← Ch.297 | Ch.299 → |
- Làm như vậy sẽ không dễ dàng bị người phát hiện ra đi!
Minh Diệu từ trong tủ quần áo lấy ra một áo dài màu trắng, đồng thời mang vào khẩu trang. Căn phòng thay quần áo này nhìn qua được chuẩn bị cho thực nghiệm viên, vì vậy trong từng tủ quần áo đều có đầy đủ quần áo làm việc cùng khẩu trang. Mặc vào quần áo lao động, dùng khẩu trang che kín mặt mũi, lại cầm theo tấm thẻ lấy được từ chỗ Kent cài trước ngực, dùng áo dài trắng che phủ lại ảnh chụp. Cứ như vậy Minh Diệu có nắm chắc chỉ cần không bị nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, sẽ không bị ai nhìn ra được sơ hở.
- Cô ngoan ngoãn ở lại nơi này chờ, tôi sẽ nhanh chóng trở về!
Minh Diệu lưu lại một câu, kéo cửa đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Trong phòng thay đồ chỉ còn lại một mình Mị, lập tức yên lặng dị thường. Mị cắn chặt môi dưới, dùng sức siết chặt nắm tay. Bởi vì bị quấy nhiễu yêu lực nên hiện tại nàng chỉ đơn thuần muốn phát lực cũng cảm thấy thật khó khăn. Mị uể oải nhìn lên trần nhà, thật không ngờ bộ dáng yếu đuối của chính mình lại bị nam nhân kia hoàn toàn nhìn thấy được.
- Người kia là ai?
Bên trong phòng giám thị, một người da trắng chỉ vào một màn hình thấy một nhân viên công tác tóc đen từ trong phòng thay đồ đi ra, quay đầu lại hỏi thăm đồng bạn của mình.
- Không biết, có thể là mới tới!
Đồng bạn lắc đầu:
- Thay vì theo dõi cái này, còn không bằng nhanh chóng phái người đi kiểm tra thang máy một chút thì hơn!
- Tôi đã thông tri cho bảo an.
Người da trắng kia đáp lời:
- Bọn hắn đã phái người đi thăm dò. Nhưng người có tên Kent kia lại là ai vậy? Sao cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua?
- Là một trong những đồ đần mới nhất bị lừa tới đầu tư thôi.
Đồng bạn của hắn hồi đáp:
- Nghe nói người này có chút bối cảnh chính trị tại Anh quốc, cho nên bên bộ quan hệ xã hội cho hắn gia nhập phòng thí nghiệm, chỉ làm một nhân viên bên ngoài, hi vọng có thể trợ giúp chúng ta bên phương diện chính trị Anh quốc!
- Chẳng lẽ máy xác nhận thẻ trong thang máy lại hỏng mất sao?
Người da trắng kia có chút mê mang nói:
- Vừa rồi thấy thang máy hình như có tải người đi xuống, nhưng trong máy giám thị lại không thấy ai!
- Đại khái là do vấn đề của máy nhận thẻ mà thôi đi!
Đồng bạn nói:
- Máy giám thị nhiệt năng cũng không có phản ứng đặc thù gì, không cần quá để ý!
...
Jack đứng trước máy nấu cà phê tự động, rót một ly cà phê đen thật đậm để bổ sung cho bản thân mệt mỏi đã không ngủ suốt ba ngày thời gian. Hiện tại hắn cần phải có một chút gì đó dùng để kích thích thần kinh để giúp bản thân có thể tiếp tục duy trì ý nghĩ thanh tỉnh.
Bên trong ly đã tràn ngập hương cà phê đen nhánh thật đậm. Thứ này nếu không pha thêm đường, đủ làm cho đầu lưỡi của bất cứ ai mất hẳn năng lực thưởng thức hương vị trong một thời gian ngắn. Hắn cắn chặt răng nhắm mắt tưới một ngụm lớn.
Bên trong cổ họng tràn ngập hương vị đắng chát, ai nói chỉ có đầu lưỡi mới cảm giác được hương vị này, hắn lại cảm giác cả vùng miệng đều là mùi vị cay đắng.
Bất quá cảm giác đắng chát như vậy lại có được công hiệu nâng cao tinh thần mạnh mẽ, hắn cũng cảm giác đầu óc đang mê muội buồn ngủ của mình rốt cục đã tỉnh táo lại.
Là một thực nghiệm viên tầng thấp nhất mà nói, Jack hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi. Anh chịu không nổi thì cứ cút đi, đây là lời tổ trưởng luôn bắt trên miệng. Tuy rằng tinh thần cùng thân thể đều mỏi mệt cao độ, nhưng Jack lại không muốn buông tha. Chỉ cần cố gắng thêm một chút, có lẽ bản thân mình sẽ được thăng lên nhị cấp, tham dự càng sâu vào thực nghiệm cơ mật. Có thể gia nhập vào tiến trình thực nghiệm thay đổi toàn bộ lịch sử nhân loại lần này, loại chuyện như vậy ngẫm lại cũng đã làm cho hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Xoay nhẹ vùng cổ tê dại cứng ngắc, lại rót thêm một ly cà phê cầm trên tay, ly cà phê này hắn đem về cho đồng bạn đã nhờ vả, vội vàng quay về nơi làm việc. Ở bên trong phòng thí nghiệm tầng một này, người tuổi trẻ giống như hắn có rất nhiều. Tuy rằng chỉ nhận công tác ghi chép sửa sang lại tài liệu, hoặc là thực nghiệm đơn giản, nhưng đều có thể kỳ vọng có một ngày có thể tăng lên cấp bậc của mình, chân chính gia nhập vào kế hoạch gien cải tạo, lưu lại tên mình trong lịch sử.
Bưng ly cà phê đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, bên trong hành lang có một nam nhân tóc đen đi tới. Người kia mang theo khẩu trang nên không thể nhìn thấy rõ bộ dáng. Jack cảm thấy người này có gương mặt thật xa lạ, không nhớ nổi hắn là ai. Nhưng người mang theo khẩu trang hẳn là thành viên phòng thí nghiệm sinh vật, tuy rằng đều là thành viên cấp một, nhưng có thể tham gia tổ thí nghiệm sinh vật, so sánh với tổ sửa sang sắp xếp tư liệu vẫn cao hơn một chút. Cho nên tuy rằng Jack không biết đối phương là ai, nhưng hắn vẫn mỉm cười vẫy vẫy tay, hướng đối phương bắt chuyện như chào hỏi.
Nhưng nam nhân tóc đen kia tựa hồ không nghĩ đến hắn sẽ chủ động chào hỏi, nên phản ứng có chút quá mức, đột nhiên giống như giật mình.
- Hắc, ông anh, làm sao vậy?
Jack cười nói:
- Có phải còn đang tập trung nghĩ đến chuyện thí nghiệm hay không?
- Ha ha, đúng vậy!
Nam nhân tóc đen cười khan hai tiếng đáp:
- Tuy rằng từ trong phòng thí nghiệm đi ra là muốn thả lỏng một chút, nhưng vẫn không nhịn được lại suy nghĩ. Luôn cảm giác đại não nghĩ mãi không ra, giống như là vô cùng chậm chạp!
- Ha ha, mỗi khi gặp phải tình trạng thế này, anh cần một ly cà phê không đường thì đỡ hơn.
Jack đưa ra ly cà phê, nói:
- Thế nào, thử xem, thật hữu hiệu. Vị đắng như thế tuyệt đối có thể giúp anh trong nháy mắt đem đầu mình gõ tỉnh!
Nam nhân tóc đen gật đầu, đưa tay cầm ly cà phê nóng. Có thể do nguyên nhân công tác thời gian quá dài nên mệt mỏi, nam nhân tóc đen khi tiếp nhận ly cà phê đột nhiên cầm bất ổn, khiến nước cà phê vẩy ra ngoài nhỏ lên áo thực nghiệm màu trắng.
- A, thật sự là có lỗi!
Nam nhân tóc đen luống cuống tay chân dùng tay lau chùi lên áo:
- Đều tại tôi, suốt vài ngày không ngủ khiến đầu óc biến thành chậm chạp!
- Không có gì không có gì.
Jack vội nói:
- Chỉ cần đi thay một áo thực nghiệm sạch sẽ là được, dù sao quần áo để thay còn nhiều lắm.
Jack có chút xấu hổ tránh né bàn tay của nam nhân tóc đen chà lau trên người mình. Mặc dù nam nhân kia nhìn qua giống như đang giúp hắn lau chùi cà phê dính trên áo, nhưng hắn vẫn cảm giác nam nhân kia có chút không đàng hoàng, tựa hồ đang nhân cơ hội sờ tới sờ lui trên người mình. Nếu như người này là nữ nhân, có lẽ hắn sẽ thật vui vẻ nhận phương thức xin lỗi thế này, nhưng đối phương lại là một nam nhân, đối với một nam nhân có tính thủ hướng bình thường mà nói loại hành động này làm cho cảm thấy không chút thoải mái.
- Thật sự vô cùng xin lỗi.
Nam nhân ngượng ngùng xoa đầu:
- Đều do tôi quá vụng về...
- Tôi đã nói rồi, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì...
Jack mất tự nhiên cười cười, vội vàng nhân cơ hội rời khỏi. Tuy rằng bên trong phòng thí nghiệm loại người điên gì cũng có, nhưng loại thủ hướng giới tính này hắn vẫn là lần đầu tiên đụng tới. Hắn cũng bất chấp trên áo bị dính cà phê, vội vàng rời khỏi phòng nghỉ rời đi thật nhanh.
__________________
*****
- Hắc, Jack, cà phê của tôi đâu?
Khi quay trở về phòng thí nghiệm, đồng bạn nhìn thấy hai tay hắn trống trơn có chút ngạc nhiên hỏi.
- A, tôi quên mất!
Không muốn cho đồng bạn biết chuyện mình bị một nam nhân sỗ sàng, Jack vội nói:
- Anh tự đến phòng nghỉ lấy đi, thuận tiện giúp tôi lấy một chiếc áo thực nghiệm sạch sẽ, áo của tôi bị dính cà phê dơ rồi!
Không giúp mình mang về cà phê thì thôi, ngược lại còn yêu cầu mình giúp hắn đi lấy cái áo sạch, đồng bạn có chút bất mãn than thở vài câu rời khỏi ghế.
- Bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc...
Chuyện vừa xảy ra làm trong lòng Jack có chút khó chịu, hắn đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào công tác, suy nghĩ có lẽ nhờ vậy có thể làm cho mình quên mất cảm giác không thoải mái vừa rồi.
- Hắc, anh biết không, tôi vừa mới nghe được một người bạn bên tổ hai nói một tin tức.
Thanh âm đồng bạn truyền tới tai Jack.
- Hắn nói tổ trưởng cũ của hắn cùng số năm trong tổ của họ lại chơi trò cơ lão, thật sự là có thú!
- Có gì đáng kỳ quái đâu, chẳng lẽ anh không biết tổ trưởng tổ sáu cũng là dân đồng tính sao?
Một đồng bạn khác đối với loại chuyện này cũng không thèm để ý.
- Công việc của tổ hai nhiều hơn của chúng ta rất nhiều, áp lực nặng, dùng loại phương pháp này đến giải quyết áp lực công tác là chuyện rất bình thường, ai bảo nữ nhân trong phòng thí nghiệm không có bao nhiêu người, hơn nữa đều chỉ làm việc trong hạ tầng làm chi đây?
- Hoàn hảo tổ trưởng của chúng ta không phải!
Jack thầm nghĩ:
- Nếu điều mình tới tổ sáu, thật đúng là chuyện rối rắm a. Nghe nói tổ sáu đều là tinh anh, là tổ có khả năng được điều động tiến vào tầng thí nghiệm tiếp theo nhiều nhất. Đến tột cùng là muốn bảo trụ cây hoa cúc hay muốn thăng chức...là một điều rất khó lựa chọn!
...
- Ra vẻ Ẩn Thân Phù cũng không có tác dụng.
Minh Diệu giật khẩu trang hô hấp chút hơi lạnh, tự nhủ:
- Vừa rồi không tìm được đồ vật đặc thù gì trên người tên kia, chẳng lẽ loại trang bị che chắn này chỉ có bảo vệ mới được trang bị hay sao?
Vừa rồi Minh Diệu nhân cơ hội lau chùi áo dính cà phê cho người kia, cũng thừa dịp sờ tới sờ lui trên người hắn. Khi Minh Diệu đi ra khỏi phòng thay quần áo, vì muốn bảo hiểm nên cũng dán Ẩn Thân Phù bên trong quần áo lót của mình, tuy rằng hắn cũng suy đoán được có lẽ Ẩn Thân Phù cũng không có tác dụng, vì thế khi người kia chào hỏi hắn, đã làm hắn hoảng sợ nhảy dựng. Chứng kiến người kia đưa qua ly cà phê, Minh Diệu chợt động linh cơ cố ý làm như không cẩn thận đem cà phê vẩy dính lên áo hắn. Sau đó giả vờ như muốn trợ giúp hắn lau chùi áo, mà nhân cơ hội sờ soạng trên người hắn vài lần. Chỉ là thật sự làm Minh Diệu thất vọng, hắn cũng không tìm được trang bị đặc thù gì trên người tên kia. Xem ra loại trang bị che chắn quấy nhiễu linh lực cũng không được phát tới trong tay những thực nghiệm viên bình thường nọ. Dù sao linh lực bên trong cơ thể họ rất ít, thậm chí là không chút đáng kể. Vì vậy loại trang bị quấy nhiễu linh lực đối với người thường mà nói cũng không có được bao nhiêu tác dụng. Ngược lại những người có linh lực hoặc yêu lực dồi dào như Minh Diệu cùng Mị lại bị ảnh hưởng khá lớn.
Đeo lại khẩu trang một lần nữa, Minh Diệu lại làm ra vẻ như đang đi tản bộ chậm rãi đi trên hành lang.
Tầng này đề phòng cũng không quá sâm nghiêm, ít nhất cho tới bây giờ Minh Diệu cũng không nhìn thấy có bảo vệ tuần tra bên trong hành lang, tựa hồ biện pháp giám thị an toàn của tầng này chính là dựa vào máy giám thị phòng ngừa mà thôi.
Khu vực phòng thí nghiệm thật sự rất lớn. Minh Diệu chậm rãi đi tới trên hành lang, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua mỗi căn phòng thí nghiệm khi đi ngang qua. Tầng này tựa hồ chỉ đơn thuần cho phương tiện bên ngoài, hắn chứng kiến trong mỗi gian phòng đều chỉ có vài thực nghiệm viên mặc áo dài trắng đang không ngừng sửa sang các loại tài liệu, ngẫu nhiên sẽ có vài người đang tiến hành thực nghiệm, nhưng chỉ d đơn thuần đêm dược vật nào đó tiêm vào bên trong thân thể chuột bạch, sau đó lại tiến hành làm bản ghi chép lại. Minh Diệu cũng không chứng kiến được có thực nghiệm gì liên quan tới cơ thể con người ở trong dãy tầng này. Ra vẻ thực nghiệm nhân thể cơ mật chỉ có những nhân viên ở mấy tầng bên dưới nữa mới có thể tiếp xúc được đến.
Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy có mấy thực nghiệm viên cũng mặc áo dài trắng như Minh Diệu đang đi tản bộ trên hành lang. Nhìn qua hẳn là vì ở trong phòng thí nghiệm thời gian quá dài nên quá mệt nhọc, muốn đi ra ngoài tản bộ nghỉ ngơi thư giãn. Bởi vì những thực nghiệm viên kia cũng có vài người còn mang theo khẩu trang, cho nên cũng không thể rõ ràng phân biệt ra được ai là ai. Ngẫu nhiên cũng sẽ có người đi ngang qua hành lang chào hỏi với Minh Diệu.
Đi tới cuối hành lang, rốt cục Minh Diệu cũng đã tìm được đồ vật mà mình muốn tìm.
Đây là một thang máy, ở nơi cửa có trang bị được dùng sử dụng nhận thẻ. Minh Diệu đem tấm thẻ của mình lướt qua màn hình trên máy, bên trong máy sáng lên đèn đỏ. Đồng thời trên màn hình cho thấy dòng chữ "cấp bậc không đủ". đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com
- Xem ra tấm thẻ này chỉ có thể đi được tới đây!
Minh Diệu có chút bất đắc dĩ đem tấm thẻ cài lên ngực.
- Nếu như muốn tiếp tục đi tới, phải cần tấm thẻ cao cấp hơn mới được! Chẳng lẽ cả phòng thí nghiệm lớn đến như vậy, lại không có một tên quản lý hay người chịu trách nhiệm gì hay sao chứ? Có lẽ bên trong này có thể tìm được thứ gì đó hữu dụng đi!
Minh Diệu ôm ý nghĩ này bắt đầu tìm kiếm từng phòng trên hành lang.
Một tầng này ngoại trừ phòng thí nghiệm, đại bộ phận các căn phòng đều cùng loại như phòng khách sạn.
Đây là chỗ ngủ chuyên cung cấp cho thực nghiệm viên có chỗ nghỉ ngơi, nhưng đại bộ phận đều trống không, cũng không có ai ở lại.
- Hắc, ông anh, hình như đã đi nhầm phòng rồi đi!
Minh Diệu đẩy ra một cửa phòng nghỉ, liền phát hiện bên trong đã có người.
Đây là một người đàn ông da trắng, cũng mặc thực nghiệm phục, nhưng không đeo khẩu trang. Nhìn gối mền hỗn độn trên giường thì có thể thấy được khi Minh Diệu tiến vào người kia cũng đang ngủ.
- A, thật xin lỗi!
Minh Diệu đi ra khỏi phòng, giả vờ nhìn dãy số trên cửa, lại đi vào phòng nói:
- Không phải đâu, nơi này lẽ ra là phòng của tôi a?
- Làm sao biết đây, đây là phòng của tôi, từ lúc tôi mới gia nhập phòng thí nghiệm thì đã phân cho tôi rồi!
Người da trắng kia nói:
- Nhưng hình như tôi chưa từng gặp qua anh, anh thuộc tổ mấy vậy?
- A, tôi chỉ mới tới, anh chưa từng gặp qua là chuyện bình thường.
Minh Diệu nói tiếp:
- Tôi làm công tác ghi chép đơn giản bên tổ thực nghiệm sinh vật, vừa mới gia nhập vào phòng thí nghiệm!
- Tổ thực nghiệm sinh vật sao? Vậy anh hẳn là người của tổ sáu đi!
Người da trắng kia có chút uể oải:
- Phòng nghỉ của tổ các anh không phải ở đầu bên kia sao, sao lại chạy tới chỗ này của chúng tôi?
- Tôi chỉ mới tới không lâu, cho nên không quen thuộc nơi này, đi một lúc đã bị lạc đường.
Minh Diệu trấn định nói:
- Nơi này là của các anh sao? Thật hao tổn tâm tr, tôi còn tưởng rằng nơi này là khu nghỉ ngơi của tổ chúng tôi. Xem ra thật sự là tôi đã lầm, thật ngại quá!
__________________
*****
- Không có vấn đề gì, dù sao nơi này thật sự là quá lớn, người mới luôn luôn hay bị lạc đường, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên.
Người da trắng khoát tay, tỏ vẻ không ngại.
- Tôi tên là Jackson, là tổ trưởng tổ ba, còn anh?
- Tôi tên là Kent, vừa mới được điều vào tổ sáu.
Minh Diệu lại nói:
- Thật ngại quá, tôi không dám quấy rầy anh nghỉ ngơi!
- Ha ha, không có vấn đề gì, dù sao tôi cũng đã tỉnh ngủ!
Ngay khi Minh Diệu định đóng cửa phòng rời đi, Jackson ôm vai Minh Diệu, cười hì hì nói:
- Hay là vào trong tâm sự thả lỏng một chút đi.
- Thả lỏng một chút?
Minh Diệu cau mày, tên tiểu tổ trưởng này nói không chừng có thể hỏi ra được chút tin tức hữu dụng gì đó từ trên người hắn. Minh Diệu cũng không cự tuyệt, mặc cho người kia kéo hắn vào phòng.
- Người mới vừa gia nhập vào phòng thí nghiệm liền được phân phối đến tổ thực nghiệm sinh vật, vận khí của anh cũng không tệ lắm.
Jackson rót cho Minh Diệu một ly whisky đưa qua.
- Bình thường người mới tuyệt đối không có được vận khí giống như anh đâu. Có thể được điều vào tổ chính là tinh anh, muốn được như thế cũng phải ở trong những tổ khác một đoạn thời gian. Sau khi có biểu hiện tốt mới có cơ hội điều đi vào. Tôi nghĩ anh hẳn đã có được phương pháp đặc thù nào đó đi!
- Ha ha, là tổ trưởng chăm sóc cho tôi mà thôi!
Minh Diệu mơ hồ nói, đồng thời giật khẩu trang, giả vờ uống một hớp whisky.
- Tôi nói tôi cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên tổ trưởng cho tôi về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng không ngờ tôi lại đi lạc đường!
- Không thoải mái?
Jackson khựng lại một thoáng:
- Vì sao không đến phòng y tế cho bác sĩ khám thử xem sao!
- Ha ha, cũng không đến nỗi thế!
Minh Diệu cười cười nói:
- Không có gì trở ngại, chỉ là cảm thấy gần đây thân thể luôn có chút suy yếu, đi nhiều một chút lại cảm thấy mệt mỏi, cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng cả.
- Thân thể suy yếu?
Jackson đánh giá Minh Diệu từ trên xuống dưới:
- Có phải anh luôn cảm giác thân thể giống như bị tưới chì, đi không nổi, dễ dàng mỏi mệt?
- Có một chút!
Minh Diệu gật đầu:
- Có điểm giống cảm mạo, tôi nghĩ nghỉ ngơi nhiều một chút là tốt thôi.
- Đó cũng không phải là bệnh hoạn gì.
Jackson lắc đầu nói:
- Anh phát hiện bị bệnh như vậy từ lúc nào?
- Đại khái là lúc mới gia nhập phòng thí nghiệm đã phát hiện ra bệnh trạng như vậy.
Minh Diệu làm như đang hồi tưởng nói:
- Nhưng có lẽ bởi vì mới gia nhập được vào phòng thí nghiệm lên rất hưng phấn, cho nên không quá mức để ý tới!
- Anh là linh năng giả sao?
Jackson nhìn Minh Diệu hỏi.
- Linh năng giả? Đó là cái gì?
Minh Diệu lộ ra vẻ mặt mê mang hỏi:
- Tôi cũng không có tiến tu ngành học này!
- Linh năng giả không phải là ngành học!
Jackson cho rằng Minh Diệu chỉ là con mọt sách:
- Trong cơ thể con người đều có một loại vật chất gọi là linh lực, nhưng hàm lượng trong cơ thể mỗi người đều khác nhau. Sau khi đạt được tiêu chuẩn nhất định, có thể có được một loại năng lực kỳ quái nào đó.
Jackson lại nói tiếp:
- Anh có nghe nói về Khu Ma Sư gia tộc Châu Âu chứ?
- Biết một chút!
Minh Diệu gật đầu:
- Tôi có biết một gia tộc rất danh tiếng.
- Khu Ma Sư cũng chính là linh năng giả!
Jackson nói.
- Việc này có quan hệ gì tới bệnh trạng của tôi sao?
Minh Diệu vẫn làm ra bộ dạng khó hiểu hỏi.
- Đương nhiên là có quan hệ. Linh năng giả đều sẽ có một ít năng lực không thể tưởng tượng, là năng lực mà những người thường như chúng ta không thể tưởng tượng nổi.
Jackson nói tiếp:
- Mà phòng thí nghiệm này là cơ mật cao độ, vì phòng ngừa sẽ có linh năng giả lợi dụng năng lực đặc thù của họ lẻn vào phòng thí nghiệm phá hư, cho nên khi kiến tạo ra phòng thí nghiệm, ở dưới đáy được trang bị máy móc có thể quấy nhiễu linh lực của linh năng giả. Loại trang bị này đối với người thường cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với linh năng giả mà nói cũng tương đương với hệ thống phòng ngự siêu cấp. Người có được linh lực càng mạnh càng xuống thấp sẽ càng bị quấy nhiễu linh lực càng lớn, có người thậm chí vì vậy biến thành vô cùng yếu ớt. Ngay người thường cũng có thể thoải mái đánh bại bọn họ!
- Ý của anh muốn nói tôi xuất hiện loại tình huống này, là bởi vì trong cơ thể tôi có linh lực, nên bị trang bị quấy nhiễu linh lực làm ảnh hưởng?
Minh Diệu tiếp tục hỏi:
- Nhưng tôi cũng không có năng lực đặc thù gì a? Tôi bất quá chỉ là một người thường, chỉ là bà nội tôi từng là một Chiêm Bặc Sư mà thôi!
- Đại khái là do di truyền từ gia tộc đi!
Jackson nói:
- Có lẽ trong gia tộc của anh từng có linh năng giả, nhưng do quan hệ huyết thống pha loãng nên hiện tại anh đã không còn có được năng lực đặc thù này. Nhưng dù sao trong cơ thể anh còn tồn tại gien của linh năng giả, cho nên linh lực nhiều hơn người bình thường một chút. Tôi đề nghị anh nên viết một đơn xin giao cho tổ trưởng của anh, để cho hắn giúp anh xin một xâu chuỗi dùng che chắn trang bị quấy nhiễu linh lực. Chỉ cần anh đeo thứ đó vào, cảm giác không khỏe của anh sẽ lập tức tiêu trừ!
Minh Diệu lộ ra biểu tình như chợt hiểu:
- Nguyên lai là như vậy, vậy sau khi xin phép phải bao lâu mới có thể lấy được xâu chuỗi kia a?
- Sau khi anh viết xong đơn xin, để tổ trưởng của anh cầm đến phòng phân phối ở tầng hai, nhiều nhất chỉ hai ba ngày thời gian thôi.
Jackson nói:
- Dù sao thứ đó dùng để trang bị cho nhân viên bảo an bên mấy tầng dưới, họ đều là linh năng giả, thực nghiệm viên cấp bậc một như anh rất ít có người như vậy!
- Cần thời gian hai ngày lận sao?
Minh Diệu lộ ra biểu tình như buồn rầu nói:
- Nói như vậy trong hai ngày này tôi cứ bảo trì trạng thái không khỏe thế này ư? Thật đau đầu, thực nghiệm đang lúc khẩn yếu quan đầu, tôi vốn định thừa cơ hội này biểu hiện cho tốt một chút, hi vọng có thể được tấn cấp...
- Ha ha, anh đã có quan hệ không tệ với tổ trưởng của anh, vậy chẳng thà nói chuyện với hắn một chút, có lẽ hắn có thể giúp anh đi xuống dưới mượn trước một bộ xâu chuỗi mang lên.
Jackson dùng ánh mắt thật mờ tối nhìn Minh Diệu nói:
- Dù sao quan hệ giữa hai người cũng đâu có tầm thường chứ...
- Vậy cũng phải, ha ha...
Tuy rằng Minh Diệu cũng không hiểu rõ câu nói quan hệ không bình thường của hắn mang ý nghĩa gì, nhưng diễn cảm trên mặt hắn làm Minh Diệu suy đoán có thể cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.
- Anh nói loại xâu chuỗi kia chỉ có mấy tầng bên dưới mới có sao?
- Phải, cả phòng thí nghiệm cũng chỉ có năm tầng, chuyện này anh cũng biết chứ?
Jackson gật đầu nói.
- Tầng một bất quá là bộ phận không trọng yếu nhất của cả phòng thí nghiệm, cho nên ngay bảo an tuần tra cũng không có. Nhưng sau khi xuống tới tầng hai, trong hành lang sẽ có linh năng giả tạo thành đội ngũ bắt đầu tuần tra. Càng đi xuống dưới thấp thì biện pháp bảo an càng thêm nghiêm khắc, bởi vì càng xuống dưới thì thực nghiệm càng thêm cơ mật!
- Vậy để tôi trở về nói lại một chút với tổ trưởng vậy!
Minh Diệu gật đầu nói:
- Để cho hắn chào hỏi một tiếng với bên ngành phân phối trước, hoặc tự mình xuống dưới lấy cũng được. Loại cảm giác này càng sớm biến mất tôi càng có thể nhanh chóng quay lại công việc của mình!
*****
- Ha ha, vậy thì không có khả năng!
Jackson cười nói:
- Tuy rằng ngành phân phối nằm ở tầng hai, nhưng anh không xuống dưới được đâu.
- Di? Vì sao vậy?
Minh Diệu kỳ quái nhìn Jackson nói:
- Tôi vừa mới chứng kiến ở cuối hành lang có thang máy, dùng thang máy không phải xuống được sao?
- Đương nhiên là không được!
Jackson lắc đầu:
- Thang máy có công năng phân biệt thẻ, hiện tại thả cấp một của anh không thể thông qua, nhất định phải có thẻ cấp hai của tổ trưởng anh mới qua được!
- Nguyên lai là như vậy!
Minh Diệu gật đầu nói:
- Nguyên lai tôi nhìn thấy thẻ của tổ trưởng không giống như thẻ của tôi, thì ra cấp bậc của hắn cao hơn. Đây đúng là chuyện vô cùng phiền phức, gần đây thực nghiệm bề bộn nhiều việc, chỉ sợ tổ trưởng không có nhiều thời gian như vậy...
- Có lẽ tôi có thể giúp anh!
Jackson liếc mắt nói:
- Tôi cũng là tổ trưởng tổ thực nghiệm. Cũng có thẻ cấp hai, có lẽ tôi có thể giúp anh xuống tầng hai xin một xâu chuỗi...
- Di? Có thể sao?
Hai mắt Minh Diệu chợt tỏa sáng:
- Thật sự có thể sao? Sẽ không gây phiền toái cho anh chứ?
- Hắc hắc, sẽ không đâu!
Jackson đi tới bên người Minh Diệu, bàn tay nhìn qua như thật tự nhiên đặt lên vai hắn:
- Nhưng nói đi nói lại, tổ trưởng của anh cùng anh nhận thức nhau khi nào vậy?
Minh Diệu cau mày, thật không nghĩ qua báo ứng lại tới nhanh như vậy. Vừa rồi hắn ở trong hành lang mới động tay động chân với một nam nhân, kết quả chỉ mười mấy phút sau hắn lại bị người động tay động chân với chính mình. Mặc dù nhìn qua giống như nói chuyện phiếm đơn thuần, nhưng bàn tay đặt trên vai mình lại có chút không thành thật, không ngừng sờ soạng qua lại.
- Nói như vậy anh cũng có thể đi xuống tầng hai sao?
Minh Diệu giả vờ như không có việc gì, cười cười nhìn hắn nói:
- Thẻ của anh cũng là cấp hai sao?
- Đó là đương nhiên!
Jackson vội vàng đem tấm thẻ cài trên ngực mình khoe ra, nói:
- Tổ trưởng tổ thực nghiệm đều có thẻ cấp hai, có thể đi vào tầng hai phòng thí nghiệm. Tôi là tổ trưởng tổ ba, đương nhiên có loại quyền hạn này!
- Nguyên lai là như vậy a!
Minh Diệu gật gật đầu:
- Dùng thẻ cấp hai cho máy nhận thẻ phân biệt thì có thể xuống tầng hai rồi, không cần thêm thứ gì khác nữa ư?
- Đương nhiên không cần, đây là quyền lợi đặc thù của các tổ trưởng tổ thực nghiệm dùng để xuống tầng hai báo cáo tiến triển thực nghiệm theo ngày quy định, cho nên có quyền lợi tiến vào tầng hai.
- Vậy là tốt rồi!
Minh Diệu thở phào một hơi, nhìn qua giống như vừa tháo xuống một gánh nặng trầm trọng.
- Ân? Làm sao vậy?
Nhìn thấy Minh Diệu lộ ra biểu tình như chán ghét dùng sức thoát khỏi bàn tay của hắn, Jackson kỳ quái hỏi. Nhưng nghi vấn của hắn còn chưa kéo dài được bao lâu thời gian, bởi vì ngay lập tức hắn cảm thấy trên gáy truyền tới một cỗ đau nhức dữ dội sau đó liền mất đi tri giác. đọc truyện mới nhất tại truyệnyy_com
- Vương bát đản, dám chiếm tiện nghi của lão tử!
Minh Diệu cảm giác có chút chưa hả giận, lại đạp thêm hai cước lên người Jackson.
- Tuy rằng là một trung niên bất lương, ta đối với trò bách hợp cũng có chút lý giải, nhưng đối với trò cơ lão này căn bản không có hứng thú!
Minh Diệu phun bãi nước bọt, hậm hực nói.
Hắn tháo xuống tấm thẻ trước ngực Jackson, rốt cục có thể xâm nhập xuống tầng sâu hơn. Nhưng chợt nhớ lại vừa rồi mình bị người này sỗ sàng chiếm tiện nghi, Minh Diệu vẫn không nhịn được chợt rùng mình. Nếu như có thể quay trở về an toàn, nhất định phải đi tìm nữ ác ma biến thái Lilith để tính sổ, trong lòng Minh Diệu thầm nghĩ. Đối với oán niệm bị nam nhân chiếm tiện nghi thế này, đã vượt qua phạm vi bảo trì lý trí của Minh Diệu. Đến lúc đó rốt cục là ai sẽ bị tính sổ, loại chuyện này đã không còn nằm trong lo nghĩ của hắn.
Trước khi đi ra khỏi phòng nghỉ, Minh Diệu quay đầu lại nhìn nhìn, nếu mặc kệ cho tên kia nằm trên sàn nhà không quản tới, tựa hồ hơi có chút tàn nhẫn. Hơn nữa một quyền vừa rồi của Minh Diệu cũng đánh rất nặng, tuy không tới nông nỗi đánh chết người, chẳng qua chỉ làm cho hắn hôn mê bất tỉnh. Tuy Minh Diệu nắm chắc sau khi nếm một quyền ở trong thời gian ngắn người này sẽ không tỉnh lại, nhưng ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy không được yên lòng. Nếu như có ai đó đi vào tìm hắn, sẽ phát hiện hắn bị đánh ngất xỉu nằm trong phòng, mà tấm thẻ của hắn cũng biến mất, chỉ cần điều tra máy giám thị thì hành tung của Minh Diệu sẽ hoàn toàn bại lộ, Minh Diệu cảm thấy vì an toàn nên thêm một thủ đoạn bảo hiểm thì tốt hơn.
Minh Diệu tìm khắp trong phòng nghỉ, rốt cục tìm được một sợi dây thừng khá dài. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại một lần trong đầu, đem dây thừng buộc vào người Jackson trói lại.
- Ân, không tệ, tuy rằng trước kia chỉ xem qua vài lần, cho tới bây giờ chưa thử qua, nhưng đại khái cũng xem như thành công đi!
Nhìn Jackson bị trói như đòn bánh chưng, Minh Diệu hài lòng gật đầu.
- Sau này trở về có lẽ có thể sử dụng trên người mấy cô gái không chịu nghe lời xem sao. Nói thí dụ như những cô gái chân dài...
Minh Diệu dùng tay bịt mũi, nhặt lên một chiếc vớ bẩn trong góc, chiếc vớ bẩn vô cùng, màu sắc đen thui, nhìn qua giống như đã bị vứt bỏ từ rất lâu.
Đem chiếc vớ nhét vào miệng Jackson, Minh Diệu hài lòng phủi phủi tay. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dù cho người này có tỉnh lại cũng sẽ bị chiếc vớ thối này làm ngất xỉu. Minh Diệu nhét hắn vào dưới gầm giường, nếu như không có người nào đi vào phòng cẩn thận tìm kiếm, bình thường sẽ không bị người phát hiện.
Minh Diệu nhỏ giọng ậm ừ ca khúc, đóng lại cửa phòng nghỉ. Hắn đi tới cửa thang máy, quay đầu lại nhìn quanh, trên hành lang không có bóng người, lúc này mới đem tấm thẻ lướt qua máy nhận thẻ ngay cửa thang máy.
- Đinh!
Một tiếng vang giòn, đèn xanh trên máy nhận thẻ sáng lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Minh Diệu đi vào bên trong, đè xuống nút tầng bên dưới.
Mặc dù không phí nhiều công sức đã lấy được tấm thẻ cấp hai, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy có chút đau đầu. Không vì điều gì khác, hiện tại Mị vẫn còn bị quấy nhiễu yêu lực đang ẩn núp bên trong phòng thay đồ tầng một, phải nhanh chóng lấy được xâu chuỗi che chắn máy quấy nhiễu linh lực mang về cho nàng. Phòng thí nghiệm này được xây dựng càng lúc càng hướng vào lòng đất, tiến hành thực nghiệm càng cơ mật thì biện pháp bảo đảm an ninh càng thêm nghiêm khắc. Tuy rằng nơi này không có bao nhiêu địa phương giúp Mị ẩn hình che giấu, nhưng bất kể nói như thế nào, năng lực bí ẩn của Ảnh Mị ở một vài thời điểm vẫn rất hữu dụng.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Minh Diệu đi ra ngoài thang máy. Hệ thống an ninh tầng hai so với tầng một đúng là nghiêm khắc hơn rất nhiều, không chỉ trên hành lang có thật nhiều máy giám thị, hơn nữa Minh Diệu còn nhìn thấy những nhân vật giống như bảo an đang không ngừng đi tới đi lui tuần tra. Đi ra khỏi thang máy Minh Diệu cũng không hề dừng lại, tìm một căn phòng gần đó tránh né vào, không để cho những bảo an kia nhìn thấy hắn.
- Thật sự quá phiền toái, nơi này nhìn qua giống như văn phòng, nhưng cũng không có người nào ở đây.
Minh Diệu đẩy nhẹ cánh cửa thành khe hở nhìn ra bên ngoài, ra vẻ muốn đi từ hành lang mà không muốn bị phát hiện là không thể nào.
← Ch. 297 | Ch. 299 → |