như vậy.

Một đêm này, Vương Tranh đã thật sự trở thành nam nhân. Mông Điềm nàng đã trở thành nữ nhân.

Nhưng ngày mai nàng sẽ phải rời khỏi nam nhân nàng yêu, tính hẳn lên Diệp Tử Tô đã bị nàng "lừa", chỉ sợ vô luận là Diệp Tử Tô hay là Nghiêm Tiểu Tô, đều không dự đoán được màng sẽ lớn mật như vậy.

"... Tiểu Thi..."

Trong lúc ngủ mơ Vương Tranh lẩm bẩm một cái tên, trái tim Mông Điềm run lên, nàng biết đó không phải mình, cũng biết là ai. Thật ra Diệp Tử Tô luôn cảm thấy rất hiểu Vương Tranh, chỉ là nàng hiểu biết và Mông Điềm hiểu biết khác nhau, nàng không làm được dịu dàng như Diệp Tử Tô, cũng không thể hướng Diệp Tử Tô đem giấc mộng cùng cuộc sống của mình đặt ở trên thân Vương Tranh. Nàng muốn làm một quân nhân, đây là giấc mộng của nàng, mục tiêu nàng phấn đấu.

Nhưng, nàng không hối hận đã cùng một chỗ với Vương Tranh, cho nên nàng muốn buông thả, muốn điên cuồng, sau đó không oán không hối hận theo đuổi cuộc sống của mình.

Người khác đều nói Vương Tranh đã từ bỏ Ina, chỉ có Mông Điềm không cho rằng như vậy. Chỉ có nàng biết nam nhân này là quật cường cỡ nào, tự tôn cỡ nào, nếu trên thế giới này có người có thể sáng tạo kỳ tích, đó khẳng định là Vương Tranh, cho dù đối thủ là Aslan đế quốc.

"... Điềm..."

Tuy chỉ là Vương Tranh thì thào mơ hồ một cái tên không rõ. Nhưng ở trong lòng Vương Tranh, Mông Điềm vân rơi lệ.

Nàng cũng không nhớ rõ một lần trước khóc là lúc nào nữa, ít nhất, mình ở trong lòng nam nhân này là có vị trí.

Vương Tranh ngủ rất say, như là đứa trẻ, tay rất không thành thật tóm linh tinh...

Vương Tranh lần đầu tiên ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa. Ít nhất chờ lúc hắn tỉnh lại, ánh mặt trời đã phơi nắng đên mông, đồng hồ sinh học luôn dùng tốt cũng mất đi hiệu lực.

Tất cả của ngày hôm qua cũng chưa biến mất, đây không phải nằm mơ, mặc cho Mông Điềm không ở bên người.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1398)