← Ch.1919 | Ch.1921 → |
Nghiễm Thuận đem nắm tay thu hồi lại, lạnh lùng nói:
– Ngươi đi chết, chính là kiệt lực giúp ta lên đỉnh rồi.
Hắn lại một quyền oanh đến, "Phanh" một tiếng đem thân thể của Nghiễm Chính đánh nát bấy.
– Chậc chậc, lợi hại, lợi hại.
Lý Vân Tiêu khen:
– Nghiễm Thuận huynh thực lực bát tinh Vũ Đế không tầm thường như vậy, một quyền đã đem đại vương tử đánh nổ tung. Rất giỏi, rất giỏi.
Nghiễm Thuận đỏ mặt lên, đối với Lý Vân Tiêu châm chọc tự động loại bỏ, nói:
– Đa tạ Vân Tiêu công tử thay ta diệt trừ người này, ngày khác ta nếu làm vương, Vân Tiêu công tử sẽ là bằng hữu vĩnh viễn của Đông Hải.
Lý Vân Tiêu nói:
– Nghiễm Thuận huynh nghĩ sai rồi, người là chính ngươi diệt trừ, cùng ta có liên quan gì?
Khuôn mặt của Nghiễm Thuận co quắp một chút, biết đối phương là muốn bỏ qua liên can, đem chính mình hoàn toàn kéo vào cùng một trận tuyến.
Nếu là chuyện hôm nay bị Nghiễm Hiền biết được, sợ là cả Đông Hải lại không còn đất cho mình dung thân.
Chỉ bằng vào chuyện này, chính mình không chỉ có muốn tìm bảo trụ tính mệnh của đối phương, còn rơi vào cá biệt chuôi bị quản chế đối phương.
Hắn càng nghĩ càng là phiền muộn, nhưng việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Hơn nữa cản trở lớn nhất cũng dọn dẹp đi, lại lựa chọn thêm một lần nói, hắn vẫn sẽ cam tâm tình nguyện đi vào tròng của Lý Vân Tiêu.
– Ha hả, Nghiễm Chính hắn vi phạm vương lệnh, muốn đối với Vân Tiêu công tử bất lợi, chết chưa hết tội!
Nghiễm Thuận vùng lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra, lộ ra dáng tươi cười hội ý, nói:
– Phụ vương ta ngày mai sẽ gặp xuất chinh bắt Nghiễm Nguyên, không biết Vân Tiêu công tử định khi nào rời khỏi?
Lý Vân Tiêu trầm tư một chút, hỏi ngược lại:
– Thủy Tiên còn ở vương cung?
Nghiễm Thuận ngẩn ra, nói:
– Thủy Tiên công chúa một mực bên trong vương cung, cả ngày có mẫu hậu ta cùng đi, thập phần vui vẻ.
Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung:
– Thủy Tiên công chúa đối với Vân Tiêu công tử tình nghĩa không cạn, không nhìn đến Vân Tiêu công tử rời khỏi, nàng sợ là không chịu đi.
Lý Vân Tiêu hơi gật đầu một cái, nói:
– Đã như vậy, đợi sau khi Nghiễm Hiền rời đi ta lại đi ra. Nghiễm Chính thất tung, sợ là sẽ phải khiến cho rung động không nhỏ.
Nghiễm Thuận khẽ cười nói:
– Việc này tuy lớn, nhưng ta cũng có biện pháp lừa dối.
Trong mắt hắn chớp động tinh mang, nói:
– Ta có một chuyện, không biết có nên hỏi hay không?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Nếu là như vậy, đừng hỏi nữa.
Nghiễm Thuận sửng sốt một chút, mặt cười khổ, nói:
– Vân Tiêu công tử nói quả nhiên khác hẳn với thường nhân, nhưng việc này giấu ở trong lòng ta thực đang khó chịu. Không biết Vân Tiêu công tử đối với Thủy Tiên công chúa có suy nghĩ ra sao?
Lý Vân Tiêu vùng xung quanh lông mày hơi nhíu một cái, nói:
– Suy nghĩ ra sao? Có ý tứ gì?
Nghiễm Thuận nói:
– Vân Tiêu công tử chính là hạng người thông tuệ thiên hạ ít có, sao lại không rõ ý trong lời nói của ta? Thứ cho ta nói thẳng, tuy rằng Vân Tiêu công tử thân là nhân trung long phượng, vạn năm khó được thiên tài cường giả, nhưng dù sao chủng tộc bất đồng, hơn nữa Thủy Tiên công chúa thân phận cực kỳ đặc thù, hai người các ngươi sợ là khó có kết quả.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt hắc tuyến, nói:
– Ta quen biết nàng mới được bao lâu? Nghiễm Thuận huynh sức tưởng tượng rất phong phú.
– Nga? Chẳng lẽ là ta nhìn lầm?
Nghiễm Thuận nhướng mày, lắc đầu liên tục nói:
– Sẽ không. Ý của Vân Tiêu công tử ta không biết, nhưng Thủy Tiên công chúa lại là mầm tình đã mở, đối với Vân Tiêu công tử một mảnh ái mộ, điểm ấy tuyệt sẽ không nhìn lầm.
Lý Vân Tiêu trầm mặt, nói:
– Ngươi đang nói đùa chứ?
Nghiễm Thuận lộ ra nụ cười cổ quái:
– Vân Tiêu công tử coi như ta là nói đùa sao, hơn nữa tốt nhất là nói đùa đi. Bằng không lấy thân phận của Thủy Tiên công chúa, Vân Tiêu công tử sợ là chọc phải phiền toái lớn rồi.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ngươi suy nghĩ nhiều. Giữa ta và Thủy Tiên đó là có một khoản giao dịch, đợi sau khi hoàn thành cũng sẽ không có liên hệ gì nữa.
Nghiễm Thuận nói:
– Như vậy rất tốt.
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn hắn, nói:
– Nghiễm Thuận huynh đối với ta không phải quan tâm hơi quá?
Nghiễm Thuận cười to nói:
– Ha ha, Vân Tiêu công tử hà tất biết rõ còn hỏi? Không nói đến Thủy Tiên công chúa chính khí thanh anh, xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ là thân phận địa vị của nàng, Vân Tiêu công tử nên hiểu.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, trong lòng không hiểu dâng lên một cổ cảm giác phiền muộn khó chịu, hừ một tiếng, nói:
– Ta không hiểu.
– Ha ha, Vân Tiêu công tử thông minh tuyệt đỉnh, lại hết lần này tới lần khác thích giả bộ hồ đồ.
Nghiễm Thuận lóe ra tinh mang, lộ ra mấy phần hưng phấn, nói:
– Nếu là ta có thể đạt được Thủy Tiên, vị trí Đông Hải chi chủ này, không phải ta còn ai khác.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Dựa vào nữ nhân thượng vị, Nghiễm Thuận huynh tư duy quả nhiên không phải người thường có thể so sánh.
Nghiễm Thuận đỏ mặt lên, có chút ngượng ngùng, nói:
– Thủy Tiên công chúa cũng không phải nữ nhân bình thường.
Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, trên mặt có một chút hàn, lạnh lùng nói:
– Nghiễm Thuận huynh xử lý hậu sự đi thôi, ta bế quan một trận, ngày mai đợi Nghiễm Hiền đi liền rời đi.
Hắn hạ lệnh trục khách, sau đó liền trở lại bên trong trận pháp, nhắm mắt tiềm tu.
Hiện tại Lưỡng Nghi Vi Trần Trận hoàn toàn bị hắn nắm trong tay, nơi đây ngược lại là chỗ an toàn nhất.
Nghiễm Thuận sửng sốt một chút, liền hóa thành một đạo chùm tia sáng, rời khỏi nơi đây.
Sau khi ra khỏi vực sâu, sắc mặt của hắn liền âm trầm xuống, trong mắt sát khí hiện lên.
Tuy rằng trừ đi Nghiễm Chính cái tâm phúc đại họa này, nhưng rơi xuống nhược điểm ở trong tay Lý Vân Tiêu, trừ phi mình ngày khác lên đỉnh, bằng không thủy chung là một tai hoạ ngầm.
Nhưng Lý Vân Tiêu trước đó triển lộ ra thực lực, ngay cả cửu tinh Vũ Đế đều đơn giản diệt sát, ngày mai Nghiễm Hiền vừa đi, toàn bộ Đông Hải vương cung còn có ai có thể chế phục hắn?
Nghiễm Thuận càng nghĩ càng phiền, ánh mắt của hắn mọi nơi liếc một cái, đột nhiên dừng hình ảnh ở phía bắc không động.
Ở ánh mắt của hắn đầu cùng, là một khối hoa viên thiết kế chú ý, cực kỳ tinh xảo.
Bên trong tản mát ra các loại ngũ quang thập sắc, ngay cả nước biển nơi đây cũng biến thành có chút ấm áp lên.
Trong mắt Nghiễm Thuận lóe lên sắc mặt vui mừng, vội vàng hóa thành một đạo quang mang hướng phía mặt bắc chạy đến.
Thời gian uống cạn chén trà, một trang hoa viên to lớn xuất hiện ở trước mắt hắn, bên trong các loại ánh sáng màu bảo thạch và san hô mỹ bối, còn có người cá trong đó, dường như tiên cảnh.
Một cái từ lam sắc ánh trăng thạch xếp thành ngọc đái ở dưới chân trải ra, trực tiếp kéo dài đến một tòa vân song vụ các tinh xảo.
Bên trong lầu các mơ hồ có thể thấy được bóng người lắc lư, không ít thân ảnh xinh đẹp hiện lên ở giữa, còn có tiếng nữ nhi cười vui.
Nghiễm Thuận cung kính đứng ở cửa vào hoa viên, không dám mạo muội đi vào, mà là đem tin tức truyền vào bên trong một khối ngọc bội, kích bắn đi.
← Ch. 1919 | Ch. 1921 → |