Vay nóng Tinvay

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 005

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 005: Nữ thi kỳ hoặc
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Shopee


Đội hình cảnh khu vực này cách cư xá Minh Diệu đang ở cũng không xa, đi qua mấy con phố đã đến, trên hành lang mấy cảnh sát hình sự đang bận rộn đi lại không ngừng.

- Thật ngại quá, cho hỏi thăm đại tỷ đầu của các anh đang ở đâu vậy?

Minh Diệu kéo tay một cảnh quan còn trẻ tuổi hỏi thăm.

- A, đội trưởng sao, anh tìm nàng có chuyện gì vậy, hôm nay có một vụ án thật kỳ quái, nàng đang bận, cần tôi giúp anh tìm nàng không?

Cảnh quan trẻ tuổi nhìn qua hẳn mới vừa chuyển tới, cũng không nhận ra Minh Diệu, nhưng nhìn Minh Diệu tựa hồ rất quen thuộc với người lãnh đạo trực tiếp, tự nhiên không thể quá lãnh đạm.

- Không cần, chính tôi đi tìm cô ấy là được, cô ấy đang ở đâu?

Minh Diệu không muốn phiền phức, huống chi có nhiều thứ không tiện nói ra trước mặt người khác.

Cảnh quan trẻ tuổi nghiêng đầu nhìn Minh Diệu một chút, có chút không chắc, người này biết người lãnh đạo trực tiếp lại còn có bộ dạng như rất quen thuộc, nhưng có vài nơi trong cục cảnh sát không phải là ai cũng có thể đi được.

- Tiểu Trương, để cho tôi, chúng tôi quen nhau.

Một người trung niên gầy gò mặc áo khoác trắng đeo mắt kính đi tới.

- A, Cung pháp y, các vị biết nhau sao, vậy tôi đi làm việc đây.

Tiểu cảnh quan họ Trương thấy nhân vật đứng đầu khoa pháp y của cục cảnh sát quen thuộc với người thanh niên kia, liền yên tâm đem Minh Diệu giao lại cho Cung pháp y sau đó liền xoay người đi làm việc.

- Anh đã đến rồi, tôi biết ngay nhất định là có chuyện phiền toái. Tìm Từ Mẫn đúng không, đi thôi.

Cung pháp y thân thiết ôm bả vai Minh Diệu đi xuống lầu.

- Có vụ án gì mà kỳ quái vậy? Mỗi lần anh tới đều không đơn giản tìm người uống trà ăn cơm hay nói chuyện phiếm đơn giản như vậy đâu.

Mặc dù Cung pháp y tuổi tác cũng không lớn lắm, nhưng là một nhân tài của phân cục cảnh sát, có mấy vụ án các đồng nghiệp tìm không ra chứng cớ, nhưng lại để cho hắn tìm được điểm đột phá, cho nên trong cục cảnh sát vẫn thường xuyên nhờ vả hắn, trong đó có mấy lần Minh Diệu cũng giúp đỡ, thường xuyên qua lại nên mọi người đều rất quen thuộc.

- Là vụ án sáng nay trong cư xá ở đường dành riêng cho người đi bộ có một cô gái tự sát, nhà của nàng nằm bên trên tầng lầu nhà tôi, tôi muốn tới xem một chút.

Minh Diệu cũng không hề giấu diếm, mọi người biết rõ về nhau, nói không chừng có thể từ chỗ Cung pháp y nhận được chút tình báo.

- Ân, vụ án này tôi có nghe nói, nhưng người khám thi không phải tôi, báo cáo cặn kẽ tôi không rõ lắm, tôi và anh cùng đến xem đi.

Cung pháp y đẩy ra cửa phòng đặt xác.

Một cỗ gió lạnh thổi tới, Minh Diệu rùng mình.

- Tôi tình nguyên sống chung một chỗ với nữ quỷ xinh đẹp như tiểu Ngọc suốt một năm cũng không nguyện ý cùng người chết ở chung một phút đồng hồ.

Một nữ cảnh sát hình sự đang xem báo cáo, mái tóc ngắn ngang tai nhìn qua vô cùng anh tư hào sảng, nghe thấy tiếng động ở cửa liền xoay đầu lại.

- Anh tới là vì cô gái này sao, vừa lúc tôi đang muốn tìm anh đây, như vậy đỡ mất công tôi phải qua đó.

- Từ Mẫn, có phát hiện gì à?

Mấy ngày không gặp, Minh Diệu phát hiện vành mắt Từ Mẫn đen sẫm, nhất định suốt mấy ngày đã không được chợp mắt.

- Cô lại mất ngủ mấy ngày đây?

- Không có biện pháp thôi.

Từ Mẫn hoạt động bả vai một chút, có chút đau nhức nhăn mặt.

- Mới vừa kết xong vụ án cướp bóc kia, hôm nay liền xảy ra chuyện, cô gái này ở ngay tiểu khu nhà anh, anh biết gì không?

- Không biết, nàng mới vừa đưa đến, tôi còn chưa nhìn thấy, có thể cho tôi xem thi thể không?

Hiện tại Minh Diệu cũng không hiểu chuyện này ra sao, còn chưa tìm hiểu được rõ ràng hắn cũng không muốn nói quá nhiều.

Từ Mẫn quan sát hắn, nàng biết Minh Diệu sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm tới vụ án của hàng xóm, nhưng cũng không nói rõ ràng.

- Cũng tốt, vừa lúc có Cung pháp y tại đây, nói không chừng sẽ nhìn ra được chút gì.

Một cỗ nữ thi lẳng lặng nằm trên bàn mổ, sắc mặt tái nhợt có chút dọa người.

- Tôi vừa xem xong báo cáo, rất kỳ quái.

Cung pháp y vuốt vuốt sống mũi của mình, mỗi lần hắn suy tư thường xuyên có thói quen như vậy.

Minh Diệu nhìn vào mặt nữ thi, cảm giác có cỗ hắc khí phiêu tán chưa tan, có người có trong phòng nên hắn cũng không tiện hỏi Hoài Tố, dù sao thân phận đối ngoại của hắn là thám tử tư mà không phải thần côn.

- Để chờ đi ra ngoài hỏi lại xem sao.

Minh Diệu vỗ vỗ miệng túi áo đựng nhẫn ngọc, để Hoài Tố chú ý.

- Anh nhìn tay phải của nàng xem.

Từ Mẫn đi tới bên cạnh chân nữ thi.

- Trên cổ tay có bảy vết thương, mỗi một đao đều rất sâu, đây không phải vì do dự mà cắt nhiều lần như vậy. Hơn nữa chúng tôi đã hỏi chồng của cô ấy, nàng cũng không thuận tay trái, vậy tại sao lại dùng tay trái tự sát?

*****

Cung pháp y nhìn vào hình X quang mới đưa tới.

- Gãy rất nặng, một người ngã nhào tuyệt đối sẽ không đem cổ mình gãy thành như vậy, đây là do ngoại lực tạo thành.

- Thấy dấu vết phun tung tóe trên tường không?

Từ Mẫn từ trong hồ sơ lấy ra một tấm hình chụp tại hiện trường.

- Ân, là thứ này.

Minh Diệu cũng không muốn cho Từ Mẫn biết hắn đã từng nhìn thấy hình ảnh này ngay tại hiện trường, Từ Mẫn là một người rất thích để tâm vào những chuyện vụn vặt, tuyệt đối sẽ làm theo kiểu giải quyết việc chung giam hắn 24h để cho hắn ghi nhớ thật lâu, sau này không nên tùy tiện xuất nhập hiện trường phát sinh vụ án.

- Đúng, chính là nơi này. Đồng nghiệp đã làm mẫu ngay tại hiện trường, với tầm cao của người chết, muốn từ nơi này cắt cổ tay thật sự vô cùng kỳ quái, chẳng lẽ khi anh tự sát lại giơ cao cánh tay lên để cắt à?

- Tôi đi xem bản báo cáo kiểm nghiệm máu một chút.

Cung pháp y nhìn ra Minh Diệu có mấy lời muốn hỏi lại không thể hỏi, nên tìm lý do rời khỏi phòng đặt xác.

- Cho nên vụ án này không phải là tự sát, mà là hắn giết, đúng không?

Minh Diệu giúp Từ Mẫn nói ra đáp án.

Từ Mẫn đưa ánh mắt giống như ý tứ muốn nói là hắn nói nhảm.

- Những gì tôi biết thì đã nói hết rồi, vậy anh cũng đem những gì anh biết nói ra đi.

Minh Diệu xòe tay ra.

- Thật ra chuyện gì tôi cũng không biết cho nên mới tới hỏi cô thôi.

Từ Mẫn nhìn Minh Diệu, bộ dáng tôi không tin anh.

- Vậy tại sao anh lại tới hỏi vụ án này?

- Trực giác, trực giác của đàn ông.

Minh Diệu bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo.

- Cút sang một bên, để cho tôi biết anh đã biết gì mà gạt tôi xem tôi làm sao thu thập anh.

Từ Mẫn có chút tức giận.

- A, đúng rồi, tiểu Quất khỏe không?

Tiểu Quất là con gái của Từ Mẫn, năm nay năm tuổi, rất khả ái, Từ Mẫn luôn bận rộn công việc nên không quan tâm được con bé, sau khi ly hôn liền đem con gái giao cho ông bà nội chiếu cố.

- Ngày hôm qua còn gọi điện thoại nói nhớ mẹ.

Từ Mẫn nói đến con gái, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

- Có rảnh rỗi nên về chơi với con bé đi, công việc làm hoài không xong đâu.

Minh Diệu rất hài lòng vì mình kịp thời đổi sang đề tài khác, nếu còn tiếp tục nhắc tới vụ án nói không chừng sẽ làm cho Từ Mẫn nổi giận.

- Tôi đi đây, có phát hiện gì tôi sẽ điện thoại cho cô.

- Được rồi, nhớ đó, không cho anh tự mình điều tra.

Từ Mẫn rất không yên tâm với Minh Diệu, theo nàng xem, người thanh niên mà nàng xem như em trai ruột thịt này luôn thích làm chuyện mạo hiểm.

- Có việc nhất định phải cho chúng tôi biết, chúng tôi là chuyên nghiệp, hiểu không, anh bất quá chỉ là một thám tử tư mà thôi.

- Biết rồi, đại tỷ dài dòng.

Minh Diệu đẩy cửa ra, lại đột nhiên dừng bước.

- Chồng của cô gái này tình huống như thế nào?

- Có được chứng cớ vắng mặt tại hiện trường.

Từ Mẫn rất ghét loại đàn ông có tình nhân ngoài giá thú. Ngủ một đêm ở nhà người khác lại lừa gạt vợ mình nói là phải làm thêm giờ.

- Được rồi, tôi đi đây.

Minh Diệu đi ra khỏi cục cảnh sát.

Ánh mặt trời chiếu sáng lên người thật sự thoải mái, mặt trời mùa thu giống như tình yêu của người đàn ông bốn mươi tuổi, ấm áp mà không mãnh liệt. Minh Diệu duỗi lưng, đem cảm giác trầm úc bên trong phòng xác quét sạch.

- Tiểu Ngọc, cảm giác được chút gì không?

Minh Diệu vỗ vỗ chiếc ngẫn ngọc trong túi áo.

- Mùi vị rất nồng liệt, cô gái này bị người dùng hắc ma pháp giết chết, nhưng là loại cụ thể nào thì tôi cũng không xác định, dù sao tôi đối với mấy thứ này cũng không quen thuộc lắm.

Hoài Tố hiển nhiên đã lười tranh luận với Minh Diệu về việc hắn gọi sai tên của nàng.

- Hắc ma pháp sao? Kỳ quái, đây không phải là đồ của người ngoại quốc, làm sao có thể chạy tới quốc gia chúng ta đây?

Minh Diệu suy nghĩ thật lâu.

- Không có biện pháp, chỉ đành tìm nàng hỗ trợ thôi.

- A, anh muốn đi tìm người đàn bà biến thái kia sao, tôi không đi, tôi muốn trở về.

Hoài Tố nóng nảy, xem ra đối với việc Minh Diệu muốn đi tìm người hỗ trợ có ý kiến rất lớn.

- Làm ơn, tôi không muốn thấy nàng, mỗi lần thấy nàng là nàng cứ nhìn chằm chằm tôi, để cho tôi về phòng làm việc trước đã.

- Được rồi.

Thật ra Minh Diệu cũng rất nhức đầu đối với việc đi gặp người kia, nhưng không có biện pháp, ở trong thành thị này chỉ có nàng hiểu rõ về ma pháp quái vật phương tây mà thôi.

Ngồi lên xe taxi quay về phòng làm việc cất kỹ nhẫn ngọc, Minh Diệu lại đi tới tòa lầu Di Hòa nằm tại Trung Lộ Hong Kong.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-393)