← Ch.211 | Ch.213 → |
Mà cái loại hồn phách kỳ dị kia có chút tương tự đối với loại hồn phách giống thật mà lại giả của người đàn ông này. Minh Diệu không tin trên thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy. Quỷ yêu, Quầy Linh, người dân dường như phía sau ba người này có một mối liên hệ không rõ ràng lắm nhưng đích thật có tồn tại. Minh Diệu cảm giác từ vừa mới bắt đầu hắn đã bị cuốn vào trong một lớp sương mù dày đặc, bên trong là cả một tấm màn đen.
Vạch mí mắt của người đàn ông đã chết kia ra, Minh Diệu nhíu mày. Đồng tử màu xanh biếc? Loại đồng tử này Minh Diệu cũng đã từng nhìn thấy trong sách, nhưng mà cũng đã bị tuyệt diệt từ lâu lắm rồi. Thứ này tên là La Sát, cũng có người gọi chúng nó là La Sát sa. Lại nói tiếp thứ này được xem như hàng ngoại nhập, vốn là ác quỷ trong truyền thuyết của Ấn Độ. Từ thời Tam Tạn Hòa thượng của triều Đường đi sang Thiên Trúc thỉnh kinh, phật giáo ở trung quốc mới chậm rãi hưng thịnh. Truyền thuyết này mới dần dần mà được lưu truyền.
Trong cuốn "Tuệ Lâm Ý Nghĩa" chương hai mươi lắm có ghi lại: La Sát, là loại ác quỷ cưỡi mây. Chuyên ăn thịt. Hoặc là phi hành, hoặc là đi bộ. Sức mạnh rất đáng sợ. theo như quyển bảy còn ghi lại: La Sát sa, theo tiếng Phạn ngữ là Cổ Vân La Sát. Vốn là ác quỷ tàn bạo. Nam thì cực xấu, nữ thì cực đẹp, đều ăn thịt người ở khắp nơi.
Nói đơn giản một chút thì chính là ác quỷ ăn thịt người. Thứ này cũng phân nam nữ. La Sát nam có bộ mặt dữ tợn, tóc hồng mắt xanh, người đen, tình tình tàn bạo dễ nổi điên. La Sát nữ thì xinh đẹp như hoa, thích dùng sắc đẹp để quyến rũ người vô tội. Điểm giống nhau duy nhất chính là bọn họ đều ăn thịt người.
Nhưng mà thứ này cũng chỉ là tồn tại ở trong truyền thuyết, không ai biết được chân chính bọn hắn có hình dạng gì. Bởi vì thứ này vốn không thuộc về quỷ quái Trung Quốc. Chưa bao giờ xuất hiện qua ở Trung Quốc. Mà cho dù bọn hắn có ở Ấn Độ, chỉ sợ cũng đã sớm tuyệt tích.
Bởi vì chưa từng gặp qua, Minh Diệu cũng không dám xác định đây có phải là La Sát hay không. Nhưng mà loại đồng tử xanh biếc này, cũng chỉ có La Sát ở trong sách mới có. Ngoài ra thì quái vật cũng không có loại nào có đồng tử màu xanh biếc như vậy.
- Xem ra sự tình trở nên có chút điên cuồng.
Minh Diệu dùng sức xoa nhẹ huyệt thái dương, đầu càng lúc càng đau.
- La Sát nhân tạo sao? Rốt cuộc thì nơi này đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có thể có thứ này.
Xem ra sự tình phát triển đã vượt rất xa khỏi tầm khống chế. Nguyên bản đến đây chỉ là để kết thúc vụ án Quầy Linh, thuận tiện tổ chức thành một đoàn du lịch mà thôi. Lại thật không ngờ sẽ bị cuốn vào trong một sự việc tràn ngập sương mù như thế này. Loại chuyện này, tốt nhất là giao cho cao tầng của hiệp hội đến xử lý được rồi. Phái thêm vài người, cần thu dọn thì thu dọn, cần điều tra thì điều tra. Phải biết rằng Minh Diệu thực ra là một tên lười. Nếu sự tìn không dồn lên đầu hắn thì hắn chẳng muốn đi quản. Hơn nữa nơi này cũng không phải chỉ có một hai thứ này, toàn bộ người dân trong thôn đều không bình thường.
Kỳ thật Minh Diệu lo lắng nhất vẫn là Diệp Tiểu Manh. Từ sau khi sương mù tràn ngập, Diệp Tiểu Manh liền rơi vào trong trạng thái mê man. Dường như là sương mù này có ảnh tưởng tới nàng. Đám sương mù này cũng rất kỳ quái, tuy rằng không thể xác định được là cái gì, nhưng mà Minh Diệu có thể cảm giác được trong sương mù này có chứa những thứ khác. Hơn nữa còn hai người thường là Lưu Nhân và Vương Tĩnh. Duy nhất một người có chút năng lực là A Trạch thì không thể trông cậy được. Minh Diệu cảm giác chuyện tình cần giải quyết bây giờ chính là đưa đám người kia ra khỏi thị trấn nhỏ này trước đã. Tìm một địa phương an toàn rồi nói sau.
Sương mù.... Đúng rồi, loại sương mù kỳ quái...
Minh Diệu đột nhiên nhớ tới sự kiện nữ quỷ ở nông thôn không lâu trước kia. Khi đó cũng đột nhiên có sương mù tràn ngập, trong sương mù cũng được trộn lẫn một ít thứ gì đó không bình thường.
Chẳng lẽ...Từ khi đó đã bắt đầu, hắn cũng đã dính vào chuyện này rồi sao?
Minh Diệu đột nhiên nhớ tới một người.
- Bất kể như thế nào, trước tiên cứ nghĩ biện pháp đi vào trong căn nhà trung tâm kia rồi nói sau.
Minh Diệu ngẩng đầu nhìn tòa nhà ở ngoài cửa sổ cách đó không xa kia.
- Địa phương này nhất định có cái gì đó quan trọng. Có lẽ là có thể giải được một phần câu đố.
Mấy người đàn ông đang đứng canh gác ở ngoài kia đối với việc đồng bọn bị mất tích căn bản là không có cảm giác gì. Chỉ số thông minh của bọn họ không quá cao, chỉ là đơn thuần chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Sau khi Minh Diệu giải quyết người đàn ông kia xong, hàng phòng thủ liền xuất hiện lỗ hổng. Hắn rất dễ dàng tránh thoát tầm mắt của hai người đàn ông kia, lặng lẽ xâm nhập vào bên trong.
Ở bên ngoài tòa nhà này phòng thủ chặt chẽ như vậy, Minh Diệu vốn tưởng rằng ở bên trong nhất định cũng thủ vệ sâm nghiêm. Sau khi hắn trèo tường nhảy vào bên trong, nhìn xung quanh một lần rồi trốn vào trong một cái bụi cây. Vì muốn an toàn, hắn không có lập tức hành động mà kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, quan sát xung quanh một chút.
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn là, bên trong không có một ai. Chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Minh Diệu cảm giác chuyện này có chút kỳ quặc.
Ngay lúc Minh Diệu còn đang buồn bực, cánh cửa tòa nhà đột nhiên được mở ra. Mấy người nông dân bạo lực đi đến, trên vai mỗi người đều vác theo một người. Xem ra cũng là người dân ở trong thị trấn. Nhưng mà mấy người dân kia bị bọn hắn bê đi đã mất đi tri giác, nhắm mắt lại không động đậy gì.
Mấy người ...Dân kia sau khi ném mấy người được vác trên vai xuống trước của lớn thì liền bước nhanh ra khỏi chỗ này, tựa như là e ngại thứ gì đó. Thật giống như là ở phía sau cánh cửa xanh vàng rực rõ kia có quái thú ăn thịt người vậy. Có lẽ là quái thú ăn quỷ mới đụng. Minh Diệu cảm giác có chút châm chọc. Vốn đã là quỷ La Sát ăn thịt người rồi, còn có thể sợ quái thú ăn thịt người sao?
Chi nha.
Cánh cửa chính của tòa nhà mở ra. Bên trong có hai người đi tới, là một nam một nữ.
- Thật là thứ này!
Thấy rõ hai người đi tới, Minh Diệu lắp bắp kinh hãi. Tóc hồng, mắt xanh, làn da ngăm đen, trên cơ thể người cơ bắp đan xen nhau rối rắm. Người đàn ông kia so với đoạn miêu tả La Sát trong sách mà Minh Diệu đọc được hoàn toàn giống nhau. Mà người đàn bà kia, chính là bà chủ khách sạn mà bọn hắn gặp được khi vừa mới tiến vào trong cái thị trấn nhỏ này. Nhưng mà bộ dáng của nàng nhìn qua dường như còn đẹp hơn lúc đó. Mặc dù tướng mạo không có bao nhiêu biến hóa, nhưng mà cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Nếu nói là khi vừa mới gặp mặt, cô gái này chỉ có thể coi là có chút tư sắc. Như vậy thì bây giờ có thể coi là tuyệt sắc.
- Cơm trưa tới, nhanh một chút lấy đi. Nếu không mà nói hắn sẽ lại nổi điên.
Cô gái kia khẽ cau mày lại, nói với người đàn ông kia.
← Ch. 211 | Ch. 213 → |