← Ch.0588 | Ch.0590 → |
Tiếu Phỉ không chút khách khí nhéo nhéo mặt Vương Tranh, "Ngoan, rất biết nói chuyện, đi thôi, nghe nói Luolan có loại phương tiện giao thông rất thần kỳ."
"Vâng..."
Tiếu Phỉ hiển nhiên là lần đầu ngồi loại máy bay cá nhân này, văn minh Atlantis và khoa học kỹ thuật nhân loại kết hợp hoàn mỹ, nhưng, làm Vương Tranh ngoài ý muốn là, Tiếu Phỉ lại chưa biểu hiện ra hứng thú quá lớn, chỉ là thoáng nhìn Vương Tranh điều khiển, ánh mắt lại có chút hồn du bên ngoài cơ thể.
Tới học viện, Vương Tranh vừa muốn mang Tiếu Phỉ đi dạo một chút, đã bị từ chối, "Tạm thời không có tâm tình này, tôi mệt rồi, đưa tôi đi chỗ em nghỉ ngơi một chút".
Ách...
Vương Tranh ngẩn ngơ, được rồi, xa như vậy từ Trái Đất tới đây chỉ là vì nghỉ ngơi một chút?
"Tiểu tử cậu hẳn sẽ không là kim ốc tàng kiều chứ?" Tiếu Phỉ nhìn ra Vương Tranh do dự, ánh mắt tựa cười mà không cười nhìn Vương Tranh.
Vẻ mặt Vương Tranh vô cùng đau đớn, "Cô giáo Tiếu Phỉ, cô đây là đang vũ nhục nhân cách của em, lại nói, chỗ đó của em cũng tính là kim ốc, trên thế giới này sẽ không còn nhà cỏ."
"Phải không, Trương Sơn và Nghiêm Tiểu Tô lại thường xuyên nói ở trước mặt tôi, cậu là tấm gương của bọn hắn." Cô giáo Tiếu Phỉ cười tủm tỉm nói.
Vương Tranh kêu một cái tức giận, hai tên khốn kiếp này, chuyện tốt không tìm mình, loại sự tình này đều đẩy hướng trên thân mình.
Tới ký túc xá, Tiếu Phỉ nhìn trái nhìn phải, "Sạch sẽ như vậy, sẽ không là có nữ hài tử từng tới chứ."
Khụ...
"Đạo sư, giữ ký túc xá sạch sẽ, là tố chất cơ bản, thân là quân nhân, cái đó và có nữ nhân từng tới hay không không có bất cứ quan hệ nào." Vương Tranh phải làm rộ, tuy nói quả thực có nữ nhân từng tới, hơn nữa còn là mỹ nữ, nhưng, đối phương rõ ràng sẽ chỉ làm ký túc xá của hắn trở nên càng loạn mới đúng.
Tiếu Phỉ vỗ vỗ giường Vương Tranh, "Coi như sạch sẽ, tôi mệt rồi, để tôi ngủ một giấc."
Cái gì kêu là coi như? Rõ ràng là rất sạch sẽ, bạn học Vương Tranh vẫn rất chú ý vệ sinh cá nhân.
Tiếu Phỉ thật sự là nói ngủ liền ngủ, phi thường hoa lệ đem giầy ném đi, không chút để ý chiếm lấy giường Vương Tranh.
Vương Tranh ngẩn ngơ, thật đúng là ngủ? Xem ra, sự việc có chút nghiêm trọng.
Sắc mặt Tiếu Phỉ quả thực không phải tốt lắm, có chút tái nhợt, Vương Tranh biết lấy tính cách kiên định ngạo khí của Tiếu Phỉ, khăng định đã bị đả kích nặng nề, thậm chí dao động lòng tin của nàng.
Lẳng lặng nhìn Tiếu Phỉ nhắm chặt mắt, rất rõ ràng, Tiếu Phỉ căn bản không ngủ được, mắt nhắm quá dùng sức, có tâm sự thắt ở trong lòng.
Nhưng, lấy tính cách Tiếu Phỉ, nàng không nói, Vương Tranh cũng sẽ không hỏi, chỉ là lẳng lặng ngồi ở một bên, sau đó mở ra điện thoại.
Trong phòng, chỉ có tiếng hít thở im lặng.
Thật lâu sau...
"Vương Tranh, em nói cuộc đời không như ý có phải tám chín phần mười hay không?" Tiếu Phỉ hỏi.
Trên mạng tin tức rất nhiều, tùy tiện tìm một chút đã là một đống, Vương Tranh cũng hiểu chỗ Tiếu Phỉ rối rắm.
Tiêu đề cực lớn -- công ty khoa học kỹ thuật không gian vũ trụ King con đường phía trước khó bề phân biệt...
Đề phụ, thí nghiệm không gian thực dụng hóa thất bại vô số lần, công ty King sẽ đi con đường nào?
Nghe nói số lần thí nghiệm đã cao tới mấy trăm lần, toàn bộ lấy thất bại chấm dứt, người chủ đạo hạng mục tiến sĩ Tiếu Phỉ, chỉ vì cái trước mắt thậm chí tạo thành nhân viên công tác nhiều lần bởi vì thực nghiệm mà bị thương, may mắn là chưa tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng, nhưng sĩ khí đoàn đội hạ thấp.
Công ty King gặp phải nguy cơ phá sản?
Cùng lúc đó, một số đối thủ tiềm tàng đã bắt đầu nhằm vào tài chính công ty King đánh lén, chuẩn bị lấy hạng mục này.
Ở thời điểm King giá trị thị trường cao, muốn chen một tay cũng không được, nhưng chó rơi xuống nước, vậy thì thân bất do kỷ.
Tiếu Phỉ cό thể nghe được tiếng điện thoại lật, biết Vương Tranh đang xem, cuối cùng ngụy trang không thấy, nàng thực không chống đỡ được, vành mắt bắt đầu ửng đỏ.
Nàng yêu thích khoa học, thậm chí luôn cho rằng mình là vì nghiên cứu mà sinh ra, vì thế, nàng từ bỏ tất cả cái khác, cái gì tình yêu nam nữ, cái gì công danh lợi lộc, những cái này đều không quan trọng, ở trong quá trình thăm dò tri thức, hiểu biết vũ trụ, nàng chiếm được giá trị cùng cứu vớt sinh tồn, khoa học cao hơn tất cả.
Cho tới nay, Tiếu Phỉ đều là xuôi gió xuôi nước, hơn nữa ở lúc gặp được Vương Tranh, đạt tới đỉnh phong đời người. Tiếu Phỉ đương nhiên cho rằng đây là thực lực của mình bày ra mà thôi, tương lai nàng có thể đi xa hơn, làm tên mình vĩnh viễn khắc vào trong lịch sử nhân loại, như Einstein, Alan Tucco vân vân các nhà vật lý học vĩ đại, đó là giá trị cuộc đời nàng.
Nhưng, ngay lúc sắp thực hiện tất cả cái này, nàng đột nhiên gặp trở ngại, bỗng nhiên phát hiện mình thế mà lại có nhiều khiếm khuyết như vậy, ở trước mặt cửa ải khó khăn. Sự tự tin của nàng bị một lần lại một lần phá hủy, Tiếu Phỉ không thể không nghĩ lại, nàng sở dĩ có hôm nay, cùng với cuộc đời nàng lần đó bay vọt, đều có liên quan với học sinh tên là Vương Tranh này, nếu không có hắn, sẽ không có lý luận không gian truyền tống, cũng sẽ không có tất cả hôm nay, có lẽ rất nhiều năm sau nàng sẽ tới đạt độ cao này, nhưng tuyệt đối sẽ không là bây giờ.
Ở quá trình này, nàng bất tri bất giác đem tất cả quy công cho mình kiên trì và cố gắng, mà trên thực tế lại không phải.
Nhưng nàng tự phụ mang đến hậu quả quá nghiêm trọng, đã không thể quay đầu, OMG và Tiểu Phúc Tinh ở trên hạng mục này đầu nhập rất lớn, Vương Tranh lại đã tới mức vay nợ, vận dụng quan hệ cùng tài nguyên các nơi, toàn bộ công ty King một khi phá sản, mắc nợ sẽ vượt qua mười tỉ.
Khi đầu óc từ trong cuồng nhiệt tỉnh táo lại, là sợ hãi vô biên vô hạn.
Tiếu Phỉ không thể đem trách nhiệm giao cho người khác, từ đầu tới đuôi đều là trách nhiệm của chính nàng, đối với Vương Tranh, nàng có tư vị nói không rõ, là gặp hắn làm mình sớm thực hiện giấc mộng, nhưng cũng thành kết thúc của cuộc đời.
Nhưng nàng không hối hận, đời người tuy ngắn ngủi, nhưng dù sao trải qua rất vui vẻ, không cầu trường sinh bất tử, nhưng cầu phấn khích vạn phần, có lẽ nghĩ như vậy, nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Vương Tranh nhíu nhíu đầu lông mày, hắn thế mà từ trong tinh thần dao động của Tiếu Phỉ cảm giác được hương vị muốn chết!
Hiển nhiên chuyện này đã cho Tiếu Phỉ đả kích rất nặng nề, hầu như rất nhanh Vương Tranh đã hiểu được, Tiếu Phỉ có bệnh trạng giống hắn.
Vương Tranh tới bên giường, cầm tay Tiếu Phỉ, thân thể Tiếu Phỉ hơi rung động một chút.
"Cô giáo Tiếu Phỉ, em nói cho cô một bí mật. Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, cô cũng không thể nói cho người khác, bằng không em sẽ không có mặt mũi làm người." Vương Tranh phi thường trịnh trọng nói, "Chuyện này Nghiêm Tiểu Tô và Diệp Tử Tô cũng không biết."
Nữ nhân trời sinh tính tò mò, vẫn là làm cho Tiếu Phỉ mở mắt, ánh mắt mông lung nhìn Vương Tranh, bí mật gì?
"Thật ra chuyện này một thời gian làm em phi thường rối rắm. Cô biết chuyện em và Ina, nhưng bởi vì các loại tình trạng, chúng em chia tay, em cảm thấy làm một người nam nhân em rất có lỗi với nàng, nhưng em lại không có cách nào, nhưng đáng giận là... Ở dưới một số tình trạng cảm xúc nào đó, em và Mông Điềm cùng một chỗ. Em không biết cảm tình của em với nàng là thế nào, mà nàng cũng rời em, em cảm thấy tất cả đều là sai lầm của mình, chỉ muốn trốn tránh, chỉ muốn rời đi, vĩnh viễn không nên đối mặt." Vương Tranh cười khổ nói.
Mắt Tiếu Phỉ dần dần to lên, "A. Ngươi không phải xử nam nữa?"
Vương Tranh thiếu chút nữa phun, cái này... có thể bắt lấy trọngđiểm hay không!
"Khụ khụ, một đoạn thời gian đó tinh thần em rất sa sút. Trương Sơn đem em mắng đau một trận, cho rằng em quá tự kỷ, luôn muốn đem toàn bộ trách nhiệm đều ôm hướng trên thân mình, nhìn không thấy một mặt hạnh phúc khác."
Nói chuyện với Tiếu Phỉ, không cần phải nói quá rõ, bởi vì Tiếu Phỉ có thể hiểu.
Hắn chỉ là muốn nói cho Tiếu Phỉ, vô luận hạng mục này thành bại hay không, đều là quyết định của mọi người. Mọi người cùng nhau gánh vác, thật ra hạng mục này, công việc của Vương Tranh rất nhẹ nhàng, đem chuyện này ném hết cho Tiếu Phỉ đi xử lí, nàng trả giá khẳng định càng nhiều hơn, nhưng Tiếu Phỉ lại một mình đem trách nhiệm gánh vác, cho rằng thất bại đều là mình sai.
Thật ra, mỗi một quyết định của nàng, mọi người sau khi nghĩ lại đều ủng hộ, bản thân cái này chính là thái độ.
"Cô giáo Tiếu Phỉ, tín nhiệm là đồng cam cộng khổ, trời sập xuống có người cao gánh, em quen một lão đầu, ông ấy nói, không thể phá hủy chúng ta, chắc chắn thành tựu chúng ta." Vương Tranh nói.
Tiếu Phỉ không nói một lời, chỉ nắm tay Vương Tranh, giống như đó là nguồn lực lượng của nàng, hồi lâu sau mới bật cười, nháy mắt nín khóc mỉm cười, nở rộ nháy mắt động lòng người nhất của một cô gái thành thục.
"Vương Tranh, tôi phát hiện em rất có tiềm chất làm giáo viên."
"Đó đều là cô giáo Tiếu Phỉ dạy tốt, có dạng giáo viên nào sẽ có dạng học sinh đó thôi."
"Miệng rất ngọt, chỉ sợ lại có không ít nữ hài tử bị cậu lừa gạt rồi!" Tiếu Phỉ hỏi.
Vương Tranh sờ sờ mũi, mình thực xem như tiểu lang quân thành thực tin cậy.
"Đừng sờ nữa, ài, tình huống công ty King rất không tốt, vấn đề trên thực nghiệm cũng rất lớn, không tìm thấy đầu mối. Vương Tranh, em phải có chuẩn bị tâm lý, công ty có thể phá sản."
Vương Tranh cười cười: "Em nói, chuyện do con người, cho dù phá sản, cũng không có gì to tát cả, nên làm cái gì bây giờ thì làm cái đó, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lại nói, có câu không phải nói là không phá thì không xây được sao, còn có một câu gọi là gió đổi chiều."
"Được rồi, được rồi, đừng lấy ví dụ với tôi nữa... khả năng thất bại là lớn nhất, cậu tìm đến... tài chính có thể là mất vốn gốc, hơn nữa, tôi không phục, còn muốn đầu nhập thêm..."
Đến về sau, Tiếu Phỉ quả thật không có gì tự tin nữa, giẫm chận tại chỗ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, muốn tiếp tục tiến hành thí nghiệm, nói trắng ra, vẫn là cần tiền.
Vương Tranh gật gật đầu, hắn tự nhiên hiểu, ngay cả lão Cổ năm đó lưng tựa Ngân Minh cũng gặp phải Waterloo, Tiếu Phỉ gặp phải khó khăn như vậy cũng không ngoài ý muốn, có lẽ là chịu lão Cổ ảnh hưởng, hắn đối với chuyện phương diện này luôn ủng hộ, chỉ là phương diện tài chính quả thật là vấn đề lớn, nhưng, bất cứ chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết.
Một phen trầm tư này, cảm xúc của Tiếu Phỉ lập tức lại thấp xuống, khúc mắc sâu trong lòng nàng vẫn chưa cởi bỏ, tiếp tục như vậy không thể được, chủ đạo hạng mục như vậy, phải có quyết tâm cùng nghị lực cố định, sợ nhất chính là hoài nghi bản thân, vậy sẽ có thể thực xảy ra chuyện lớn.
"Cô giáo Tiếu Phỉ, em cảm thấy mình mệt rồi." Vương Tranh bỗng nhiên nói.
"Mệt rồi?" Tiếu Phỉ ngẩn người.
"Cô cũng biết, tình huống bây giờ tương đối gian nan, cô nói con người mà, làm việc đều là phải có chỗ tốt, vấn đề tài chính sao, em nghĩ cách giải quyết, nhưng cô là cho chút thế chấp phải không?"
"Thế chấp?" Tiếu Phỉ không biết Vương Tranh nghĩ gì, nàng hình như không có gì có thể thế chấp, cổ quyền? Nàng căn bản không cần, nhưng Vương Tranh muốn, khẳng định không phải cái này.
"Em muốn cô, nếu hạng mục thất bại, cô chính là vật phẩm cá nhân của em, như vậy cho dù em mắc nợ chằng chịt, cũng không thiệt, nếu thành công, em sẽ kiếm lớn, cả vốn lẫn lãi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra." Vương Tranh nói.
Mặt Tiếu Phỉ nháy mắt đỏ, câu "Em muốn cô" kia nháy mắt mang đến trùng kích cực lớn cho Tiếu Phỉ.
"Ở trước khi hạng mục ra kết quả, cô là người của em, cho nên phải bảo vệ tốt, đừng để tài sản quý giá của em bị hao tổn, em cũng không muốn cuối cùng không được cả người lẫn tiền!"
Không biết như thế nào, trách nhiệm nặng nề trên thân Tiếu Phỉ lập tức không thấy, như vậy cũng rất tốt, thật ra trong thâm tâm Tiếu Phỉ là không nhận thua, nàng muốn tiếp tục, không chết không ngừng, nhưng nàng không thể ích kỷ mang theo người khác cùng nhau chịu chết, nàng cần một lý do, một cái bồi thường cho người khác, mà người này chính là Vương Tranh.
Hắn muốn mình sao?
Tiểu khốn kiếp này, lá gan thật ra không nhỏ, sắc đảm bao thiên, thật ra trong lòng Tiếu Phỉ làm sao không rõ, Vương Tranh ý đồ thực sự là cái gì, nhưng nàng nguyện ý mê hoặc chính mình, cho mình một cái cớ, một cái lý do như thế, có thể buông tay đi làm, như vậy trong lòng sẽ không đeo đeo cảm giác áy náy nặng nề.
Sự thật là, nội tâm nàng đã hoàn toàn tiếp nhận, hơn nữa tâm tình phi thường vui sướng, thậm chí lối suy nghĩ cũng linh hoạt hơn rất nhiều, nàng sợ căn bản không phải thất bại, bất cứ một nhà khoa học thành công nào cũng là cố chấp cuồng, không có ngoại lệ, bọn họ cố chấp tin tưởng thế giới mình lý giải, quấy nhiễu bọn họ thường thường là nhân tố bên ngoài.
"Đề nghị của em, tôi tiếp nhận, chủ nhân như vậy, chúng ta có phải bàn một chút vấn đề kế tiếp hay không." Tiếu Phỉ quyến rũ chớp chớp mắt.
Toàn thân Vương Tranh giật mình, cái này... quá đáng sợ.
"Khụ khụ, cô giáo Tiếu Phỉ, trước mắt còn chưa phân ra kết quả, cho nên, chúng ta nói chuyện vẫn bình thường một chút mới tốt." Vương Tranh vừa thấy thần thái Tiếu Phỉ liền biết nàng đã khôi phục, mình vẫn là trốn xa một chút tốt hơn, không bảo đảm Tiểu ma nữ trả thù mình như thế nào.
"Không được đi, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon, em cứ ở bên cạnh bầu bạn với tôi, thuận tiện nghĩ một chút đi kiếm tiền như thế nào!"
Tiếu Phỉ vứt dứt lời, thân thể gục ở trong lòng Vương Tranh, trượt chéo xuống, đem đầu gối lên trên đùi Vương Tranh, hít thở nặng nề, đều đặn.
Đã ngủ rồi, ngủ thật say, nàng không biết đã bao lâu rồi chưa ngủ một giấc ngon.
Vương Tranh cười cười, vươn tay, đem sợi tóc nàng trượt xuống ở trên mặt gạt đến sau tai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn ngập mềm mại, có chút tò mò, thì ra, Tiếu Phỉ đại ma nữ, cũng có thời điểm ôn nhu yếu đuối như vậy.
← Ch. 0588 | Ch. 0590 → |