Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0164

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0164: Huyền kỹ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vốn tưởng rằng Diệp Bồng Lai chỉ có hai công pháp, khiếm khuyết Thiên Hỏa Du Thân Bộ và Kháng Cực Hỏa Hoàn, nhưng xem ra hiện tại hắn chỉ còn thiếu Kháng Cự Hỏa Hoàn, còn thân pháp Thiên Hỏa Du Thân Bộ hắn cũng có.

Uy lực của tổ hợp huyền kỹ không hề đơn giản. Đối mặt với Tam Huyền Xích Hỏa công cùng với Tam Tiêu Thốn Kính Diệp Bạch còn có thể ung dung, không e ngại, nhưng đối với Thiên Hỏa Du Thân bộ quỷ dị vô cùng này thì bất luận hắn đi tới đâu thì đối phương cũng ở phía sau của hắn, áp lực gia tăng rất nhiều.

- Xem ra chỉ còn có cách này.

Diệp Bạch âm thầm nghĩ.

Ở dưới đài mọi người nhìn thấy Diệp Bạch không ngừng né tránh, hắn triệu hoán ra những huyết đằng kỳ quái, ngăn chặn Tam Tiêu Thốn Kính của Diệp Bồng Lai. Những huyết đằng này không thể gây thương tổn gì cho Diệp Bồng Lai nhưng cũng khiến cho y bị che mắt. Mà Diệp Bạch như thế nào cũng không thể tránh khỏi thân ảnh của Diệp Bồng Lai. Uy lực của hoàng giai đỉnh cấp Thiên Hỏa Du Thân bộ lúc này đã thể hiện hết, cuối cùng mọi người cũng đã hiểu rõ một môn huyền kỹ thân pháp hoàng giai đỉnh cấp là như thế nào. Tuy nhiên, Diệp Bồng Lai vẫn không đánh bại được Diệp Bạch, bất kể công kích gì của hắn đều không có tác dụng, tổ hợp huyền kỹ cũng vậy. Diệp Bạch tựa hồ bị áp chế, nhiều lúc như muốn bị thua.

Nhưng thật sự có thể như thế sao?

Hiển nhiên, biến cố kia phát sinh ra khiến cho hắn không đề phòng được, lúc này thân hình của Diệp Bạch lóe lên, tránh sang hướng khác nhưng Diệp Bồng Lai đã leo theo, di động theo thân hình của hắn, hai tay giơ lên đánh về phía Diệp Bạch. Nếu là ngày thường, lúc này đây Diệp Bạch sẽ triệu hoán Tứ Điều Hấp Huyết đằng, tiêu hao huyền khí một lần nữa.

Tuy nhiên, lúc này dị biến đã nảy sinh, chỉ thấy ở đằng sau lưng Diệp Bạch, một hư ảnh đỏ sậm hiện ra, mười hai màu đỏ sạm, tựa hồ như mười hai cự mãng lọt tới, giương nanh múa vuốt nghên chiến song chưởng của Diệp Bồng Lai.

Đây chính là một biến hóa của trận pháp, trước mắt Diệp Bạch đã tu luyện Nhu Chỉ thuật đến tầng thứ năm, Nhu Chỉ thuật tăng thêm một tầng có thể sai khiến những huyết đằng công kích. Với thực lực của Diệp Bạch hiện tại, sai khiến mười sáu dây mây khổng lồng không khó khăn, cho nên lúc trước hắn không sử dụng, đồng thời, loại Thập Phương Huyền quyết này, cho dù chỉ là một huyền kỹ hôi giai đê cấp thì cũng sẽ nhất định kinh người.

Tuy nhiên, hiện tại hai tay của Diệp Bạch nhanh chóng tung bay, tựa hồ như là hồ điệp vậy, hắn mang theo một tiếng tấu đặc thù, nhanh chóng di động.

Nếu như có thể tiến thêm một bước, đạt tới nhu chỉ thuật tầng thứ sáu thì hắn có thể sai khiến ba mươi hai dây mây khổng lồ, uy lực sẽ tăng gấp đôi so với hiện tại, hơn nữa ngón tay của hắn cũng sẽ hoàn toàn đi vào hư không, mọi người không thể nhìn thấy.

Bởi vì khi đó ngón tay của hắn sẽ nhanh đến mức vượt qua thị lực của con người. Tuy nhiên, muốn đạt tới tầng thứ sáu thì phải có cơ duyên mới có thể làm được.

Mười sáu dây mây khổng lồ màu đỏ sậm, theo bốn phương tám hướng công kích về phía Diệp Bồng Lai. Mà Diệp Bồng Lai nhìn thấy bụi dây mây này thì không phòng ngự được, những bụi dây mây này đã quán chú một lượng lớn huyền khí của Diệp Bạch, mỗi thứ đều mạnh mẽ như sắt, một khi đánh trúng, ngay cả sắt cũng sẽ bị hóa thành bụi phấn, đừng nói là thân thể của phàm nhân. Hơn nữa, độc tính hấp huyết của nó cũng khiến cho toàn thân con người trở nên co quắp. Tam Huyền Xích Hỏa công tuy lợi hại mạnh mẽ nhưng đây chẳng qua chỉ là một ít độc tố, nếu như toàn thân bị hấp huyết đằng vây quanh, bị bốn phương tám hướng đánh trúng thì Diệp Bạch chắc chắn không chịu được.

Thấy như vậy, Diệp Bồng Lai liền cười nhẹ nhàng nói:

- Rốt cuộc huynh cũng đã chịu sử dụng một chiêu thức bị mật sao, chỉ là như vậy vẫn chưa đủ, Thiên Hoa Huyền Vũ chưởng.

Trong giây lát, chỉ nhìn thấy song chưởng của hắn.

Đột nhiên Diệp Bồng Lai tung ra mười sáu chưởng, hướng về phía những dây mây đỏ sậm của Diệp Bạch. Ở trên lôi đài, phậ phập phập... mười sáu thanh âm trầm đục không ngừng vang lên, mỗi một chưởng của Diệp Bồng Lai tiếp xúc với Hấp Huyết đằng đã khiến cho nó toàn bộ bị đứt.

Ở dưới đài, mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, hiển nhiên biến cố này mọi người đều bất ngờ. Thiên Hoa Huyền Vũ chưởng có ưu điểm chính là đánh ra chưởng lực mạnh mẽ, người bình thường chỉ có thể đánh ra ba đến năm chưởng đồng thời công kích địch nhân, tu luyện tới cảnh giới trung cấp thì mới đánh được mười chưởng. mà tu luyện tới cảnh giới cao thâm thì mới có thể đánh tới mười lăm tới ba mươi lăm chưởng, tu luyện tới cảnh giới đỉnh cấp thì có thể đánh ra cả nghìn chưởng, tuy nhiên cảnh giới này từ trước đến giờ vẫn chưa ai đạt tới, nhiền nhất cũng chỉ có Diệp Bồng Lai có thể đánh được bốn mươi chưởng. Hiện tại hắn đã chém ra mười sáu trưởng cho thấy Thiên Hoa Huyền Vũ hắn đã tu luyện tới cảnh giới cao cấp, tuy không biết cực hạn là bao nhiêu nhưng cũng vô cùng kinh người, bởi vậy, mười sáu huyễn đằng của Diệp Bạch cũng không tạo ra bất kỳ uy hiếp nào đối với hắn.

Vốn Diệp Bồng Lai không định dùng thực lực toàn lực, mà muốn ép Diệp Bạch sử dụng thực lực chân chính. Có lẽ mười sáu huyễn đằng có thể tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với mọi người, khiến bọn họ phải luống cuống tay chân, nhưng đối với Diệp Bồng Lai thì không có tác dụng gì, hắn đã sử dụng Thiên Hoa Huyễn vũ chưởng cùng với thân pháp mà chém đứt nó.

Sau khi phá hủy mười sáu huyễn đằng xong, Diệp Bồng Lai mỉm cười nói:

- Diệp Bạch, đừng uổng phí tâm cơ nữa, đổi phương pháp đi, Thập Phương huyền quyết đối với ta không có tác dụng, ta thấy cực hạn của huynh là mười sáu huyễn đằng, nhưng ta có thể trong nháy mắt đánh ra hai mươi bốn chưởng. Trừ phi huynh có thể tu luyện Thập Phương huyền quyet thêm một tầng nữa, vượt qua hai mươi bốn chưởng thì mới có thể đánh bại ta. Nhưng rõ ràng huynh không thể, cho nên huynh hãy đường đường chính chính đánh nhau với ta, Thập Phương huyền quyết tuy tinh diệu nhưng không có tác dụng với ta đâu!

Diệp Bạch im lặng nhìn hắn, không biết có phải vì huyền kỹ của mình bị Diệp Bồng Lai phá hủy hay không mà hắn im lặng thật lâu, tất cả mọi người tưởng rằng hắn thừa nhận thất bại thì đột nhiên hắn nhìn về phía Diệp Bồng Lai nói:

- Hôm nay ta cho huynh thấy, đâu mới là huyền kỹ chính thức.

Trong giây lát, thân hình của Diệp Bạch vẫn không động đậy, hắn bồng bềnh ở trên không trung, tiếp theo hắn nhắm mắt lại, hai tay khẽ nâng lên ở trước ngực, mọi người ở dưới đài đều mờ mịt mà ngay cả Diệp Bồng Lai cũng không biết hắn đang làm gì.

Đột nhiên, có người hô lên:

- Nhìn đi, , ngón tay của hắn di động nhanh quá.

Những người khác cũng nhìn về phía đó, quả nhiên ngón tay của Diệp Bạch bắt đầu vũ động ở trên không trung, vô số tàn ảnh hiện ra.

- Hắn muốn?

Tất cả mọi người nhìn lên trên không trung, bọn họ không rõ Diệp Bạch đang làm gì, chỉ có một số người là nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ hắn đã đột phá qua Nhu Chỉ Thuật tầng thứ năm, đạt tới Nhu Chỉ Thuật tầng thứ sáu sao?

Nhu Chỉ Thuật tầng thứ sáu có ý nghĩa gì không ai không biết, chính là một cảnh giới thần linh, ngon tay chỉ có linh hồn mới điều khiển được. Mà Diệp Bạch lúc này đã hiện ra trên lôi đài, công khai đột phá điều khiển.

Điều này có thể hay sao.

Mà những người ở trên chiến đài quan sát, tứ đại gia chủ, Đạm Thai Phó, Diệp Thiên Vấn, La Vô Thượng, Tư Đồ Cửu cũng không kìm được mà sáng mắt ra, bọn họ hiện ra một vẻ kinh ngạc, hiển nhiên tình huống này bọn họ không ngờ được.

Mà Diệp Bồng Lai lúc này lại ôm quyền đứng nguyên tại cỗ, hắn hoàn toàn không tin Diệp Bạch có thể làm được.

Đến.

- Bất tri sở vị.

Hắn nhìn về phía Diệp Bạch mà nói.

Tuy nhiên, ở trên không trung, Diệp Bạch không để ý tới thanh âm xôn xao của mọi người, hắn phá vỡ im lặng, nơi đó là vực sâu vô tận, không có ánh sáng, bốn phía đều là một mảng hắc ám, không nhìn thấy, không nghe thấy bất cứ điều gì. Mà hắn một mực rơi xuống, không có sức nặng, không có giới hạn.

Đột nhiên trước mắt của hắn xuất hiện một luồng ánh sáng, một ngón tay trắng noãn di động mua máy, tựa như là một vũ đạo thần linh vậy, tùy ý biến ảo, đây mới thực sực là huyễn chỉ.

*****

- Đây là huyền kỹ chính thức sao?

Tại thời khắc này, trong lòng Diệp Bạch vô cùng quỷ dị, những hàng chữ trong Thập Phương huyền quyết hiện ra, phấn cuối của Thập Phương huyền quyết cũng chính là phần mở đầu, Diệp Bạch tuy không thể học tập tứ quyết hoàn toàn nhưng hắn cũng không ngại đem nó ra sử dụng một lần. Những chữ này đã sớm ghi tạc trong tim của hắn, hiện tại đã hiện ra.

- Huyền kỹ, đây chính là một loại huyền kỹ, có người quy kết nó là huyền kỹ công kích, cũng có người nói nó là huyền kỹ phù trợ, đều xem vận dụng nó như thế nào. Đại bộ phận mọi người đều cho rằng, huyền kỹ chỉ dùng để phù trợ, bởi vì lực công kích của nó không đủ, hoàn toàn không thể so sánh với huyền kỹ công kích.

- Cho nên mọi người đều hiểu lầm huyền kỹ, không hiểu hết uy lực của huyền kỹ, với một thanh thần binh chém sắt cắt ngọc cùng với một thanh kiếm bình thường cũng không có gì khác nhau, đều là cắt cổ, giết chết địch nhân, không quan tâm ai mạnh ai yếu. Lúc đó, thần binh cùng với vũ khí bình thường cũng giống nhau, giá trị đều giống nhau, mục đích đều có thể đạt được.

- Nhưng tại sao phải cần thần binh? Bởi vì đối phương không đứng nguyên tại chỗ cho ngươi giết mà bọn họ sẽ chạy đi, phòng ngự lại. Lúc này, thần binh có thể chém giết tất cả, đây chính là sự trân quý của huyền binh. Mấu chốt vấn đề là, làm sao phá vỡ sự phòng ngự, hóa giải sự chống đỡ, còn nếu đã hóa giải được rồi, thì uy lực của nó so với một thanh kiếm bình thường cũng giống nhau.

Cho nên, giá trị của huyền kỹ chính là tạo điều kiện cho đối phương để lộ nhược điểm một kích tất thắng, đem phàm khí biến thành thần binh, trên đời này muốn thắng đối thủ cần phải dụ cho đối thủ để lộ ra nhược điểm, sau đó mới chính thức công kích.

- Dùng lực lượng yếu nhất để đánh chết đối phương, đây mới thật sự là công kích.

Diệp Bạch thì thào tự nói, trong miệng của hắn không ngừng lặp lại những câu này, trong giây lát trong lòng hắn đột nhiên rực sáng, bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy đây chính là huyền kỹ bình thường, chính là thiên hạ to lớn. Huyền kỹ coi trọng chứ huyễn, không công kích, dùng lực lượng yếu nhất mà đánh bại đối thủ, đó mới thật sự là huyền kỹ.

Mình co tới nay đều đi lầm phương hướng, mình cho rằng chỉ cần Hoa Hoàn là có thể đánh chết đối thủ, thật là một chuyện cười.

Lấy yếu chống mạnh, lấy trứng gà đập vào tảng đá vẫn mang lại hiệu quả. Chỉ cần một cành trúc cũng có thể giết được người, đây chính là điều tinh diệu, là uy lực của huyền kỹ.

Sở dĩ nó không phát huy ra thực lực được chính là do điều kiện không đủ, nếu như điều kiện đủ, thì lá trúc còn sắc bén hơn cả đao kiếm, có thể giết chết địch nhân đơn giản. Tác dụng của huyền kỹ chính là đem lá trúc trở thành đao kiếm, đem đối thủ giống như là trang giấy, một kích giết chết.

Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy sáng sủa, hắn kích động thật lâu, khiến cho linh hồn cũng trở nên biến hóa. Trong lòng Diệp Bạch nhắm mắt lại, ngón tay của hắn đột nhiên rung động.

Tựa hồ như là một khúc Thần Ma Vũ đạo.

Trong sâu tận đáy lòng, Diệp Bạch không ngừng hò hét, làm cho hắn không tự chủ được, muốn gia tăng thêm tốc độ. Đầu ngón tay lúc này còn muốn tăng tốc thêm, tựa hồ như là phá bỏ một tảng đá lớn, phá vỡ lực lượng ngăn cản phái trước, vô cùng gian nan, lúc này tựa hồ như có vật gì đó trói buộc ngón tay của hắn, không giải phóng được.

Tuy nhiên hắn không thể buông tha, phải tăng tốc độ hơn nữa.

Diệp Bạch cắn răng một cái, đột nhiên "phập" một tiếng vang lên.

Tựa hồ như có đồ vật gì đó đã được nghiền nát, lực cản không khí trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, hai ngón tay của hắn tựa hồ như đi vào trong nước, hô tức thoải mái. Chỉ thấy hai tay của hắn trở nên rất nhanh, tàn ảnh nối tiếp, rồi dần dần chui vào trong hư không, sau đó triệt để biến mất trong không khí, biến mất trước ánh mắt của mọi người. Tất cả mọi người không nhìn ra biến hóa của Diệp Bạch, mọi người đều ồn ào, kinh hô lên.

Đương nhiên, ngón tay của Diệp Bạch cũng biến mất, tốc độ của hắn đã quá nhanh, vượt qua cực hạn thị lực của con người.

Diệp Bạch mở mắt ra, ở bốn phía quanh thân thể của hắn, đột nhiên bay ra ba mươi hai huyết đằng, không ngừng biến ảo, vũ động, tựa như là một rừng mây khổng lồ.

- Ba mươi hai huyết đằng.

Tầng thứ năm đã lâu không thể đột phá, bây giờ dưới sự áp bách của ngoại lực đã tăng lên, đạt tới tầng thứ sáu.

Hai ngón tay của Diệp Bạch di động liên tục, biến hóa khó lường.

Hắn nhìn về phía ánh mắt của Diệp Bồng Lai mà bình thản nói:

- Mau đến đây, Diệp Bồng Lai, ta và huynh thực hiện một trận chiến chính thức.

Dùng Thập Phương huyền quyết thực hiện một trận chiến với huynh.

- Được!

Diệp Bồng Lai một mực bất động, nhìn thấy ba mươi hai dây mây huyết sắc khổng lồ kia thì trong mắt hiện ra một vẻ tán thưởng:

- Không ngờ huynh lại có thể đột phá như vậy, đây chính là huyền kỹ chính thức, lúc này ta sẽ không lưu thủ nữa.

Diệp Bạch cũng khẽ mỉm cười nói:

- Ta cũng vậy.

Diệp Bạch hô lên một tiếng, ba mươi hai huyết sắc dây mây khổng lồ vũ động quanh người hắn, quỷ dị vô cùng.

- Bắt đầu đi.

Hắn nhìn về phía Diệp Bồng Lai đối diện mà thản nhiên nói.

Ánh mắt của Diệp Bồng Lai nhìn qua ba mươi hai huyết đằng kia, đôi mắt co lại, bất quá hắn cũng không lùi bước mà lớn tiếng nói:

- Được.

Diệp Bạch hít sâu một hơi, hai tay của hắn đột nhiên vũ động, chưởng ảnh liên hồi, Thiên Hoa huyền vũ chưởng liên tục lao về phía hắn.

Hắn dùng hai mươi bốn chưởng này đầu với ba mươi hai dây mây của Diệp Bạch, chẳng lẽ hắn có lòng tin sẽ thắng sao.

Tuy nhiên, tiếp theo Diệp Bạch lại mỉm cười, thân hình hắn lại di động sau đó một dây mây huyết sắc khổng lồ lại đột nhiên hiện ra, tựa hồ như là một con mãng xà to lớn, cuốn thẳng tới eo lưng của Diệp Bồng Lai.

Một thứ khác cũng cuốn về phía eo lưng của Diệp Bồng Lai.

Hấp huyết đằng đã biến hóa.

Diệp Bồng Lai hơi cau mày một cái, cả người của hắn tựa như là một đạo hỏa quang, di chuyển trên lôi đài. Hắn né tránh hai dây mây khổng lồ này, hắn cảm giác dây mây khổng lồ này tuy giảm bớt nhưng phiền toái lại lớn hơn, những thứ này không phải để công kích mà là để trói người, ảnh hưởng đến hành động của mình.

Trong nháy mắt đó, Thập Phương huyền quyết của Diệp Bạch đã có biến hóa, mười sáu dây mây tuy mạnh mẽ, nhưng cùng mình lấy cứng đối cứng, có thể phá hủy Tam Huyền Xích Hỏa công của mình.

Diệp Bồng Lai liên tục sử dụng Thiên Hỏa Du Thân Bộ mong chóng thoát ra.

Tuy nhiên hắn quá coi thường Diệp Bạch, Hấp Huyết đằng ở sau lưng Diệp Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích bây giờ bỗng đột nhiên bắn ra, uốn éo quỷ dị trên không trung giống như là rắn, lao về một điểm trên người của Diệp Bồng Lai.

Diệp Bồng Lai vội vàng dịch chuyển, nhưng đúng lúc này, một sợi dây mây huyết sắc lại lao về phía hắn.

Trong lòng Diệp Bồng Lai liền có một cảm giác khó chịu, tựa hồ như là có một dây mây khổng lồ đang đợi hắn phía trước, hơn nữa những giây mây nào giao thoa ở trên không trung, tạo thành một cái võng, dần dần áp súc không gian né tránh của Diệp Bồng Lai lại. Nếu như chúng cứ tiếp tục tấn công như vậy thì mình không thể tránh được, Thiên Hỏa Du Thân Bộ tinh diệu như vậy, nhưng nếu như toàn bộ trường đấu đều bao phủ dây mây thì mình làm thế nào để tránh đây?

- Đã không tránh được thì phải hủy nó!

Diệp Bồng Lai tức giận mà nâng song chưởng lên một lần nữa. Phập phập phập ba tiếng vang lên, hắn quét tới sợi dây mây khổng lồ, những tiếng bạo liệt vang lên, vài gốc dây mây liền bị phá hủy, những bụi mây này dường như cuồn cuộn không dứt, từ một hướng khác lại sinh ra, vô luận mình phá hủy nhiều hay ít thì nó vẫn tấn công mãnh liệt, tựa hồ như là linh xà vậy, muốn đem Diệp Bồng Lai trói chặt lại. Một số gai nhỏ đôi lúc lại đâm vào người Diệp Bồng Lai, khiến hắn cảm thấy toàn thân tê rần.

- Hừ!

Diệp Bồng Lai hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hắn vận lực, Hấp huyết đằng nhất thời bạo liệt, nhưng đúng lúc này, hấp huyết đằng từ một hướng khác lao tới hông của hắn, cùng lúc đó một hấp huyết đằng khác từ trong lòng đất xuất hiện, cuốn lấy hai chân của hắn.

Diệp Bồng Lai cảm thấy toàn thân của mình như muốn thổ huyết, hắn muốn vận khởi huyền khí, vận dụng hỏa quang trong người của mình. Hai hấp huyết đằng vây quanh hắn lại phập phập hai tiếng, hóa thành hai luồng khói xanh biến mất không còn thấy gì nữa. Những hấp huyết đằng kế tiếp không tới gần được, chỉ cần tới gần là sẽ hóa thành trong bụi.

Trang thái này thật là lợi hại.

Mọi người ở dưới đài nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng đúng lúc này, hỏa quang trên người Diệp Bồng Lai lại lóe lên, sau đó biến mất không còn gì nữa. mà từng luồng bạch sắc ở trên người hắn cũng nổi lên, hiển nhiên trạng thái này hắn cũng không duy trì được bao lâu. Lúc này, Hấp Huyết đằng lại quấn tới, đúng lúc này Diệp Bồng Lai vận sức ra, tuy nhiên bây giờ thì hữu tâm vô lực, vô số Hấp huyết đằng từ phía dưới mặt đất bò lên, trói hắn lại giống như một cái bánh tét, chỉ để lộ ra một cái đầu. Diệp Bạch ở phía dối diện thở ra một hơi, lau mồ hôi trán mà từ từ đi tới.

- Thế nào? Uy lực của Thập Phương huyền quyết thật sự không thể chiến thắng huynh sao?

Hắn cất tiếng hỏi.

Diệp Bồng Lai nhìn Diệp Bạch, rồi lại nhìn vố số hấp huyết đằng ở trên người mình. Lúc này cả người hắn tê dại, ngay bây giờ, chỉ cần một cây kiếm trúc cũng có thể lấy mạng của hắn.

Diệp Bồng Lai cười khổ một tiếng hướng về phía Diệp Bạch nói:

- Ta nhận thua.

Cam tâm tình nguyện nhật thua, không hề có một chút ép buộc nào.

Diệp Bạch khẽ vẫy tay, Hấp Huyết đằng vút một tiếng, chui vào trong ống tay áo của hắn, biến mất không còn gì nữa, tựa hồ như chưa hề tồn tại vậy. Chỉ có điều, Diệp Bồng Lai vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, giờ khắc này, hắn và một người bình thường cũng không có gì khác nhau.

Hắn nhìn về phía Diệp Bạch mà nhịn không được hỏi:

- Huynh làm cách nào mà thay đổi như vậy, lực công kích thấp xuống nhưng nguy hiểm lại tăng lên, khiến cho người ta không thể né tránh, không thể ngăn cản, chỉ có thể để mặc huynh xâm lược!

Diệp Bạch mỉm cười nói:

- Voi khi không còn khí lực thì một con kiến cũng có thể giết chết, trên đời này, sức mạnh dù mạnh mẽ đến đâu cũng có khi trở nên yếu ớt, đây chính là đặc điểm của huyền kỹ, đái bại địch nhân mạnh mẽ, sau đó mới công kích.

Sau đó, Diệp Bạch xoay người xuống đài, không chú ý tới bất kỳ ai, lúc đi xuống đài, cước bộ của hắn hơi loạng choạng, kỳ thực hkoog riêng gì Diệp Bồng Lai mà chính bản thân hắn cũng đã đạt tới tình trạng dần kiệt sức, hắn chỉ duy trì được hơn Diệp Bồng Lai một chút mà thôi.

Điều khiển ba mươi hai Hấp huyết đằng, với thực lực của Diệp Bạch cũng không thể duy trì được nhiều thời gian, hiện tại đã cực hạn, thậm chí lúc về sau, hắn mơ hồ đã khống chế không nổi, cho nên vừa thấy Diệp Bồng Lai nhận thua, hắn lập tức thu hồi, tựa như vô cùng tiêu sái nhưng trong lòng cũng vô cùng khổ cực. May mắn là Diệp Bồng Lai không nhận ra, khi đó chỉ cần hắn phát ra một chưởng, Diệp Bạch cũng phải thua trận đấu này.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như, Diệp Bạch đã hạ được Diệp Bồng Lai, hắn đã chiến thắng trận đấu này, chính thức tiến vào bốn người mạnh nhất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1005)